Thanh Sơn Tiểu Đạo cất tiếng ngợi khen:
- Không ngờ rằng ngươi cũng có được thế giới Bàn cổ, giỏi, giỏi lấm!
- Còn một khắc nữa, thế giới Bàn cổ của ngưoi sẽ hấp thu hoàn toàn thế giới Thiên Nhất Chân Thủy của ta, ta sẽ hoàn toàn tiêu tan. Nhưng nếu trong vòng một khắc này ta đánh chết ngươi, chẳng những ta có thể đoạt lại thế giới Thiên Nhất Chân Thủy của mình, còn có thể kế thừa thế giới Bàn cổ của ngưoi.
- Thế giới Bàn cổ của ngươi đầy đù Ngũ Hành, thật là hoàn hào. Năm xưa ta du ngoạn ngàn năm. vào sinh ra tử bất quá chỉ được hai món Tiên Thiên Linh Bảo.
- Cho nên trong vòng một khắc, ngươi không chết thì ta chết, người sống sót sẽ có được hết thày.
- Thế giới Bàn cổ của ta đã bị hủy, linh lực hệ Thổ tiêu tan, cho nên Vô Hạn Thanh Sơn Hành Dĩ Tận đã hoàn toàn tan tác. Vậy hãy để ta dùng Lục Thủy Du Du Tự Thử Hồi lãnh giáo kiếm pháp của ngươi một phen.
Chỉ trong thoáng chốc, không trung phát ra lục quang vô tận, hoàn toàn bao phủ lấy Dư Tắc Thành.
Nhìn lục quang này, Dư Tắc Thành cười nói:
- Lên đi, để chúng ta xem thử rốt cục đạo của ai trong chúng ta có thể kiên trì đến cuối cùng, đạo của ai mới là đạo chân chính. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Đạo của ta, há dung cho ngươi ngăn càn!
Nháy mất trên người Dư Tắc Thành nổi lên hào quang bốn phía, kiếm ý ngang trời.
Kiếm ý của Dư Tắc Thành bừng bừng sức sống, đối kháng với kiếm ý của Thanh Sơn Tiêu Đạo. Hiện tại hai người không còn đối kháng kiếm thuật với nhau, mà là đối kháng niềm tin. tao ngộ từng trài trong đời, hiểu biết về Kiếm Đạo, lòng tin của mình với đạo của mình.
Hai bên đấu nhau, khí thế vô tận quay cuồng kích động trong thế giới Thiên Nhất Chân Thủy, khiến cho vạn vật điêu linh.
Lần này là Thanh Sơn Tiểu Đạo cố ý làm như vậy, cố ý không chống cự ngay tức khắc, mà chờ cho thế giới Bàn Cố của Dư Tắc Thành hấp thu thế giới Thiên Nhất Chân Thủy của y một lúc. Tới giờ phút cận kề y mới chịu ra tay, nếu không sống thì chết, để kích phát ý chí chiến đấu của mình, phát ra kiếm ý vô tận.
Hiện tại phần thắng đang nghiêng về phía Dư Tắc Thành. Chỉ cần hắn chịu đựng trong một khắc là có thể hấp thu được thế giới Thiên Nhất Chân Thủy của đối phương. Lúc ấy Thanh Sơn Tiểu Đạo chắc chắn phải chết không sai, mình sẽ là người thắng.
Nhìn qua dường như chỉ cần chịu đựng một lúc là có thể giảnh thắng lợi, nhưng đây thật ra là cạm bẫy mà Thanh Sơn Tiểu Đạo cố ý dẫn dụ Dư Tắc Thành. Chỉ cần trong lòng hắn có suy nghĩ này, vậy không thể nào phát huy ra được hết lực lượng của mình, vi phạm kiếm ý của Hiên Viên kiếm phái, tất bại chẳng sai.
Dư Tắc Thành cũng không mắc mưu y, Hiên Viên kiếm phái chỉ có một trận chiến, lui về
phía sau sống trộm là phải chết. Hắn bạo phát chiến ý vô cùng, hắn muốn đánh chết Thanh Sơn Tiểu Đạo trong vòng một khắc, báo thù cho Lạc Tĩnh Sơ.
Hiện tại Thanh Sơn Tiểu Đạo đã không phải là người, nếu mình thất bại, vậy sẽ sinh ra một cường già Dị tộc Thiên Nhãn tộc. Chuyện này là mối nguy không nhô đối với thế giới Thương Khung, đối với Hiên Viên kiếm phái.
Chiến đấu. chiến đấu. chỉ có chiến đấu... Dư Tắc Thành bạo phát kiếm ý hùng mạnh nhất, chém về phía Thanh Sơn Tiểu Đạo.
Kiếm ý hai người va chạm vào nhau, bùng nổ, tan biến, lại tiếp tục công kích.
Trong khoảnh khắc đối kháng mạnh mẽ với nhau, cả hai người thần trí mơ màng, ký ức cả hai dần dần xuất hiện, dần dần giao hòa.
Thanh Sơn Tiểu Đạo tên là Tà Thanh Sơn. vào bảy ngàn tám trăm năm trước là con của chường môn Huyền Nguyên phái. Y là kè kế thừa chức chường môn đời tiếp theo, thề quyết phát dương quang đại Huyền Nguyên phái. Ba tuổi y đã học kiếm, bảy tuổi luyện khí. hai mươi Trúc Cơ, bốn mươi Kết Đan. nổi danh thiên hạ.
Lúc ấy y vô cùng hung phấn, mang theo khát vọng thay đổi Huyền Nguyên phái, dường như cả thế giới đều nằm ttong tay y.
Lúc này có một người xuất hiện, là đại nho Vương Âm Dương, Ngũ Hành Linh Căn. trời xui đất khiến thế nào mà gia nhập vào Huyền Nguyên phái.
Sau khi Vương Âm Dương xuất hiện, cả đất trời đào lộn. đứa con cung Tà Thanh Sơn dần dần phát hiện ra mình mất đi hết thày. Kể cả nữ nhân mà mình ngưỡng mộ, chức vị
chường môn tương lai, kiếm pháp đệ nhất... tất cả đều bị Vương Âm Dương thu hút, thậm chí phụ thân còn thương yêu Vương Âm Dương hơn cả y.
Y không cam lòng, muốn đoạt lại hết thày cho nên làm ra vô số chuyện. Kết quà giống hệt như mình đang diễn vai phụ trong tiểu thuyết, thất bại hết lần này tới lần khác, mà Vương Âm Dương chẳng khác gì vai chính, vượt qua mình hãm hại, thành công càng ngày càng nhiều.
Tà Thanh Sơn dốc hết toàn lực, nhưng vẫn thất bại. Thậm chí y liên kết với cường địch, bán đứng cả môn phái, không ngờ rốt cục hại chết phụ thân mình.
Tà Thanh Sơn thất bại hoàn toàn, bị Vương Âm Dương trục xuất khôi thế giới Thương Khung. Vương Âm Dương không giết y, vì phụ thân y là sư phụ ông, đối với ông có ân tái tạo.
Từ đó về sau, Thanh Sơn Tiểu Đạo bị trục xuất khôi thế giới Thương Khung, thành lập thế giới Tiểu Thiên của mình nơi Vực Ngoại. Nhưng y không cam lòng, cho dù có thể phi thăng y cũng không phi thăng. Bời vì y biết rõ dù mình phi thăng, lên tới Tiên Giới cũng không phải là đối thủ của Vươne Âm Dương.
Cho nên y không tiếc bất cứ giá nào, tích lũy thực lực từng chút một. thăm dò hết thày Di tích Tiên Tần. vọng tường có được thực lực siêu cường. Sau này sẽ phi thăng Tiên giới, tìm Vương Âm Dương, đánh bại ông, chứng tô rằng mình mạnh hơn ông rất nhiều.
Tâm cảnh như vậy dần dần khiến cho y lạc lối. Rốt cục sau khi chiếm được thế giới Nhất Phương Nhất, trở nên mê muội, khiến cho thế giới Bàn cổ của mình dần dần sụp đổ. Mãi đến hiện tại, Dư Tắc Thành tới hủy diệt thế giới Bàn cổ của y.
Hết thày tao ngộ của Tà Thanh Sơn dần dần xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành, đồng thời cuộc đời của Dư Tắc Thành cũng dần dần xuất hiện trong đầu Tà Thanh Sơn.
Dư Tắc Thành chậm rãi điều khiển kiếm ý của mình chiến đấu cùng Tà Thanh Sơn. Hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện ở thành Lâm Hài trước kia, nhớ tới huynh đệ, phụ mẫu của mình, nhớ lúc mình nấu bảo thang, nhớ tới họa trời nơi Tây Lĩnh, nhớ tới sư phụ hôi mình Hiên Viên tam vấn ở Hiên Viên kiếm phái, nhớ tới Lạc Tĩnh Sơ vì mình mà đi tìm bảo vật kéo dài thọ mệnh, sau đó cam lòng hóa hoa mà đi, nhớ tới hết thày quá khứ của mình.
Lý tường của hai người lần lượt đối chọi với nhau, lại aiao hòa nhau, đấu tranh với nhau, xem ai có thê kiên trì giữ vững lý tường của mình, một lòng với Kiếm Đạo của mình, người đó sẽ giảnh được phần thắng.
Lạc Tĩnh Sơ vì mình hóa hoa mà đi, đem lại cơ hội sinh tồn cho mình. Trên đời khó lòng tiếp nhận ân huệ mỹ nhân, hết thày là do y làm hại nàng, là y đánh trọng thương nữ nhân của mình, y phải trà giá.
Vì sao mình lại ra nông nỗi này, Nhược Đồng sư tỷ đã rời đi, chuyển thế trở thành nam nhân, coi như nàng không tồn tại nữa. Tuy rằng Phượng Mâu Thần Quân là mẫu tình nhân hoàn mỹ, nhưng cái chân chính mà nàng thích là quyền lực ở Thiên Mục tông.
Thiên Ma Ma Chủ Già Lam thân ở Tự Tại Thiên, sẽ không bao giờ trở lại nhân gian nữa. Lưu Thi Vận mất tích hết sức thần bí, rốt cục không tìm thấy. Phong Linh Tĩnh đối với mình có tình có nghĩa. nhưng lại bị mình làm tốn thương nhiều lần. Lạc Tĩnh Sơ vì mình đã hóa hoa mà đi.
Vì sao, vì sao lại như vậy, các nữ nhân của mình đều rời khôi mình, chỉ còn lại mình mình cô đơn?
Dư Tắc Thành cảm thấy phẫn nộ trong lòng, kiếm ý càng thêm bạo phát. Thình lình đạo Thần Dương và đạo Tịch Dương xuất hiện bên cạnh người Dư Tắc Thành, hai loại đạo Thái Dương này xoay vần, giống như vầng dương lóe sáng trước người Dư Tắc Thành.
Lúc này đóa hoa lan mà Dư Tắc Thành đeo trước người chợt lóe lên hào quang, dường như đang nói:
- Tình lang của ta, xin chàng đừng đau buồn nữa, ta vĩnh viễn ở bên cạnh chàng. Ta sẽ vĩnh viễn không rời khôi chàng, xin đừng quá đau buồn khổ sớ. Chúng ta chỉ phải chia ly tạm thời, rồi sẽ có ngày hội ngộ.
Giọng nói này rõ ràng là của Lạc Tĩnh Sơ, thì ra nàng vẫn luôn ở bên cạnh mình, cũng không bó mình. Cho dù hóa hoa mà đi, nàng vẫn ở cạnh Dư Tắc Thành.
Thình lình một lực Thiên Đạo hùng mạnh từ trên trời giáng xuống, đây là lực Thời Gian, pháp tấc Thời Gian. Trước khi Lạc Tĩnh Sơ hóa hoa đã xuất ra một đòn sau cuối xuyên qua Thời Không, giờ phút này đã tới bên cạnh Dư Tắc Thành, trợ lực cho tình lang của mình. Ngay tức khắc, lực lượng này dung hợp cùng Dư Tắc Thành thành một thể.
Nháy mất lực Thời Gian này dung hợp cùng đạo Thần Dương và đạo Tịch Dương, vốn Dư Tắc Thành muốn tìm ngộ đạo Trung Ngọ, như vậy sẽ phàn bốn hoàn nguyên Thiên Đạo Thái Dương, nhưng không ngờ giờ phút này, đạo Thần Dương và đạo Tịch Dương lại dung hợp cùng lực Thời Gian.
Lúc thái dương vừa lên, một ngày mới bất đầu. Tịch dương hạ xuống, mật trời gác núi, một ngày chấm dứt, cả hai loại Thiên Đạo này đều đại biểu cho thời gian.
Ba loại Thiên Đạo này dung hợp lại sinh ra một lực Thiên Đạo khác hùng mạnh hơn nữa, chính là Quang Âm. Quang Âm như nước, có sáng và tối, ngày và đêm, nhật nguyệt luân phiên, quang âm lui tới. Một tấc quang âm một tấc vàng, tấc vàng khó mua được tấc quang âm.
Kiếm ý thứ tư của Dư Tắc Thành sinh ra, hắn nhìn Thanh Sơn Tiểu Đạo, xuất ra một kiếm Kiếm Ý Quang Âm. Thời gian trôi như nước chày, rất nhanh một khấc đã qua đi.
Thế giới Bàn cổ đã hoàn toàn nuốt chửng thế giới Thiên Nhất Chân Thủy, Thanh Sơn Tiểu Đạo mất đi thế giới Thiên Nhất Chân Thủy. Lần này khác với lần trước, y đã thất bại, kết cục chờ y chỉ có tử vong.