Mộc Uyển Thanh nổi cáu:
- Sao lại đừng trách y là sao? Mình cho họ thuốc giả thì không sao, sao chúng lại dám đưa cho mình thuốc giả?
Nàng lấy tay áo chùi mồ hôi cho chồng, thấy chàng mặt tái mét, trong lòng không khỏi xót xa, nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói:
- Chàng… chàng đừng chết như thế này.
Nàng lấy má mình kề lên má tình lang, run run nói:
- Lang… lang quân, chàng đừng chết.
Xưa nay Đoàn Dự chưa từng thân mật với một cô gái nào như thế này, nửa thân trên nằm trong lòng nàng, má kề má, tai nghe những lời dịu dàng "lang quân, lang quân," mũi ngửi thấy mùi hương nồng nàn khiến cho hồn vía không khỏi lâng lâng. Ngay lúc đó, cơn đau trong bụng dần dần bớt xuống.
Thì ra thuốc của Tư Không Huyền đưa cho nào có phải là thuốc giả, có điều đoạn trường tán là một loại thuốc độc cực kỳ bá đạo, lúc này đã gần kỳ phát tác, tuy uống thuốc giải chất độc dần dần tiêu trừ nhưng trong bụng sẽ phải đau một trận kịch liệt. Những triệu chứng đó Tư Không Huyền biết cả nhưng lúc đó không dám nói ra e rằng thánh sứ của Linh Thứu Cung nổi giận.
Mộc Uyển Thanh không nghe chàng rên rỉ nữa hỏi:
- Bây giờ có đỡ đau chưa?
Đoàn Dự đáp:
- Đỡ nhiều rồi, có điều… có điều…
Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Có điều làm sao?
Đoàn Dự đáp:
- Có điều nếu em rời xa anh, e rằng lại nổi cơn đau trở lại.
Mộc Uyển Thanh mặt đỏ lên, đẩy chàng ra hờn dỗi nói:
- Hóa ra là chàng chỉ giả vờ thôi!
Đoàn Dự bấy giờ thẹn chín người, không biết trốn đi đâu, bỗng trong bụng lại nổi cơn đau, nhịn không nổi phải rên lên một tiếng. Mộc Uyển Thanh cầm tay chàng, nói:
- Lang quân, nếu như chàng chết đi, thiếp cũng không muốn sống nữa. Hai đứa mình cùng xuống cõi âm tào địa phủ, lại kết thành vợ chồng.
Đoàn Dự không muốn nàng phải vì mình mà tuẫn tình, nói:
- Đừng! đừng! Nàng phải báo thù cho ta, rồi mỗi năm đến quét phần mộ. Ta muốn nàng quét mộ cho ta ba mươi năm, bốn mươi năm lúc đó chết mới nhắm mắt được.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Chàng quả là lạ kỳ, người đã chết rồi còn biết gì nữa đâu? Thiếp đến tảo mộ thì chàng được gì nào?
Đoàn Dự đáp:
- Thế thì nàng chết theo ta cũng có được gì đâu. Thôi, để ta nói cho nàng nghe, nàng xinh đẹp như thế, nếu như mỗi năm đến quét mộ ta một lần, ta ở dưới đất có biết, được nhìn thấy nàng một lần cũng vui lòng. Còn như nàng chết theo ta, cả hai đều thành xương khô, chẳng khó coi lắm sao?
Mộc Uyển Thanh nghe Đoàn Dự ca tụng nhan sắc mình, trong lòng hoan hỉ nhưng lại nghĩ đến, hôm nay mình đem chung thân đại sự gửi gấm cho chàng, nhưng chỉ chốc lát là người tình sẽ chết, không khỏi bùi ngùi nước mắt tuôn rơi.
Đoàn Dự giơ tay ôm choàng vòng eo thon của Mộc Uyển Thanh thấy nàng mềm dịu tưởng như không có xương, trong lòng chợt động, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái. Chàng lần đầu trong đời hôn một người con gái nên không dám hôn lâu, ngửa đầu về sau, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thở dài:
- Tiếc thay mệnh anh không được lâu, khuôn mặt mỹ lệ của em, chẳng mấy chốc sẽ không còn bao giờ thấy được nữa.
Mộc Uyển Thanh được chàng hôn một cái, tim đập thình thịch, má ửng hồng trông thật là kiều diễm, khuôn mặt vốn không một chút máu nay thêm ba phần xinh tươi nói:
- Chàng là người con trai đầu tiên trên thế gian này nhìn thấy mặt thiếp, sau khi chàng chết rồi, thiếp sẽ rạch mặt để không còn một người đàn ông nào khác nhìn được khuôn mặt thật của thiếp nữa.
Đoàn Dự toan lấy lời ngăn lại nhưng không hiểu sao, trong lòng nổi lên một chút ghen tương, quả không muốn đàn ông con trai được nhìn dung nhan diễm lệ của nàng, lời khuyên ra đến cửa miệng nhưng không sao nói thành lời chỉ hỏi:
- Sao năm xưa nàng lại lập lời thề độc như thế? Lời thề đó tuy quái lạ thật nhưng… nhưng cũng có chỗ hay.
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Chàng đã là lang quân của thiếp rồi, có nói cho chàng hay cũng không sao. Thiếp vốn là một cô gái mồ côi không cha không mẹ, vừa sinh ra bị người ta bỏ ở trong rừng hoang, may được sư phụ cứu thoát. Sư phụ thiếp hết sức khổ sở mới nuôi thiếp khôn lớn, dạy thiếp võ nghệ. Sư phụ thiếp bảo rằng con trai trên đời này đều là kẻ phụ tâm, nếu như thấy được khuôn mặt thiếp thể nào cũng trăm phương nghìn kế dẫn dụ cho mình sẩy chân, thành thử từ khi thiếp mười bốn tuổi đã bắt thiếp che mặt lại rồi. Mười tám năm qua thiếp chỉ cùng sư phụ ở nơi thâm sơn cùng cốc, vốn dĩ…
Đoàn Dự xen vào:
- Ồ, thì ra em mười tám tuổi, kém anh một tuổi.
Mộc Uyển Thanh gật đầu nói tiếp:
- Mùa xuân năm nay tại núi em ở có một người đến, là do sư muội của sư phụ Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo sai mang thư…
Đoàn Dự lại chen vào:
- Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo? Đó chẳng phải là mẹ của Chung Linh hay sao?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Đúng đó! Bà ta là sư thúc của em.
Đột nhiên mặt nàng sầm xuống nói:
- Em không muốn chàng được nhớ tới con nhãi Chung Linh. Chàng là chồng em, chỉ được nhớ tới một mình em thôi.
Đoàn Dự le lưỡi, nhăn mặt trêu nàng. Mộc Uyển Thanh giận dỗi nói:
- Chàng có nghe không? Em là vợ của chàng, cũng chỉ biết một mình chàng thôi, những người đàn ông khác em coi như heo, như chó, chỉ là súc sinh.
Đoàn Dự mỉm cười:
- Anh không làm được đâu.
Mộc Uyển Thanh giơ tay toan đánh gay gắt hỏi lại:
- Sao thế?
Đoàn Dự cười:
- Mẹ của anh, rồi sư phụ của em chẳng phải là "đàn bà con gái khác" hay sao? Làm sao anh coi họ là súc sinh được?
Mộc Uyển Thanh ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu nói:
- Thế nhưng anh không được nghĩ đến con bé Chung Linh đâu nhé.
Đoàn Dự nói: nguồn t r u y ệ n y_y
- Anh nào có nhớ gì tới cô ta đâu, chẳng qua em đề cập đến Chung phu nhân nên anh mới nhớ đến Chung Linh. Thế lá thư gửi cho sư phụ em viết những gì?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Em cũng không biết nữa. Sư phụ coi xong lá thư rồi, có vẻ bực tức lắm, xé tan lá thư đó ra, nói với người đưa thư: "Ta biết cả rồi, ngươi về đi!" Người đó đi rồi, sư phụ khóc mấy ngày liền, cơm không ăn, em khuyên bà chớ nên phiền não, bà cũng chẳng nghe, cũng không nói vì nguyên do gì, chỉ nói có hai người đàn bà đối với bà ta chẳng ra gì. Em nói: "Sư phụ đừng phải giận làm chi. Hai người đàn bà tồi tệ đó làm hại sư phụ, mình kiếm họ giết đi là xong." Sư phụ nói: "Phải lắm!" Thế là hai thầy trò em hạ sơn để đi giết hai người đàn bà đốn mạt đó. Sư phụ nói rằng bao lâu nay bà nào có biết, thì ra hai con đàn bà tồi bại đó làm khổ bà ta ra nông nỗi này, cũng may Cam Bảo Bảo cho bà hay, lại chỉ cả nơi chốn của hai người đó.
Đoàn Dự nghĩ thầm: "Chung phu nhân tưởng như tính tình ngây thơ, yểu điệu ôn nhu, ngờ đâu cũng thật là tâm kế. Cái đó đúng là mượn dao giết người(4.8) rồi. Bà ta chính mình hận hai người kia nhưng lại nhờ sư phụ nàng ra tay giết giết họ."
Mộc Uyển Thanh kể tiếp:
- Khi hạ sơn, sư phụ bắt em phải thề độc, nếu như có ai trông thấy khuôn mặt em, nếu em không giết y thì phải lấy y làm chồng. Nếu như người đó không bằng lòng lấy em làm vợ, hay lấy em rồi sau lại ra lòng ruồng rẫy, thì em phải chính tay giết kẻ phụ tâm bạc hãnh kia. Nếu em không nghe lời đó, một khi sư phụ hay biết sẽ lập tức tự vẫn. Sư phụ em nói ra rồi là sẽ làm chứ không phải chỉ dọa xuông đâu.
Đoàn Dự trong bụng kinh hãi thầm: "Trên đời này những lời thề độc có đâu lại như thế, lấy mình ra để dọa bao giờ. Sư phụ nàng đem chuyện tự vẫn ra uy hiếp lời thề đó quả là không thể nào vi phạm được." Mộc Uyển Thanh nói tiếp:
- Sư phụ em nào có khác gì mẹ ruột em đâu, đối với em ơn nặng tày non, làm sao em không nghe lời bà ta được? Huống chi những lời khuyên của sư phụ em cũng cốt để cho em. Khi đó em không suy nghĩ gì, liền quì xuống lập thệ. Khi hai thầy trò xuống núi liền đi đến Tô Châu tìm giết con mụ tồi bại họ Vương. Thế nhưng bà ta ở một nơi cực kỳ quái lạ, vòng qua vòng lại toàn là sông rạch bờ ao, em và sư phụ giết được một số thủ hạ của con mụ họ Vương tồi bại kia nhưng vẫn không tìm đâu ra chính mụ đó.
Về sau sư phụ em nói rằng: Hai người chia ra hai đường đi tìm, nếu một tháng sau không gặp lại nhau thì quay sang đi về Đại Lý, vì người đàn bà đốn mạt kia ở thành Đại Lý. Ngờ đâu dưới tay mụ họ Vương kia không ít cao thủ, Thụy bà bà và Bình bà bà là hai đầu não của bọn chúng.
Em vì một thân một mình không đánh lại được số đông, vừa đánh vừa chạy về đến Đại Lý, tìm được Cam sư thúc. Bà ấy cho em ở trong trang viện bên ngoài Vạn Kiếp Cốc, nói là đợi sư phụ em tới nơi sẽ cùng đi kiếm người đàn bà đốn mạt ở Đại Lý. Ngờ đâu sư phụ em chưa tới, Thụy bà bà và bọn nô tài kia đã tới rồi. Chuyện về sau ra sao chàng đã biết cả.
Nàng nói tới đây đã mệt, nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi nói tiếp:
- Lúc đầu em cũng tưởng chàng cũng giống bao nhiêu đàn ông con trai trong thiên hạ như sư phụ từng nói, đều là một bọn vô tình vô nghĩa, ngờ đâu chàng mượn con Hắc Mai Côi đi rồi, lại còn quay lại báo tin, việc đó quả không phải là dễ. Bọn nô tài kia vây đánh em, chàng không biết võ công vậy mà vẫn có lòng bảo bọc cho em. Em… em cũng đâu phải là kẻ vô lương tâm, trong lòng tự nhiên cảm kích.
Đoàn Dự nghĩ thầm: "Cô kéo lê tôi đằng sau ngựa, lôi qua khe suối, hơi một tí là tát tai, thì ra là bởi trong lòng cảm kích. Đúng đó! Nếu như nàng không cảm kích ắt là đã bắn ta một mũi độc tiễn chết rồi."
Mộc Uyển Thanh nói tiếp:
- Chàng trị thương cho em, đã nhìn thấy lưng thiếp rồi, em cũng thấy cái mông trần của chàng. Em vẫn thường nghĩ nếu không lấy chàng chắc không xong. Về sau Nam Hải Ngạc Thần ép uổng em, em đành phải để chàng nhìn thấy mặt.
Nàng nói đến đây quay sang chăm chăm nhìn Đoàn Dự, ánh mắt đầy vẻ thiết tha trìu mến. Đoàn Dự trong lòng chợt động: "Không lẽ, không lẽ cô nàng phải lòng mình thật sao?" Chàng nói:
- Em thấy cái mông… mông trần của anh, cũng đừng để tâm làm gì. Chẳng qua là sự thế bức bách, không có cách nào khác hơn, em không cần phải nhất mực theo lời thề độc đó.
Mộc Uyển Thanh nổi giận, gay gắt nói:
- Tôi đã thề rồi, sao lại thay đổi được? Cái mông đít của anh tưởng đẹp lắm hay sao? Xấu ơi là xấu. Nếu anh không bằng lòng lấy tôi thì cứ nói rõ ra đi, tôi sẽ bắn một mũi tên giết anh để khỏi phản bội lời thề.
Đoàn Dự đang toan biện giải, đột nhiên trong bụng lại nổi cơn đau, chàng liền hai tay ôm bụng, lớn tiếng rên rỉ. Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Nói mau, anh chịu hay không chịu lấy tôi làm vợ?
Đoàn Dự đáp:
- Tôi… tôi… bụng tôi đau… đau quá!
Mộc Uyển Thanh nói:
- Nói trắng ra anh có bằng lòng làm chồng tôi không?
Đoàn Dự nghĩ thầm mình bị đau bụng thế này chắc cũng chẳng còn sống bao lâu, lẽ nào trước khi chết còn làm nàng đau lòng, để nàng suốt đời ôm mối hận nên gật đầu:
- Anh… anh bằng lòng lấy em làm vợ.
Mộc Uyển Thanh tay đã để lên lò xo cơ quan bắn độc tiễn, nghe chàng nói thế, lập tức vui mừng vô hạn, khuôn mặt kiều diễm bừng lên như đóa hoa xuân vừa hé nụ, tay liền buông cơ quan ra, cười hì hì ôm lấy chàng nói:
- Hảo lang quân, để em xoa bụng cho chàng nhé.
Đoàn Dự đáp:
- Ấy chớ, chớ có thế! Hai đứa mình chưa thành hôn, nam nữ… nam nữ thụ thụ bất thân… cái đó… cái đó không được đâu.
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Hứ, thế sao hồi nãy anh hôn em?
Đoàn Dự đáp:
- Tại anh thấy em đẹp quá, nhịn không nổi. Thôi anh xin lỗi.
Mộc Uyển Thanh cười nói:
- Anh đâu cần phải xin lỗi. Anh hôn em, em thật là sung sướng.
Đoàn Dự nghĩ thầm: "Nàng tính tình quả là ngây thơ thật còn Chung phu nhân thì giả vờ. Chung Linh tuổi còn nhỏ cũng là thật."
Mộc Uyển Thanh nói:
- Đúng rồi! Chắc tại chàng đói quá nên đau bụng càng nhiều gấp mấy. Để em đi cắt thịt gã kia cho chàng ăn.
Đoàn Dự hãi quá, quên cả đang đau bụng, kêu toáng lên:
- Thịt người không ăn được, ta thà chết chứ không ăn.
Mộc Uyển Thanh lạ lùng:
- Vì sao mà không ăn được? Khi em ở với sư phụ trong núi, thịt hổ cũng ăn, thịt báo cũng ăn, theo như chàng thì không ăn được hay sao?
Đoàn Dự đáp:
- Thịt hổ báo dĩ nhiên là ăn được, còn thịt người thì không ăn được.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Thế thịt người có chất độc chăng? Em đâu có biết.
Đoàn Dự đáp:
- Không phải có độc nhưng em là người, anh cũng là người, hán tử đó cũng là người. Người không ăn thịt người được.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Sao vậy? Em thấy hổ báo sài lang khi đói nó cũng ăn thịt lẫn nhau.
Đoàn Dự thở dài:
- Thế đó, nếu người ăn thịt người thì có khác gì sài lang?
Mộc Uyển Thanh từ nhỏ ở với sư phụ, chưa ở cùng một người thứ ba nào. Sư phụ nàng tính tình lạ lùng, xưa nay chẳng hề nói chuyện đời cho nàng nghe cho nên đạo đức qui củ của thế gian, lễ nghĩa luật pháp nàng hoàn toàn chẳng biết gì cả bây giờ nghe Đoàn Dự nói "người không ăn thịt người được" chỉ bán tín bán nghi, trợn tròn mắt nhìn chàng, hơi lấy làm lạ lùng.
Đoàn Dự nói:
- Em giết người bừa bãi, cũng là sai đó. Tử viết: "Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân."(4.9) Em không muốn người khác giết mình, thì cũng đừng giết người khác. Người khác gặp nguy nan khổ sở thì phải ra tay giúp đỡ thế mới đúng là đạo lý làm người.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Thế sao khi em gặp nguy nan khổ sở, có ai ra tay giúp đỡ đâu? Sao em gặp người ta, trừ sư phụ và chàng ra, ai ai cũng chỉ muốn giết em, hại em, ức hiếp em, chẳng ai đối với em tử tế hết? Hổ báo muốn ăn thịt em, cắn em, em giết chúng nó. Người muốn hại em, giết em, em cũng phải giết họ chứ? Có gì khác đâu?
Mấy câu đó khiến Đoàn Dự ứ họng không sao trả lời được, đành nói:
- Thì ra việc đời em chẳng biết gì cả.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Chàng không biết võ công, sao cũng xen vào chuyện võ lâm? Em xem ra việc đời chàng cũng biết nhiều hơn em bao nhiêu.
Đoàn Dự gật gù, cười gượng nói:
- Lời đó nghe cũng có lý.
Mộc Uyển Thanh hừ một tiếng nói:
- Cái gì mà "lời đó nghe cũng có lý." Chàng chưa bái sư, sao đã học được cách nói của thầy rồi.
Đoàn Dự cười nói:
- Nam Hải Ngạc Thần cũng còn biết cái gì có lý, cái gì không, xem ra cũng chưa cực kỳ ác…