Tiên Hồng Lộ Chương 643: Gặp lại Âm Hồn thượng nhân

- Tử Anh Thánh Quân?
Theo tiếng kinh hô của người kia, trong đám người một mảnh chấn động.
Nam tử yêu dị tóc dài tím bay múa, một đôi con ngươi nổi lên một vệt dị quang xuyên thấu tâm linh.
Hắn chính là Tử Anh Thánh Quân, Nội Hải phong vân chí cường giả.
Đối với Tử Anh Thánh Quân, Dương Phàm trước kia mặc dù không gặp qua nhưng đối với tên người này lại hơi có nghe qua.
Tử Anh Thánh Hỏa, một trong mười đại chân hỏa ma diễm Nội Hải cũng là một trong những đòn sát thủ của Tử Anh Thánh Quân.
Từng tại Thiên Lan điện, Dương Phàm cùng hai đệ tử Tử Huyền, Tử Mộng của Tử Anh Thánh Quân gặp qua, lúc ấy hai người liên thủ có thể chống lại Kim Đan đại tu sĩ.
Tuy nhiên trong Thiên Lan tiên phủ, một đợt dư ba của Thượng Giới Tiên Khí miểu sát hơn trăm bậc cao Kim Đan, Tử Huyền, Tử Mộng cũng ngã xuống trong trận kiếp nạn đó.

Giờ phút này, Tử Anh Thánh Quân lấy khí thể to lớn phủ xuống đỉnh đầu mọi người, dùng ánh mắt nhìn xuống hờ hững nhìn ba người Dương Phàm.
- Chính là ba người các ngươi không coi thiết luận Vĩnh Hằng Đảo, gây sự tại phường thị Tinh Lạc Thành?
Trong mắt Tử Anh Thánh Quân lóe hàn quang, trên cao nhìn xuống, hùng hổ dọa người.
Ở Vĩnh Hằng Đảo không hề ít phường thị tu tiên cao cấp quy mô lớn, lui tới giao dịch nơi này đều là bậc cao, lão quái Nguyên Anh cũng không ít.
Thường thường loại phường thị tu tiên bậc này này đều có thần thông giả thực lực siêu quần tọa trấn, nếu không làm sao có thể kinh sợ đám lão quái Nguyên Anh cao cao tại thượng kia?
Tử Anh Thánh Quân vừa lúc chính là Nguyên Anh đại tu sĩ tọa trấn Tinh Lạc Thành, đồng thời cũng là một trong những ông chủ nơi đây.
Lấy cảm quan Nguyên Anh hậu kì của hắn, ở một góc khác tòa thành liền cảm ứng được động thái khác thường nơi đây, cũng trước tiên chạy tới.
- Thúi lắm. Hồ gia chỉ là giáo huấn mấy kẻ không có mắt một chút, có gì ngạc nhiên.
Hồ Phi hoàn toàn không nể mặt, Thanh Đồng hộ tí lại truyền ra một tràng tiếng gầm như hùng sư, tản mát ra khí tức hung mãnh dã tính.
- Ngươi dám làm trái bản quân?
Con ngươi Tử Anh Thánh Quân co rụt lại, sát khí lộ ra lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Phi, mái tóc dài màu tím không gió tự động, nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống.
- Hồ gia khó chịu, còn muốn ngay cả ngươi cũng cùng giáo huấn luôn.
Hồ Phi nhe răng nhếch miệng, cả người lông khỉ dựng đứng, trên người dâng lên một cỗ chiến ý không kiềm chế được.
Mắt thấy hai người một lời không hợp, đại chiến hết sức căng thẳng.
- Thánh Quân đại nhânViệc này không quan hệ với ba vị khách quý, đều là một hồi hiểu lầm.
Đúng lúc này, lão già họ Đào vẻ mặt sợ hãi đi tới, chủ động chắn trước mặt Tử Anh Thánh Quân.
- Đào chưởng quầy. Ngươi đây là có ý gì?
Sắc mặt Tử Anh Thánh Quân sa sầm xuống, chính mình tới đây thay hắn làm chủ, mà ngược lại hắn lại hướng về người ngoài, che chở người gây sự.
- Thánh Quân đại nhân. Vừa rồi đích thật là một hồi hiểu lầm. Sai là ở Lâm Phong Các chúng ta đã chậm tiếp đón ba vị khách quý.
Trên trán lão già họ Đào đổ mồ hôi lạnh.
- Hừ, cho dù là sai ở các ngươi, người này trong phường thị có phải động thủ đả thương người không?
Tử Anh Thánh Quân hừ lạnh một tiếng.
- Đúng vậy. Bên trong có hai tiền bối Nguyên Anh bị đả thương.
Lúc này trong số người xem náo nhiệt có người phụ họa.
- Chỉ cần động thủ gây sự ở Tinh Lạc Thành, bản quân đều có thể xử trí.
Tử Anh Thánh Quân cười lạnh một tiếng, giờ phút này hắn nhất quyết không chịu buông tha mấy người Dương Phàm.
Vút Vút Vút
Đúng lúc này, từ các nơi tòa thành cùng tới không ít người xem náo nhiệt, trong đó không thiếu lão quái Nguyên Anh.
- Ồ? Dĩ nhiên là hắn
Trong đám người, một lão già mùi khoãm hắc bào toàn thân âm khí, khi nhìn thấy Dương Phàm không khỏi hô nhỏ một tiếng, thân sắc biến đổi không ngừng.
Nhiều năm qua, gương mặt nam tử này tồn tại trong đáy lòng hắn như ác mộng.
Lão già âm khí nặng nề thấp giọng kinh hô này chính là Âm Hồn thượng nhân năm đó.
Lúc trước sau khi Thiên Lan điện công thành đi ra, và sau khi rời Thiên Nhạc Viên, Dương Phàm liền lọt vào đuổi giết của Âm Hồn thượng nhân cùng sư điệt hắn Cù Việt.
Những ngày đó chính là thời khắc mấu chốt Dương Phàm tìm hiểu Diễn Căn kỳ.
Cuối cùng Dương Phàm tấn chức Diễn Căn Kỳ, lấy oai tông sư rung động mấy vị Nguyên Anh bao gồm cả Tam Đầu Ma Khuyển, lại đương trường chém giết một gã Nguyên Anh, khiến cho Nguyên Anh Âm Hồn thượng nhân bỏ chạy.
Nguyên Anh Âm Hồn thượng nhân sau khi bỏ chạy tìm được một thân thể tốt, tiêu hao thời gian mười mấy năm mới khó khăn khôi phục nguyên khí.
Giờ phút này ở phường thị tu tiên Tinh Lạc Thành Vĩnh Hằng Đảo, không ngờ hắn lại nhìn thấy người như ác mộng trong trí nhớ này.
Càng thêm làm hắn kinh hãi run gan chính là theo lời đồn trong Nội Hải, Dương Phàm lúc trước từ Thiên Lan điện đi ra chỉ dùng trăm năm thời gian trở thành tân chí cường giả Nội Hải, thậm chí sánh ngang tông sư Thiên Thu Vô Ngân.
Dường như cảm nhận được ánh mắt hắn, Dương Phàm hơi nghiêng người, như cười như không nhìn hắn.
Thân hình Âm Hồn thượng nhân cứng đờ, chỉ cảm thấy một cỗ uy áp không thể hình dung chợt buông xuống, cả người lạnh như băng như lọt vào hầm băng.
Dương Phàm làm sao có thể không biết hắn, trong mắt lập tức lộ ra một tia ý cười vui sướng.
Mặc dù nhìn qua Dương Phàm không hề có ý động thị, nhưng cả người Âm Hồn thượng nhân cứng đờ tại chỗ, thân thể bất động căn bản không dám chạy trốn.
Dương Phàm cười cười, tạm thời không để ý tới hắn. Bởi vì trước mặt đang có xung đột còn chưa giải quyết xong.
Điều này làm cho Âm Hồn thượng nhân càng thêm kinh hãi không yên, hắn không tin đối phương sẽ dễ dàng buông tha mình. Thù hận của hắn với Dương Phàm cũng không phải một lần hai lần, nếu bất kỳ một bên nào có năng lực đều sẽ không chút do dự truy sát một bên khác.
- Bắt mấy người này lại, nếu phản kháng, giết ngay tại trận.
Thanh âm Tử Anh Thánh Quân tựa như tuyên án, phía sau hắn đã có bốn gã Chấp Pháp trưởng lão, đều là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nghe tiếng đồng loạt động thủ.
- Thánh Quân đại nhân, tuyệt đối không được.
Lão già họ Đào lo lắng vạn phần nói:
- Vị này chính là Nội Hải tân
- Đào đạo hữu, ngươi đây là ý gì? Còn muốn ngăn cản bản quân động thủ sao?
Trong mắt Tử Anh Thánh Quân đầy hàn ý, rất bất mãn với lão già họ Đào, không thèm để ý tới, thân hình nhoáng lên một cái dẫn theo bốn gã Chấp Pháp trưởng lão vây quanh ba người Dương Phàm. Pháp bảo thần thông đều xuất hiện.
Lão già họ Đào cười khổ bất đắc dĩ.
- Cạc cạc cạcMuốn đánh, Hồ gia phụng bồi.
Hồ Phi vẻ mặt hưng phấn, thân hình chợt lóe vung hai đấm, pháp lực quán chú vào Thanh Đồng hộ tí, dũng mãnh không thể đỡ, trong khoảnh khắc liền đánh ngã một gã Chấp Pháp trưởng lão.
Tử Anh Thánh Quân kinh hãi, vừa mới chuẩn bị ngăn cản bỗng nhiên một cỗ trọng lực ập tới, "Ầm" một tiếng, thân hình không tự chủ được rơi xuống mặt đất kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt rốt cục nhìn về phía Dương Phàm, vẻ đầy kinh hãi.
Lúc trước quan sát ba người, hắn hoàn toàn bị khí tức dã man cuồng bạo trên người Hồ Phi hấp dẫn, không quá lưu ý Dương Phàm.
Giờ phút này đối phương hai tay chắp sau lưng, hời hợt bâng quơ, một ý niệm liền khiến hắn rơi xuống mặt đất, chịu đựng trọng lực áp bách ngàn vạn lần, đầu tiên là thụ thương kêu rên, rồi cả khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp đồn dập, hai chân gấp khúc gần như có xu thế quỳ gối xuống.
- Ngươi
Trong mắt Tử Anh Thánh Quân vẻ hoảng sợ lan tràn, thân thể bất kể như thế nào đều không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của trọng lực, trong lòng lại đang hò hét phảng phất người chết đuối đang tuyệt vọng giãy dụa.
Hắn trơ mắt nhìn Hồ Phi dùng khí thế sói vào đàn dê đem bốn gã Chấp Pháp trưởng lão khác thu thập từng tên một.
Được tăng phúc từ Thanh đồng hộ tí, lực lượng dã tính của Hồ Phi được tăng lên biên độ lớn, hung hắn không thể đỡ.
Thình thịchThình thịchThình thịch
Chỉ giây lát, bốn gã Chấp Pháp trưởng lão chỉ còn một hơi yếu ớt nằm trên mặt đất.
Cũng may Hồ Phi ra tay cùng biết nặng nhẹ, không lấy mạng bọn họ.
- Hắc hắc, quá yếu, Có muốn đổi một tên mạnh hơn không?
Trong mắt Hồ Phi lộ hưng phấn, xoa xoa tay, ánh mắt đảo quanh bốn phía khiến mọi người không rét mà run, đều lui về phía sau,
- NgươiNgươi là ai?
Tử Anh Thánh Quân lại run giọng nhìn Dương Phàm, rốt cục ý thức được không đúng.
Với tu vi của hắn, tại Nội Hải trừ bỏ mười hai vị chí cường giả ra đủ để xếp vào Top 10.
Mà người này nhẹ nhàng hời hợt liền khống chế hắn, hơn nữa không hề có sức phản kháng.
Cho dù là chí cường giả bình thường cũng không làm được.
Bởi vì trong đời, Tử Anh Thánh Quân từng giao thủ cùng cường giả cấp Yêu Tôn, cũng trốn được một mạng. Nội Hải chí cường giả ở trong mắt hắn cũng không thần bí.
- Thánh quân đại nhân, vị này chính là Dương Nguyên Tôn
Lão già họ Đào cười khổ một tiếng, lúc trước Tử Anh Thánh Quân này hùng hổ dọa người, căn bản không cho hắn cơ hội nói ra.
- DươngDương Nguyên Tôn!
Tử Anh Thánh Quân nhìn chằm chằm Dương Phàm, toàn thân lắc lư một hồi, đầu gối hơi khom cố hết sức cố chống cự cỗ trọng lực khủng bố muốn ép hắn nổ tung này.
Sau khi biết được thân phận Dương Phàm, trong tâm Tử Anh Thánh Quân không còn lực chống lại, mồ hôi trên trán ứa ra, thân thể run rẩy, mắt thấy sắp nằm úp trước mặt đối phương.
Dương Nguyên Tôn.
Bốn phía ngàn vạn tu sĩ nghi chân, mỗi người khiếp sợ không hiểu, ánh mắt toàn bộ tập trung lên người Dương Phàm.
Nam tử trước mắt này hời hợt áp chế Tử Anh Thánh Quân thống khổ không chịu nổi.
Toàn tràng một mảnh tĩnh mịch, đột nhiên lại chấn động ồ lên, trong mắt phần đông tu sĩ đầy vẻ kính ngưỡng hưng phấn.
- Ngươi chính là Tử Anh Thánh Quân?
Rốt cục Dương Phàm chậm rãi mở miệng, cỗ trọng lực kinh khủng kia cũng chợt biến mất.
Cùng lúc hắn mở miệng, toàn tràng lại một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Tử Anh Thánh Quân như trút bỏ gánh nặng, thân hình lảo đảo vài cái miễn cưỡng ổn định, trên thân đầy đau nhức. Áp bách của cỗ trọng lực cường đại lúc trước tạo thành gánh nặng rất lớn với thân thể hắn.
- Chính là bổntại hạ.
Tử Anh Thánh Quân không còn ngạo nghễ lúc trước, hơi khom người, cung kính vô cùng nói.
Hắn cùng đúng lúc sửa "bản quân" thành "tại hạ".
Tại trước mặt Nội Hải chí cường giả, hết thảy danh hiệu khác đều nhỏ bé không đáng kể.
Tử Anh Thánh Quân chung quy là nhân vật phong vân của Nội Hải, rất nhanh khôi phục vài phần trấn định, cung kính nói:
- Tại hạ không biết Dương Nguyên Tôn đích thân tới bản thành, vừa rồi một hồi hiểu lầm mong Nguyên Tôn đại nhân bao dung.
Dương Phàm gật gật đầu, không để ý đến hắn nữa, ngược lại đem ánh mắt nhìn về phía Âm Hồn thượng nhân ở bên kia mặt như tro tàn.
Từ đầu chí cuối, Âm Hồn thượng nhân cũng không dám dịch bước, ngay cả dù trong đầu hắn có ý niệm chạy trốn.
Hắn thật sâu hiểu được ở trước mặt Nội Hải chí cường giả, mình không có bất kỳ cơ hội gì. Nếu chạy trốn, sẽ chỉ chết nhanh hơn, cũng càng thêm không có cơ hội gì.
- Vị đạo hữu này nhìn thật quen mắt
Dương Phàm cười dài đánh giá Âm Hồn thượng nhân.
- Nguyên Tôn đại nhân nói đùa. Một tiểu nhân vật như tại hạ, làm sao có thể cùng ngài qua lại
Thân hình Âm Hồn thượng nhân run lên, miễn cưỡng cười, trên mặt có vài tia nịnh nọt.
Hắn cũng ý thức được nơi này là Vĩnh Hằng Đảo, mặc dù Dương Phàm có sát ý vị tất sẽ dễ dàng ra tay, mặc dù nơi này gần như không ai có thể ước thúc hắn.
- Có thể ta nhìn lầm rồi.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, mang theo Vân Vũ Tịch, Hồ Phi bay khỏi Tinh Lạc Thành.
Thẳng đến khi ba người rời đi, trong Tinh Lạc Thành ồ lên chấn động, vô số tu sĩ đều bàn luận.
Nội Hải chí cường giả, Nguyên Tôn nhân loại, tông sư truyền kỳ
Một nhân vật truyền kỳ như vậy không ngờ kinh hồng thoáng hiện ở phường thị Tinh Lạc Thành.
- Đứng lại.
Tử Anh Thánh Quân đột nhiên hét với Âm Hồn thượng nhân đang trộm rời đi.
- Thánh Quân đại nhân, ngài có gì chỉ bảo?
Âm Hồn thượng nhân đi lên trước, khom mình thi lễ nói,
- Âm Hồn thượng nhân, ngươi nhận thức Dương Nguyên Tôn?
Tử Anh Thánh Quân dường như chỉ tò mò.
- Trước kia nhận thức.
Âm Hồn thượng nhân miễn cưỡng nặn ra nụ cười, trong lòng đầy hối hận thống hận, lại lo lắng nguy cơ sắp đến.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-643/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận