Tiên Hồng Lộ Chương 309: Địch nhân chung.

Lão già lưng gù nói ra một câu đôi mắt lăng lệ nhìn thẳng vào Dương Phàm.
Ta chính là Độc Vương!
Dương Phàm mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng vẫn khiếp sợ không thôi. Từ trong miệng Mục sư thúc, Độc Vương cường giả tranh đấu cùng thời với Dược Tiên Cốc lão tổ Dược Vương tiền bối đây sao?
Nói như vậy, Độc Vương cũng là lão quái Nguyên Anh Kỳ thế hệ trước, tối thiểu từng là như vậy. Tuy kinh hãi rất nhiều, trong lòng Dương Phàm cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bí mật luôn xoay quanh trong lòng rốt cuộc cùng được giải khai. Khó trách học vấn về y đạo của lão già lưng gù lại uyên bác như biển rộng, khó trách thương thế trên người hắn lại đáng sợ như thế ngay cả chính mình cũng không làm gì được, khó trách hắn tặng cho mình bảo vật uy lực như Hấp Huyết Xà Tiên này. Khi thân phận của hắn được làm sáng tỏ, một đống bí ẩn đều có đáp án thích hợp, trong lòng Dương Phàm ngược lại rất vui mừng: Chính mình có thể đồng thời tham thảo học vấn y đạo cùng với một đời Dược Vương và Độc Vương.

Quang vinh cùng cơ hội như thế chính là mong ước tha thiết của vô số Dược Sư, Độc Sư tại Ngư Dương Quốc!
- Làm sao vậy? Xác định được thân phận của lão phu rồi, ngươi có chút thất vọng sao?
Lão già lưng gù thản nhiên đánh giá Dương Phàm.
- Tiền bối hiểu lầm, bất kể ngài có thân phận gì. Dương Phàm đều sẽ tới đây thực hiện lời hứa. Vừa rồi nói ra ba mục đích hiện tại đã đạt được hai. Dương mỗ trong thời gian ba năm trở lại Dật Hà Thôn. cũng biết rõ thân phận tiền bối. Hiện tại ta sẽ chữa thương cho tiền bối ngài.
Dương Phàm không chút sợ hãi nói.
- Tốt. tốt! Lão phu quả nhiên không nhìn lầm người.
Lão già lưng gù vẻ mặt xuất hiện một tia vui mừng lại chuyển đề tài nói:
- Tuy nhiên, trước khi người hoàn thành mục đích thứ ba lão phu vẫn cần thực hiện lời hứa của mình.
- Tiền bối xin cứ chỉ dạy.
Dương Phàm đã đoán trước được điều này.
- Lúc trước lão phu từng hứa hẹn nếu trong ba năm ngươi có thể thăng tiến tới Ngưng Thần Kỳ, lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi tất cả sở học trong cuộc đời này.
Thần quang trong mắt lão già lưng gù tỏa sáng, lộ ra vài tia chờ mong.
- Tiền bối muốn thu ta làm đồ đệ sao?
Dương Phàm nao nao không biết vì sao hắn đối với việc bái sư có vài phần khúc mắc. Có lẽ là bởi vì sư tôn Liễu Vô Ngân có ân giống như phụ thân, cũng có thể là bởi có được công phép nghịch thiên, không muốn bái phục dưới người khác nữa.
- Đúng vậy!
Lão già lưng gù dứt khoát nói:
- Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi một thân độc thuật khiến cho cả Tu Tiên Giới sợ hãi này.
- Độc thuật?
Dương Phàm nhướng mày, độc thuật chính là kẻ địch sinh tử đối với Thánh Liệu Thiên trong Tiên Hồng Quyết của hắn. Bản thân hắn đi chính là con đường Thánh y, cũng không muốn sửa tu thành độc thuật. Hơn nữa, thời điểm hắn tu luyện Khô Tịch Thiên Lý Độc quả thật khó khăn chồng chất. Trong Tiên Hồng Quyết ngoại trừ Thánh Liệu Thiên ra, tất cả thần thông pháp thuật hoặc là độc thuật còn lại đều là bàng môn tả đạo.
- Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn học độc thuật của lão phu? Nên nhớ là độc thuật vốn là một nhánh của dược đạo. Lấy thiên phú cùng căn cơ của ngươi, chỉ sau mấy năm nhất định có thể trở thành một đời Độc Vương mới.
Lão già lưng gù khó hiểu nói.
Hắn không hiểu chuyện tốt như vậy còn có người không đáp ứng sao? Lấy thân phận Độc Vương của hắn muốn thu đệ tử sợ rằng không biết có bao nhiêu tu sĩ đổ xô vào ấy chứ.
Dương Phàm hít sâu một hơi nói:
- Đa tạ ý tốt của Độc Vương tiền bối vãn bối không thể bái ngài làm thầy.
- Cái gì? Ngươi lại không muốn!
Trên người lão già lưng gù bỗng dâng lên một cỗ uy áp khiến cho khu vực quanh mình bị đè nén ngưng kết lại. Cỗ uy áp này so với Ngọc cốc chủ của Dược Tiên cốc không biết cường đại hơn bao nhiêu lần. Cũng may Thanh Thần Ngọc Bội Dương Phàm đeo bên mình lưu chuyển ra một cỗ khí lưu vô hình ngăn cản giúp hắn một phần uy áp. Đồng thời cảnh giới Linh Hồn Kim Đan sơ giai cũng hình thành một tầng phòng ngự lớn lao.
Dưới tình huống như vậy, ngay cả đối mặt với Độc Vương đã bước vào Nguyên Anh KỲ này Dương Phàm vẻ ngoài vẫn còn có thể bảo trì trấn định.
- Ồ?
Lão già lưng gù vẻ mặt kinh dị, uy áp trên người chợt lóe lên rồi mất, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Phàm:
- Ngươi
- Tiền bối làm sao vậy?
Dương Phàm trong lòng cảm thấy bất an, hắn cự tuyệt yêu cầu của đối phương, không biết lão già được xưng là Độc Vương khiến người người sợ hãi này có thể gây bất lợi đối với mình hay không.
- Ngươingươi đã bước vào Kim Đan cao giai?
Thanh âm của lão già lưng gù có chút run rẩy hỏi.
- Bẩm tiền bối, vãn bối không có bước vào cao giai chỉ là cảnh giới linh hồn đã đạt tới trình độ Kim Đan sơ kỳ.
Dương Phàm biết chính mình vừa rồi khi chống cự uy áp của đối phương đã để lộ ra.
- Lời thừa! Lão phu đương nhiên là chỉ cảnh giới linh hồn Kim Đan cao giai của ngươi.
Lão già lưng gù quả thực ngạc nhiên vui mừng lại có vài phần tức giận.
- Nhưng hai chuyện này hoàn toàn khác biệt.
Dương Phàm thập phần buồn bực nói.
- Hừ! Cảnh giới linh hồn của ngươi đã bước vào Kim Đan sơ kỳ, một chân đã bước vào bậc cao. Kim Đan cao giai đối với ngươi mà nói so với thùng rỗng kêu to có gì khác nhau.
Lão già lưng gù vẻ mặt hiện ra mấy tia hài hước.
- Chuyện này
Dương Phàm quả thật không có lời gì để nói.
- Được rồi, khó trách ngươi không muốn bái ta làm thầy, với tốc độ tăng tu vi cùng cảnh giới nhanh như vậy hẳn là sau lưng ngươi có cao nhân chỉ giáo.
Lão già lưng gù thở dài một hơi trên mặt lộ ra mấy tia thất vọng.
- Tiền bối có gì nói ra lời đó, vãn bối chỉ là không muốn sửa y nhập độc mà thôi, bởi vì xung đột với công pháp bản thân ta tu luyện. Hơn nữa ngài không phải cũng có đệ tử của mình rồi sao?
Dương Phàm an ủi nói.
- Đệ tử? Ngươi nói là mắv tên nghiệt đồ kia!
Lão già lưng gù lập tức chửi ầm lên:
- Lão phu đương thời thu ba đệ tử nhập môn, tên nào tên nấy đều vô cùng âm hiểm giả dối. Một đám vong ân phụ nghĩa.
Dương Phàm nao nao không khỏi thầm nghĩ: mỗi một đệ tử của lão đều âm hiểm giả dối như thế. nói không chừng đều là kế thừa từ lão sao?
Cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn. Khi Dương Phàm đi tới Dược Tiên cốc sao không gặp loại tình huống này.
- Tiền bối. ta cảm thấy rất hứng thú với thương bệnh của ngài. Năm đó từng thử qua một lần nhưng không thành công hiện tại có lòng muốn thử lại.
Dương Phàm lại cười.
Từ khi hắn sửa tu y đạo tới nay, ngoại trừ lần duy nhất này ra quả thật chưa từng gặp phải bệnh nào không thể chữa khỏi. Có lẽ là muốn theo đuổi sự hoàn mỹ, hắn hiện giờ tu vi đã tăng nhiều so với trước, nên lại muốn ngo ngoe muốn thử.
- Lão phu sẽ để cho ngươi trị liệu. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng lão phu một yêu cầu nho nhỏ.
Lão già lưng gù thản nhiên nói.
- Yêu cầu gì?
Dương Phàm mặt lộ vẻ quái dị, chính mình chữa trị thương bệnh cho đối phương, hắn lại còn muốn đưa ra yêu cầu. Xem ra. lão già lưng gù này căn bản không tin tương Dương Phàm có thể trị được thương bệnh cho hắn.
- Vốn lão phu muốn thu ngươi làm đệ tử là muốn bồi dưỡng nên một đời Độc Vương mới, tại mấy năm sau đường đường chính chính dùng độc thuật đánh bại Dược Vương kia giúp lão phu giải tỏa một bụng ác khí này.
Lão già lưng còng thở dài một hơi.
"Quả nhiên như vậy."
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
- Tuy nhiên, nếu ngươi không thích hợp học độc thuật. Lão phu vẫn như cũ có thể truyền thụ cho ngươi tất cả sở học trong cuộc đời này, mấy năm sau bất kể ngươi dùng độc thuật hay là dùng y thuật, nếu ngươi có thể ở một đạo trong đó hơn được Dược Vương kia thi cũng nói cho hắn ngươi là đệ tử ký danh của ta như vậy cuộc đời của lão phu cũng không uổng.
Lão già lưng gù nhẹ nhàng thở dài.
- Yêu cầu này không quá phận chứ? Ngươi vừa có thể kế thừa y đạo, độc đạo hàng trăm năm của lão phu còn không phải bái sư nữa.
- Chuyện này
Dương Phàm cùng có chút động tâm, kế thừa y bát và tâm huyết mấy trăm năm của người khác mà cũng không cần bái sư.
- Vãn bối có thể đáp ứng nhưng sẽ chỉ cố làm hết sức.
Dương Phàm trầm ngâm một lúc lâu sau. rốt cuộc lên tiếng đáp ứng.
- Tốt. tốt tốt!
Lão già lưng gù lộ vẻ vui mừng:
- Lấy thiên phú đáng sợ cùng tiến độ của ngươi, ngày sau hoàn toàn có thể ở trên phương diện y đạo siêu việt hơn lão thất phu kia.
- Tiền bối! Ta có thể xem lại thương thế của ngài hay không?
Dương Phàm lại chuyển đề tài hỏi.
- Lúc nào cũng có thể.
Lão già lưng gù nhẹ nhàng cười. Dương Phàm vội vàng đi tới trước người lão già lưng gù bắt đầu kiểm tra kinh mạch bao la hùng vĩ của hắn. Trong thân thể già bệnh của lão già lưng gù ẩn chứa một lượng sinh mệnh lực hùng hồn kinh người, hơn xa bất cứ người nào Dương Phàm từng gặp. Bởi vậy có thể thấy được hắn là người có thực lực cao nhất trong tất cả những người Dương Phàm từng trị liệu. Tuy nhiên, trong cơ thể lão già lưng gù còn có một cỗ u quang hủy diệt đáng sợ đang luẩn quẩn xoay vòng, ăn mòn sinh cơ này. Đặc biệt là chỗ chân gãy kia có một cỗ khí tức ma đạo hủy diệt bá đạo khiến cho Dương Phàm cảm thấy nhìn có chút quen thuộc.
- Ồ?
Dương Phàm kinh dị một tiếng, không khỏi thốt lên:
- Tam u Ma Diễm!
Thân thể lão già lưng gù cứng đờ mặt lộ vẻ dị sắc:
- Ngươi có thể nhìn ra thương thế của ta?
- Tiền bối. đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thương tích của ngài là do Tam u lão ma kia gây nên?
Dương Phàm nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, chính là hắn!
Lão già lưng gù hít sâu một hơi:
- Lão ma này ở Ngư Dương Quốc ma công cái thế không người nào có thể địch lại. Thậm chí có được thực lực đáng sợ có thể chém giết Nguyên Anh cùng giai. Một thân thương thế đáng sợ này của lão phu chính là bị hắn gây nên, nếu không phải bản thân ta tinh thông dược lý sợ rằng đã sớm đi đời nhà ma rồi.
"Hô"
Dương Phàm thở phào một hơi vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Nói như vậy Tam u lão ma cùng là đại địch sinh tử của tiền bối ngài rồi?
- Đúng vậy, ta nằm mơ cũng muốn diệt chết hắn.
Lão già lưng gù nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chỉ tiếc thực lực lão ma đầu này quá mạnh mẽ lại có được đại cơ duyên. Tam u Ma Diễm trong tay hắn là là một trong tứ đại ma diễm của Bắc Tần, đại tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ có thể địch lại hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Thì ra là như thế. Đã vậy vãn bối càng muốn chữa khỏi thương thế cho tiền bối. Mặc dù hiện tại không thể, chờ ta bước vào cao giai cũng muốn chữa thương cho ngài.
Trong mắt Dương Phàm lệ quang mơ hồ lóe ra vẻ mặt kiên quyết nói.
- ồ? Nghe ý tứ của ngươi dường như cũng có cừu hận không nhỏ với Tam u lão ma kia.
Lão già lưng gù ngạc nhiên nói.
- Đúng vậy! Ta cùng hắn chính là địch nhân đã được vận mệnh định trước, tại trên thế gian này, ta và hắn chỉ có một người có thể sống sót.
Dương Phàm hai tay nắm chặt. trong lòng dâng lên một cỗ ý chí chiến đấu cùng quyết tâm vượt khó khăn.
- Chỉ giáo cho?
Lão già lưng gù có chút nghi hoặc. mặt lộ vẻ trầm tư.
Dương Phàm hít sâu một hơi không có trả lời vấn đề này, sinh mệnh lực không ngừng sinh sôi dũng mãnh chảy vào trong cơ thể lão già lưng gù. Đầu tiên phải trị liệu chính là những nội thương tương đối nhẹ kia. Ngàn vạn đạo thanh lưu hội tụ tại một điểm bắt đầu thanh trừ khí tức hủy diệt tràn ngập các vết thương kia. Tuy nhiên, lực lượng sinh cơ của Dương Phàm vừa tiếp xúc với lực hủy diệt cô quạnh kia liền nhanh chóng hòa tan rồi triệt tiêu, mặc dù chữa trị được một chút nhất định nhưng cũng cực kỳ có hạn. Ngược lại chính bản thân Dương Phàm lại tiêu hao phép lực rất nhanh.
Từ khi thành tựu cái tên thần y tới nay. Dương Phàm chưa bao giờ cảm giác được chữa trị thương thế đúng là tốn sức như bây giờ. Cũng may lần này tuy rằng là vô cùng phí sức nhưng cuối cùng cũng có tiến triển chầm chậm. Hơn nữa dòng chảy tinh khiết sinh ra sau khi trị liệu quay ngược trở về lại giúp cho tu vi của Dương Phàm đột nhiên tăng mạnh. Tốc độ và hiệu quả của tu vi tăng lên này thực sự quá thần kỳ.
- Không ngờ có hiệu quả!
Lão già lưng gù vẻ mặt kinh dị thần tình hết sức vui mừng run giọng nói:
- Thương bệnh của lão phu được cứu rồi.
- Chỉ là tốc độ này quá chậm.
Dương Phàm khẽ cau mày không khỏi thầm nghĩ:
"Với tốc độ như thế này không đến một hai tháng hẳn là không giải quvết được vấn đề."
Ngay sau đó sắc mặt hắn trở nên trang nghiêm, đỉnh đầu xuất hiện một đoàn linh quang trong suốt
"Ông"
Một đoàn quang diễm mờ ảo màu xanh nhạt từ trong cơ thể hắn thấp thoáng xuất hiện. Chợt hóa thành trăm ngàn tia sáng màu trắng nhỏ như mũi châm.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-309/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận