Đáy khô má tựa lòng thêm ấm,
Lá mục môi kề dạ ngát hương.
Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần cả bọn liền đến chào Mộc Uyển Thanh rồi dẫn cô ta đến bái kiến Tiêu Phong, Hư Trúc. Ba Chu hai người tuy biết đây là con gái của Trấn Nam Vương nhưng vì chưa chính thức cử hành nghi lễ nhận con nên vẫn chỉ gọi là Mộc cô nương.
Đoàn người đi được mấy dặm, bỗng từ phía trái có tiếng quát tháo, rồi có người kêu cứu nghe ra là Nam Hải Ngạc Thần, dường như có chuyện gì nguy hiểm. Đoàn Dự nói:
- Đồ đệ ta đó!
Chung Linh kêu lên:
- Bọn mình mau chạy lại xem, đồ đệ của ca ca xem ra cũng không phải là người đốn mạt lắm đâu.
Hư Trúc cũng hùa theo: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Phải đó!
Mẫu thân y là Diệp Nhị Nương cũng cùng bọn với Nam Hải Ngạc Thần nên không khỏi có chút tình hương lửa. Mọi người giục ngựa chạy đến phía có tiếng kêu, qua khỏi vài khúc quanh thấy trước mặt là một khu rừng rậm, huyền nhai phía bên kia xẩy ra một cảnh tượng kinh hoàng.
Một khối đá lớn thò ra ngoài vực, trên mỏm núi mọc chơ vơ một cây tùng, hình thù cổ quái. Cây tùng có một rễ lớn mọc đâm ra, một người mặc áo bào xanh cầm gậy móc vào rễ cây, chính là Đoàn Diên Khánh. Tay trái y nắm cây gậy, tay phải cầm một đầu gậy khác, phía đằng kia là một người nắm chặt, chính là Nam Hải Ngạc Thần. Nam Hải Ngạc Thần một tay lại nắm mớ tóc dài của một người khác, chính là Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc.
Hai tay Vân Trung Hạc chia ra hai bên cầm hai tay một cô gái, bốn người như kết thành một sợi dây, treo lơ lửng giữa trời, quả thực hung hiểm, dù bất cứ người nào tuột tay thì người bên dưới cũng rớt ngay xuống đáy vực sâu mấy chục trượng. Dưới đáy cốc là đá tai mèo lởm chởm, trông như những mũi dao cắm ngược lên, nếu rơi xuống chắc chắn không thể nào sống sót.
Vừa lúc đó một ngọn gió thổi đến nơi, khiến cho Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc và cô gái kia đong đưa quay một nửa vòng. Cô gái vốn dĩ xoay lưng lại, bấy giờ mới nhìn rõ mặt, Đoàn Dự bất giác "ối chao" một tiếng, từ trên ngựa nhảy ngay xuống.
Người con gái kia nào phải ai xa lạ, chính là Vương Ngữ Yên, người chàng hằng ngày mong đêm nhớ, không lúc nào quên. Đoàn Dự sau khi định thần, thấy mỏm đá thò ra cực kỳ hiểm trở, không thể nào giục ngựa lên được nên lập tức nhảy xuống chạy tới. Chàng đến trước cội tùng, thấy ngay một gã đầu to vừa lùn vừa mập, cầm đại phủ đang chặt cây. Đoàn Dự thấy thế kinh hãi không để đâu cho hết kêu lên:
- Này, này! Ngươi làm gì đó?
Gã lùn mập không thèm để ý, vẫn từng búa từng búa chém xuống, nghe bình bình, gỗ vụn bay tung tóe. Đoàn Dự vung ngón tay ra, đề khởi chân khí định dùng Lục Mạch Thần Kiếm đả thương y, ngờ đâu môn kiếm khí này lúc cần thì lại không dùng được, chỉ trỏ mấy cái, chẳng thấy gì hết kinh hoàng kêu lớn:
- Đại ca, nhị ca, hai cô em gái ơi, bốn cô nương tốt bụng ơi, mau mau đến cứu người.
Còn đang kêu gọi thì Tiêu Phong và Hư Trúc đã chạy đến. Thì ra gã mập đó khuất sau tảng đá, đứng bên ngoài không ai thấy. Cũng may cây tùng đó to lớn, nhất thời chặt chưa đứt được. Bọn Tiêu Phong thấy tình hình như thế, ai nấy hết sức kinh dị, không hiểu vì sao lại thành một cảnh quái lạ nhường này. Hư Trúc kêu lên:
- Này lão huynh mập ơi, mau ngừng tay không được chặt cây nữa.
Gã mập đáp:
- Cây này do ta trồng, ta muốn chặt đem về nhà đóng một cỗ quan tài để nằm, ngươi làm sao ngăn ta được?
Y miệng nói nhưng tay nào có ngừng, còn bên dưới thì Nam Hải Ngạc Thần vẫn kêu réo luôn mồm. Đoàn Dự nói:
- Nhị ca, người này không thể nói phải quấy, nhị ca mau chế ngự y rồi tính sau.
Hư Trúc đáp:
- Hay lắm!
Y vừa nói vừa chạy xuống. Đột nhiên có một người chống hai cây gậy, chạy vụt qua bên cạnh, nhún nhẩy mấy cái, đã đến trước mặt gã mập, chính là Du Thản Chi, không biết y từ xe lừa lẻn ra lúc nào. Du Thản Chi chống một cây gậy xuống đất, một cây giơ lên lạnh lùng nói:
- Không người nào được qua đây.
Mộc Uyển Thanh trước nay chưa hề gặp người này, đột nhiên thấy khuôn mặt xấu xí đáng sợ, không khỏi thất sắc "a" lên một tiếng. Đoàn Dự vội nói:
- Trang bang chủ mau mau chế ngự nhân huynh mập kia để y không chặt cây nữa.
Du Thản Chi cười khẩy hỏi lại:
- Tại sao ta lại phải chế ngự y? Có được lợi gì không?
Đoàn Dự đáp:
- Cây tùng mà gãy thì người bên dưới đều rơi xuống vực chết cả.
Hư Trúc thấy tình thế hung hiểm, tung mình nhảy tới, định bụng dù không chế ngự được gã mập thì cũng cứu được Đoàn Diên Khánh, Nam Hải Ngạc Thần và mấy người ở dưới lên. Y nghĩ đến trước đây sở dĩ giải được thế cờ Trân Lung toàn là nhờ có Đoàn Diên Khánh chỉ điểm, rồi sau học được một thân bản lãnh cũng từ đó mà khởi đầu, bao nhiêu chuyện khác tiếp theo chưa biết là phúc hay họa nhưng Đoàn Diên Khánh đối với y cũng là hảo ý.
Du Thản Chi cắm cây gậy bên phải xuống đất, tay đánh ra một luồng chưởng lực âm hàn. Hư Trúc tuy không sợ độc phong của y nhưng cũng biết y công lực thâm hậu, không thể coi thường lập tức ngưng thần đánh lại một chưởng. Du Thản Chi lập tức nhắm ngay cây tùng đánh ra một chưởng thứ hai, cành cây rung động, bốn người ở dưới huyền nhai đong đưa không ngừng.
Đoàn Dự hoảng hốt kêu lên:
- Nhị ca đừng tiến lên nữa, có chuyện gì mình bàn lại với nhau không nên làm dữ. Trang bang chủ có thù oán với ai? Sao lại hại người?
Du Thản Chi nói:
- Đoàn công tử nếu muốn ta ngăn chặn gã mập này thì cũng không khó, nhưng công tử làm được gì cho ta nào?
Đoàn Dự đáp:
- Chuyện… chuyện gì ta cũng làm cho ngươi… ngươi muốn gì ta cho nấy. Ta nhất quyết không cò kè nói qua nói lại gì đâu. Mau lên, mau lên, chậm chút nữa là không kịp đó.
Du Thản Chi nói:
- Ta chế ngự gã mập này rồi sẽ lập tức cùng A Tử cô nương ra đi, công tử và Tiêu Phong, Hư Trúc các người không ai được ngăn trở. Chuyện đó có bằng lòng không?
Đoàn Dự đáp:
- A Tử ư? Cô ấy… cô ấy đang muốn nhờ nhị ca ta chữa mắt cho sáng lại, nếu đi với ngươi thì tính làm sao đây?
Du Thản Chi nói:
- Nếu Hư Trúc tiên sinh có thể chữa cho cô ta sáng mắt trở lại thì ta sẽ tìm cách trị được cho cô ấy.
Đoàn Dự đáp:
- Chuyện đó… chuyện đó…
Trong khi đó gã mập vẫn hết búa này tới búa khác chặt xuống cây tùng, trong lúc nghìn cân treo trên sợi tóc này, việc cứu người mới là quan trọng nên chàng bèn nói:
- Ta bằng lòng, ta bằng lòng đó! Ngươi… ngươi mau…
Du Thản Chi lập tức vung hữu chưởng đánh vào gã mập. Gã kia cười khẩy, buông búa, xuống tấn, quát lên một tiếng song chưởng cùng đỡ, chưởng phong vù vù thế đạo cực kỳ mãnh liệt, trong khi chưởng của Du Thản Chi lại hoàn toàn không có một chút tăm hơi.
Đột nhiên gã mập biến sắc, thần thái đang từ cao ngạo đổi sang kinh ngạc như trông thấy một việc hết sức kỳ quái không tin nổi, rồi hai dòng máu từ mép chảy ra, thân hình rúm lại, ngã bổ chửng xuống vực sâu. Phải mất một hồi lâu mới nghe bịch một tiếng vọng từ đáy cốc lên, dường như va phải loạn thạch, mọi người nghĩ đến cảnh y tan xương nát thịt, không khỏi lạnh mình.
Hư Trúc phi thân nhảy xuống cành tùng, thấy gậy sắt của Đoàn Diên Khánh cắm sâu vào thân cây, toàn dùng nội lực dính chặt vào đó mà treo lủng lẳng bốn người, thâm hậu như thế quả là trên đời hiếm có. Hư Trúc vươn tay nắm lấy cương trượng, nhắc lên.
Nam Hải Ngạc Thần ở bên dưới tấm tắc khen:
- Chú tiểu này, ta biết ngay ngươi là một kẻ tốt bụng. Ngươi là con trai tỉ tỉ ta, ấy là điệt nhi của Nhạc lão nhị, mà đã là điệt nhi của Nhạc lão nhị thì bản lãnh đương nhiên phải giỏi rồi. Nếu không có ngươi đến giúp một tay, bọn ta chắc phải ở đây đến ba ngày ba đêm, thật chẳng thích thú chút nào.
Vân Trung Hạc nói:
- Gã kia chỉ được cái khoác lác chứ làm sao chịu nổi ba ngày ba đêm?
Nam Hải Ngạc Thần giận dữ đáp:
- Ta nếu chịu không nổi thì buông tay thả ngươi ra, thế là xong. Ngươi có muốn thử không thì bảo?
Hai người đang trong cơn nguy cấp nhưng vẫn tiếp tục cãi vã không thôi. Chỉ trong giây lát, Hư Trúc đã kéo được Đoàn Diên Khánh lên, kế đó là Nam Hải Ngạc Thần và Vân Trung Hạc, sau cùng là Vương Ngữ Yên. Nàng hai mắt nhắm nghiền, chỉ còn thoi thóp đã mê man từ bao giờ.
Đoàn Dự đã yên tâm nhưng lại thương xót, thấy hai cổ tay nàng bầm tím, in sâu vết tay của Vân Trung Hạc, nghĩ đến gã này hung tàn hiếu sắc, từng có ý định phi lễ với Mộc Uyển Thanh và Chung Linh, lần nào cũng may có Nam Hải Ngạc Thần cứu kịp. Ngày hôm nay việc tái diễn, chàng nổi cơn thịnh nộ hậm hực nói:
- Đại ca, nhị ca, gã Vân Trung Hạc này tính tình gian ác, mình giết quách y cho xong.
Nam Hải Ngạc Thần kêu lên:
- Không đâu! Không đâu! Đoàn… cái anh chàng sư phụ ơi hôm nay chính là nhờ lão tứ cứu… cứu được… được mụ vợ của ngươi… được sư nương… nếu không thì, con vợ ngươi chết ngoẻo rồi còn đâu.
Tuy mấy câu đó y nói chẳng đâu ra đâu nhưng mọi người đều hiểu rõ ràng. Mới rồi Đoàn Dự vì Vương Ngữ Yên mà lập cập hốt hoảng, bọn Mộc Uyển Thanh ai ai cũng thấy tận mắt, khi chưa cứu được Vương Ngữ Yên lên người nào cũng thầm chua xót, đến khi thấy nàng thần thanh cốt tú, dung mạo đoan lệ vô song, lại càng đau lòng khôn tả.
Chỉ thấy Vương Ngữ Yên từ từ mở mắt, "ôi" một tiếng hỏi khẽ:
- Đây có phải là chốn hoàng tuyền địa phủ hay chăng? Ta… ta đã chết chưa?
Nam Hải Ngạc Thần giận dữ đáp:
- Cái con nhỏ này nói năng tầm bậy tầm bạ. Nếu đây là hoàng tuyền địa phủ, không lẽ bọn ta cũng chết hết ráo hay sao? Hiện giờ ngươi chưa làm vợ sư phụ ta, ta có đắc tội mấy câu thì không tính là phạm thượng được. Có điều thời giờ không có bao nhiêu, theo ta nghĩ, sớm muộn gì ngươi cũng thành sư nương, dịp may chớ để vuột mất, gọi ngươi vài câu "con nhỏ" cho sướng mồm.
Này, ta hỏi con nhỏ kia, đời nhà ai đang khi không lại đi tìm cái chết là sao? Ngươi có chết là do ngươi chọn, cũng mặc xác ngươi nhưng lại kéo thêm gã bả đệ Vân Trung Hạc của ta nữa. Vân Trung Hạc có chết thì cũng đành, Đoàn lão đại của bọn ta cũng chết theo, thật đáng tiếc biết mấy. Mà dẫu Đoàn lão đại có chết thì cũng còn được, Nhạc lão nhị cũng bị vạ lây, ấy là một chuyện không thể chấp nhận được.
Đoàn Dự dịu dàng an ủi:
- Vương cô nương còn chưa hoàn hồn, thôi ngồi xuống dựa vào gốc cây nghỉ một lát.
Vương Ngữ Yên lại khóc òa lên, hai tay ôm mặt nức nở:
- Các ngươi bỏ mặt ta, ta… ta… ta không muốn sống làm chi nữa.
Đoàn Dự kinh hoảng: "Hóa ra nàng toan đi tìm cái chết thật, không hiểu là vì cớ gì? Không lẽ… không lẽ…" Chàng đưa mắt liếc Vân Trung Hạc, thấy y hung hăng dữ tợn, trong bụng kêu thầm: "Chết rồi! Chắc Vương cô nương bị y làm nhục cho nên mới tính chuyện hủy mình."
Chung Linh tiến lên một bước chào:
- Nhạc lão tam khỏe chứ?
Nam Hải Ngạc Thần vừa thấy nàng mừng quá kêu lên:
- Tiểu sư nương cũng bình an chứ? Hiện nay ta đã lên Nhạc lão nhị rồi, không còn là Nhạc lão tam nữa.
Chung Linh nói:
- Ngươi đừng gọi ta là tiểu gì gì đó, khó nghe lắm. Nhạc lão nhị, ta hỏi đây, vị cô nương này vì cớ gì mà lại đi tìm cái chết? Có phải do cái cây tre miễu kia gây ra họa chăng? Để ta thọc léc y một mẻ.
Nàng vừa nói vừa đưa tay lên, thổi phù phù mấy cái. Vân Trung Hạc hoảng hốt, lùi lại hai bước. Nam Hải Ngạc Thần lắc đầu quầy quậy nói:
- Không phải, không phải đâu! Tạ trời tạ đất, chẳng hiểu sao lão tứ bây giờ lại đổi tính đổi nết, làm một chuyện tốt. Bọn chúng ta thiếu mất Diệp Nhị Nương, ai nấy trong lòng không vui, nên đi ra ngoài cho khuây khỏa. Đến nơi đây, bỗng thấy con nhỏ này nhảy xuống vực tự tận, thị nhảy mạnh quá nên lão tứ chụp không kịp, ôi chao, y vốn dĩ là đứa cùng hung cực ác, sao đột nhiên thay đổi, có điều không biết lượng sức mình…
Vân Trung Hạc hầm hầm xen vào:
- Con bà ngươi chứ, ta có thiện tâm bao giờ mà làm chuyện tốt? Họ Vân chỉ thích gái đẹp, thấy Vương cô nương nhảy xuống vực tìm cái chết, bỏ qua rất uổng nên kéo trở lại lấy làm vợ vài ngày.
Nam Hải Ngạc Thần tính nóng như lửa, chỉ mặt Vân Trung Hạc chửi ngay:
- Con bà ngươi thì có, Nhạc lão nhị tưởng ngươi đổi tính ra tay cứu người, nghĩ tình cùng là bọn đại ác trong thiên hạ nên mới thò tay nắm tóc ngươi, nếu sớm biết vậy thì để cho ngươi rơi xuống chết quách cho rồi.