Thiên Long Bát Bộ Hồi 72

A Châu và A Bích nghe chàng nói năng như gã đồ gàn, không khỏi tức cười nhưng trong ngôn ngữ chàng ca tụng mình hết lời nên trong bụng không khỏi thầm sung sướng. Cưu Ma Trí đáp:

- Nếu công tử không chịu biểu diễn Lục Mạch Thần Kiếm thì có khác gì bảo ta ăn nói đặt điều hay sao?

Đoàn Dự đáp:

- Nhà ngươi vốn dĩ nói năng vô căn cứ. Ngươi bảo có hẹn với Mộ Dung tiên sinh sao không đến Đoàn Dự lấy kiếm kinh sớm đi? Đợi đến khi Mộ Dung tiên sinh quá vãng rồi, tử vô đối chứng lúc đó mới đến phủ Mộ Dung ăn nói huyên thuyên. Ta xem chừng ngươi hâm mộ Cô Tô Mộ Dung võ công cao cường nên đặt ra câu chuyện bá láp này để đánh lừa lão thái thái cho ngươi vào tàng thư các, lén coi quyền kinh kiếm phổ của nhà Mộ Dung, học lấy thuật "dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân." Ngươi tưởng người ta danh tiếng vang dội trong võ lâm như thế mà không biết được cái trò trẻ con của ngươi hay sao? Nếu chỉ đem cái mồm trơn như mỡ đến nói vài câu là ăn trộm được võ công bí quyết của nhà Mộ Dung thì trên đời này vô khối những tên bịp bợm, đứa nào chẳng đến đây lẻo mép, nói lếu nói láo?

Cưu Ma Trí lắc đầu nói:

- Đoàn công tử đoán sai rồi. Tiểu tăng tuy đính ước đã lâu với Mộ Dung tiên sinh nhưng vì phải bế quan tu luyện công phu Hỏa Diễm Đao, chín năm nay chưa ra khỏi cửa nên không thể tới Đại Lý sớm hơn được. Nếu Hỏa Diễm Đao tiểu tăng luyện chưa thành thì lần này đâu có thể ra khỏi chùa Thiên Long một cách an toàn được.

Đoàn Dự đáp:

- Đại hòa thượng ơi, ông tiếng tăm đã có rồi, quyền thế chức tước cũng có rồi, võ công lại cao cường như thế, sao không yên thân ở nước Thổ Phồn làm Hộ Quốc Pháp Vương có phải hay không? Việc gì còn phải đến tận Giang Nam bịp người khác? Ta khuyên ông nên sớm quay về là hơn.

Cưu Ma Trí đáp:

- Nếu công tử không chịu thi triển Lục Mạch Thần Kiếm thì đừng trách tiểu tăng vô lễ.

Đoàn Dự nói:

- Ngươi vốn dĩ đã vô lễ rồi, có còn gì nữa đâu mà nói nữa. Cùng lắm ngươi một đao giết ta thôi chứ còn gì hơn được.

Cưu Ma Trí nói:

- Được lắm, coi đao đây.

Y dựng bàn tay trái lên, một luồng kình phong liền ùa tới mặt Đoàn Dự. Đoàn Dự vốn đã có chủ định trước, võ công mình kém y xa, có đấu với y hay không thì cũng thế, y chỉ muốn chứng minh cho người khác là mình biết Lục Mạch Thần Kiếm nên quyết không để cho y toại ý. Thành ra khi Cưu Ma Trí dùng nội kình biến thành mũi đao đâm tới, Đoàn Dự liền ưỡn ngực ra, không tránh né, không đỡ gạt. Cưu Ma Trí kinh hãi, kiếm phổ Lục Mạch Thần Kiếm chưa vào tay y thì bộ sách sống này không thể giết được, tay liền nghiêng qua, một luồng gió lạnh vụt qua khiến đầu tóc Đoàn Dự bị cắt một mảng lớn.

Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi sợ toát mồ hôi đã đành mà A Châu vùng A Bích hai cô cũng mặt tái nhợt. Cưu Ma Trí lầm lì hỏi lại: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

- Đoàn công tử thà chết chứ không ra tay hay sao?

Đoàn Dự vốn đã không coi chết sống vào đâu, cất tiếng cười ha hả nói:

- Tham, sân, ái, dục, si, đại hòa thượng xem chừng có đủ cả, vậy mà dám khoe mình là cao tăng cửa Phật, quả là chỉ có cái tiếng hão.

Cưu Ma Trí đột nhiên vung tay chém xéo qua A Bích, miệng nói:

- Ta không thèm nói làm gì, để giết một con tiểu a đầu trong phủ Mộ Dung lập uy trước đã.

Chiêu đó y đánh ra thật đột ngột, A Bích kinh hãi vội nghiêng người tránh qua, nghe chát một tiếng, chiếc ghế dựa sau lưng cô ta bị chém đứt đôi. Bàn tay phải Cưu Ma Trí liền tiếp theo một đao nữa khiến A Bích phải lăn tròn dưới đất, thân pháp tuy nhanh thật nhưng thật là luống cuống. Cưu Ma Trí hầm hè quát lên một tiếng đánh luôn chiêu thứ ba ra.

A Bích sợ đến mặt tái mét, không biết phải đối phó với những chiêu số vô hình vô ảnh này thế nào. A Châu không còn kịp suy nghĩ gì khác liều vung gậy điểm vào sau lưng Cưu Ma Trí. Nàng đứng nói chuyện khi đi thì lụm cụm quả đúng là một bà lão bảy, tám mươi tuổi nhưng nay lúc gấp rút thân pháp thật là nhẹ nhàng nhanh nhẹn.

Cưu Ma Trí lập tức nhìn ra chỗ giả trá, cười nói:

- Trên đời này làm gì có bà già nào mới mười bảy mười tám, ngươi định đánh lừa bản hòa thượng tới bao giờ đây?

Y quay lại đánh một chưởng nghe cách một tiếng, chấn gãy cây gập nàng cầm trong tay thành ba khúc, kế đó lại vung tay đánh vào A Bích. A Bích kinh hoàng vội chộp chiếc bàn, đưa mặt bàn ra đỡ, bốp bốp hai tiếng, chiếc bàn bằng gỗ tử đàn lập tức nát vụn, trong tay nàng chỉ còn hai chiếc chân bàn.

Đoàn Dự thấy A Bích lưng dựa vào tường, không còn đường nào lui nữa, Cưu Ma Trí lại vung tay đánh thêm một chưởng, chàng không còn kịp suy nghĩ chỉ thấy cứu người là quan trọng, quên rằng mình không phải là địch thủ của gã phiên tăng, liền búng ngón tay giữa, nội kình theo huyệt Trung Xung bắn vọt ra, soẹt soẹt mấy tiếng chính là Trung Xung kiếm pháp.

Cưu Ma Trí đâu phải thực bụng muốn giết A Bích, chỉ cốt ép cho Đoàn Dự phải ra tay, nếu không chiêu số thần diệu của Hỏa Diễm Đao chém ra, A Bích làm sao có thể tránh được? Y thấy Đoàn Dự cuối cùng phải ra tay, lập tức thu chưởng chém vào A Châu, gió vút qua, A Châu còn đang lảo đảo, áo trên đầu vai đã bị nội kình xé rách, hét lên một tiếng kinh hoàng. Thiếu Trạch kiếm từ tay trái Đoàn Dự liền đâm ra, chặn ngay Hỏa Diễm Đao của y lại.

Chỉ trong khoảnh khắc, A Châu, A Bích hai người cùng thoát hiểm, song đao của Cưu Ma Trí đều bị Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự chặn lại. Cưu Ma Trí giở trò chỉ cốt cho mọi người thấy Đoàn Dự biết Lục Mạch Thần Kiếm thật, cố ý để nội kình hai người chạm vào nhau, nghe kêu bụp bụp. Đoàn Dự nhờ có công lực của mấy cao thủ trong người, lúc đó đúng ra còn mạnh hơn cả Cưu Ma Trí, có điều không biết chút võ công nào, tuy ở chùa Thiên Long nhớ hết các lộ kiếm pháp nhưng hoàn toàn không biết cách sử dụng.

Cưu Ma Trí dẫn luồng nội lực hồn hậu của chàng chạy đông chạy tây khiến cửa sổ và trên tường bị chàng đâm thủng lỗ chỗ khắp nơi, miệng liên tiếp hò hét:

- Lục Mạch Thần Kiếm quả thực lợi hại, thảo nào năm xưa Mộ Dung tiên sinh thầm ngưỡng mộ.

Thôi Bách Tuyền hết sức kinh ngạc: "Ta vẫn tưởng Đoàn công tử chẳng biết chút võ công nào biết đâu được rằng thần công của y tinh diệu đến thế. Họ Đoàn Đại Lý quả nhiên danh bất hư truyền. Cũng may ta ở trong phủ Trấn Nam Vương không làm chuyện gì sằng bậy, nếu không thì cái mạng già này đâu còn được đến hôm nay?" Y càng nghĩ càng rùng mình, trên trán sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Cưu Ma Trí đấu với Đoàn Dự một hồi, mặc dầu chiêu nào y cũng có thể giết chàng được nhưng chỉ cố ý đùa rỡn, ngờ đâu càng lâu thì càng không dám coi thường, xem ra chàng nội kình cực kỳ hồn hậu không kém gì mình, nhưng không hiểu vì sao lại sử dụng không đâu vào đâu, chẳng khác gì đứa trẻ lên ba trong tay có hàng vạn quan tiền mà không biết sử dụng.

Cưu Ma Trí sách giải thêm mấy chiêu nữa bỗng dưng tâm động: "Nếu như tương lai y phúc chí tâm linh, một buổi nào đó quán thông mọi việc, lãnh ngộ được võ công yếu quyết, với nội công đó và kiếm pháp đó, e rằng sẽ là một kình địch cực kỳ lợi hại."

Đoàn Dự cũng biết sống chết đều nằm trong tay Cưu Ma Trí, kêu lên:

- A Châu, A Bích hai vị tỉ tỉ mau mau đào tẩu, để lâu e không kịp.

A Châu đáp:

- Đoàn công tử, sao công tử lại cứu chúng tôi?

Đoàn Dự đáp:

- Gã hòa thượng này ỷ mình võ công cao cường, hoành hành bá đạo hiếp đáp người khác. Tiếc rằng tôi không biết võ công, khó mà đối địch được với y, các cô hãy chạy cho mau.

Cưu Ma Trí cười nói:

- Không kịp nữa rồi.

Y tiến lên một bước ngón tay trái đâm ra, điểm vào huyệt đạo Đoàn Dự, Đoàn Dự kêu lên "ối chà" một tiếng toan né tránh nhưng làm sao được? Trên người chàng ba nơi huyệt đạo đã bị y điểm trúng, hai đùi tê dại, ngã lăn ra mồm vẫn kêu:

- A Châu, A Bích, chạy cho mau! Chạy cho mau!

Cưu Ma Trí cười đáp:

- Chết đầu nước rồi, mạng mình chưa xong lại còn thương hương tiếc ngọc.

Nói xong y quay lại ghế ngồi, nói với A Châu:

- Cô này đừng có giở trò ma mãnh nữa, việc trong phủ do ai quyết định? Đoàn công tử trong bụng thuộc lòng kiếm phổ Lục Mạch Thần Kiếm, có điều y không biết võ công nên không biết sử dụng. Sáng mai ta đem y đến trước mồ Mộ Dung tiên sinh phàn hóa, Mộ Dung tiên sinh ở dưới đất biết được sẽ rõ người bạn cũ không lỗi lời hẹn ước năm xưa.

A Châu biết rằng trong những người ở Cầm Vận tiểu trúc hôm nay, không ai có thể địch lại gã hòa thượng này, nàng nhíu mày cười nói:

- Thôi được! Đại hòa thượng nói thế chúng tôi tin là thế. Mộ phần lão gia ở cách đây một ngày đường thủy, hôm nay trời đã tối rồi, sáng sớm mai chị em tôi sẽ đưa đại hòa thượng và Đoàn công tử đến tảo mộ. Các vị nghi ngơi chốc lát để chờ chúng tôi làm cơm chiều.

Nàng nói xong cầm tay A Bích lui vào nội đường.

Độ nửa giờ sau, một tên nam bộc đi ra nói:

- A Bích cô nương mời bốn vị đến Thính Vũ Cư dùng cơm tối.

Cưu Ma Trí đáp:

- Đa tạ!

Y đưa tay nắm Đoàn Dự, dẫn đi theo tên đầy tớ. Đường đi trải đá trứng ngỗng ngoằn ngoèo độ mấy chục trượng vòng qua mấy tòa giả sơn, mấy khu vườn đến bên bờ nước tới một con thuyền nhỏ buộc dưới gốc liễu. Gã đầy tớ chỉ vào một tòa nhà gỗ nhỏ trên mặt nước, bốn bề đều có cửa sổ nói:

- Ở bên kia.

Cưu Ma Trí, Đoàn Dự, Thôi Bách Tuyền, Quá Ngạn Chi bốn người xuống thuyền để cho người đầy tớ chèo qua, chỉ giây lát đã tới. Đoàn Dự theo cầu thang đóng trên cây tùng trèo lên Thính Vũ Cư, thấy A Bích đã đứng sẵn chờ khách, toàn thân mặc áo dài màu xanh nhạt, bên cạnh là một nữ lang mặc áo lụa mỏng, xinh tươi mơn mởn tuổi chừng mười sáu mười bảy, nhìn Đoàn Dự mủm mỉm cười, thần tình ra vẻ lanh lợi bướng bỉnh. Mặt A Bích bầu bĩnh, thanh nhã tú lệ còn người con gái kia mặt trái soan, đôi mắt linh động dễ làm người ta quyến luyến.

Đoàn Dự đi đến gần liền ngửi thấy mùi hương thoang thoảng bèn cười nói:

- A Châu tỉ tỉ, nàng là một tiểu mỹ nhân như thế này sao cải trang thành một bà lão lại giống đến thế?

Người con gái đó chính là A Châu, nàng lườm Đoàn Dự một cái, cười nói:

- Công tử khấu đầu lạy tôi ba cái, trong bụng tức lắm, có phải không nào?

Đoàn Dự lắc đầu quầy quậy nói:

- Lạy ba cái đó là đúng quá rồi, chỉ có điều tôi đoán sai bét thôi.

A Châu hỏi lại:

- Sai bét là sao?

Đoàn Dự đáp:

- Thoạt tiên tôi tưởng tỉ tỉ cũng na ná như A Bích tỉ tỉ, là một người đẹp hiếm có trong thiên hạ không khác A Bích tỉ tỉ bao nhiêu, ngờ đâu khi thấy mặt rồi, mới hay… mới hay…

A Châu cướp lời:

- Thì ra kém xa A Bích, có đúng thế không?

A Bích cũng chen vào:

- Thì mới tá hỏa tam tinh vì đẹp gấp mười tôi, có đúng thế không?

Đoàn Dự lắc đầu:

- Cả hai đều trật lất. Tôi bấy giờ mới hay trời xanh kia quả thật tài ba, những tưởng đã đem hết tâm tư, bao nhiêu tú khí Giang Nam đã dùng hết sạch mới nặn ra được một người đẹp như A Bích tỉ tỉ. Vậy mà chao ôi, không ngờ hóa công còn tạo được một người như A Châu tỉ tỉ nữa. Hai người tướng mạo khác hẳn nhau, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười đến nỗi tôi muốn mở mồm khen mấy câu mà miệng ấp úng không sao nói được.

A Châu cười khúc khích:

- Gớm, mồm anh trơn như bôi mỡ khen đến thế thì thôi, vậy mà còn bảo là ấp úng nói chẳng thành lời.

A Bích mỉm cười quay sang nói với Cưu Ma Trí và hai người Thôi, Quá:

- Bốn vị giá lâm tệ xứ, chúng tôi đơn bạc chẳng có gì, chỉ mời được một chén rượu nhạt, ăn mấy món Giang Nam tươi có sẵn trong nhà thôi.

Nói rồi mời bốn người vào bàn còn nàng và A Châu ngồi bên dưới tiếp khách. Đoàn Dự thấy Thính Vũ Cư bốn mặt đều là nước, từ cửa sổ nhìn ra, chung quanh mặt hồ khói sóng xa tít tới tận chân trời, quay đầu nhìn lại thấy chén bát đồ đựng trên bàn đều là đồ sứ tinh xảo, trong bụng tấm tắc khen thầm.

Một lát sau nam bộc đem lên mấy món điểm tâm, riêng Cưu Ma Trí có bốn đĩa đồ chay, kế đó mấy món nóng sốt như lăng xào tôm, lá sen nấu măng, thịt quay nấu anh đào, thịt gà hấp trà Long Tỉnh… món nào cũng thật là đặc biệt. Các món cá tôm đều nhồi cánh hoa, trái cây càng thêm màu mè nhưng vẫn đượm mùi hương thiên nhiên. Món nào Đoàn Dự cũng gắp thử vài đũa, món nào cũng tươi ngon hợp khẩu, khen luôn miệng:

- Linh khí núi sông thế này thì phải có nhân tài thế ấy, không những thông minh lanh lợi mà còn thanh nhã khôn cùng.

A Châu đáp:

- Thế công tử thử đoán xem những món này do tiểu nữ làm hay do A Bích làm?

Đoàn Dự đáp:

- Món thịt quay anh đào, vịt ướp hoa mai, bánh dẻo bảy màu hẳn là do tỉ tỉ làm. Còn món canh măng nấu ngó sen, cá viên phỉ thúy thanh tân mượt mà kia chắc phải do tay A Bích tỉ tỉ?

A Châu vỗ tay cười nói:

- Công tử đoán giỏi thật, A Bích ngươi xem mình phải thưởng cái gì đây cho phải?

A Bích mỉm cười:

- Đoàn công tử sai bảo gì chúng mình sẽ hết sức mà làm, chứ bọn kẻ ăn người ở như mình có gì để mà thưởng?

A Châu đáp:

- Chao ôi, ngươi quả là lanh mồm lanh miệng nói khéo cho vừa lòng người, thảo nào ai cũng bảo ngươi tốt còn ta thì xấu.

Đoàn Dự cười:

- Một đằng ôn nhu tư văn, một đằng hoạt bát lanh lợi cả hai mỗi người một vẻ. A Bích tỉ tỉ, tôi mới rồi nghe cô dùng nhuyễn tiên đánh đàn, trong lòng lâng lâng, thật là thoải mái. Nay muốn cô dùng nhạc khí thật diễn tấu một khúc, dẫu ngày mai có bị vị hòa thượng này trước mộ đốt cháy thành tro thì cũng không uổng một đời.

A Bích trịnh trọng đứng lên nói:

- Nếu như công tử chẳng hiềm khó nghe, tiểu nữ xin phô chút tài mọn để đón chào quí khách.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-72/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận