- Mẹ nó, đây là cái quái gì?
Ngay khi Lôi Hổ hoảng loạn, Diệp Thiên cũng nhìn thấy động vật kia, ánh mắt nhất thời trừng lớn.
Thân động vật này chỉ có chừng ba thước, cả người màu xanh, ở trên lưng của nó, rậm rạp như là gai con nhím cứng rắn đâm, chính là đầu của nó, lại bộ dạng cực kỳ giống một cái Đầu trâu.
Chỉ có điều không khác đầu trâu, lúc này trong miệng quái vật này, cũng ngậm lấy một cái còn mang theo cánh tay còn mang y phục, răng nanh kia giống như chủy thủ, khảm thật sâu vào đến da trong thịt, mắt to như chuông đồng, nháy một cái cũng không gắt gao nhìn chằm chằm xoay người lại Diệp Thiên.
Lui đến Lôi Hổ phía sau Diệp Thiên, từ phía bên trên khuỷu tay cả cánh tay phải tất cả đều biến mất không thấy, Lôi Hổ tựa hồ còn không tỉnh táo từ trong dị biến đột nhiên tới nơi này, cả người lại có thể sửng sờ ở nơi này, mặc cho máu tươi rơi trên mặt đất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
- Mau làm máu ngừng, để tôi đối phó nó!
Ngón giữa tay phải Diệp Thiên gảy nhẹ, phong bế mấy huyệt đạo trên vai Lôi Hổ, máu tươi đang cuồn cuộn chảy ra nhất thời đã ngừng lại, Lôi Hổ tỉnh lại, vội vàng dùng tay trái xé mảnh vải từ trên người, đem chỗ tay cụt băng chặt lại.
- Ngoàm, ngòam!
Không biết có phải là tự tạo áp lực cho Diệp Thiên hay không, miệng quái vật này mở rộng ra khép lại, cắn xé trong miệng tay cụt của Lôi Hổ, tiếng gãy của xương, rõ ràng từ trong miệng mở lớn kia truyền ra, làm cho người ta một cảm giác dựng tóc gáy.
- Trời, bò ăn thịt người?
Diệp Thiên bỗng nhiên trong đầu sáng ngời, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin, há mồm vừa phun, một đạo ánh sáng màu trắng từ trong miệng phóng điện ra, dừng lại ở trước ngực Diệp Thiên.
- Đi!
Diệp Thiên không dừng lại chút nào, phi kiếm mới từ trong miệng bắn ra, hắn liền phát ra một tiếng quát nhẹ, khoảng cách ngắn như vậy, lúc phi kiếm lại xuất hiện, dĩ nhiên xuất hiện chỗ cổ quái vật.
Mắt thấy phi kiếm ngay khi chém rụng cái đầu bò kia, thân thể quái vật kia bỗng nhiên một cái vọt tới trước, phi kiếm nhất thời ở trên lưng đầy lông cứng dài kia, theo "Keng keng" một trận thanh âm kim khí va chạm vang lên, quái vật kia nhanh như thiểm điện hướng phía sau quay đi.
- Rốt cuộc ... Thậm chí ngay cả da lông cũng không thể xuyên thấu?
Nhìn thấy quái vật trong nháy mắt liền cùng mình kéo khoảng cách lại gần trăm thước, Diệp Thiên quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, bởi vì ở trước mắt hắn ngoại trừ để lại hơn mười cây kim cứng như thép, thì có hơn một ít chất lỏng màu xanh biếc.
Chất lỏng này tựa hồ có tính ăn mòn mạnh, sau khi rơi trên mặt đất, rất nhanh liền đốt một cái hố vừa tan ra, tản mát ra một loại mùi hôi thối nồng nặc, làm cho người ta ngửi thấy buồn nôn.
- Tay của tôi?
Sau khi quái vật lui lại, phía sau Diệp Thiên tiếng kêu đau áp lực Lôi Hổ truyền đến,
- Diệp gia, đây rốt cuộc là cái thứ gì ?
- Tôi cũng không biết, cho tới bây giờ không nghe nói qua bò sẽ ăn thịt người?
Diệp Thiên cũng bị quái vật nhanh như gió này làm cho có chút không biết phải làm sao, hắn như thế nào cũng chưa có thể nghĩ đến, từ sau khi bản thân thăng cấp đến trung kỳ tiên thiên mà trở nên phát phi kiếm không gì không phá được, lại chỉ có thể chạm tới da của quái vật kia, khiến mất toi thành công này.
- Lôi Hổ, ông không sao chứ?
Diệp Thiên lui ra phía sau một bước, lại điếm dưới mấy chỗ vai phải của Lôi Hổ, một cỗ linh khí truyền vào trong cơ thể hắn, trước sắc mặt tái nhợt của Lôi Hổ, nhất thời nhiều phần hồng hào.
- Diệp gia, tay của tôi bị đứt, tiếp tục không được rồi!
Nhìn thấy quái vật kia cách hơn trăm mét, trên mặt Lôi Hổ lộ ra thần sắc phẫn hận cùng sợ hãi đan xen phức tạp, nếu như là ở trong xã hội hiện đại, thông qua phẫu thuật y học còn có thể nối cánh tay lại.
Nhưng sau khi hạ cánh tay phải của Lôi Hổ, quái vật kia lại nhai nát nuốt vào trong bụng, khiến Lôi Hổ hận thấu xương, chỉ là nghĩ tốc độ đáng sợ và công kích kinh người cùng với lực phòng ngự của nó, Lôi Hổ nhất thời mất đi dũng khí hận thù về cánh tay cụt.
Nhìn phía xa trong miệng kia không ngừng phát ra âm thanh "Gừ gừ", hơn nữa quái vật thường thường gào "Uông Uông", Diệp Thiên bỗng nhiên bỗng thất kinh kêu lên:
- Mẹ nó, tôi biết đây là cái gì !
- Diệp gia, cuối cùng là quái vật gì vậy?
Sau khi nghe được lời Diệp Thiên, Lôi Hổ nhịn đau đớn trên vai, mở miệng hỏi, nó dài lớn như vậy, thật đúng là là lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật này, sài lang hổ báo có vẻ như cũng không hung tàn như vậy.
- Cùng Kỳ, đây là Cùng Kỳ trong truyền thuyết thần thoại !
Ánh mắt Diệp Thiên chăm chú nhìn quái vật kia không chịu rời, nói:
- Cùng Kỳ trong truyền thuyết. Bên ngoài giống bò, câu trảo cứ răng, tiếng kêu như chó, lông dựng lên giống con nhím, thích nhất thịt người, được xưng là một trong thiên hạ tứ mãnh thú .
Diệp Thiên từ nhỏ thì đọc thuộc "tam hải kinh", mà Cùng Kỳ ở "Sơn Hải kinh" trong cũng là tên mãnh thú đứng đầu. Chỉ là trước kia Diệp Thiên căn bản là không liên tưởng trên người sinh vật trong những truyền thuyết kia, cho đến khi nghe được âm thanh con quái vật này phát ra giống chó, mới nhớ tới mãnh thú Cùng Kỳ trong truyền thuyết này.
- Này … điều này sao có thể? Tại sao có thể có loại động vật này?
Nghe được lời giải thích của Diệp Thiên. Lôi Hổ không khỏi mở to hai mắt nhìn, hắn từ nhỏ giỏi võ dốt văn, xem sách cũng không nhiều. Vẫn là lần đầu tiên biết được ở trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc, còn có loại quái vật này tồn tại.
- Sao có khả năng, so với nó còn cổ quái hơn, tôi cũng đã gặp!
Diệp Thiên cười khổ lắc lắc đầu, nếu bàn về huyết khí trên người, Hắc Giao trong Trường Bạch sơn không thể so với này Cùng Kỳ này càng sâu ba phần, hai người đánh nhau, con Cùng Kỳ này tuyệt đối không phải là đối thủ của Hắc Giao.
Nếu bàn về tính thông minh, khỉ trắng của Thần Nông Giá có thể nói tiếng người, điều khiển mây, mà còn có thể thi triển đạo pháp, con vật Cùng Kỳ này ngoài tốc độ nhanh và phòng ngự mạnh ra, đòn công kích này còn không bằng hai loại sinh vật kia mà Diệp thiên trước kia gặp qua.
Cho nên sau khi Diệp Thiên phân biệt ra được lai lịch của quái vật, khủng hoảng trong lòng cũng biến mất, tu vi lúc này của hắn. So với khỉ trắng trong Thần Nông Giá năm đó cũng là không nhiều, thật muốn đánh tới sống chết với loài Cùng Kỳ này, chưa chắc bại bởi đối phương.
- Diệp gia, nó vẫn không đi, chúng ta làm sao bây giờ?
Lôi Hổ cũng là người luyện võ, nhất là mới vừa tiến vào tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần. Tuy rằng mất đi một tay, nhưng sau khi khí huyết được phong bế lại, tinh thần cũng dần dần chuyển biến tốt, bắt đầu lo lắng tình hình trước mắt.
- Không tốt, Diệp gia, tôi để đồ ăn ở bên kia !
Lôi Hổ đột nhiên nhìn thấy cái túi lúc hắn bị tập kích rơi trên mặt đất, không khỏi kêu một tiếng khổ, những thứ ở trong đó chính là nước ngọt cùng thức ăn, đã không có đồ ăn này, hắn sợ là ngay cả ba ngày đều chống đỡ không nổi.
- Không sao, tôi đi qua lấy về.
Trong lòng Diệp Thiên vừa động, nảy ra ý tưởng giết Cùng Kỳ, nó tuy rằng trời sanh tính tà ác, da lưng phi kiếm khó khăn cắm vào, nhưng cổ và đầu của nó đều là chỗ nhược điểm, đều không phải là không thể giết chết nó.
- Đi!
Diệp Thiên nhổ một cái, phi kiếm bản mạng dừng ở trước ngực, thần thức động, phi kiếm hóa thành một đạo hào quang màu trắng hướng về Cùng Kỳ ngoài trăm mét nhanh như điện bắn tới.
- Gừ gừ gâu gâu!
Vừa rồi Cùng Kỳ ăn phi kiếm nhiều, đồng thời Diệp Thiên phun ra phi kiếm, liền quay đầu hướng phía rừng chạy, máy bay Diệp Thiên tuy rằng theo sát sau đó bị mất dấu đoạn cây đại thụ, cũng không thể đuổi theo tên giảo hoạt này.
- Ai, đáng tiếc, Cùng Kỳ cái gì thật sự là gian xảo như con hồ ly!
Nhìn thấy phi kiếm của Diệp Thiên mất đi mục tiêu, Lôi Hổ không khỏi bỗng nhiên xung lên, cơn đau cụt tay làm cho hắn hận thấu xương con quái vật kia, và việc Diệp Thiên ôm đều là một tâm tư, ở đâu quản nó là sinh vật gì trong truyền thuyết, quả muốn đem nghiền xương thành tro.
- Hồ ly? Loại hồ ly giảo hoạt cũng đấu không lại thợ săn giỏi!
Diệp Thiên dùng câu ngạn ngữ phổ biến nhất Trường Bạch sơn, tâm niệm vừa động, phi kiếm bổn mạng xuyên qua quay trở lại trong rừng cây Cùng Kỳ biến mất, từng đạo ngân quang hợp thành nhất thành một dải lớn, đem trọn rừng cây cắt lung tung.
Diệp Thiên vừa rồi từng tập trung khí cơ của Cùng Kỳ, trong khi cảm giác được tên này càng trốn càng xa, sau khi làm xong những việc này, Diệp Thiên vẫy tay, phi kiếm nhất thời gắn trên mặt đất hướng phương hướng của hắn bay đi, chính là lúc phi kiếm đến Lôi Hổ mất đi
Bao vây bên cạnh, nhưng một đầu nhập tới bãi cát đầy rẫy thi hài động vật.
-Thứ này quả thực đã thành tinh !
Nhìn thấy Diệp Thiên hai tay không lại đi ra bờ cát, đi đến chỗ hai màu sắc đen trắng phân rõ kia. Sớm vài ngày Lôi Hổ còn hận không thể khiến Diệp Thiên chết sớm, bây giờ nhìn thấy tận mắt Diệp Thiên, vẫn là nhịn không được nói:
- Diệp gia, ngài cẩn thận một chút!
- Yên tâm đi, lát nữa lột da của nó, dùng thịt của nó làm thịt nướng ăn.