Nói tới đây chàng liềm đấm ngực khóc rống lên, nước mắt đầm đìa, nức nở nói:
- Bọn họ chắc gì đã quả thực muốn giết tôi, chẳng qua chỉ phụng mệnh sai khiến đi bắt người đấy thôi. Tôi với bọn họ nào có quen biết gì nhau, nỡ nào lại hạ độc thủ như thế?
Chàng tâm địa vốn là kẻ nhân từ, từ bé đọc kinh niệm Phật, đến con kiến cũng không dám giết ngờ đâu hôm nay lại xảy ra một trường đại họa như thế này. Gã võ sĩ Tây Hạ cười khẩy:
- Ngươi còn giả vờ mèo khóc chuột, tưởng thế là miễn tội hay sao?
Đoàn Dự gạt lệ đáp:
- Đúng vậy, người đã giết rồi, tội đã phạm rồi khóc lóc có ích gì? Chi bằng đem những người này chôn cất cho tử tế là hơn.
Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: "Hơn chục người này mai táng thực không biết bao lâu mới xong." Nàng kêu lên:
- Đoàn công tử, e rằng lại có thêm một đám địch khác nữa tới bây giờ, chúng mình chạy xa chừng nào tốt chừng nấy.
Đoàn Dự đáp:
- Vâng! Vâng!
Chàng quay mình toan trèo lên thang. Gã võ sĩ Tây Hạ kia liền nói:
- Ngươi chưa giết được ta làm sao đi cho được?
Đoàn Dự lắc đầu:
- Tôi không muốn giết ông, vả lại, tôi cũng không phải là đối thủ của ông.
Người kia nói:
- Mỉnh chưa đánh nhau, sao biết được ngươi không phải là đối thủ? Vương cô nương truyền cho ngươi Lăng Ba Vi Bộ, ha ha, quả nhiên khác hẳn người thường.
Đoàn Dự định cãi lại Lăng Ba Vi Bộ không phải do Vương cô nương truyền dạy nhưng nghĩ lại chuyện này có đáng gì để mà phải đôi co với người ngoài bèn nói:
- Đúng đó! Tôi vốn dĩ không biết chút võ công nào, toàn nhờ Vương cô nương lên tiếng chỉ điểm nên mới thoát được đại nạn.
Gã kia nói:
- Thế thì hay lắm. Ta đợi ngươi ở đây, ngươi lên nói nàng ta chỉ cho ngươi cách nào giết được ta.
Đoàn Dự đáp:
- Nhưng tôi không muốn giết các hạ.
Người kia đáp:
- Ngươi không giết ta thì ta cũng giết ngươi.
Nói xong y nhặt một thanh đơn đao dưới đất lên, đột nhiên thanh quang lấp loáng, chung quanh y hơn một trượng toàn là bóng đao. Đoàn Dự chưa tới được ngạch cửa đã bị y dùng sống đao đánh một cái mạnh vào đầu vai, kêu rú lên một tiếng chân loạng choạng. Cước bộ của chàng vừa lộn xộn, gã võ sĩ Tây Hạ lập tức thừa thế xông lên, mũi đao đã gờm ngay vào cổ chàng. Đoàn Dự sợ đến toát mồ hôi, đứng chết sững như trời trồng.
Gã kia nói:
- Ngươi mau mau đi thỉnh giáo sư phụ ngươi xem nàng ta có cách nào giết ta không?
Nói xong y thu đao lại, chân phải hất một cái nghe bình một tiếng đá cho Đoàn Dự ngã lăn cù. Vương Ngữ Yên kêu lên:
- Đoàn công tử, mau lên đây!
Đoàn Dự đáp:
- Vâng!
Chàng liền trèo thang đi lên, quay đầu nhìn lại thấy người kia ngồi ôm thanh đao, khuôn mặt vẫn trơ trơ như xác chết, hiển nhiên không coi chàng vào đâu, chẳng thèm đánh lén sau lưng khi chàng lên thang. Đoàn Dự lên trên gác rồi nói nhỏ:
- Vương cô nương, tôi đánh không lại y thôi mình tìm cách nào bỏ chạy.
Vương Ngữ Yên đáp:
- Y chặn ngay trước cửa, mình chạy cách nào bây giờ? Nhờ anh mang cái áo kia lại cho tôi.
Đoàn Dự đáp:
- Vâng!
Chàng thò tay nhặt một chiếc áo cũ của cô gái quê kia để lại. Vương Ngữ Yên nói:
- Nhắm mắt lại, đi tới đây! Được rồi, đứng đó. Anh mặc áo lên người cho tôi, không được hé mắt đấy nhé.
Đoàn Dự y lời nàng làm đúng như thế. Chàng vốn là người quân tử hết sức thành khẩn, đối với Vương Ngữ Yên sùng kính chẳng khác gì thần tiên, không dám làm gì sai quấy thế nhưng vừa nghĩ đến người nàng y phục không đủ che thân tim đã đập thình thình.
Vương Ngữ Yên đợi Đoàn Dự mặc áo cho mình xong mới nói:
- Thôi được rồi! Anh đỡ tôi dậy.
Đoàn Dự chưa nghe nàng ra lệnh cho mình mở mắt nên vẫn nhắm nghiền, vừa nghe bảo "anh đỡ tôi dậy" lập tức thò tay ra, vô ý làm sao chạm ngay phải má Vương Ngữ Yên, thấy da thịt nàng thật là mềm mại nhẵn nhụi, không khỏi hoảng sợ đến giật bắn người, vội vàng rụt tay lại, luôn mồm nói:
- Xin lỗi cô! Xin lỗi cô!
Vương Ngữ Yên được chàng mặc áo cho đã thẹn đến chín người, bây giờ lại thấy anh ta mắt nhắm tịt, thò tay sờ mặt mình loạn cả lên, lại càng bẽn lẽn nói:
- Gớm, tôi bảo anh đỡ tôi dậy cơ mà!
Đoàn Dự đáp:
- Vâng! Vâng!
Chàng mắt vẫn nhắm nghiền, hai tay không biết phải mò hướng nào, lại e đụng phải người nàng thì tội nghiệt càng thêm nặng, không khỏi quờ quạng, chân tay luống cuống. Vương Ngữ Yên cũng thấy tâm thần ngây ngất, một hồi sau mới nhớ ra phải bảo chàng mở mắt, phụng phịu nói:
- Sao anh còn chưa mở mắt ra?
Gã võ sĩ Tây Hạ ngồi bên dưới cười khẩy mấy tiếng nói:
- Ta bảo ngươi lên học võ công để giết ta chứ có bảo hai đứa chúng bay lên đó cười cợt, ôm ấp nhau đâu.
Đoàn Dự mở choàng mắt ra, thấy khuôn mặt ngọc của Vương Ngữ Yên hai má đỏ ửng, thẹn thùng thật là kiều diễm khiến chàng như ngây như dại, đăm đăm nhìn nàng, mấy câu của gã võ sĩ Tây Hạ nào có để vào tai. Vương Ngữ Yên nói:
- Anh đỡ tôi ngồi ở đây đi nào.
Đoàn Dự vội đáp:
- Vâng! Vâng!
Chàng lật đật đỡ người nàng, để nàng ngồi trên một tấm ghế dài. Vương Ngữ Yên hai tay run rẩy, cố gắng kéo hai tà áo lại che người, cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới nói:
- Y không để lộ võ công gia số của mình ra, tôi… tôi thật không biết cách nào đánh bại y được.
Đoàn Dự hỏi:
- Y lợi hại lắm, có phải không?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Mới rồi y cùng anh động thủ, tổng cộng sử dụng đến mười bảy loại võ công khác biệt nhau.
Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi lại:
- Cái gì? Chỉ trong bấy nhiêu mà đã sử dụng đến mười bảy loại võ công khác nhau hay sao?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Đúng thế. Y dùng đơn đao cuốn chung quanh anh, đông chém một đao đó là Hàng Ma đao pháp của phái Thiếu Lâm. Khi y bổ ở bên tây xuống một đao, đó là Sài Đao Thập Bát Lộ của ông già họ Lê ở Lê Sơn Động tỉnh Quảng Tây. Khi y vòng trở lại hớt một cái thì đã chuyển qua sử dụng Hồi Phong Phất Liễu Đao của nhà họ Sử đất Giang Nam. Kế đó y chém thêm mười một đao nữa, sử dụng mười một đao pháp khác nhau. Sau cùng y đảo ngược sống đao, đập lên đầu vai anh một cái, đó là Từ Bi Đao do Tâm Quan hòa thượng của chùa Thiên Đồng ở Ninh Ba sáng tạo, chỉ chế ngự kẻ địch mà không giết. Y kề đao vào cổ anh, đó là chiêu số thuộc Kim Đao của Dương lão lệnh công bản triều khi ra trận bắt sống kẻ địch, là một trong Hậu Sơn Tam Tuyệt Chiêu, vốn dùng cán trường đao nhưng y đổi qua thành đơn đao. Sau cùng y giơ chân đá anh ngã lăn cù, lại là cách đá giật của người Tây Hạ.
Nàng từng chiêu nói ra chẳng khác gì của quí trong nhà, mỗi món lai lịch nguyên ủy đều rành rẽ, còn Đoàn Dự nghe mà chẳng thông chút nào, chỉ giương mắt nhìn, không biết phải làm sao. Vương Ngữ Yên nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Anh đánh không lại y đâu, nhận thua là hơn.
Đoàn Dự đáp:
- Thì tôi đã chịu thua rồi.
Chàng cao giọng nói vọng xuống:
- Này, ta không cách nào có thể thắng ngươi được, ngươi có chịu bỏ qua hay không?
Gã võ sĩ Tây Hạ cười khẩy:
- Ngươi muốn ta tha chết cho thì cũng chẳng khó, chỉ cần làm theo lời ta dặn thôi.
Đoàn Dự vội hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Người kia đáp:
- Từ rày về sau, mỗi khi ngươi gặp ta, lập tức phải nằm mọp xuống, rập đầu lạy ta ba cái lớn tiếng nói: "Xin đại lão gia tha cho cái mạng chó này!"
Đoàn Dự nghe nói thế nổi xung lên nói:
- Sĩ khả sát nhi bất khả nhục, nếu ngươi bảo ta khấu đầu van xin thì đừng hòng. Ngươi muốn giết thì cứ việc ra tay.
Người kia nói:
- Có thực ngươi không sợ chết hay chăng?
Đoàn Dự đáp:
- Chết thì ai chẳng sợ thế nhưng mỗi khi gặp ngươi lại quì xuống rập đầu thì còn ra trò trống gì nữa?
Gã kia cười khẩy nói:
- Gặp ta quì xuống khấu đầu thì có gì là ép uổng ngươi đâu. Nếu như một ngày nào đó ta lên làm Hoàng Đế Trung Nguyên thì liệu ngươi gặp ta ngươi có quì xuống khấu đầu hay không?
Vương Ngữ Yên nghe y nói "nếu như một ngày nào đó ta lên làm Hoàng Đế Trung Nguyên," trong bụng chột dạ nghĩ thầm: "Sao y lại dám nói như thế nhỉ?" Đoàn Dự đáp:
- Gặp Hoàng Đế phải quì lạy thì lại là chuyện khác. Đó là hành lễ chứ đâu phải là van xin.
Gã võ sĩ Tây Hạ nói:
- Như thế có nghĩa là điều kiện của ta ngươi không chịu đáp ứng, phải không nào?
Đoàn Dự lắc đầu:
- Quả là không phải nhưng không thể nào tuân mệnh được, thôi đành phó mặc trong tay lão huynh.
Gã kia nói:
- Được, ngươi xuống đây để ta một đao giết ngươi.
Đoàn Dự liếc Vương Ngữ Yên, trong lòng hết sức chua xót nói:
- Nếu như ngươi quả muốn giết ta thì cũng đành lòng. Ta chỉ có một điều cầu xin.
Người kia hỏi:
- Điều gì?
Đoàn Dự đáp: Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
- Vị cô nương này thân trúng kỳ độc, chân tay uể oải không đi lại được, xin ngươi tìm cách đưa cô ta về nhà ở Mạn Đà Sơn Trang trong Thái Hồ.
Gã kia cười ha hả nói:
- Sao ta lại phải tìm cách đưa cô ta về? Chinh Đông Đại Tướng Quân nước Tây Hạ đã ra tướng lệnh, ai bắt được cô nương bác học đa tài này sẽ được thưởng một nghìn lạng hoàng kim, quan phong Vạn Hộ Hầu.
Đoàn Dự nói:
- Thế cũng được! Để ta viết một phong thư, sau khi ngươi đưa cô gái này về nhà rồi, ngươi sẽ mang lá thư này đến nước Đại Lý lấy năm nghìn lạng vàng, lại cũng được phong Vạn Hộ Hầu.
Người kia cưới sằng sặc nói:
- Ngươi tưởng ta là đứa trẻ lên ba hay sao? Ngươi là cái thá gì mà chỉ viết một lá thư mà ta được năm nghìn lượng vàng, quan phong Vạn Hộ Hầu?
Đoàn Dự nghĩ thầm chuyện này quả thực khó có ai tin, không biết làm cách nào, hai tay xoắn vào nhau lẩm bẩm:
- Cái… cái này… cái này… làm sao đây? Ta có chết cũng đành lòng, nếu để tiểu thư lưu lạc nơi đất lạ, rơi vào tay phỉ nhân thì có chết vạn lần cũng không chuộc được.
Vương Ngữ Yên nghe chàng nói thật chân thành, trong lòng không khỏi cảm động lớn tiếng nói với gã Tây Hạ:
- Này, nếu ngươi vô lễ với ta, biểu ca ta sẽ báo thù cho ta, sẽ làm cho nước Tây Hạ một phen long trời lở đất, đến con gà con chó cũng không tha.
Gã kia hỏi lại:
- Thế biểu ca ngươi là ai?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Biểu ca ta là Mộ Dung công tử, tên tuổi lừng lẫy trong võ lâm Trung Nguyên, ắt hẳn ngươi cũng đã nghe qua rồi. Môn "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân" ngươi cũng biết, ngươi không nể nang ta thì y đối với ngươi còn gấp mười như thế.
Người kia cười khẩy:
- Mộ Dung công tử nếu thấy được ngươi cùng tên mặt trắng này ôm ấp nhau như thế thì lẽ nào lại còn báo thù cho ngươi nữa?
Vương Ngữ Yên mặt đỏ bừng nói:
- Ngươi đừng nói mò, ta và vị Đoàn công tử này không hề… không hề có cái gì…
Nàng nghĩ mình không nên nói nhiều bèn đánh trống lảng hỏi lại:
- Này, quân gia tôn tính đại danh là chi? Liệu có dám cho ta biết được chăng?
Gã võ sĩ Tây Hạ đáp:
- Có gì mà không dám? Bản quan đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên, chính là Lý Diên Tông nước Tây Hạ đây.