Cảnh sắc trước mặt biển đổi. Dư Tắc Thành phát hiện ra mình đang bị nhốt trong một không gian kỳ dị. Mặt biển vẫn là mặt biển khi nãy, bầu trời vẫn là bầu trời khi nãy, nhưng trong phạm vi ngàn trượng đã là một thế giới khác. Chuyện khiến Dư Tắc Thành kinh ngạc hơn nữa chính là thế giới này vô cùng quen thuộc, năm xưa mình đã từng trải qua một lần trong thế giới này.
Dư Tắc Thành lẩm bẩm:
- Nhà lao Thái Huyền?
Mặt biển trước mặt xuất hiện bốn Yêu Vương, phía sau bọn chúng là một hàng mãnh tướng. Có một trong bốn Yêu Vương này Dư Tắc Thành đã từng gặp qua, chính là Không Sa Vương. Ba tên còn lại, một tên có hình thể hết sức khổng lồ, cao chừng năm trượng, là tên có bề ngoài cao lớn khôi ngô nhất mà Dư Tắc Thành từng thấy trong số hải yêu. Một tên trông như hổ yêu, đầu hổ thân người đuôi rắn, tên còn lại lưng đeo giáp lớn thoạt nhìn đã biết là Ô Quy Tinh, nhưng đầu lại là đầu chim, đuôi là đuôi rắn.
Dư Tắc Thành nói với Không Sa Vương:
- Không Sa Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sau đó lại quay sang nói với hải yêu khổng lồ:
- Phải chăng các hạ là Kình Ngư Thần Vương?
Hắn lại quay sang nói với tên hổ yêu còn lại:
- Là hổ yêu sao, nơi đây là Nam Hải kia mà?
Hải yêu khổng lồ kia đáp:
- Đúng là kiến văn thô lậu, lão Kình kia sao anh tuấn bằng ta? Ta là Côn Bằng Vương, yêu vật lớn nhất trong thiên hạ.
Dư Tắc Thành hơi sửng sốt, hỏi lại:
- Bể Bắc có loài cá, tên nó là Côn, Côn này to không biết bao nhiêu ngàn dặm. Nó hóa thân thành chim, tên gọi là Bằng, không biết sải cánh nó rộng bao nhiêu ngàn dặm. Ngươi là Côn Bằng Vương đó sao?
Côn Bằng Vương kia gật gật đầu:
- Chính thị.
Hổ yêu bên cạnh nói:
- Đừng khoác lác, ngươi bất quá chỉ là Bỉ Mục Ngư (cá thờn bơn) có huyết thống với Côn Bằng mà thôi. Lão tử không phải là hổ yêu gì cả, ta là Hổ Giao.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, nhớ lại một tác phẩm nổi tiếng trong thời Đại Vũ Thần Đế là Sơn Hải Kinh có ghi lại, bèn hỏi:
- Ờ núi Đảo Qua, trong sông Ngân chảy về phía Nam ra biển có Hổ Giao, hình dáng trông như cá, đầu hổ, đuôi rắn tiếng kêu như uyên ương. Nếu ăn được thịt của nó sẽ không mắc bệnh thũng, lại còn có thể chữa được bệnh trĩ. Không lẽ ngươi là Hổ Giao này?
Sau đó lại nhìn qua Yêu Vương hình dáng như rùa:
- Hình dạng như rùa, đầu chim đuôi rắn, ngươi là Toàn Quy đó sao?
Không Sa Vương nói:
- Cùng có chút kiến văn, không hổ là đệ tử Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành chỉ thế giới này hỏi:
- Đây là nhà lao Thái Huyền ư?
Côn Bằng Vương kia đáp:
- Đúng vậy, nơi này chính là nhà lao Thái Huyền. Đám đệ tử Hiên Viên kiếm phái các ngươi tinh ranh quỷ quái vô cùng, tên nào cùng chạy nhanh như gió, thấy đánh không lại lập tức bỏ chạy. Lần này vây khốn các ngươi vào nhà lao này, để ta xem các ngươi trốn đi đâu được!
Dư Tắc Thành quan sát tả hữu, lại hỏi:
- Vì sao không có uy áp kịch liệt gì cả?
Không Sa Vương đáp:
- Loại nhà lao Thái Huyền này có thể sinh ra không gian khoảng chừng ngàn trượng, nhưng uy áp trở nên mỏng manh tựa như không có. Xem ra ngươi cùng biết được pháp bảo này, chẳng lẽ Nhân tộc các ngươi cũng có bán pháp bảo này sao?
Lúc Không Sa Vương hỏi về pháp bảo này, bất chợt thần sắc y thoáng tỏ ra say mê. vốn pháp bảo này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với y, vì nó hoàn toàn khắc chế năng lực của y. Cho nên y mới cố ý hỏi, nhìn bề ngoài hết sức bình tình, nhưng thật ra trong lòng kích động vô cùng.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Không ai bán cả, duy chỉ có một con rùa đen tên là Lưu Nhất Phàm đi khắp nơi rao bán.
Bốn Yêu Vương kia ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đổ dồn ánh mắt vào Côn Bằng Vương, y nói:
- Hình như tên đó họ Lưu, năm ngày trước ta gặp y trên mặt biển, vốn ta tường y là đồng bọn của các ngươi, ngờ đâu đánh một lúc lâu mới biết là một tên thương nhân. Y bán cho ta thứ vứt đi này, lừa lấy của ta mười chiếc vây đuôi đã tế luyện ngàn năm. Y nói rằng nhà lao Thái Huyền này không gì có thể phá vỡ, có thể vây khốn vạn vật, thế nhưng ba ngày trước đã bị đồng bọn ngươi phá một lỗ thủng chạy mất. Bất quá ta đã vá lại lỗ thùng kia rồi, hôm nay ngươi sẽ không có cơ hội nào cả.
Dư Tắc Thành căm hận lẩm bẩm:
- Vạn Lý Vân Du tông, Lưu Nhất Phàm...
Nếu sự kiện Thủy Tiệm Sinh chỉ là ngẫu nhiên cũng còn có thể chấp nhận được, coi như hữu duyên, nhưng lần này chắc chắn Lưu Nhất Phàm vì mình mà tới. Trong cõi u Minh mênh mông mờ mịt, làm sao có chuyện ngẫu nhiên tới nỗi bên trong Nam Hải này vô tình gặp Yêu Vương, bán bảo vật cho y như vậy, nhất định là Lưu Nhất Phàm cố ý làm ra chuyện này.
Phải chăng lần trước nhà lao Thái Huyền đã bị mình cắn nuốt, cho nên lần này Lưu Nhất Phàm muốn dùng Yêu Vương này thử xem mình có thể có được năng lực cắn nuốt nhà lao Thái Huyền không, mới làm như vậy? Đây là nguyên nhân duy nhất mà Dư Tắc Thành có thể nghĩ ra.
Nếu ngươi đã muốn thử, ta sẽ cho ngươi thử... Trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ vậy.
Tên Côn Bằng Vương kia lại nói:
- Các ngươi lên hết cho ta, bắt tên kia lại. Ai bắt được hắn sẽ được kế thừa ngôi vị của Đại Bàng Giải đã chết, trở thành Thần Vương thứ mười tám!
Lập tức phía sau ồ lên một mảng, có ba mươi mấy hải yêu hình thù kỳ quái xông lên. Trong số hải yêu này có một Kiếm Ngư yêu thuộc bộ tộc Kiếm Ngư, điều khiển Đại Diễn kiếm trận, miệng gào to:
- Trả lại tính mạng tỷ tỷ cho ta!
Lập tức bốn mươi chín thanh Ngư Phi kiếm cùng đánh tới, phía sau y là ba con Kim Thương Ngư Tinh (cá ngừ). Bọn chúng chia thành ba tên một tổ, mỗi tên sử dụng ba thanh phi kiếm hình thành thế trận hình chữ Phẩm công kích Dư Tắc Thành.
Một hải yêu mình cá cánh quạ đen kêu lên một tiếng trong trẻo, một đạo băng trùy thật lớn bắn về phía Dư Tắc Thành. Một hải yêu mình cá có sáu chân rắn. mắt như mắt ngựa, điều khiển một luồng sương mù phun về phía Dư Tắc Thành.
Lập tức ba mươi mấy hải yêu dùng hết tài nghệ phát động cường công Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đứng bất động nhìn bọn chúng, bất chợt một đạo kiếm quang màu bạch kim từ trên thân hắn bắn ra. Lúc đầu chỉ có một đạo, sau đó một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành trăm đạo kiếm quang. Kiếm quang bạch kim lấy Dư Tắc Thành làm trung tâm bắn ra bốn phương tám hướng, tinh quang chớp lóe sáng ngời.
Bên cạnh Dư Tắc Thành nở ra một đóa hoa sen màu bạch kim âm thầm lặng lẽ, khiến cho tất cả xung quanh trở nên ảm đạm mờ nhạt. Giờ phút này trên biển cả, chỉ có đóa kiếm liên màu bạch kim rực rỡ chói mắt này.
Nháy mắt Đại Diễn kiếm trận kia, băng trùy khổng lồ kia hoàn toàn sụp đổ dưới kiếm liên, không có hải yêu nào có thể tới gần kiếm liên này. Đây là đóa kiếm liên mang theo chết chóc, kẻ nào chạm vào chết ngay tức
khắc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Kiếm liên xoay tròn xung quanh Dư Tắc Thành, bất chợt nở ra hàng trăm đạo kiếm quang màu bạch kim, giống như một cơn bão tuyết ngập trời, toát ra bốn phía. Những đạo kiếm quang này không có mục đích cũng không có phương hướng, bắn ra loạn xạ bất kỳ, tung hoành thiên địa.
Chỉ trong thoáng chốc, kiếm quang màu bạch kim đã chiếm phạm vi ngàn trượng. Kiếm quang như nước thủy triều xông tới không lùi, linh động mà mờ ảo như mây khởi, biến ảo vô cùng, thoạt âm thoạt đương, thoạt hư thoạt thực, khiến cho người ta cảm thấy như trong cơn mộng. Nháy mắt tất cả Hải tộc bị một kiếm này của Dư Tắc Thành đánh cho phải lui lại, tự bảo vệ lấy mình.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả, miệng ngâm nga bài cổ từ của tiền nhân:
- Lão phu bột phát thói ngông cuồng như thời tuồi trẻ
Tay trái dắt chó vàng
Tay phải giơ chùn ưng xanh
Mù gấm áo lông cừu
Ngàn kỵ cuốn ra sườn núi phẳng
Vì báo đáp toàn thành đi theo quan Thải thú
Nên tự tay bắn hồ
Học theo chàng Tôn.
Rượu vui gan dạ thêm hăng hái Tóc mai điểm sương có hề chi!
Cầm cờ tiết đến Vân Trung,
Biết ngày nào mới sai Phùng Đường?
Thời kéo dây cung như vành trăng tròn Nhìn về Tây Bấc, bắn sao Thiên Lang.
Trong lúc hắn ngâm nga, bất chợt ngự kiếm bay lên, sóng kiếm như nước thủy triều bất ngờ xuất hiện, phát động cường công về phía địch nhân trong nhà lao Thái Huyền. Một mình Dư Tắc Thành khiêu chiến ba mươi mấy tên cường địch, bốn tên Thần Vương kia cùng nằm trong số đó.
Kiếm quang Dư Tắc Thành như tuyết, ngạo thị hết thảy, trong nháy mắt công ra mấy trăm kiếm, thanh thế đường hoàng, dùng lực một mình khiêu chiến hết thảy quần hùng.
Mỗi lần kiếm quang màu bạch kim quét ngang, mỗi một chiến sĩ Hải tộc mất mạng trước kiếm quang vô tận, kiếm khí vô cùng. Tuy rằng phe bọn chúng người đông thế mạnh, tuy rằng đối phương chỉ có một mình, cho dù bên cạnh bọn chúng toàn là hảo hữu, nhưng giờ phút này lại cảm thấy vô cùng lẻ loi cô độc. Dường như ngược lại mình đang bị vây trong thiên quân vạn mã, đối mặt với vô số địch nhân ngự kiếm tấn công.
Tất cả chiến sĩ Hải tộc trong vòng một khắc giở ra hết bản lãnh của mình liều mạng ngăn cản. Bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tục, tiếng ầm ầm cùng vang lên không ngớt. Tiếng kêu thảm thiết là của hảo hữu chứng tỏ chúng không ngăn nổi kiếm quang đầy trời của Dư Tắc Thành. Tiếng ầm ầm là tiếng thân thể nổ tan tành của hảo hữu chúng.
Kiếm quang vô cùng vô tận, liên miên bất tuyệt đột ngột ngừng phắt lại, dường như đối phương không thể điều khiển kiếm thuật điên cuồng như vậy thêm nữa. Lập tức có tên vảm thấy vui mừng, vừa muốn phản kích, nhưng nháy mắt kiếm quang lại bạo phát càng điên cuồng đáng sợ hơn trước, lập tức lại có tiếng kêu thảm vang lên.
Dư Tắc Thành dùng hết toàn lực, phát huy Ngự Kiếm thuật của mình tới cực hạn. Công kích, công kích, lại công kích, công kích vô cùng vô tận thành quả tu luyện mấy ngày qua tuôn ra ào ạt, không hề giữ lại chút thực lực nào, chỉ biết có một chữ công kích.
Mãi đến khi chân khí hao sạch, sức lực dùng hết, kiếm quang vô cùng vô tận này hoàn toàn biến mất. Dư Tắc Thành mới nhìn lại địch nhân. Lúc này chúng chỉ còn lại mười sáu mạng, mười tám tên khác đã chết dưới đợt kiếm quang điên cuồng vừa rồi của mình.
Dư Tắc Thành đã không còn sức lực ngự kiếm, nhìn lại thành quả khi nãy của mình. Có khoảng mười tám tên xấp xỉ với mình bị mình giết chết, có thể nói rằng thành tích này đáng để mình kiêu ngạo.
Bốn tên Thần Vương vẫn còn sống sót, trước mặt địch nhân là cường giả như vậy, ai nấy đều ngự pháp khí phi kiếm của mình, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Dư Tắc Thành.
Thí luyện đã chấm dứt, Dư Tắc Thành đột ngột mở banh ngực áo ra, quát lớn:
- Thế giới Bàn Cổ, nuốt nhà lao Thái Huyền này cho ta!
Lập tức ngực Dư Tắc Thành toát ra hào quang vô tận. Hào quang này lan tràn ra ngoài giống như thủy ngân, lan tràn ra phía ngoài không tiếng động, nhưng đến chỗ nào, chỗ ấy trở thành một màu như bạc.
Bất chợt Không Sa Vương thét lớn, nhảy thẳng lên không. Chỉ nghe ầm một tiếng, không gian trên cao bị Không Sa Vương va phải lộ ra một lỗ thủng thật lớn do vết kiếm gây ra, vết kiếm ấy có ấn ký đặc thù của Hiên Viên kiếm phái, hẳn là vị trí mà ba ngày trước bọn Thành Lam đột phá chạy trốn. Tên Không Sa Vương vô cùng quen thuộc với cảm ứng không gian, cho nên lập tức đột phá theo lỗ thủng kia chạy trốn trước tiên.
Đám Yêu Vương còn lại cùng phát hiện điểm khác thường, Côn Bằng Vương rống to, đánh ra một quyền. Cả một vùng trời đất này dường như bị búa tạ đánh trúng, dường như muốn sụp đổ. Nhưng hết thảy đã muộn, cả nhà lao Thái Huyền này đã bị luồng hào quang từ ngực Dư Tắc Thành phát ra bao trùm, nháy mắt cả không gian này bị thế giới Bàn Cổ nuốt chửng, hấp thu tất cả Yêu Vương, hải yêu bên trong.
Sau khi nuốt chửng nhà lao Thái Huyền này, Dư Tắc Thành lập tức tiến vào thế giới Bàn Cổ. Cho dù Không Sa Vương vẫn còn ở gần đó hắn cùng đành phải làm như vậy. Đám Yêu Vương này không giống như những hải yêu khác, có được lực lượng vô cùng, không cẩn thận sẽ phá hỏng thế giới Bàn Cổ của mình.
Quả nhiên mười một địch nhân còn sót lại đều bị khóa giữa không trung, nhưng vì bọn chúng liều mạng giãy dụa, không gian đã xuất hiện đấu hiệu bất ổn. Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào bèn chỉ bọn chúng nói:
- Cắn nuốt toàn bộ, phân giải bọn chúng!
Lập tức mười một tên địch bị kéo vào trong màn sương đen, màn sương đen quay cuồng kịch liệt, dao động cao thấp. Dư Tắc Thành chạy tới hồ nước, bắt đầu uống ừng ực linh tửu để bổ sung chân nguyên lực tiêu hao hầu như hết sạch.
Màn sương đen dao động quay cuồng như vậy khoảng trăm lần hô hấp, lúc này mới dần dần bình ổn lại. Sau đó thế giới Bàn Cổ dùng thần thức truyền ra:
- Phát hiện huyết mạch thượng cổ Man Hoang thần thú, có cần tiến hành phản tổ quy nguyên hay không?
Dư Tắc Thành kêu:
- Hay lắm, lập tức tiến hành.
Thế giới Bàn Cổ lại truyền thần thức tiếp:
- Đã được huyết mạch thượng cổ thần thú Hồng Hoang, lấy ra phát hiện thủy sản các loại Vấn Đề Ngư, Doanh Ngư, Hổ Giao, Xích Nhuyễn, Toàn Quy, Côn Bằng. Xin hỏi có đưa vào hệ thống thế giới Bàn Cổ hay không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Lập tức đưa vào.
Sau đó thế giới Bàn Cổ lại truyền thần thức:
- Phát hiện thủy sản Kim Thương Ngư Tinh, Hắc Thạch Ban Ngư, Tiểu Hoàng Hoa Ngư, Tiêm Đầu Yến Trập Phi Ngư, Văn Ngư. Xin hỏi có đưa vào hệ thống thế giới Bàn Cổ hay không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đưa vào.
Lập tức mặt hồ kêu ầm một tiếng, sinh ra mười một xoáy nước, đại quân thủy sản gia tăng mười một loại. Dư Tắc Thành không rảnh quan sát, vội vàng rời khỏi thế giới Bàn Cổ, trở về bản thể.
Mất thời gian chừng ba phần chung (phút), Dư Tắc Thành vẫn không nhúc nhích, lơ lửng trên không. Trong hai phần chung đầu, dao động sinh ra do không gian bị cắn nuốt vẫn còn. Sau đó tuy rằng dao động biến mất, nhưng có đánh chết. Không Sa Vương cũng không dám tới gần Dư Tắc Thành.
Một đòn vừa rồi đã khiến cho y vô cùng run sợ. Sở trường của y là pháp thuật không gian, nhưng không gian này lại bị nuốt chửng ngay trước mặt y, chuyện này đã hoàn toàn ra ngoài tầm hiểu biết của Không Sa Vương. Đối với chuyện này, hiện tại lòng y vẫn còn cảm thấy sợ hãi, làm sao dám tiếp tục công kích Dư Tắc Thành. Hắn đã hoàn toàn mất đi lòng can đảm, trở thành chó nhà có tang.
Nhà lao Thái Huyền vừa bị thế giới Bàn Cổ thu, lập tức cả mảng hải vụ biến mất. Trong phạm vi này lập tức mất đi hàng chục thước nước biển, lập tức nước biển ở nơi khác đổ ngược về nơi này, hình thành một xoáy nước nho nhỏ.
Trên một hải đảo cách đó không xa, có mười mấy Nhân Ngư xinh đẹp sinh sống, lúc này cả bọn đang trừng mắt tức giận nhìn Dư Tắc Thành. Các nàng này không ngờ đám Thần Vương vốn như thần tiên trong mắt bọn họ đã biến mất tất cả, chỉ còn lại mỗi mình kẻ thù này.
Đằng nào cùng là bắt, sao lại tha cho các ngươi... Dư Tắc Thành lập tức chuyển kiếm quang, mười năm Nhân Ngư kia bị kiếm quang bao lấy, sau đó Dư Tắc Thành kéo mạnh một cái, cho hết tất cả vào trong thế giới Bàn Cổ.
Thời gian gần đây Dư Tắc Thành không ngừng sử dụng thế giới Bàn Cổ hấp thu kẻ địch bên ngoài, dần dần hắn tổng kết được một quy luật. Chính là đám sinh linh Hải tộc như Côn Bằng Vương, Không Sa Vương, nếu mình muốn bắt chúng vào trong thế giới Bàn Cổ, vậy phải dùng kiếm quang bao vây chúng, làm như vậy có nghĩa là mình đã khống chế sinh tử của chúng. Bởi vì chỉ cần kiếm quang khẽ động, chúng sẽ bị cắt thành từng mảnh. Chỉ có như vậy, mình mới có thể kéo chúng vào trong thế giới Bàn Cổ.
Sau khi bắt xong mười năm Nhân Ngư, lần này xem như Dư Tắc Thành thu hoạch khá nhiều, bèn lập tức ngự kiếm rời khỏi nơi này.
Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được Không Sa Vương đang theo xa xa hắn, nhưng Dư Tắc Thành không hề e ngại. Hiện tại Không Sa Vương đã hồn phi phách tán, không còn ý chí chiến đấu. một địch nhân như vậy đã không còn ý nghĩa chiến đấu.
Dư Tắc Thành ngự kiếm trở về, dọc đường bình an. Trở về tới sào huyệt của mình, Cốt Luân Tề Văn vẫn còn chưa tỉnh. Thành Lam thì đã khôi phục được phân nửa. Vừa thấy Dư Tắc Thành trở về, y cất tiếng kêu to:
- Sư huynh, chúng ta nghiên cứu thử xem làm thế nào để phá pháp bảo không gian kia.
Dư Tắc Thành cười ha hả:
- Không cần, nó đã bị ta dùng thần lôi cho nổ tung, không còn pháp bảo này nữa.
Dư Tắc Thành đổ thắng lợi của mình cho thần lôi, tránh cho Thành Lam nghi ngờ. Sau đó hắn trở về chỗ mình, vội vàng tiến vào trong thế giới Bàn Cổ, quan sát thu hoạch của mình.
Lần này đặc biệt bắt được mười một loại thủy sản, trong đó có sáu loại thủy sản Hồng Hoang, Dư Tắc Thành cao hứng vô cùng.
Hắn vào thế giới nước, chạy thẳng tới hồ nước, chỉ thấy mười một vùng nước nuôi dưỡng đã hình thành, mỗi vùng chừng mười thước. Những vùng nước nuôi dưỡng này có vùng được đặt ngang nhau, có vùng được chia ô tách biệt, an bày như vậy là có nguyên nhân.
Vùng nước được đặt ngang hàng, nước trong hai vùng có thể trao đổi cho nhau, có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, cho nên an bày cùng chỗ. Có vùng nước cần tách ra rất xa, để tránh ảnh hường lẫn nhau.
Lần này loại thủy sản Hồng Hoang có được Vấn Đề Ngư, Doanh Ngư, Hổ Giao, Xích Nhuyễn, Toàn Quy, Côn Bằng, số thủy sản này con nào con nấy to lớn vô cùng, nhưng nhờ vùng nước nuôi dưỡng có không gian thần thông, cho nên dù là Côn Bằng lớn nhất ở vùng nước này, cũng có thể sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.
Vấn Đề Ngư có hai con thân dài hai thước, mình cá sấu chân rắn, mắt như mắt ngựa, toát ra một cỗ khí tức hung sát.
Doanh Ngư có tổng cộng bốn con, thân dài ba thước, mình cá cánh chim, tiếng kêu như uyên ương. Bình thường ít khi xuất hiện, nó xuất hiện ở đâu là nơi đó có hồng thủy, hiện tại không ngừng phun nước trong vùng nước này, đây là thần thông của nó.
Hổ Giao là một loại giao long, có hai con. mình cá đuôi rắn, tiếng kêu như uyên ương, ở dưới nước toát ra Long uy mạnh mè.
Xích Nhuyễn có hai con, giống như kỳ nhông, mình cá, mặt người, có bốn chân, đuôi dài. có thể leo cây, nhìn bề ngoài vô cùng xinh đẹp.
Toàn Quy có hai con, hình dáng như rùa nhưng đầu chim, tiếng kêu của nó nghe như xé gỗ. Mai trên lưng nó giúp tránh pháp thuật hệ Âm (âm thanh) công kích, tai nghe được.
Côn Bằng chỉ có một con, thể hình chân chính của nó to chừng trăm trượng. Khác với các loài khác, dường như nó vẫn còn giữ được thần thức, nhìn thấy Dư Tắc Thành tỏ ra tức giận vô cùng, xông về phía hắn.
Nhưng trong vùng nước này, Dư Tắc Thành lại thấy nó chỉ to chừng năm tấc, nên chỉ cười:
- Ở địa bàn của ta mà còn hung hăng như vậy, nếu ngươi không còn thần thức, vậy có thể sống ở đây yên ổn cả đời, nếu ngươi còn sót thần thức, vậy chớ trách ta.
- Thế giới nước, tra tấn hành hạ nó cho ta! Trước hết bỏ đói nó, để khi đói nó sẽ ăn bùn đất, lúc ấy hãy cho nó chút thức ăn để cầm cự, để nó biết mùi vị ăn đất uống nước là thế nào. Cho nó nếm mùi nước nóng nước lạnh thay đổi liên tục, dạy dỗ nó một phen. Lần sau ta tới, để xem nó còn dám hung hăng như vậy nữa không!