“Nhiều người đều thấy, ngươi còn dám chống chế?” nếu Nam Cung Tỉ không giận đến không kềm được, cũng sẽ không thể hiện ra con người vô lại như vậy. . . . . .
“Muốn vu oan giá họa sao?” Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, cười như không cười nói, “Ta vì thái tử trắc phi đàn một khúc, chính vì có ý tốt. Ai biết thái tử trắc phi lại nhiệt tình hào phóng như thế, vì để cho mọi người tối nay có thể tận hứng mà về, cố ý vì mọi người biểu diễn một vũ khúc làm người ta khó quên. Sau đó, thái tử trắc phi tục không chịu được, khiêu vũ như vậy, thật làm cho người ta rất là thất vọng. . . . . .”
Nàng được tiện nghi mà còn khoe mẽ, hiện tại thái tử trắc phi cũng đã chết, nàng cãi đến không buông tha người, quả thật có thể đem thái tử trắc phi giận đến sống trở lại!
“Vân, Khê! Ngươi đừng ở chỗ này giả ngu, nếu không phải tiếng đàn của ngươi có quỷ quái, ái phi như thế nào lại mất khống chế, như thế nào lại Mệnh tang cửu tuyền?” Nam Cung Tỉ tức giận gầm thét.
“Đúng là tục không chịu được! Hiện trường còn có tiểu hài tử, dạy hư tiểu hài tử như thế, chết chưa hết tội!” Bỗng dưng, một tiếng chế nhạo chen vào, trong giọng nói có vẻ nhàn nhạt giễu cợt.
Vân Khê trong lòng rùng mình, quay đầu nhìn về phía hắc y nam tử, nàng rất xác định thanh âm mới vừa rồi chính là từ trong miệng hắn nói ra. Người nam nhân này ngoài mặt thoạt nhìn rất hoàn mỹ, giống như một pho tượng điêu khắc kiệt xuất nhất trong tay đại sư điêu khắc, xinh đẹp làm cho người ta tim đập thình thịch. Hơn nữa hắn cường đại lãnh mạc, khí phách tự tin, thoạt nhìn không một chút khuyết điểm, quả thật không chê vào đâu được. Song Vân Khê cảm thấy bản tính của hắn có chút tà khí, thậm chí phúc hắc (lòng dạ đen tối), người loại này không thích nói nhiều, nhưng lời nói ra thường thường kinh ngươi!
Nam nhân như vậy, làm cho người ta lúc nào cũng đề phòng, quá nguy hiểm. Nàng âm thầm nhắc nhở mình, nhất thiết phải nhớ, ngàn vạn không nên trêu chọc hắn, người nam nhân này, không dễ chọc!
Nam Cung Tỉ giận đến não sung huyết, không chút nghĩ ngợi nâng kiếm lên chỉ vào hắn, mắng to: “Ngươi tính làm gì, cũng dám nói lời vô lễ với thái tử?”
Một tiếng “Loảng xoảng”, kiếm trong tay hắn bị đánh văng, vứt xa ra ngoài, đập vào trên cột trụ.
Băng hộ pháp một thân hơi thở lạnh lùng, mắt lạnh lẻo căm tức nhìn Nam Cung Tỉ: “Kẻ vô lễ với chủ nhân, giết không tha!”
Nàng nói từng câu từng chữ, thật giống như cái đinh đâm vào trong lòng Nam Cung Tỉ. Nam Cung Tỉ chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, kinh ngạc ngây người ngay tại chỗ, không dám nhúc nhích. Bởi vì trên cổ hắn đã cảm thấy một trận lạnh lẻo, chỉ cần hắn hơi động, trường kiếm đang gác ở trên cổ sẽ cắt vỡ mạch máu của hắn, lấy đi tánh mạng của hắn.
Đối phương đến tột cùng là người nào? Vì sao ngay cả một tùy tùng cũng có võ công đáng sợ như thế ?
Kinh hãi qua đi, Nam Cung Tỉ từ từ bình tĩnh lại. Đối phương đi cùng Dung Thiếu Hoa, khách nhân có thể làm cho Dung Thiểu coi trọng như thế, thì thân phận cũng không đơn giản, không ngờ hắn đi trêu chọc một nhân vật như vậy, thật sự là không khôn ngoan.
Phía sau lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nghĩ đến sự vọng động của mình, trong lòng hắn hoảng sợ một trận.
“Ta là thái tử, các ngươi không thể giết ta!”
“Thái tử?” Hắc y nam tử lạnh lùng nhếch môi, mang theo vài phần mùi vị giễu cợt.
Con ngươi của Băng hộ pháp băng lãnh ngó chừng Nam Cung Tỉ, hừ lạnh: “Thái tử là cái thá gì? Giết một thái tử này, còn có thể lập một thái tử khác, ngươi cho rằng thái tử Nam Hi quốc không có ngươi là không được sao?”
Đáy l òng Nam Cung Tỉ hoảng hốt, tầm mắt hướng Nam Cung Dực “Hoàng đệ, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngồi yên không ý đến? Vậy là ngươi đã sớm mơ ước ngôi vị thái tử sao?”
“Hoàng huynh, Dung Thiếu chính là khách quý của Nam Hi quốc ta, ngay cả phụ hoàng thấy hắn, cũng phải khách khí chiêu đãi, ngươi làm sao có thể vô lễ đối với khách của Dung Thiếu?” ánh mắt của Nam Cung Dực rạng rỡ, trên mép mang ý cười, giở tay nhấc chân đều hiển thị rõ cao quý ưu nhã, “Dung Thiếu, còn có vị huynh đài này, đã đắc tội! Hoàng huynh hắn cũng bởi vì tang thê (mất vợ) bi thống, cho nên lời nói mới có thể không đúng mực, hi vọng hai vị có thể tha lỗi.”
Nam Cung Tỉ đáy lòng hận đến nghiến nghiến lợi, tiểu nhân dối trá, hắn ước gì mình chết sớm thì có!
Dung Thiếu Hoa đáy lòng hiểu rõ, con mắt di chuyển nhìn về phía hắc y nam tử: “Long huynh, nếu Tĩnh vương gia đã nói như thế rồi, chúng ta có phải nên tha cho hắn hay không?”
Không để ý đến hắn, càng thêm không nhìn Nam Cung Dực, tầm mắt của hắc y nam tử thủy chung rơi vào trên người Vân Khê, con ngươi sâu u đầm không khỏi dấy lên ánh sao sáng: “Sống chết của hắn, do Vân tiểu thư định đoạt.”
Dung Thiếu Hoa không khỏi thú vị sờ sờ lỗ mũi, vị Long huynh này thật đúng là lãnh khốc, mặt mũi của hắn cũng không cho. Cũng đúng, nếu hắn quả thật cho mình mặt mũi, cũng sẽ không lừa gạt mình mười vạn lượng bạc trắng kia.
Nghĩ đến kia mười vạn lượng bạc trắng, hắn lại bắt đầu đau lòng.
“Liên quan gì ta? Hắn hẳn nên thấy may mắn, vì không có vũ nhục nhi tử của ta.” Vân Khê căn bản không để ý đến mặt mũi của hắn, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn trường, cất giọng nói, “Từ nay về sau, để cho ta nghe được người nào vũ nhục nhi tử của ta lần nữa, đây chính là kết quả!”
Một đạo huyền khí không chút nào báo trước từ đầu ngón tay nàng bắn ra, đánh ở phía trên trường kiếm của Băng hộ pháp, trực tiếp đem trường kiếm đánh nát thành vài đoạn. Thanh âm kim khí vỡ vụn, như đánh vào trong lòng của mỗi người, làm họ không khỏi sởn tóc gái.
Mọi người hoảng hốt, không nghĩ tới võ công của Vân gia Đại tiểu thư lại đáng sợ như thế, mọi người âm thầm cảm thấy may mắn, tối nay họ không có đi trêu chọc nàng.
Băng hộ pháp lại càng giận đến đỉnh đầu toát ra lãnh khí, nàng ta thế nhưng. . . . . . Thế nhưng phá hủy bảo kiếm nàng yêu mến nhất !
“Ngươi muốn chết!” Vung nửa đoạn bảo kiếm, nàng hướng Vân Khê đâm tới.
“Lui ra!” Hắc y nam tử lạnh lùng phun ra hai chữ, nhưng cũng thành công ngăn trở sự trả thù cuồng bạo của Băng hộ pháp.
Ánh mắt Băng hộ pháp lóe lên, không cam lòng lui ra, hàng lông thật dài mi che đậy hết thảy cảm xúc.
Vân Khê ngước mắt, mâu quang ngắn ngủn cùng hắn chạm nhau, tròng mắt của hắn sâu không thấy đáy, làm cho không người nào có thể hiểu rõ tâm tư của hắn.
Uy hiếp trên cổ biến mất, Nam Cung Tỉ như trút được gánh nặng, phảng phất như từ bên bờ tử vong đi dạo một vòng, ánh mắt phức tạp của hắn nhìn về phía Vân Khê, nàng đến tột cùng là cố ý cứu hắn, hay là giết gà dọa khỉ, để báo cho những người khác có ý muốn đối địch với nàng? Bất quá hắn càng muốn tin tưởng ý đầu tiên, nàng dù cao ngạo thế nào, dù liều lĩnh thế nào, đến cuối cùng cũng phải hướng hoàng quyền phủ phục nhận thua?
“Vân Khê, hôm nay nhìn ngươi có ý cứu giá, bổn thái tử tạm thời không so đo với ngươi.”
Vân Khê khóe miệng giật giật, thật muốn cạy mở đầu của hắn ra, xem một chút bên trong có phải là cỏ hay không. Con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng muốn cứu hắn rồi? Nàng bất quá là nghĩ uy hiếp mọi người một chút, để cho bọn họ sau này không dám khinh thị mẹ con nàng, vì trong khoảng thời gian ngắn tìm không ra đạo cụ thích hợp, sau đó nàng thấy được kiếm trong tay Băng hộ pháp, chỉ có thế thôi! Nàng thật là bội phục trí tưởng tượng của Nam Cung Tỉ, làm người, ngàn vạn lần không nên quá mức tự mình đa tình.
Nam Cung Tỉ đang lúc dương dương tự đắc, hướng chung quanh nhìn một vòng, mang theo ngữ khí cảnh cáo: “Chuyện hôm nay nếu có người nào truyền đi, bổn thái tử nhất định sẽ không tha!”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người ở đáy lòng đều tiêu hóa chuyện tối nay, đều tự có sự đăm chiêu riêng.
“Dung Thiểu, Vân Tường huynh, Huyền Diệp huynh, tại hạ đi trước một bước, hôm nay làm mất nhã hứng mọi người, rất xin lỗi, ngày khác mở tiệc chiêu đãi bồi tội các vị.” Nam Cung Tỉ âm thầm cùng thuộc hạ liếc mắt, liền có người khiêng thi thể La Ý Liên, vội vã đi theo thái tử rời đi.
Những người còn lại nhìn thấy thái tử đi, cũng rối rít tản đi.
Nam Cung Dực trước khi đi còn ý vị thâm trường nhìn Vân Khê một cái, ánh mắt rất là phức tạp.
Tây Môn Huyền Diệp trước khi đi, cũng không quên đi tới trước người Vân Khê, có thâm ý khác theo sát Vân Khê nói câu: “Vân tiểu thư, chúng ta rất nhanh lại sẽ gặp mặt .”
Vân Khê trực tiếp quăng cho hắn một cái liếc mắt, hoàn toàn không nhìn hắn.
Nam Cung Anh cũng bị Trịnh phu tử cùng mấy hài tử mạnh mẽ lôi đi, nàng mang một bộ mặt bất đắc dĩ, thật đúng là làm cho người ta buồn cười.
Đến cuối cùng, cả Quỳnh Hoa Lầu, trừ lão bản cùng hạ nhân trong lầu, cũng chỉ còn lại có Vân Khê, đoàn người Đông Phương Vân Tường cùng Dung Thiếu Hoa và hắc y nam tử.
Hiện trường từ từ khôi phục yên lặng, mọi người ở đây nhìn lẫn nhau, nhất thời không nói gì, vẫn còn đang bị một màn kinh tâm động phách vừa rồi ảnh hưởng.
Lúc này, Vân Tiểu Mặc không biết từ chỗ nào chui ra, đứng ở trước mặt hắc y nam tử, ngửa đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: “Mẫu thân, người nam nhân này lớn lên thật giống con, chẳng lẽ hắn là phụ thân con?”
Một câu nói trẻ con mềm mại, nhưng giống như một luồng sét đánh để nổ tung Quỳnh Hoa Lầu!