Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 583: Em chờ anh
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Nếu như nói còn tin tức gì quỷ dị hơn kết quả chiến tranh lần này thì chính là tập đoàn cá độ Salad Reeves phá sản rồi.
Tập đoàn cá độ Salad Reeves đối với việc Lạc Nguyệt chiến thắng liên quân đưa ra tỉ lệ đặt cược một bồi thường một trăm, nhưng có người khăng khăng đặt Lạc Nguyệt thắng, hơn nữa số lượng đặt còn không ít. Người đặt Lạc Nguyệt thắng dường như biết tài sản của tập đoàn cá độ Salad Reeves, trực tiếp đặt năm trăm triệu đô la Mỹ, kết quả tập đoàn cá độ Salad Reeves phải bồi thường năm mươi tỷ đô la Mỹ. Mà sau khi bồi thường năm mươi tỷ đô la Mỹ này, tập đoàn cá độ Salad Reeves trực tiếp tuyên bố phá sản.
Cuối cùng người đặt năm trăm triệu đô la Mỹ trở thành bí ẩn lớn nhất, ai cũng muốn biết người này là ai, nhưng đều không biết người này là ai.
Hư Nguyệt Hoa trong lòng cũng thầm khen Diệp Mặc khôn khéo, hắn dường như biết tài sản của tập đoàn cá độ Salad Reeves, bảo mình đặt năm trăm triệu đô la Mỹ, kết quả vừa vặn làm cho tập đoàn cá độ Salad Reeves phá sản.
…
Bởi vì Lạc Nguyệt chiếm được lượng lớn tiền bồi thường chiến tranh, hơn nữa còn có công ty chế dược như máy in tiền, Lạc Nguyệt có thể nói là giàu chảy mỡ, nhất thời nhân dân toàn thế giới đều ủng hộ Lạc Nguyệt.
Một nơi vừa mới khai thác, lại có được năng lực quân sự hùng mạnh, điều này làm cho từng người muốn đến Lạc Nguyệt thấy an ổn. Nhưng cánh cửa di cư đến Lạc Nguyệt lại càng ngày càng cao, ngoại trừ người đến làm binh lính ở Lạc Nguyệt có thể đem người nhà di chuyển đến Lạc Nguyệt ra, người di cư đến Lạc Nguyệt nhất định phải tuân thủ quy định di dân mới của Lạc Nguyệt.
Rất nhiều người trước kia di cư đến Lạc Nguyệt bắt đầu cảm thấy thật may mắn, vì bọn họ tới sớm nên không có quy định này. Mà hiện tại người di cư Lạc Nguyệt rất nhiều, cũng đều phải nộp rất nhiều tiền bảo lãnh.
La Đông Thanh lại càng thấy may mắn, y tới đúng lúc, y vừa tới không lâu liền bạo phát chiến tranh của Lạc Nguyệt. Y vốn cho rằng chiến tranh lần này Lạc Nguyệt khó có thể may mắn thoát khỏi, lúc y thấy bi ai vì vận mệnh của mình, không ngờ Lạc Nguyệt lại đánh bại liên quân, còn chiếm được mấy trăm tỷ đô la Mỹ tiền bồi thường.
Hiện giờ y và bạn gái của y cũng đã là quản lý bậc trung về kiến thiết của Lạc Nguyệt, lương bổng so với nội địa cao hơn gấp mười lần, hơn nữa còn có nhà mới của chính mình, điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất là vừa lòng. Nhìn Lạc Nguyệt mỗi ngày một bộ dáng, mà đến cả người chưa đến đây bao lâu như La Đông Thanh cũng cảm thấy một loại cảm giác thỏa mãn và tự hào.
Dương Y lại trực tiếp thành trợ thủ của Du Nhị Hổ, tiến vào dược phẩm Lạc Nguyệt. Cô cũng không nghĩ ra ban đầu ở trên xe lửa cùng Nhị Hổ với Diệp Mặc ngẫu nhiên gặp nhau, lại có cơ duyên lớn như ngày hôm nay. Hiện giờ bạn học của cô đều muốn đi vào Lạc Nguyệt công tác, nhưng Lạc Nguyệt không còn như lúc trước, yêu cầu để vào cửa cũng trở nên rất cao.
Hàn Yên nghĩ đến chỉ có Quảng Hàn môn các cô mới có thể đi vào Lạc Nguyệt mở môn hộ, nhưng cô thật không ngờ đến đại môn phái như 'Liên hàng Tĩnh Trai' cũng đi tới Lạc Nguyệt, ngoài ra còn có vài môn phái nhỏ cùng lúc đi tới Lạc Nguyệt.
Còn có lúc Lương Tuấn và Lục Na từ Bắc Sa đi ra nhìn thấy Diệp Tinh, rốt cuộc hiểu rõ vì sao máy gây nhiễu của Lạc Nguyệt lại khủng bố như vậy. Người khác không biết bản lĩnh của Diệp Tinh, không có nghĩa là các cô không biết.
Đại biểu các quốc gia đều đến tìm Lạc Nguyệt hợp tác. Các quốc gia đều thanh minh, thừa nhận địa vị chủ quyền của Lạc Nguyệt, đồng thời phái thủ lĩnh bắt đầu tiến hành thăm hỏi Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc rất không thích mấy cái này, hắn đều giao cho Hư Nguyệt Hoa, cuối cùng dứt khoát đẩy Hư Nguyệt Hoa lên làm chủ.
Hư Nguyệt Hoa biết năng lượng của Diệp Mặc, cô biết Diệp Mặc không thích những việc vặt này, hơn nữa cô cũng hiểu được chí của Diệp Mặc không đây. Cho nên đối với việc tiếp quản Lạc Nguyệt cũng không chối từ. Đương nhiên, trong nội tâm cô rất rõ ràng, các quốc gia nhắc đến viếng thăm hữu nghị, mười người thì mười người đều nhắm tới máy gây nhiễu hùng mạnh của Lạc Nguyệt.
Hư Nguyệt Hoa đương nhiên biết, máy gây nhiễu của các cô tuy rằng tiên tiến, nhưng so với cái máy gây nhiễu cố định nguyên bản mà lúc trước Lạc Nguyệt nói, quả thực chính là kiến gặp voi, hoặc là nói căn bản không thể so sánh.
Nhưng những điều này người khác không biết, nếu người khác không biết, đương nhiên là có thể bán ra rồi.
Một cái máy gây nhiễu bán ra với giá trên trời, một tỷ đô la Mỹ, mà lúc dây chuyền sản xuất máy gây nhiễu của Lạc Nguyệt còn chưa hoàn toàn xây xong đã nhận được một trăm cái đơn đặt hàng.
Đến Diệp Mặc không thể không thừa nhận, kinh doanh vũ khí đạn dược so với dược phẩm Lạc Nguyệt kinh doanh dược phẩm in tiền kia còn lãi nhiều hơn.
Một khoản tiền lớn chảy vào Lạc Nguyệt Thành, từng khoản tiền lớn lại chảy ra, sau đó từng thuyền từng thuyền chở các loại tài liệu đều bốc dỡ hàng ở bến tàu của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt Thành lấy tốc độ mắt thường thấy được biến hóa mỗi ngày một bộ dáng, đây chỉ có người thực sự sống ở Lạc Nguyệt mới có thể cảm nhận rõ ràng.
Đồng thời, Lạc Nguyệt tuyên bố thành lập cơ cấu chính phủ của mình, đồng thời Lạc Nguyệt tuyên bố thành lập đơn vị tiền tệ của mình, mà viện tiên liệu Lạc Nguyệt nổi tiếng thế giới khôi phục thu phí như bình thường.
Đứng ở một chỗ trên núi cao của Lạc Nguyệt, nhìn Lạc Nguyệt Thành biến chuyển từng ngày, Diệp Mặc âm thầm cảm thán, sau khi mình đến nơi này, tuy rằng tu luyện không tiến bộ mấy, nhưng cũng coi là có chút thành tích. Ít nhất hắn đã thành lập nên một thành thị thuộc về mình, và bảo vệ nó.
Một mùi thơm nhạt nhạt từ phía sau lưng truyền đến, Diệp Mặc biết đó là Ninh Khinh Tuyết.
Hắn tự tay đem Ninh Khinh Tuyết ôm vào trong lòng, trong lòng có chút kích động. Hắn biết sở dĩ nhất định phải thành lập một thành thị thuộc về mình, nguyện vọng của Ninh Khinh Tuyết cũng chiếm một phần rất lớn.
-Anh rốt cục cũng hoàn thành nguyện vọng của chúng ta, đã thành lập nên Lạc Nguyệt Thành.
Diệp Mặc nhìn cảnh xây dựng khí thế ngất trời phía xa, trong lòng bỗng nhiên có một chút cảm giác thành tựu.
-Cảm ơn...
Ninh Khinh Tuyết biết Diệp Mặc sở dĩ phải thành lập một thành trì như vậy, một phần nguyên nhân rất lớn có quan hệ với nguyện vọng của chính mình. Cô vẫn hy vọng một cuộc sống vô ưu vô lự im lặng bình yên, hiện tại Lạc Nguyệt Thành chính là một chỗ như vậy.
Ninh Khinh Tuyết còn chưa dứt lời, Diệp Mặc đã biết cô muốn nói cái gì, chỉ dùng miệng ngăn chặn môi của cô.
Thật lâu sau, Ninh Khinh Tuyết thở dốc một chút, nhéo Diệp Mặc một cái, hờn dỗi nói:
- Giữa ban ngày ban mặt, buổi tối trở về...
Diệp Mặc cười ha hả, nhìn bầu trời xa xăm nói:
- Khinh Tuyết, anh sẽ chờ em đến Trúc Cơ, nếu...
Diệp Mặc còn chưa dứt lời, đã bị Ninh Khinh Tuyết ngăn lại:
- Em không thèm để ý đến Trúc Cơ, em chỉ cần ở bên anh là tốt rồi. Vừa nghĩ tới em thiếu chút nữa bỏ lỡ anh, em lại có chút sợ hãi. Nếu như không có anh, có lẽ cả đời này em cứ không có chút vui vẻ nào như vậy, cảm ơn anh, đã để cho em biết yêu là như thế nào, khiến cho em vui vẻ, khiến cho em khó mà….
Thấy Ninh Khinh Tuyết trong lòng có chút động tình, Diệp Mặc vuốt ve tóc của nàng, trong lòng bỗng nhiên có chút bùi ngùi.
-Nếu ngày đó em không tự mình tìm tới Thần Nông giá, chúng ta có phải sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ không?
Thanh âm của Ninh Khinh Tuyết rất nhẹ nhàng, ánh mắt của cô có chút mông lung, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc càng thêm dịu dàng.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, nếu ngày đó Ninh Khinh Tuyết không đi Thần Nông giá, không tìm được mình, như vậy kết quả sẽ như thế nào?
Có lẽ mình đã đã chết đi? Cho dù là không chết, trong lòng của hắn cũng sẽ không nhớ kỹ còn có một Ninh Khinh Tuyết nữa. Trong lòng của hắn, lúc trước chính là Ninh Khinh Tuyết kia bất kể là đính hôn với hắn, hay từ hôn hắn, đều sẽ không khiến hắn động lòng nửa phần. Trong lòng của hắn chỉ có Lạc Ảnh mà thôi, không có bất kỳ bóng dáng cô gái nào khác.
Bỗng nhiên Ninh Khinh Tuyết gắt gao ôm chặt Diệp Mặc, dường như sợ Diệp Mặc biến mất:
- May mà em đã đi, nếu em không đi, có lẽ em sẽ vĩnh viễn mất đi anh. Em không biết bây giờ em mất đi anh sẽ như thế nào nữa, có lẽ em sẽ điên mất...
Cô không biết Diệp Mặc yêu cô từ lúc nào, nhưng khẳng định không có quan hệ với vẻ đẹp của cô. Cô nghĩ tới Tô Tĩnh Văn, còn có tâm tư của Tô Tĩnh Văn đối với Diệp Mặc. Trực giác của phụ nữ làm cho cô phát hiện cô gái không kém cỏi hơn so với cô này cũng thích Diệp Mặc, nếu ngày đó người đi Thần Nông giá cứu Diệp Mặc chính là Tô Tĩnh Văn thì sẽ như thế nào?
Diệp Mặc yêu thương ôm chặt Ninh Khinh Tuyết, chậm rãi nói:
- Khinh Tuyết, em và Tố Tố giống nhau, đều là cô gái ưu tú nhất. Được bất cứ ai trong các em ưu ái cũng là phúc khí mà Diệp Mặc anh tu luyện ba đời. Từ khi anh mở mắt ra nhìn thấy em đầu tiên ở vách núi Thần Nông giá kia, anh đã biết anh không thể quên em. Từ khi anh vuốt ve từng vết thương trên người em, còn thấy một trái cây bị cắn một miếng kia, anh biết anh đã yêu em rồi. Cảm ơn em, Khinh Tuyết...
Ninh Khinh Tuyết mạo hiểm cửu tử nhất sinh đi vào Thần Nông giá, chỉ vì cứu hắn. Sau đó lại mạo hiểm ngã xuống vách núi, vì hắn thu thập mấy quả trái cây. Cho dù là chính cô cũng rất đói cũng không ăn mấy trái cây kia, chỉ dám cắn một miếng mà thôi.
Mà cô cắn một miếng kia, không phải là bởi vì cô muốn ăn, mà là vì cô sợ trái cây kia có độc. Tình cảm sâu nặng như vậy, Diệp Mặc làm thế nào có thể quên? Hắn không phải người vô tình, thậm chí hắn còn rất chung tình. Hắn nợ Lạc Ảnh, hắn đã yêu Lạc Ảnh. Hắn làm sao không nợ Ninh Khinh Tuyết đây? Làm sao không yêu Ninh Khinh Tuyết đây? nguồn tunghoanh.com
Ninh Khinh Tuyết nghĩ tới Tố Tố, hơi sửng sốt, đó là dì của cô. Tuy nhiên cô rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, đừng nói Tố Tố không phải là dì ruột của cô, thậm chí tuổi tác so với cô cũng không hơn nhiều lắm, cho dù là dì ruột của cô, cô cũng không muốn rời xa Diệp Mặc.
-Ưm...
Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt cũng không nhớ rõ nơi này là đỉnh núi, không nhớ rõ bây giờ là ban ngày. Bọn họ đã rơi vào những nụ hôn nồng nhiệt, không thể tự kềm chế.
Xa xa, Lạc Phi thấy hai người gần như dính vào nhau, âm thầm thở dài. Cô có chút lo lắng cho tiểu sư muội Lạc Huyên, cô là người từng trải, đương nhiên nhìn ra Lạc Huyên thích Diệp Mặc. Nhưng Ninh Khinh Tuyết bất kể ngoại hình và sự dịu dàng đối với Diệp Mặc cũng sẽ không thua kém Lạc Huyên, hơn nữa hai người còn cả ngày cùng một chỗ.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới ngừng lại, chỉ nhìn đối phương không nói gì, có lẽ lúc này mới chân chính là vô thanh thắng hữu thanh.
Ninh Khinh Tuyết đỏ mặt, thân thể của cô có chút nóng lên, đáy lòng của cô có chút ẩm ướt, thậm chí hô hấp cũng có chút thở dốc. Cô không ngại Diệp Mặc làm bất cứ chuyện gì với cô, cô thích hắn. Diệp Mặc cũng như vậy, chỉ có điều hắn có Thanh Tâm quyết, còn có thể khắc chế ý nghĩ của chính mình.
-Khinh Tuyết, anh phải đi ra ngoài một chút, nếu trong ba năm chúng ta không có cách nào đạt đến Trúc Cơ, Tố Tố vẫn không có tin tức, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ lớn tại Lạc Nguyệt Thành.
Diệp Mặc nhẹ nhàng nói, hắn sợ lời của hắn sẽ làm Ninh Khinh Tuyết thất vọng.
-Em chờ anh...
Giọng điệu Ninh Khinh Tuyết giống như đến từ chân trời, lại giống như đến từ đáy lòng của Diệp Mặc. ! ! !