Tiên Hồng Lộ Chương 162: Địch nhân không thể thay đổi! (phần 2).

Dương Phàm nhìn như đi bộ nhưng mà tốc độ lại nhanh như chạy. Thân mình hắn đi tới phía trước chợt giống như một âm hồn. Lúc này, tâm thần của hắn lại kết hợp với đám sương sinh mệnh dung hợp vào môi trường xung quanh. Tất cả gió thổi cây rung đều bị hắn nắm giữ rõ ràng. Lời từ biệt khe khẽ của Vũ Văn Hàm tất nhiên cũng không thể tránh được lỗ tai của hắn. Dưới con mắt của Dương Phàm. điều này giống như từ trên cao nhìn xuống, tất thảy mọi thứ dưới mặt đất hắn đều có thể nắm giữ so với thần thức thì còn mạnh hơn nhiều. Đột nhiên, thân mình Dương Phàm dừng lại thản nhiên nói:
- Xuất hiện đi!
Bá!
Từ mái hiên trên đỉnh đầu của hắn lúc này xuất hiện một người thiếu niên mặc áo trắng, lưng đeo bảo kiếm khí chất siêu phàm thoát tục, tướng mạo lại rất bình thường!

- Vô Song. ngươi theo dõi ta làm gì?
Dương Phàm có chút không hài lòng nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định giữa chúng ta rồi?
Vẻ mặt Vô Song dữ tợn trong mắt hiện lên một tia bi thống, khó khăn lắm mới nói ra mấy câu:
- Ta thật đau lòng!
- Ngươi đây là
Dương Phàm có chút nghi hoặc nhưng lại như hiểu ra điều gì.
- Ngươi đau lòng thì có gì liên quan tới ta?
Dương Phàm không hiểu sao thản nhiên nói:
- Dương Mỗ cũng không biết chữa tâm bệnh!
- Vì cái gì? Vì cái gì?
Vô Song hung hăng nhìn chăm chú vào Dương Phàm hai tay hơi run rẫy. Một cỗ khí tức khó có thể hình dung đột nhiên phát ra từ trong hai mắt hắn. Tâm thần Dương Phàm khẽ run lên xuyên thấu ánh mắt của Vô Song, hắn nhận thấy được một cỗ "Kiếm ý" mông lung ngạo nghễ thiên địa bễ nghễ thiên hạ dường như hội tụ vô cùng vô tận thiên uy!
Dương Phàm vội vàng gia tăng khoảng cách sắc mặt lộ ra vẻ đề phòng.
- Mười sáu năm trong cuộc đời này, ta một lòng chìm vào vô đạo không màng bất cứ thứ gì chỉ mong một ngày có thể Phá Toái Hư Không mà đi!
Vô Song hít sâu một hơi hai tay run run. Một bàn tay lại hướng về phía chuôi bảo kiếm có phong cách cổ xưa kia. Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một cỗ nguy cơ sẵn sàng chiến đấu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút buồn bực!
- "Chẳng lẽ với ngạo khí của hắn mà không tuân thủ lời hứa sao?"
- Nhưng từ khi tới nơi này, ngày đó khiêu chiến Yến Vương thì ta gặp nàng
Vẻ mặt Vô Song hơi dại ra dường như tiến nhập vào một phần hồi tưởng. Dương Phàm đứng cách hắn xa xa cũng không vọng động. Giờ khắc này hắn có thể cảm nhận được mình đã bị một cỗ khí tức cường đại tập trung, một khi mình có dị động thì đều có thể dẫn tới một hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
- Nàng? Chẳng lẽ ám chỉ
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên lóe lên. Nhớ rõ thời điểm khi ở Quần Anh Điện. Vô Song từng hướng về mình cúi đầu nói lời cảm ơn:
- Cảm tạ Dược sư ra tay chữa khỏi bệnh cho Quận chúa! Vô Song xin cảm ơn!
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên hiện lên một khả năng!
- Từ sau khi ngươi gặp nàng. Trong lòng nàng cũng đã có biến hoa kỳ diệu!
Ánh mắt Vô Song thâm thúy mơ màng thanh âm cũng run run.
- Ngươi là đang nói tới Vũ Văn Hàm?
Dương Phàm hỏi.
Vô Song không trả lời hắn rồi nói tiếp:
- Ngày đó, ta ngộ thương nàng lần đầu tiên vì thế mà trong lòng sinh ra cảm giác tự trách và hối hận! Phải biết rằng từ trước tới nay, ta đã khiến hàng ngàn hàng vạn người vô tội bị thương nhưng chưa từng sinh ra tâm tình như thế! Vì thế từ hôm đó gần như tối nào ta cũng tới liếc trộm nàng một cái! Chỉ cần liếc mắt một cái, một cái thôi mà ta đã cảm thấy thõa mãn lắm rồi! Ta chưa từng bao giờ hy vọng xa vời hơn điều đó!
Trong mắt Vô Song lộ ra tình cảm phức tạp chua xót!
- Nhưng từ khi ta thấy ngươi và nàng thân mật như thế trong lòng cũng không thể kiềm chế được!
Bàn tay Vô Song run run không ngừng, từ trong lòng lộ ra một cỗ sát khí mãnh liệt!
- TaTa muốn giết ngươi!
Tay hắn nắm lấy chuôi kiếm sau lưng!
- Hắn muốn rút kiếm!
Sắc mặt Dương Phàm đại biến!
Thực lực của Vô Song mạnh mẽ tới biến thái nếu là đang trong tình huống này, càng bộc lộ ra một thực lực gấp hai lần bình thường!
Tuy nhiên, sát ý của Vô Song dù rất mãnh liệt nhưng trong lòng vẫn duy trì đôi chút lý trí, Bàn tay muốn rút kiếm cùng không ngừng run rẩy. Có thể tưởng tượng được trong lòng hắn đang vô cùng đấu tranh.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi thầm nghĩ:
"Không nghĩ tới rằng một thiên tài không ai bì nổi này lại có một bộ mặt như thế!
Từ trong lời nói của hắn có thể nhận ra Vô Song thích Vũ Văn Hàm cũng rất chung tình. Trong trường hợp đó dù hắn là một kỳ tài có một không hai nhưng chung quy cùng chỉ mới mười sáu tuổi, còn rất ngây thơ. Hắn chỉ đứng từ xa nhìn người mình yêu thương mà trong lòng đã thấy thõa mãn cũng không dám tiếp cận, càng không dám biểu lộ
Giờ khắc này, hắn thấy người mình yêu thương lại đột nhiên có bộ dáng thân thiết với Dương Phàm thì trong lòng cực kỳ bi thống!
- Có lẽ ngươi đã hiểu lầm ta, ta chỉ là Dược sư của nàng mà thôi, là dẫn lộ nhân của nàng!
Dương Phàm khẽ thở dài!
Nhìn Vô Song đang không ngừng tranh đấu và run rẩy. Sự đau khổ ở sâu trong mắt hắn khiến Dương Phàm sinh ra cảm giác đồng tình.
- Không!
Vô Song lắc đầu khôi phục lại vài phần lý trí hơi đau khổ nói:
- Bởi vì ta thấy được trong mắt nàng đã lộ ra một sự vui mừng!
Dương Phàm không thể phủ nhận cười nói:
- Ta trị được bệnh cho Vũ Văn tiểu thư cho nên cô ta mới vui vẻ!
- Không!
Vô Song hít sâu một hơi thân thể cũng khôi phục lại bình thường. Hắn cũng thu tay cầm kiếm kia lại. Vẻ mặt hắn cuối cùng khôi phục lại sự thanh tĩnh chua xót nói:
- Sự mê man cô độc trong lòng nàng vì ngươi mà tiêu biến!
Dương Phàm trầm mặc.
- Ta là một người không tầm thường, ta chỉ yêu kiếm sẽ không chiếu cố ai cả!
Thân mình Vô Song chợt lóe lên bay vút lên mái hiên đối diện rồi lãnh đạm nói:
- Bây giờ ta sẽ không giết ngươi, đợi mấy tháng sau quyết chiến, sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!
Dứt lời, bộ mặt hắn lại lộ ra vẻ dữ tợn thân mình run lên bay Vù về phương xa.
Vẻ mặt Dương Phàm phức tạp nhìn bóng dáng hắn rời đi thể hội một câu nói trước khi rời đi của Vô Song: Ta là một người không tầm thường, ta chỉ yêu kiếm sẽ không chiếu cố tới ai!
Không hiểu vì sao khi hắn nghe Vô Song nói thế, một điều gì đó mà trong lòng như bắt giữ được lại trở nên mơ hồ.
- Thôi thôi, đây có lẽ chính là sự khổ tâm của thiên tài!
Dương Phàm lắc lắc đầu về lại phòng mình. coi như sự việc chưa từng phát sinh.
Màn đêm buông xuống, Dương Phàm lại khoanh chân ngồi xuống tu luyện độc thuật Khô Tịch Thiên Lý. Đoàn hỏa diễm u ám thần bí trong đan điền kia chậm rãi ngưng luyện. Không hiểu sao khi Dương Phàm ngưng luyện u Minh Ma Diễm thì mơ hồ cảm ứng được điều gì đó trong thiên địa dường như có một đạo dao động vô hình như đang kêu gọi hắn.
"
Đây là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?"
Dương Phàm thấy không thể giải thích đươc u Minh Ma Diễm chính là một đại sát chiêu mà hắn nắm giữ lúc này. Hắn tất nhiên phải khổ tâm nghiên cứu. Vì thế hắn thả tâm thần hoàn toàn chìm đắm vào u Minh Ma Diễm, theo một tia dao động mờ mịt kia bập bềnh trong thiên địa.
Hô!
Trong phút chốc, Dương Phàm tiến nhập vào một loại cảm giác mờ mịt không chừng! Bên tai hắn vang lên tiếng gió cổ quái trước mắt là một không gian tối đen sâu xa. Cuối không gian đó mơ hồ có một người đang đứng, dáng người khôi ngô, toàn thân tản mát ra một cỗ ma uy bễ nghễ thiên hạ!
Dương Phàm không thấy rõ bộ dáng của người này, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ mà thôi
Tuy nhiên, khiến hắn vô cùng khiếp sợ đó là trong lòng bàn tay của người này cũng có một đoàn hỏa diễm cùng loại với của hắn.
"
KiaKia chẳng lẽ cũng là?"
Dương Phàm dường như nhìn thấy khóe miệng người nọ lộ ra tia mỉm cười, tâm thần chấn động. Trong khoảng thời gian ngắn hắn thoát khỏi trạng thái mông lung này!
"
Người kia là ai? Chẳng lẽ hắn cũng tu luyện Cửu u Ma Công sao? Hơn nữa còn nắm giữ u Minh Ma Diễm!"'
Trong lòng Dương Phàm vô cùng hoảng sợ! Hắn có thể cảm ứng được thực lực người nọ vượt xa hắn! Nếu ở trong Ngư Dương Quốc thì khẳng định người này tuyệt đối là tu sĩ bậc cao đứng trên đỉnh.
Đồng thời, Dương Phàm có một loại trực giác. Rằng người nọ ở Ngư Dương Quốc khẳng định cũng cảm ứng được sự tồn tại của mình. Hơn nữa. người đó nhất định đã là địch nhân không thể thay đổi của mình!
"
Hắn là ai? Có thể là ai?"
Dương Phàm bắt đầu nhớ lại những nhân vật thuộc hàng đỉnh trong truyền thuyết của Tu Tiên Giới Ngư Dương Quốc.
Đầu tiên là tìm tòi trong số các tu sĩ ma đạo!
Chỉ một lúc những nhân vật đáng sợ tồn tại cả trăm năm qua đều xuất hiện trong đầu Dương Phàm.
Tam u Ma lão!
Trừ người này ra rốt cuộc Dương Phàm cũng không nghĩ tới người thứ hai nào như thế!
Mọi người đều biết Tam u Ma lão chính là ma đạo đệ nhất nhân ở Ngư Dương Quốc! Tam u Ma Diễm là tuyệt kỹ thành danh của hắn. Ngọn lửa này vừa ra không ai trên Ngư Dương Quốc này có thể địch nổi!
Những lão quái Nguyên Anh Kỳ khác đều vô cùng kiêng kị lão. Dương Phàm lại nhớ lại trong Cửu u Ma Công có phân cấp u Minh Ma Diễm. Mỗi cảnh giới đều dùng u quang để phân chia đó cũng chính là diễm tâm của ma diễm.
Giờ phút này, ma diễm mà Dương Phàm mới vừa luyện ra tất nhiên là ở cảnh giới Nhất u, cũng chính là Nhất u Ma Diễm.
"
Nếu có thể luyện chế ra ma diễm ở cảnh giới Tam u thì không phải gọi là Tam u Ma Diễm sao?"
Sau khi đưa ra kết luận này, trong lòng Dương Phàm lại rất kinh sợ thầm nghĩ: "
Xem ra ngày sau nhất định phải cẩn thận không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ quyết không thể dùng tới ma diễm này!"
Cũng may, thời điểm hắn sử dụng ma công đa phần đều ở dưới thân phận Thạch Thiên Hàn!
Ai có thể nghĩ tới một ma đạo lãnh khốc giết người không chớp mắt kia lại chính là một Dược sư cứu người chữa bệnh như Dương Phàm được?
Một đêm qua đi sắc trời dần sáng rõ, Dương Phàm liền rời khỏi phòng, thì thầm tự nhủ: "
Không nghĩ tới ta phải đối mặt với một địch nhân cường đại như thế! Thậm chí tính mạng lúc nào cũng có thể bị đe dọa!"
Vô hình hắn cảm giác được một cỗ nguy cơ vô cùng bức bách
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-162/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận