Thiên Thượng Hồng Phi Chương 27


Chương 27
Hồng Phi ăn cơm không quy luật, ngủ cũng không quy luật, tuy dì nhở mới ghé thăm nửa tháng trước, nhưng thể chất nàng kém như vậy, dì nhỏ đến bất ngờ cũng không ngoài dự đoán.

Chẳng qua không nghĩ đến Tương Ly lại thấy được.

Hầm ngầm đâu, nàng phải chui

Dây thừng đâu, nàng phải treo cổ! Bất quá bản thân lại không muốn chết, chi bằng đem Tương Ly giết chết sau đó hủy thi diệt tích.

Có lẽ ánh mắt Hồng Phi quá khủng bố, Tương Ly xoay người, đè thấp thanh âm, nhẹ giọng nói: “Em… có thể dùng nhà vệ sinh, tôi… đi mua…”

Cùng với ánh mắt kinh dị của Hồng Phi , Tương Ly không dám ở lâu, đóng cửa phòng rồi đi ra.



Tương Ly trước giờ muốn mua vật phẩm sinh hoạt đều sai Qúy Viễn đi mua, số lần hắn tự mình đi siêu thị mua đồ, tuyệt đối là đếm trên đầu ngón tay, càng miễn bàn mua đồ, dùng, nữ, nhân.

Không phải đi quá xa, Tương Ly cũng lười thay quần áo, chỉ khoác tạm một chiếc áo bên ngoài áo dài tay, đầu đội mu lưỡi trai vạn năm tích bụi, đè thấp vành nón, cùi đầu đi xuống lầu.

Đi vào siêu thị, không yên lòng ném vào trong xe đẩy rất nhiều vật dụng không cần thiết như gối đầu, bát, bình hoa, chỉ cần là những vật có kích thước lớn, có khả năng che dấu tốt đều được ném vào, Tương công tử trước giờ chỉ mua những vật dụng dành cho nam tử, tuy biết thứ kia gọi là gì, nhưng có lẽ bản thân cũng chưa từng nhìn thấy.

Ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn, giả bộ lơ đãng đi qua khu trưng bày vật phẩm dành cho phái nữ, thời điểm xe đẩy đi qua, khuỷu tay không cẩn thận đụng đến một bao, khiến nó rơi vào trong xe đẩy, sau lại nhanh chóng đem mấy thứ thượng vàng hạ cám cẩn thận che khuất. Động tác liền mạch dứt khoát, không lưu lại chút sơ hở nào, đạo(trộm) thánh nếu như muốn thu đồ đệ, Tương công tử nhất định là nhân tuyển số một.

Chẳng qua khuôn mặt trắng trẻo dưới vàng mũ lưỡi trai kia hiện giờ đang rất khốn quẫn, hai má thật sự nóng bỏng.

yuki( Tuyết)sama! fighting!!

Nhiệm vụ kế tiếp là mua quần nhỏ nữ hài tử thường dùng.

May mắn thay chỗ bán quần nhỏ cho nam và nữ ở cùng một chỗ, Tương Ly chọn nơi trung gian, làm ra vẻ đang chọn đồ cho nam, nhưng ngay lập tức lại lấy đồ của nữ bỏ vào trong xe

Hoàn thành được 50% nhiệm vụ, Tương Ly thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lóe lóe, mơ hồ có chút đắc ý.

Ai ngờ còn chưa kịp đem quần nhỏ xe kín, một bé trai chưa đầy năm tuổi đi qua, chỉ vào vật phẩm trong xe của Tương Ly, nói: “Mẹ, mẹ, ca ca này cư nhiên mua tiểu khố khố của con gái..”

“….”

Bà mẹ trẻ kia trộm liếc Tương Ly một cái, dáng người của hắn hơi gầy, nhưng vóc dáng cao to, thêm nữa khí chất hơn người, nếu như bình thường, chắc chắn là đối tượng khiến cho nữ nhân thét chói tai, hiện giờ liên hệ với một bao quần nhỏ của nữ nhân, khó tránh khỏi làm người ta… trợn mắt.

Vỗ nhẹ đầu đứa con không hiểu chuyện, bà mẹ kia có chút ngượng ngùng cười cười, đi qua bên người Tương Ly.

Tương Ly cả người hóa đá, nhất thời biến thành phù điêu.

Cách đó không xa, còn nghe được một đoạn đối thoại như vầy.

“Mẹ, mẹ.”

“Ân, bảo bối, làm sao vậy?”

“Ca ca kia có phải làm từ khối băng hay không, lúc con đi qua thấy rất lạnh.”

“Ách.. bảo bối a, ở bên ngoài không nên nói lung tung. Bình thường biến thái ca ca, tâm trả thù rất mạnh.”

“….”

Tương Ly không biết bản thân như thế nào đi đến quầy thu ngân, đợi cho đến khi hắn phản ứng lại, là lúc đến hắn thanh toán.

Lại đè thấp vành mũ, mặt cũng cúi thấp hơn, vẫn chưa đủ, đợi đến khi kết toán, còn bỏ thêm một câu: “これ,いくらですか” (này, bao nhiêu tiền?)

Ừ, Tương công tử thành công bôi đen quỷ Nhật Bản một lần, vỗ tay khen ngợi!

****

Gõ cửa phòng, Tương Ly nhẹ giọng nói: “Ở ngoài cửa, tự mình lấy.”

Hồng Phi mở ra một cánh cửa, Tương Ly ngồi trên sô pha phòng khách nhìn thấy một cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh, trên còn dính chút bọt nước, phỏng chừng vừa mới tắm rửa xong. Tim đột nhiên đập mạnh, Tương Ly vội vã rời tầm mắt, chuyên tâm uống cà phê của mình, đại não lại bắt đầu không nghe lời đi vào cõi thần tiên.

Người hầu thật sự không có ý thức an toàn, nếu đổi lại là một kẻ có sắc tâm, chỉ sợ sớm đã phá cửa mà vào. Bất quá nàng dám không kiêng nể gì như vậy, phỏng chừng cũng bởi tin tưởng thái độ làm người của hắn.

Tin tưởng Ly Thương Chi Tuyết trong trò chơi, là một chính nhân quân tử.

Tương Ly cười nhẹ, hắn vị tất đã là chính nhân quân tử, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, chẳng qua đôi bên tiếp xúc còn ít, vẫn nên tiếp tục bồi đắp.

Hồng Phi trong chốc lát không có đi ra, Tương Ly không có việc gì làm, mở máy tính lên mạng tra tư liệu.

Bạn gái đến ngày ấy nên ăn cái gì?

Mười phút sau, Hồng Phi từ trong nhà tắm đi ra. Vừa tiếp xúc với ánh mắt Tương Ly, lập tức cúi đầu né tránh, mái tóc dài thuận thế buông xuống dưới, che khuất hai má đỏ bừng, nhưng hai vành tai đỏ ửng vẫn tiết lộ cảm xúc của nàng lúc này.

“Ăn chút điểm tâm đi.”
Dưới lầu vừa vặn có một hàng cháo đậu đỏ linh tinh gì đó, dì baidu nói nữ nhân đến tháng ăn thứ này rất tốt, Tương Ly do dự một lúc, cuối cùng quyết định mua hai phần, vài phút trước đã đưa đến.

“Cám… cám ơn.”

Người hầu trong trò chơi có chút lớn mật, cũng nghịch ngơm, ở ngoài đời lại thêm vài phần thẹn thùng, ít nói. Bất quá cho dù người hầu có thẹn thùng, cũng là một phong cảnh mỹ lệ.

Nhất thời không ai nói chuyện, cả hai im lặng ăn bánh, Hồng Phi ngẫu nhiên có liếc mắt nhìn Tương Ly một cái, thấy hắn thần sắc tự nhiên ăn chính mình điểm tâm, không hiểu tại sao cảm giác xấu hổ cũng chậm rãi hòa tan.

“Cái kia, giường đệm em sẽ giặt sạch sẽ, bất quá em sẽ mua lại một bộ, buổi tối bảo Quý Viễn đem tới.”

“Không cần.”

“Ách.”

“Tiết kiệm.” Liếc mắt nhìn nàng một cái, Tương Ly thản nhiên nói.

Đương nhiên nếu để Tương Sinh và Quý Viễn nghe được những từ này, phỏng chừng bọn họ sẽ cười đến rụng răng, với trình độ tiêu xài hoang phí của Tương công tử, một năm phải thay mới mấy bộ chăn đệm, còn có mặt mũi ở trong này nói phải tiết kiệm.

“….”

“Buổi sáng có tiết không?” Miễn cho nàng thêm xấu hổ, Tương Ly chủ động chuyển sang đề tài khác.

“Có. 10h45.”

Nhìn đồng hồ, “Chỉ còn nửa giờ, đi xe đến có kịp không?”

“Kịp, ước chừng chỉ mất hơn hai mươi phút.”

“Vậy ngươi thì sao? Ở nhà hay là…” Đi tìm cô gái kia.

“Tôi đi cùng em.”

“A?”

“A Viễn bảo tôi đưa em về trường học. Huống hồ tôi cũng muốn nhìn xem đại học trong nước có dạng gì?”

“Như vậy…”

“Ăn xong chưa?”

“Xong.”

“Đi thôi.”

Tương Ly tiện tay khoác áo lông, chuẩn bị ra ngoài, Hồng Phi kinh ngạc hỏi “Bên ngoài rất lạnh, anh mặc ít như vậy?”
“Không mang áo rét.”

“Ách…” Hồng Phi liếc mắt nhìn hắn một cái, ngượng ngùng đem khăn quàng cổ màu đen tự đan lấy xuống đưa cho hắn “Anh quàng lên trước đi.”

“Cám ơn.” Tiếp nhận, tự nhiên quàng lên cổ mình, một mùi hương cỏ huân y thoảng qua mặt, thật sự rất dễ chịu, Tương Ly nheo nheo mắt, khóe miệng hiển lộ nụ cười.

Ngô, ngoài trời cũng không quá lạnh, áo choàng cất trong va ly không cần phải lấy ra dùng.

Bên ngoài mưa đã tạnh, lái xe rất thuận tiện, không đợi bao lâu, hai người cùng lên một chiếc xe.

Đều tự ngồi một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì tình cảnh xấu hổ ban sáng, ai cũng không mở miệng nói thêm câu gì.

Lúc tới trường học, Hồng Phi chạy nhanh đến phòng truyền thông ở lầu năm, không nghĩ Tương Ly cũng đi theo.

Nàng có chút kinh ngạc “Anh không tìm Quý Viễn?”

“Tìm không thấy.”

“Hắn không tiếp di động?”

“Ừ.”

“Ách, nhưng môn học em chọn là bí thư học, căn bản không có nam nhân.”

“Tại sao chọn môn này?”
“Tại nó không điểm danh, từ lúc bắt đầu đưa môn này vào giảng dạy, 20 năm qua không hề có học sinh thi trượt, là môn học lý tưởng nhất.”

“….”

“Anh muốn đi cùng sao?”
“Đi nghe thử.”

Hai người đi vào phòng truyền thông, đủ lớn, có sức chứa hơn 100 người, đã có rất nhiều người đến trước, chỗ tốt đều đã bị chiếm, bọn Hồng Phi đến muộn, chỉ có thể ngồi ở phía trước.

Đến nghe giảng 99% là nữ nhân, chỉ có 1% nam nhân vì gỡ điểm mà đến, cũng cảm thất xẩu hổ, che che đậy đậy đi vào, diện mạo cũng không mấy nổi bật, so với nam sinh viên Tương Ly diện mạo hoàn mỹ, tự dưng xuất hiện tại giảng đường, khó tránh khỏi cảm giác hạc giữa bầy gà. Ngay cả thời điểm giáo viên vào lớp cũng nhìn chằm chằm hắn để hỏi, hại Hồng Phi vốn định ngủ bù, không nghĩ ngồi bên cạnh Tương Ly cũng bị giáo sư xoay vòng vòng, muốn cũng không thể ngủ.

Tuy nói là lớp học bí thư, nhưng lại giảng lễ nghi học gì đó. Sau khi nói xong còn đem so sánh với văn hóa phương tây.

Tương công tử sống ở Anh quốc đã hơn 10 năm, phụ thân lại là người kinh doanh, bình thường tuy chán ghét nhưng lại không thể từ chối tham gia những buổi tụ hội, thời điểm còn nhỏ đã học qua không ít lễ nghi giao tiếp, giáo sư hỏi hắn, hắn tuy không nhiều lời, nhưng câu nào câu nấy làm người khác giật mình, không chỉ có đáp án chuẩn, lại có những điều mà ngay cả giáo sư cũng không biết đến. Giáo sư rơi lệ, liên tục khích lệ hắn, nói từ trước đến giờ chưa từng gặp qua sinh viên nào xuất sắc như hắn. Sau đó yêu ai yêu cả đường đi, ngay đến Hồng Phi bình thường cứ đến tiết là ngủ cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Xong tiết này, chính là thời điểm dùng cơm trưa, Hồng Phi lao ra khỏi phòng học, hướng nhà ăn chạy như điên.

Bởi vì nghe nói đầu bếp bị rút gân, món thịt nàng thích mấy hôm trước ăn nghe nói hôm nay lại có.

Hồng Phi chỉ kém không nước mắt vòng quanh, rút gân thật tuyệt a.

Thời điểm Tương Ly chậm rãi đi vào nhà ăn, nhìn thấy chính là Hồng Phi lần thứ 101 bị người khác đẩy ra.

Khẽ day cái trán, có chút bất đắc dĩ.

Tương Ly từ trong ví lấy ra một tấm thẻ, trầm giọng nói “Ai đánh rơi cash?”

Nguyên bản đám người đang giành nhau mua cơm, vừa nghe nói như thế liền đình chỉ động tác, toàn bộ nhìn về tấm thẻ trong tay Tương Ly.

Mà Hồng Phi nhân cơ hội này chen chân đi vào, mua được món mình thích. Đương nhiên vì cảm tạ, cũng mua cho Tương Ly một phần.

“Thật có lỗi, là cash của ta.” Bình tĩnh nói xong, lại đem thẻ bỏ vào trong ví của mình, xoay người chạy lấy thân.

Cao nhân a! chưa từng thấy nam nhân nào lừa người mà thản nhiên như vậy.

Tương Ly căn bản không quá đói, chỉ nhìn Hồng Phi ăn, đến khi ước chừng nàng ăn cũng sắp no, mới hỏi “Nhà ăn của các em lúc nào đến giờ cơm trưa cũng như vậy?”

Mọi ngườ xô đẩy nhau, không xếp hàng như vậy mới không có hiệu quả.

“Trước kia cũng có xếp hàng, nhưng từ khi có người ngoài trường đến ăn mới thành ra như vậy.”

“Ừ.”

“Anh không ăn?”
“Không đói.”

“Thật sự?”

“Tôi….. không biết dùng đũa.”

Hồng Phi thiếu chút nưa làm ra tư thế orz, đi lấy một cái thìa đến cho hắn “Này biết dùng.”

Tương công tử có chút khó xử “Tôi không quen dùng chung thìa.”

Ánh mắt lập tức giống như vô tình nhìn qua cái thìa của Hồng Phi.

Không quen dùng chung thìa, lại muốn dùng của nàng, không lẽ hắn nói không biết dùng đũa, là muốn nàng đút…?

Đương nhiên Tương công tử cái gì cũng chưa mở miệng, yêu cầu gì cũng không nói.

Đươnglúc Hồng Phi còn do dự, không biết tiếp theo nên làm như thế nào, Quý Viễn không biết ở chỗ nào xông ra, ngoài cười nhưng trong không cười, nói “Không biết dùng đũa? Không dùng chung thìa? Vậy không cần ăn. Dù sao đói một chút cũng không chết, buổi tối Qúy ca ca lại mời ngươi ăn.”

Thấy Quý Viễn tới, Tương Ly không xấu hổ khi toàn bộ những lời nói dối bị hắn vạch trần, lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nói “Vậy quên đi, buổi tối ăn bù, dù sao cũng không quá đói.”

Quý Viễn rốt cuộc mang Tương Ly đi, Hồng Phi thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ lúc sáng, trên mặt nóng rần lên.

*****

Tháy tên này mặc ít như vậy, trên cổ còn quàng khăn của Hồng Phi, Quý Viễn một phen ghen tị, vội đem quần áo trên người mang ra trao đổi. Tương Ly sợ lạnh, có quần áo sao lại không mặc, nhưng muốn hắn giao ra khăn quàng cổ, điều này là không có khả năng….

Tranh chấp không thể tránh khỏi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn có thể đoán được, Tương Ly cuối cùng mặc áo của Quý Viễn, quàng khăn của Hồng Phi, cười đắc ý.

“Tiểu tử ngươi, sẽ không đối với Hồng Phi nảy sinh hứng thú.”

“Hả, sao có thể không?”

“….”

Quý Viễn nhớ lại chuyện trước kia.

Khi đó, hai người bọn họ vẫn chỉ la những đứa trẻ 7,8 tuổi, sở thích giống nhau, hứng thú giống nhau, mỗi ngày cùng chơi đùa một chỗ, khiến Tương Sinh trông thấy có chút lo lắng “Hai đứa các ngươi tính cách giống nhau, lớn lên đừng bảo sẽ yêu cùng một nữ nhân.”

Quý Viễn cười, lộ ra răng nanh bé xíu “Tốt a, cùng nhau thích cũng tốt.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Tương Sinh bật cười “Tiểu tử ngươi, kia phải đi tranh giành. Đến lúc đó ai nhường cho ngươi?”

Quý Viễn tuổi tuy nhỏ, nhưng đầu óc thực thông minh, trả lời “Ai muốn nhường? Trước để cho nữ sinh kia lựa chọn, ta và Tương Ly đẹp trai như vậy, nàng nhất định lựa một người.”

Tương Sinh cười to, vỗ vỗ đầu của hắn nói “Thực như vậy sao, vậy ta cũng chen một chân, để nàng chọn một trong ba chúng ta.”

Quý Viễn có chút kinh ngạc “Vì sao phải thêm ngươi?”

Tương Sinh nói “Càng đông càng vui.”

Quý Viễn tuổi nhỏ dễ lừa, ngốc nghếch gật đầu, nhưng Tương Ly lại lạnh lùng hừ một tiếng “Ai cùng các ngươi thích một người.”

Ai ai ai, tình huống hiện tại không phải ứng với lời sấm truyền rồi sao.

Quý Viễn có chút nhức đầu, có thể coi như những lời đó là lời trẻ con không hiểu chuyện hay không, sao đó chân to vung lên, đem Tương Ly đá về Anh quốc của hắn?

“A Ly, cho dù nàng có là Thiên Thượng Hồng Phi, nhưng người ngươi nên nhớ hẳn là Tiểu Tước Ưu Thương?”

“chẳng lẽ nàng không phải là Tiểu Tước Ưu Thương?”

“…” Quý Viễn lần đầu tiên cảm thấy cực kỳ đau đầu, Thiên Thượng Hồng Phi, Tiểu Tước Ưu Thương, Hạ Hồng Phi cư nhiên là một người.

Mà hắn, Tương Sinh, Tương Ly, lại cùng lúc thích ba thân phận của nàng.

Lúc trước… nếu lúc trước không có câu nói chết tiệt kia thì tốt rồi.

Cuộc sống a, cái gì làm ra rồi để hối hận.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/6609


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận