Tiên Nghịch Chương 1778: Thẹn quá hóa giận!

Thần sắc Lữ Văn Nhiễm không lộ nửa điểm tâm tư, chậm rãi mở miệng
 
Lấy thân phận của hắn vốn không nên nói ra lời như vậy, nhưng vì Hồn Khải, hắn cũng là không thể không tìm cách bôi nhọ đối phương!
 
Bởi vì một bước cuối cùng khi dung hợp Hồn Khải, cần tất cả mọi người nơi này tham dự. Cần ý niệm bọn họ. Chỉ có làm phần lớn tu sĩ nơi này thừa nhận hắn, lại lấy ý niệm của bọn họ truyền vào máu tươi chứa tu vi của bọn họ triệu hồi Thiên Ngưu Hồn, nhờ đó giúp hắn dung hợp khôi giáp.
 
Một khi dung hợp xong thì mọi chuyện bất đồng, cũng không cần để ý tới ý nghĩ của bất luận kẻ nào nữa.
 
Vương trưởng lão, ta không ngờ được ngươi lại là người như vậy với tu vi của ngươi làm sao có thể giết chết một u sĩ Không Kiếp? Ngươi giết không được thì thôi, ngươi lại còn trốn tránh trên chiến trường, không muốn mạo hiếm thì thôi, cũng không có ai nói gì ngươi. Dù sao thì trong đệ tam huyệt của chúng ta cũng đã có rất nhiều người trở thành anh hồn rồi!

 
Nhưng bọn họ dù tử vong cũng rất quang minh lỗi lạc, ta sẽ không quên bọn họ. Mọi người nơi sẽ không quên bọn họ, Thiên Ngưu Châu sẽ không quên bọn họ!
 
Ngươi thu hồi cái đầu lâu này lại, lui khỏi nơi này, ta có thể coi như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh. Nếu không, chỉ bằng việc ngươi dám lừa gạt bọn ta, lấy giả mạo công lao lần này thì ta có thể không cần hỏi lão tổ, trực tiếp giết ngươi rồi!
 
Bởi vì hành động này của ngươi không phải là đang vũ nhục ta, mà là đang vũ nhục gần vạn anh hồn đã tử vong kia, vũ nhục tất cả tu sĩ chúng ta ở nơi này!
 
Giọng nói của Lữ Văn Nhiễm mang theo một luồng lực lượng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, quát khẽ.
 
Thần sắc hắn rất kích động, thoạt nhìn có thể thấy dường như đã tức giận tới cực điểm đối với hành động mang tính vũ nhục của Vương Lâm! Dường như hắn đang nén đau thương, nén giận mà không ra tay vậy.
 
Những lời này vừa thốt ra, lập tức liền khiến cho những tiếng xôn xao khi thấy Vương Lâm lấy ra đầu lâu của Lưu Chi Nguyên bị dập tắt không ít, khiến cho hơn một ngàn tu sĩ phía dưới từng người một lập tức trở nên trầm mặc.
 
Trong đó có không ít người khi nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ khinh bỉ và tức giận.
 
Lữ trưởng lão nói đúng. Người này tuyệt không có được tu vi như vậy, nhất định là cầm đầu lâu này tới lừa đảo! Người như vậy thật sự là quá vô sỉ rồi!
 
Không sai, với tu vi và thân phận của Lữ trưởng lão sao có thể nói lung tung. Hắn chính mắt thấy là có người khác ra tay, hẳn là không sai.
 
Cũng có vẻ không đúng lắm. Nếu Lữ trưởng lão lúc trước đã thấy thì vì sao phải bây giờ mới nói?
 
Trong tiếng xôn xao, chỉ có mấy tu sĩ Không Kiếp kia là tự nhiên đã có phán đoán của mình, thần sắc bình tĩnh nhìn Vương Lâm và Lữ Văn Nhiễm.
 
Nghe Lữ Văn Nhiễm nói, Vương Lâm lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía đối phương mang theo một tia châm chọc, thần sắc như cười như không, không để ý chút nào.
 
Lữ Văn Nhiễm thấy thần sắc và ánh mắt của Vương Lâm, trái tim bỗng tăng tốc, mơ hồ cảm thấy như có chút gì đó không ổn. Nhưng hắn đã tính toán rất chu toàn, thầm nghĩ những lời này nói ra, đối phương tuyệt không thể nào lấy ra chứng cớ chân chính được.
 
Trừ phi là Nguyên Thần.
 
Nghĩ tới đây, Lữ Văn Nhiễm ngược lại không lo lắng. Hắn dù không nhìn thấy cảnh tượng đối phương tử vong thế nhưng khí tức do Nguyên Thần của Lưu Chi Nguyên sụp đổ ập tới hắn cũng đã cảm ứng rất rõ ràng, biết rằng đối phương tuyệt không thể còn có được Nguyên Thần đã sớm hoàn toàn tử vong này.
 
Ta lấy ra đầu lâu của hắn, ngươi nói ta là giả mạo, như vậy ngươi xem một chút thứ này xem!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ lạnh lẽo, không tranh luận với Lữ Văn Nhiễm mà vung tay phải lên. Bên cạnh đầu lâu của Lưu Chi Nguyên, rõ ràng xuất hiện cái đầu lâu thứ hai!
 
Cái đầu lâu này chính là của Hứa Đức Tài - Lục Ma Châu Đại Tôn Không Kiếp sơ kỳ! Đầu lâu của Hứa Đức Tài trông rất là chật vật, hai mắt ảm đạm lộ ra vẻ sợ hãi và oán hận vô hạn. Trong thất khiếu còn lưu lại vết máu đã khô!
 
Cái đầu lâu này vừa xuất hiện, cả Địa Cung trong nháy mắt liền tĩnh mịch. Ánh mắt mọi người sững lại trên cái đầu lâu này. Ngay cả ba tu sĩ Không Kiếp của những môn phái phụ cận kia cũng đều đang ngồi mà đứng bật dậy!
 
Là hắn!
 
Hứa Đức Tài! Ta trong trận chiến đầu tiên đánh với người này. Tốc độ thi triển thần thông của hắn cực nhanh, tu sĩ cùng cấp tầm thường căn bản không phải là đối thủ của hắn!
 
Ta còn nghĩ tại sao ở lần giao chiến thứ hai, người này không xuất hiện, hóa ra hóa ra là hắn lại bị Vương trưởng lão giết chết!
 
Ba người này đều hít sâu một hơi. Đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra vẻ hoảng sợ và rung động trong mắt đối phương!
 
Sắc mặt Viêm Loan cũng đại biến, theo bản năng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đầu lâu của Hứa Đức Tài, thần sắc lộ vẻ không thể nào tin nổi. Theo nàng nghĩ, Vương Lâm có thể giết chết một tu sĩ Không Kiếp vốn đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Nhưng lúc này lại nàng nhìn thấy lần thứ hai!
 
Còn Hứa Đông Đức kia giờ đây tâm thần ầm ầm chấn động, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lần đầu tiên xuất hiện vẻ kiêng kỵ thật sâu. Hắn mới vừa lên tiếng trợ giúp, trên thực tế chẳng qua là vì thấy Lữ Văn Nhiễm quá mức giả dối, trong lòng không thích mà thôi. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy lời nói vừa rồi của mình là cực kỳ chính xác!
 
Nếu Vương Lâm này còn không đủ tư cách nữa thì mọi người ở nơi này đều không có tư cách!
 
Về phần lão giả họ Chu đang đứng một bên sắc mặt đã trắng bệch một mảnh. Hắn nhớ lại lúc đầu mình cũng không để ý tới Vương Lâm này, nói năng rất không khách khí, giờ phút này hồi tưởng lại, lập tức mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân.
 
Tên sát tinh này! Hắn có đầu lâu của hai tu sĩ Không Kiếp, không thể nào lại có thể là người khác liên tục giết chết để hắn gặp được mà chặt xuống đem ra giả mạo Hơn một ngàn tu sĩ phía dưới sau khi trầm mặc liền bùng lên tiếng xôn xao đầy chấn động và hoảng sợ vượt xa so với lần trước. Tu sĩ Không Kiếp cao cao tại thượng trong mắt bọn họ giờ phút này đầu lâu lại bị Vương Lâm cầm trong tay. Loại này ấn tượng đánh mạnh vào thị giác này khiến tâm thần bọn họ rung động, thân thể run rẩy.
 
Giờ ngươi vẫn có thể nói, chính mắt ngươi thấy có một lão già tu vi sâu không lường được sau khi giết tu sĩ Không Kiếp thứ nhất của Lục Ma Châu, vừa vặn bị ta nhìn thấy chặt đầu xuống từ xác chết.
 
Sau đó lão già tu vi sâu không lường được kia, vào thời điểm ta ra ngoài tuần tra lại xuất hiện, giết tu sĩ Không Kiếp thứ hai của Lục Ma Châu, lại đúng lúc bị ta nhìn thấy, vì vậy lại bị ta chặt đầu xuống.
 
Vương Lâm lạnh nhạt nói, nhìn về phía Lữ Văn Nhiễm thần sắc đang nhanh chóng biến đổi kia.
 
Tâm thần Lữ Văn Nhiễm giờ phút này ầm ầm chấn động, như có sóng gió ngập trời. Hắn nhìn đầu lâu của Hứa Đức Tài, da đầu tê dại, hoảng sợ nhìn về phía Vương Lâm. Hắn không thể nào ngờ được Vương Lâm lại có thể liên tục giết hai tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ. Tu vi như thế cho dù là hắn cũng phải cực kỳ coi trọng!
 
Nhất là tu sĩ Hứa Đức Tài này, ở Lục Ma Châu thanh danh vang dội. Dù là Lữ Văn Nhiễm hắn cũng đã từng nghe nói, biết tốc độ làm phép của kẻ này cực nhanh, cực kỳ kinh khủng.
 
Trong trận chiến đầu tiên, vào lúc hắn giao thủ với Trương đạo tông kia, từ nơi rất xa đã nhận ra thân phận của Hứa Đức Tài!
 
Sau khi Vương Lâm nói xong, thần sắc Lữ Văn Nhiễm hơi vặn vẹo, chậm rãi mở miệng.
 
Ta không nhìn thấy lão già tu vi khó lường kia ra tay, nhưng hắn có thể ra tay một lần, rất có thể ra tay lần thứ hai! Còn về cái đầu lâu ở trong tay ngươi, ta chỉ có thể nói, vận khí của ngươi tương đối khá, ngươi.
 
Lời nói của Lữ Văn Nhiễm bị tiếng cười của Vương Lâm cắt đứt.
 
Vương Lâm vừa cười, tay trái bỗng nhiên nâng lên. Trong lòng bàn tay trái của hắn, rõ ràng xuất hiện một quỷ hồn. Quỷ hồn gào thét thê lương, hình dáng chính là Hứa Đức Tài kia!
 
Lữ Văn Nhiễm, ngươi xem đây là cái gì!
 
Vương Lâm đưa tay về hướng Lữ Văn Nhiễm!
 
Trong tích tắc khi Lữ Văn Nhiễm nhìn thấy quỷ hồn này, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, thân thể nhoáng lên, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, mở ra miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thể nói lên lời!
 
Quỷ hồn Hứa Đức Tài vừa xuất hiện, toàn bộ những lời nói của hắn lúc trước, toàn bộ đều vô nghĩa!
 
Chu đạo hữu, nên làm thế nào để dung hợp với khôi giáp thì tiến hành thôi, chớ để lãng phí thời gian!
 
Vương Lâm ánh mắt trong tích tắc đảo qua người lão giả họ Chu.
 
Tâm thần lão giả này chấn động, vội vàng gật đầu. Giờ phút này Lữ Văn Nhiễm cũng á khẩu không nói gì được nữa. Trừ phi là Lữ Văn Nhiễm này chuẩn bị mạnh mẽ ra tay giết Vương Lâm, nếu không, đại thế đã định!
 
Chư vị đạo hữu, một bước cuối cùng để dung hợp Hồn Khải, bởi vì huyết dịch cùng tu vi của các ngươi gọi về Thiên Ngưu Hồn nên cần ý niệm của các ngươi. Các ngươi hãy tập trung ý niệm vào người được các ngươi lựa chọn, để khôi giáp này có thể dung hợp với người đó!
 
Lão già họ Chu vẫn thầm tính toán, không trực tiếp chỉ rõ là người nào. Nói như vậy cũng sẽ không đắc tội quá mức với Lữ Văn Nhiễm.
 
Lời nói này vừa thốt lên, bốn phía lập tức trở nên trầm mặc. Lữ Văn Nhiễm kia chợt ngẩng đầu, sát khí trong mắt lóe lên, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong lòng thầm cân nhắc được mất, nhưng nếu bắt hắn cứ như vậy mà bỏ cuộc thì hắn thật sự không cam lòng!
 
Tặc tử lớn mật, ngươi giả mạo công lao, vũ nhục anh hồn, chuyện này đáng chết!
 
Lữ Văn Nhiễm cắn răng một cái, nội tâm có quyết định. Hắn tuyệt không cho phép Vương Lâm đạt được khôi giáp. Nếu không với mâu thuẫn và sát khí giữa hắn và đối phương mấy ngày này, sợ là bản thân hắn lập tức sẽ bị chèn ép.
 
Loại chuyện như vậy Lữ Văn Nhiễm lập tức quyết định chứ không cần suy tư gì thêm nữa!
 
Chỉ cần hắn chết đi là không cách nào tranh đoạt Hồn Khải với ta nữa. Ta cùng lắm ở chiến trường nơi này liều mạng lập công lớn, khi trở lại tông môn tiếp nhận trách phạt là xong! Tin rằng lão tổ sẽ không vì một người chết mà đưa ta vào chỗ chết!
 
Lữ Văn Nhiễm gầm nhẹ, thân thể nhoáng một cái bay ra, dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía Vương Lâm!
 
Vương Lâm đã sớm để phòng đối phương, giờ phút này hầu như trong tích tắc lúc Lữ Văn Nhiễm tiến về phía trước liền lập tức lui về phía sau, tay phải bỗng nhiên nâng lên, dòng xoáy đầu tiên của Tốc Thần Quyết hình thành trong cơ thể hắn cấp tốc xoay tròn, mang tới cho Vương Lâm tốc độ làm phép cực nhanh!
 
Cùng lúc đó, Hồn Khải phía sau lưng Vương Lâm tỏa ra u quang vô tận. Cũng bởi những lời nói vừa rồi của lão họ Chu kia, hơn một ngàn tu sĩ phía dưới đã nhanh chóng thể hiện ra ý chí của mình, tiến hành lựa chọn giữa Lữ Văn Nhiễm và Vương Lâm!
 
Hỡi các tu sĩ Cực Thiên thảo nguyên, Vương trưởng lão từng có ân cứu mạng ta, lão phu hy vọng các ngươi lựa chọn hắn!
 
Trong lúc lựa chọn này, một lão giả tóc bạc, cặp mắt sáng ngời nhìn bầu trời, chậm rãi nói.
 
Với thân phận của hắn ở Cực Thiên thảo nguyên, lời nói này lập tức khiến rất nhiều người lưu ý!
 
Viêm Loan cắn răng, bỗng nhiên thoáng một cái, lao thẳng về phía Lữ Văn Nhiễm. Nàng dùng hành động này thể hiện sự lựa chọn của mình, giúp Vương Lâm cùng đối kháng với địch thủ, đánh cuộc một lần!
 
Còn cả Hứa Đông Đức kia, hơi một do dự một chút, cũng lựa chọn ra tay. Hắn nếu vừa rồi đã mở miệng thì lúc này cũng không sợ đắc tội với Lữ Văn Nhiễm kia!
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1778/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận