Tiên Nghịch Chương 1645: Song hành khải

Lời nói của lão già trong tháp cao vang vọng trong thiên địa truyền vào tai Vương Lâm cũng khiến cho Vân Dật Phong của Quy Nhất tông nghe được. Vân Dật Phong này âm thầm nhíu mày.
 
Hắn là người tính tình bình thường rất tùy tiện nhưng đó chỉ là bên ngoài mà thôi. Nội tâm của hắn rất cuồng ngạo, đã ăn sâu vào trong cốt tủy. cũng bởi vì ngạo khí này nên hắn khinh thường không thèm dùng lời nói nhục mạ đối phương.
 
Loại chuyện này đối với hắn mà nói rất hạ mình.
 
Giờ phút này Vân Dật Phong cau mày, nhìn Vương Lâm một cái, thở dài một tiếng, thân thể uể oải rời đi, không hỏi tới chuyện này nữa.
 
Trong tầng thứ ba của ngọn tháp, sau khi lời nói truyền ra, một vầng sáng màu lục lóng lánh, bên trong lại có ánh vàng lần lượt xen kẽ, hóa thành quầng sáng hai màu nhanh chóng tràn tới. Cùng lúc đó một lão già mái đầu bạc trắng, thần sắc kiêu ngạo từ bên trong tầng thứ ba bước ra.

 
Toàn thân lão già này tỏa ra khí tức mộc và thổ của Ngũ Hành, trong nháy mắt khi xuất hiện liền có hư ảnh một cây đại thụ che trời và một cơn lốc đất cát ầm ầm hiện ra phía sau.
 
Một luồng uy áp Không Huyền trung kỳ bước thứ ba từ trên người lão già tràn ra, bao phủ tám phương.
 
Ngay khi đi ra, tay phải hắn giơ lên hướng về phía tháp cao vung một cái, lập tức tạo thành một quầng sáng bao quanh tháp cao, hình thành một tầng phòng hộ. Lực lượng này rất mạnh muốn phá vỡ ít nhất phải mất nửa ngày!
 
-Xông vào Ngũ Hành đại trận, Cửu Chuyển Tâm Luân, thằng nhãi con này thật to gan. Hôm nay ngươi đã tới đây thì đừng hòng đi được nữa. Ta phải cho ngươi biết nơi này không phải là nơi Đạo Cổ nhất mạch các ngươi có thể tiến vào!
 
Ánh mắt lão già lộ hàn quang, nhìn về phía Vương Lâm.
 
-Trước tiên bắt ngươi, để cho người lớn trong nhà ngươi phải tới tạ tội!
 
Hắn không biết Vương Lâm là tu sĩ trong động phủ giới, chỉ sau khi nhìn thấy Đạo cổ lực của Vương Lâm liền nghĩ đối phương nhất định là người của Tiên Cương đại lục!
 
Mà hắn cũng không nghĩ rằng Vương Lâm một mình tới đây, rất có khả năng là còn người khác của Đạo cổ nhất mạch tới nữa. Mục đích của bọn họ sợ rằng cũng không phải tham gì đồ vật trong động phủ giới này, mà chỉ muốn tìm Diệp Mịch!
 
Tất cả đều là do hắn phán đoán, lúc này lại càng tưởng rằng suy nghĩ của mình chính xác mười phần, lời nói vừa dứt, thân thể liền nhoáng lên, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức cây đại thụ che trời hư ảo liền phát ra những tiếng bùng bùng, vặn vẹo một cách quỷ dị, cuối cùng hóa thành những luồng sáng xanh tiến vào trong tay hắn.
 
Bất ngờ ánh sáng đó biến thành một cây roi màu xanh biếc dài khoảng mười trượng!
 
Cây roi này tràn ngập mộc lực của Ngũ Hành, tỏa ra sinh cơ mênh mông. Nó nằm trong tay lão già, bị vung lên liền phát ra những tiếng vun vút, trông như một con mãng xà màu xanh biếc, lóe lên lục quang, lao thẳng về phía Vương Lâm!
 
Thiên địa biến đổi, giống như dưới cây roi này, tất cả mọi thứ đều chỉ cần một roi là sụp đổ!
 
Pháp bảo mà Quy Nhất tông trên Tiên Cương đại lục am hiểu nhất chính là roi! Chuyện này rất có danh tiếng trên Tiên Cương đại lục, mà cây roi này thủ đoạn chế tạo so với bên ngoài cũng có rất nhiều sự bất đồng.
 
Cây roi màu xanh biếc gào thét đánh tới khiến Vương Lâm không nhìn rõ hình dạng, chỉ nhìn thấy một vùng lục quang lóe lên lao thẳng tới bản thân. Bên trong lục quang cũng tồn tại mộc bổn nguyên trong Ngũ Hành!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Lúc này trong ba tầng tháp cao còn hai tầng chưa có chút phản ứng. Tu vi của lão già tầng thứ ba này cũng đã kinh người thế này, không biết hai tầng còn lại sẽ thế nào.
 
Thân thể Vương Lâm lui lại phía sau mấy bước, trong nháy mắt khi cây roi xanh biếc tới gần, đôi mắt hắn liền lộ hàn quang, tay phải giơ lên năm ngón tay tạo thành chưởng đột nhiên vỗ tới.
 
Trong chớp mắt khi chưởng đánh xuống, năm ngón tay hắn lại nắm thành quyền, hướng về phía trước túm mạnh một cái!
 
Nhân Quả ấn!
 
Một cái túm này khiến cho một đám lục quang từ chiếc roi bị lôi ra, ngưng tụ trong tay phải Vương Lâm, bị hắn nắm chặt một cái khiến lục quang tan nát!
 
Tiếng ầm ầm vang vọng không gian, chiếc roi có hơi sững lại một chút. Nhưng vào lúc này, trên mặt đất Ngũ Hành tinh, những nơi cây cỏ mọc dài liền nhanh chóng héo rũ, hóa thành sinh cơ màu xanh biếc, trong nháy mắt ngưng tụ vào cây roi kia.
 
chỉ trong tích tắc, một bộ phận bổn nguyên vừa mới bị Vương Lâm dùng Nhân Quả ấn hút đi đã lập tức được đền bù đầy đủ. Cây roi lại gào thét tới gần Vương Lâm, hung hăng quất lên người hắn!
 
Ầm một tiếng, thân thể Vương Lâm bỗng rung mạnh. Cây roi chưa đụng vào thân thể hắn mà quất vào bẩy tấc trước người hắn tạo thành một vùng sóng gợn khiến thân thể Vương Lâm lập tức cảm nhận được một luồng lực oanh kích.
 
Thân thể hắn bịch bịch lui lại phía sau mấy bước, mạnh mẽ đè nén ngụm máu tươi muốn phun ra, ngẩng phắt đầu. Lão già nọ nhe răng cười cuồng ngạo, lại vung cây roi tới một lần nữa. Lần này phương hướng đánh tới chính là đỉnh đầu Vương Lâm!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong mắt hiện lên vẻ tính toán. Hắn tới nơi này mục đích không phải là để chém giết với kẻ này mà là muốn xem cái đinh này đâm sâu thế nào, đám tu sĩ từ bên ngoài tới này mạnh tới đâu!
 
Giờ phút này lão già này xuất hiện Vương Lâm cũng không ngạc nhiên. Chẳng qua nếu bị hắn dây dưa thì Vương Lâm cũng không thể bức ra hai tồn tại trong hai tầng tháp cao còn lại.
 
-Roi, Vương mỗ cũng có!
 
Trong nháy mắt, ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Với tâm trí của hắn thì lúc này càng biết phải làm sao mói có thể từ bên trong mà đạt được mục đích.
 
Tay phải của hắn giơ lên chụp vào hư không một cái, Côn Cực tiên trong nháy mắt xuất hiện trên tay hắn phát ra những tiếng vun vút, lại có cả kim quang từ trong Côn Cực tiên phát ra, bao phủ bốn phía, như đang muốn ganh đua với lục quang trên cây roi kia!
 
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Chu Tước Tinh, hai mắt lão già lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh dường như nghĩ tới điều gì đó thần sắc lập tức trở nên âm trầm hẳn.
 
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt. Vương Lâm cầm Côn Cực tiên, thân thể vọt tới bỗng nhiên hung hăng vụt mạnh về phía trước. Lập tức Côn Cực tiên va chạm với cây roi màu xanh biếc kia!
 
Từ xa nhìn lại, hai cây roi giống như hai con mãng xà khổng lồ, giờ phút này đụng vào nhau, gào thét ầm ầm va chạm. Roi vốn là vật mềm mại giờ phút này mượn lực va chạm nhau giống như quấn lấy nhau, vặn vẹo xoay chuyển, trong nháy mắt đã rất khó tách rời.
 
Kim quang và lục quanh lóe lên, tiếng chấn động ầm ầm quanh quẩn. Vương Lâm giật tay một cái khiến Chu Tước Tinh thẳng tắp. Lão già kia cũng làm như vậy. Hai cây roi lúc này dường như hóa thành hai cây gậy vậy!
 
Trong nháy mắt, hai người đồng thời phát lực, hướng về phía trước giật mạnh một cái. Mặt lão già kia đầy gân xanh, thi triển toàn bộ lực lượng, tu vi dung nhập vào tay phải, dung nhập bên trong cây roi, giật một cái khiến lực lượng ầm ầm bộc phát.
 
Nhưng hắn dù sao cũng là tu sĩ!
 
Vương Lâm có huyết mạch Đạo cổ, lúc này không có sinh linh nào có thể có khí lực lớn hơn tu sĩ cổ tộc nữa. Mà Vương Lâm lại chẳng những là Đạo cổ nhất mạch mà trong phân thân còn có bảy đạo bổn nguyên.
 
Giờ phút này bổn nguyên trong phân thân cũng bộc phát, dung nhập trong tay phải, hòa hợp với Đạo Cổ lực. Hơn nữa tay phải của hắn là cánh tay của Diệp Mịch. Cánh tay này tạo thành một lực lượng dung hợp mạnh mẽ đạt tới mức độ cực kỳ khủng bố. Lão già tu vi mặc dù đạt tới Không Huyền trung kỳ, mặc dù thần thông hắn mạnh hơn Vương Lâm nhưng nếu muốn so bì khí lực thì thật sự đáng buồn cười!
 
Một cái giật này khiến thiên địa ầm vang. Hai cây roi trong nháy mắt đều phát ra âm thanh không chịu đựng nổi. Gần như chỉ trong chốc lát, dưới tiếng nổ ầm ầm, cây roi trong tay lão già lập tức bị kéo vọt ra, để lại một vệt máu trên tay hắn!
 
Trong tiếng chấn động, hai cây roi bị kéo về hướng Vương Lâm. Hai mắt Vương Lâm lóe lên thân thể nhoáng một cái liền bất ngờ lao thẳng về phía lão già.
 
Thần sắc lão già cực kỳ âm trầm, không chút nghĩ ngợi liền lập tức lui lại phía sau. Trong khi lui lại, hai tay hắn bắt quyết, hướng về hai bên đột nhiên vung ra. Cây roi màu xanh biếc vừa bị Vương Lâm giật mất liền lập tức tan rã, tiêu tán hóa thành một đám ánh sáng màu xanh biếc cuốn thẳng về phía lão già.
 
Cùng lúc đó hư ảnh cơn lốc đất cát phía sau lão già liền cuốn mạnh tới, bao phủ lấy toàn thân hắn. Những tiếng răng rắc vang vọng trong thiên địa, cơn lốc hợp nhất với ánh sáng màu xanh biếc, nhanh chóng co rút lại. Chỉ trong một thời gian ngắn, mộc và thổ lực của Ngũ Hành liền hóa thành một bộ áo giáp có hai lực lượng Ngũ Hành!
 
Áo giáp này toàn bộ màu vàng đất nhưng bên ngoài lại có rất nhiều hoa văn màu xanh lục, từ xa nhìn lại trông giống như một tu chân tinh.
 
Áo giáp sau khi xuất hiện, tu vi lão già đột nhiên tăng vọt, từ Không Huyền trung kỳ nhanh chóng tăng lên trong nháy mắt đã đạt tới Không Huyền hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách tới Không Huyền đại viên mãn cũng chỉ có một bước!
 
Đây đúng là áo giáp của Quy Nhất tông!
 
Nhưng áo giáp càng cường đại thì điều khiển nó càng khó khăn, lại càng gây thương tổn lớn cho người mặc. Lúc này thần sắc lão già lộ vẻ vặn vẹo thống khổ, trên mặt nổi đầy gân xanh.
 
giống như có vô số nhánh cây đang chui vào trong da thịt hắn thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
 
Hắn ngẩng phắt đầu, phát ra một tiếng kêu thống khổ, thân thể đột nhiên lao về phía trước.
 
Dưới chân hắn mặt đất chuyển động, cuồn cuộn cuốn lên. Mặt đất giống như hóa thành sóng biển, ầm ầm cuốn đi, mang theo cả một dãy núi lớn lao tới.
 
cũng trong thời gian ngắn, toàn bộ cây cỏ trên Ngũ Hành tinh héo rũ cả, hóa thành một tia lục khí lơ lửng bay tới, ngưng tụ bốn xung quanh thân thể lão già.
 
Bất ngờ luồng lục khí này hóa thành vô số cây đại thụ che trời, ngưng tụ lại hình thành một mộc nhân khổng lồ!
 
Thân thể mộc nhân này lớn tới mấy ngàn trượng, đội trời đạp đất, ôm lấy lão già kia. Giờ phút này trong nháy mắt khi tới gần Vương Lâm, tay phải mộc nhân này hung hăng giơ lên đập về phía hắn một cái!
 
-Chết đi cho lão phu!
 
Tiếng nói ong ong truyền tới. Trong đồng tử của Vương Lâm xuất hiện một đại quyền khổng lồ của mộc nhân!
 
Ở dưới thân Vương Lâm, mặt đất cuốn thành dòng. Một cơn lốc đất cát bùng lên phong tỏa bốn phía Vương Lâm. Vô số đất cát tung bay, như muốn kéo nát thân thể Vương Lâm!
 
Trong bão cát, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của hắn. Trong khi bão cát này che khuất tầm mắt, vào nháy mắt khi nắm tay mộc nhân ầm ầm đánh tới, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, thân thể được Đạo cổ bất diệt thể bao phủ toàn bộ.
 
Bên ngoài Ngũ Hành tinh Huyền La Đại Thiên Tôn vẫn nhìn tất cả biến hóa trên tu chân tinh này. Hắn đã quan sát Vương Lâm từ lâu, lúc này cũng đã rất hài lòng. Mà vào giờ phút này, đôi mắt hắn lại càng lộ vẻ kỳ dị.
 
-Đây là một loại thần thông cùng loại với tiên nhân bất diệt thể.hắn muốn làm gì.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1645/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận