- Đánh hay!
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên xuất một chiêu Thiếp Sơn Kháo này, đứng ở một bên, Diệp Thiên cũng nhịn không được, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Chu Khiếu Thiên vận dụng được tinh túy của Bát Cực Quyền, đừng nói là Võ Thần, chính là đổi thành Diệp Thiên, bị trúng đòn này, cũng phải dùng hết sức mà chống đỡ.
Cùng tiếng trầm trồ khen ngợi của Diệp Thiên, thân thể Võ Thần cũng bay xa ba bốn thước, hai chân sau chạm rơi xuống đất, lại lùi lại hơn mười bước, đặt mông ngã xuống mặt đất.
Bát Cực Quyền mặc dù không hiểm độc như Thiết Sa Chưởng, nhưng cương mãnh vô song, toàn thân cũng có thể phát lực, ngồi dưới đất, sắc mặt Võ Thần từ hồng chuyển trắng, lại từ trắng chuyển hồng, chịu đau một lúc lâu, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi.
- Vũ đại ca!
- Sư huynh...
Biến cố bất thình lình, khiến những đệ tử của võ quán vây xem đều thấy mà mắt choáng váng, Võ Thần vây quanh Chu Khiếu Thiên rất lâu, ngay cả một chiêu cũng chưa tiếp được đã bị đánh bại đến hộc máu rồi sao?
Những người này phần lớn đều là người mới vào võ quán học tập, cũng có người là công ty bảo vệ của Khâu Văn Đông đưa tới huấn luyện, trên người kỳ thật cũng không có bao nhiêu võ công, lại càng không nói nhãn lực .
Những người này bình thường có xem phim võ hiệp ở trong TV, đều là đao quang kiếm ảnh, người tới người lui, tối thiểu cũng phải đấu hơn vài chục hiệp mới có thể phân ra thắng bại, có thể chứng kiến chuyện xảy ra trước mắt, cũng khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Kỳ thật cao thủ thi đấu, cũng không phải đánh biểu diễn, hoàn toàn không như bọn hắn tưởng tượng, tóm lấy cơ hội một chiêu hạ địch, đó mới chính là phong thái của cao thủ.
Nhất là Bát Cực Quyền, động tác giản dị ngắn gọn, cương mãnh khốc liệt, nặng phát lực mà không nặng chiêu thức. Đầu, kiên, khửu tay, tay, mông, hông, đầu gối, đủ tám bộ vị đều có thể giết địch giành chiến thắng.
- Sư phụ, anh ta là học giữa chừng chuyển sang luyện tập Bát Quái Chưởng, quá chú trọng lực tay, ra tay không được tốt!
So sánh với dáng vẻ thảm hại của Võ Thần, Chu Khiếu Thiên lại không hề mất chút sức lực, sau khi đánh bại đối phương, thu thế, chạy về trước mặt Diệp Thiên.
- Ồ, Khiếu Thiên, võ công ngoại môn của ngươi đã muốn luyện đến cực hạn, như vậy đi, ngươi chuyển đến ở trong Tứ Hợp Viện của ta đi, chuyên tâm tu luyện nội công tâm pháp gia truyền, ta nghĩ không quá một năm, võ công của ngươi liền có thể đạt đến kình lực.
Khả năng quan sát của Diệp Thiên là thế nào. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra trình độ của Chu Khiếu Thiên ở Bát Cực Quyền, nếu như có thể tiếp tục tiến một bước, cho dù xưng là tông sư cũng không phải quá đáng.
Diệp Thiên đi theo sư phụ đã từng gặp qua nhiều võ thuật danh gia, ngoại trừ chính hắn, chỉ có Chu Khiếu Thiên thiên phú tốt nhất. Nhưng, từ nhỏ Diệp Thiên được luyện phối hợp với dược liệu, thực luận về khổ công, hắn không bằng Chu Khiếu Thiên.
Có điều Bát Cực Quyền quá mức cương mãnh, luyện đến mức tận cùng ròi, tổn thất trong cơ thể cũng là vô cùng nghiêm trọng, mặc dù Chu Khiếu Thiên có nội công Tâm Pháp tương trợ, nhưng trong kinh mạch, lục phủ ngũ tạng cũng là có bệnh tật tồn tại.
Diệp Thiên cho Chu Khiếu Thiên đến ở trong Tứ Hợp Viện của hắn, chính là muốn dùng nguyên khí nơi đó, trị liệu vết thương cũ trong cơ thể hắn.
Hơn nữa nguyên khí mạnh hay không, đối với người tu luyện nội gia có lợi ích rất lớn, cho dù công pháp gia truyền Chu Khiếu Thiên không được trọn vẹn, cũng có xác suất rất lớn có thể đạt được kình lực, cũng chính là cảnh giới luyện tinh hóa khí.
Đây cũng là nguyên nhân thời xa xưa, nhiều võ sĩ luyện khí thuật ẩn cư ở thâm sơn không màng thế sự, cũng là bởi vì ở những nơi đó, mới có thể có nguyên khí thiên địa dồi dào, cung cấp cho bọn họ tu luyện công pháp.
- Các ngươi ra tay quá độc ác, chỉ là luận bàn mà thôi, sao lại đánh sư huynh của chúng ta thành như vậy?
Ngay lúc hai thầy trò Diệp Thiên không coi ai ra gì và nói chuyện, một người tuổi còn trẻ vừa đỡ Võ Thần đứng dậy , nói.
- Thương thế của hắn không nặng, điều dưỡng nửa tháng là ổn!
Diệp Thiên nhìn người nọ liếc mắt một cái, nói:
- Hơn nữa, luận võ luận bàn, khó tránh tử thương, thế này có gì kỳ quái? Sợ bị thương, thì đừng học võ, sang học văn đi...
Trong giang hồ, võ lâm, kết nhiều ân oán, chính là từ nguyên nhân này mà đến, học nghệ không tinh, động thủ khó tránh thương tích, cũng thực dễ dàng có chuyện tử vong, thù hận cứ vậy tích lũy lại.
Người trẻ tuổi kia bị một câu của Diệp Thiên chặn lại, sắc mặt đỏ lên, trong tình thế ấy đành la lớn:
- Ngươi... Các ngươi khinh người quá đáng, các huynh đệ, chúng ta liều mạng cùng bọn họ!
Vừa rồi một tiếng gào to của Chu Khiếu Thiên, như Hổ Khiếu Sơn Lâm, khiến dũng khí của những đồ đệ học Bát Quái Chưởng ở đây bay biến, nhưng trước mắt có người lôi kéo, những người trẻ tuổi kia nhất thời sôi nổi cầm vũ khí chạy tới.
- Mẹ nó, làm ẩu rồi!
Diệp Thiên lặng đi một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc, tiện đà xắn tay áo, tục ngữ nói đao thương không có mắt, nếu không cẩn thận bị người ta chọ cho một cái hoặc là chém một đao, vậy không thú vị chút nào.
Nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, mặc dù Võ Thần có tâm muốn ngăn cấm, nhưng một câu cũng kêu không được, trong cổ họng mùi máu tươi lại xộc lên, chỉ có thể phí công xua tay.
Khi những người kia đi lấy binh khí, chuẩn bị nhằm phía Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên, cửa lớn Tứ Hợp Viện mở ra, hai người đi vào, chứng kiến cảnh ầm ĩ trước mặt này, nhất thời ngây ngẩn cả người.
- Dừng lại, muốn tạo phản hả? !
Đi ở phía trước là một người tráng sĩ hơn 40 tuổi, quát to một tiếng, trong thanh âm của hắn rất có uy lực, khiến các đệ tử đang tức giận như sực tỉnh.
- Sư phụ, sư phụ đã về!
- Sư phụ, bọn họ đến phá võ quán, còn làm Đại sư huynh bị thương !
Một đám đệ tử nhìn thấy người này, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cầm theo binh khí trong tay chạy tới bên người nọ, rành rọt kể lại chuyện vừa rồi đã xảy ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ?
Khâu Văn Đông thấy Võ Thần nằm trên mặt đất, vội vàng đi tới, đưa tay bắt mạch cho hắn, cảm giác mạch vẫn tương đối vững vàng, lúc này mới thả lỏng người, đứng dậy.
Võ Thần cười khổ ngồi dậy, nói:
- Sư... Sư phụ, là con học nghệ không tinh!
- Không sao, sư phụ lấy lại danh dự cho ngươi!
Khâu Văn Đông vỗ vỗ bả vai đệ tử, cho người đến đỡ hắn ngồi lên ghế.
Khi Khâu Văn Đông nhìn về phía hai thầy trò Diệp Thiên, trong mắt đã đã tràn ngập lửa giận, hắn ở thành Bắc Kinh lăn lộn hơn ba mươi năm, cho tới bây giờ chỉ có hắn đánh người, còn chưa từng bị người nào khinh thường.
Hơn nữa Võ Thần là đại đệ tử của hắn, trải qua mấy năm dạy dỗ, Khâu Văn Đông đã chuẩn bị đem bí quyết gia truyền truyền lại cho hắn, lại thấy Võ Thần bị đánh thành như vậy, hai tay của hắn đã nắm chặt, kêu "Rắc rắc".
Phải biết rằng, những người đệ tử nối nghiệp có đôi khi còn thân hơn so với con ruột, bởi vì con người luôn phải già đi, mà trong võ lâm, có nhiều hậu bối thích vượt qua lớp người già, đây là khi đệ tử thay mặt sư phụ xuất chiến.
Cho nên chuyện Võ Thần bị thương, trong lòng Khâu Văn Đông, so với chuyện hai thầy trò Diệp Thiên phá võ quán nghiêm trọng hơn rất nhiều.
- Phùng huynh, thật sự là ngượng ngùng, để cho huynh chê cười, xin hãy ngồi xuống, tôi xử lý xong chuyện nơi này sẽ tiếp huynh!
Tuy rằng trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng Khâu Văn Đông vẫn khách sáo nói chuyện với vị khách bên cạnh, đây là một vị Quyền Sư nổi tiếng trong chốn võ lâm ở Thương Châu, tên là Phùng Hằng Vũ.
Sư phụ của Phùng Hằng Vũ và cha của Khâu Văn Đông đời trước có giao tình, mấy năm nay hai người cũng rất hay lui tới, vốn là Khâu Văn Đông muốn mời Phùng Hằng Vũ uống chút trà, nghe thấy có người phá võ quán, hai người liền cùng nhau chạy lại đây.
- Sư phụ, người mặc quần áo thể thao luyện được Bát Cực Quyền, võ công rất cao, ngài phải cẩn thận một chút!
Ngồi ở ghế trên, Võ Thần nhắc nhở Khâu Văn Đông một chút.
Võ Thần theo thầy học, võ công của hắn cũng không kếm hơn so với Khâu Văn Đông bao nhiêu, nhưng ngay cả một chiêu của Chu Khiếu Thiên cũng chưa tiếp nổi, hắn sợ sư phụ không cẩn thận cũng sẽ thất bại.
- Bát Cực Quyền?
Khâu Văn Đông nghe vậy sửng sốt, sắc mặt có chút cổ quái nhìn về phía Phùng Hằng Vũ bên cạnh, bởi vì hắn chính là Quyền Sư Bát Cực Quyển nổi danh Thương Châu, hơn nữa còn là người kế nghiệp Thần Thương Lý Thư Văn, đương đại cũng là nhân vật danh tiếng đỉnh cao.
Cho nên nghe thấy người phá võ quán dùng Bát Cực Quyền, Khâu Văn Đông cũng là không tự giác mà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phùng Hằng Vũ, trong chốn võ lâm, quan hệ rắc rối phức tạp vô cùng, nói không chừng hai người có liên hệ gì đó.
Nhìn thấy ánh mắt của Khâu Văn Đông, Phùng Hằng Vũ cười khổ một tiếng, nói:
- Khâu huynh, tổ sư truyền xuống ngàn vạn đệ tử, tôi cũng không thể quen biết hết!
Lời Phùng Hằng Vũ nhắc đến tổ sư, chính là Thần Thương – Lý Thư Văn.
Cả đời Lý Thư Văn quang minh lỗi lạc, căm ghét cái ác, đệ tử của hắn truyền thừa trong và ngoài nước hiện có mấy vạn người. Tiết thanh minh hàng năm, thường có rất nhiều đệ tử đến từ quốc gia khác nhau, màu da khác nhau đến Thương Châu, trước mộ Lý Thư Văn bái tế.
Cho nên, mặc dù Phùng Hằng Vũ là truyền nhân dòng dõi Lý Thư Văn, nhưng cũng không thể quen biết hết toàn bộ truyền nhân Bát Cực Quyền trong ngoài nước.
Nghe được Phùng Hằng Vũ nói vậy, Khâu Văn Đông gật gật đầu, nói:
- Được, Phùng huynh giúp tôi áp trận, tôi đi thử sức chàng thanh niên này, xem cậu ta tập Bát Cực Quyền đến đâu, tôi cũng chỉ để cho cậu ta phun ra một ngụm máu là được rồi!
Đây là nỗi khổ khi không có đệ tử giỏi, nếu không, với tuổi tác gần năm mươi của Khâu Văn Đông, sao còn cần tự mình động thủ? Nhưng tuổi hắn đúng là thời kỳ võ công nội gia cường thịnh, khí huyết cũng không kém Chu Khiếu Thiên.
- Kỳ quái, người thanh niên kia sao lại quen thế nhỉ?
Ngay lúc Khâu Văn Đông và Phùng Hằng Vũ đối thoại, chân mày Diệp Thiên cau lại, bởi vì hắn nhìn thấy Phùng Hằng Vũ với một thân quần áo luyện công màu trắng rất quen mắt, chỉ nhất thời nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào .
Trí nhớ kinh người của Diệp Thiên cực kỳ hiếm thấy, Diệp Thiên có thể khẳng định, năm đó đi theo lão đạo hành tẩu giang hồ, nhất định là đã gặp qua người này.
- Hai vị, Khâu Văn Đông tôi ở kinh thành cũng có chút thanh danh, tự thấy làm việc đoan chính, không biết hai vị tới cửa, là bị người khác xúi giục hay là Khâu mỗ tôi có chỗ không đúng?
Trước kia Khâu Văn Đông tính tình nóng nảy, nhưng sau hai lần vào ngục giam, tính cách sớm được mài rũa, cho nên tuy rằng lúc này lửa giận trong lòng cao vợi, nhưng vẫn làm theo quy củ giang hồ.
- Làm việc đoan chính?
Diệp Thiên nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói:
- Được lắm, tôi hỏi ông, vì sao lại tập võ, tại sao lại ra tay đối với người bình thường? Tôi chính là thấy không vừa mắt, mới đến lãnh giáo một phen!