Tiên Nghịch Chương 1873: Người điên!

Sợi tóc này rơi vào trong tay Vương Lâm, cảm giác quen thuộc kia lại càng trở nên rõ ràng. Chính hắn cũng không biết tại sao sợi tóc này lại giống như một bộ phận của thân thể hắn vậy.
 
Cầm sợi tóc trong tay lại không hề mang tới cho hắn chút tổn thương nào, giống như một sợi tóc tầm thương. Hai tay hắn đưa xuống, cảm giác như chỉ một cơn gió thổi qua là sợi tóc sẽ lại bay mất.
 
Trong Tiên Đạo Điện, sau một nhịp thở trầm mặc, lúc này truyền ra giọng nói của Tiên Hoàng.
 
- . Vật này vốn không phải là vật thường cho ngươi nhưng nếu ngươi đã muốn thì ta cho ngươi vậy.
 
Câu tạ ơn vừa rồi của Vương Lâm có tác dụng mấu chốt. Lúc này là đại lễ sắc phong của hắn, vạn người để ý, tất cả tông môn trong Tiên Tộc đều nhìn vào.
 
Hơn nữa Thiên Sư Thú vốn là được triệu hồi từ trong đại lễ sắc phong, cho nên dù Vương Lâm lấy đi sợi tóc bạc đó thì người khác cũng không nói được gì.

 
Thượng Huyền Đạo quốc sư trong Tiên Đạo Điện nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, chậm rãi nói.
 
- Huyết tế chấm dứt. Đại lễ sắc phong đã tới bước cuối cùng. Vương Lâm, mọi người ở nơi này có thể khiêu chiến ngươi, nhưng chỉ có ba lần. Sau ba lần Tiên Hoàng sẽ sắc phong!
 
Trong nháy mắt khi lời nói của quốc sư truyền ra, trong đám người ở phía dưới, tứ đại vương phủ trừ Lý Phủ ra thì lão tổ của ba vương phủ kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Mấy lão tổ này đều là tu sĩ Dược Thiên Tôn!
 
Trong đó có một người mặc hồng bào, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng bay lên, cách Vương Lâm không tới trăm trượng ôm quyền vái một cái.
 
- Lão phu muốn là người đầu tiên khiêu chiến, hy vọng được Bạch Phát Dược Thiên Tôn chỉ giáo!
 
Trong mắt lão già nọ lộ ra u quang, không đợi Vương Lâm trả lời đã khoanh chân ngồi giữa không trung, tay phải giơ lên, toàn thân nổi đầy gân xanh. Bất ngờ có một tia hắc khí từ trong cơ thể hắn tỏa ra, trong phút chốc liền ngưng tụ lại bên ngoài thân thể hắn, hình thành một bóng đen khổng lồ!
 
Bóng đen này giống như mặc áo giáp, hai mắt trên khuôn mặt mơ hồ nhắm chặt. Nhưng nó xuất hiện lại khiến cho thiên địa trong hoàng cung biến sắc, phong vân cuồn cuộn.
 
- Vương Lâm xin chỉ giáo!
 
Lão già nọ gầm nhẹ một tiếng, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi biến thành huyết vụ rơi vào trong bóng đen. Bị máu tươi kích thích, bóng đen mở bừng đôi mắt, tròng mắt đỏ ửng.
 
Tiếng gầm thét trầm trầm vang lên. Bóng đen này giơ tay phải lên, một thanh trường thương màu đen bỗng nhiên biến ảo ra, phóng thẳng về phía Vương Lâm!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn không nhận ra đối phương nhưng từ vị trí của tu sĩ mà mơ hồ đoán ra, đối phương là một trong tứ đại vương phủ!
 
Trong bóng đen kia tràn ngập lực lượng mạnh mẽ, giờ phút này lao tới cũng mang theo tiếng gào thét, giống như muốn xé tan bầu trời. Vương Lâm không lui lại mà ấn ký của Thiên Ngưu Hồn Khải trên mặt lập tức tràn ngập toàn thân, tay phải giơ lên, đánh thẳng một quyền về phía trước.
 
Một quyền này hạ xuống, trong nháy mắt cây trường thương kia cũng đánh tới, va chạm tạo thành tiếng ầm vang kinh thiên!
 
Trong tiếng ầm vang này, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, tay phải từ từ thu hồi lại. Nhưng bóng đen phía trước hắn liền lập tức sụp đổ, tan thành nhiều mảnh mà bị cuốn đi. Lão già ngồi khoanh chân trong không trung sắc mặt lập tức tái nhợt nhưng cắn răng giơ hai tay lên, lại vỗ mạnh lên trán một cái!
 
Cái vỗ này hắn hiến tế thọ nguyên và sinh cơ, khiến hắc khí nồng đậm hơn từ trong cơ thể khuếch tán ra. Mỗi một đạo hắc khí lan ra khiến khuôn mặt lão già này lại già hẳn đi, giống như vừa từ lòng mộ bò ra vậy.
 
Hắc khí mênh mông này ngưng tụ lại khiến cho bóng đen chẳng những hoàn toàn khôi phục mà giống như thực chất, ở phía dưới còn ngưng tụ ra một con chiến mã. Chiến mã này hí vang, mang theo bóng đen trên lưng nhắm thẳng về hướng Vương Lâm.
 
Vương Lâm ẩn dưới Hồn Khải, thần sắc hơi ngưng trọng. Trong nháy mắt khi bóng đen lao tới, hai tay hắn đưa lên đỉnh đầu, thân thể khom xuống, dùng đầu húc mạnh tới!
 
Thiên Ngưu Chàng!
 
Một động tác này khiến phía sau Vương Lâm xuất hiện một hư ảnh Thiên Ngưu khổng lồ. Thiên Ngưu ngửa mặt lên trời gầm thét, đôi sừng lớn trực tiếp đánh lên người bóng đen!
 
Ầm ầm ầm ầm!
 
Bóng đen này và cả chiến mã dưới thân nó đồng thời sụp đổ, giống như không thể thừa nhận nổi lực lượng đánh tới này, tan rã ra khiến cho hư ảnh Thiên Ngưu sau khi xuyên qua màn hắc khí liền lao thẳng về phía Thượng Huyền Đạo quốc sư ở bên ngoài đại điện!
 
Tất cả nhìn chỉ như trùng hợp. Thiên Ngưu gầm thét đánh tới. Chỉ thấy thần sắc Thượng Huyền Đạo quốc sư như thường, không hề biến hóa chút nào, tay phải giơ lên giống như đang tính toán, điểm một chỉ về phía trước.
 
Một chỉ này khiến cho hư ảnh Thiên Ngưu đang lao tới run mạnh.
 
Vô là một loại của đại đạo. Bởi vì có nhân tồn tại, cho nên sau khi mất đi liền được gọi là vô.
 
Thượng Huyền Đạo quốc sư chậm rãi nói, khiến hư ảnh Thiên Ngưu phía trước hắn tan thành mây khói.
 
Bởi nhân tồn tại, cho nên sau khi mất đi là vô. Cảnh tượng này và lời nói của hắn hoàn toàn giống nhau.
 
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút mãnh liệt. Trong tích tắc vừa rồi hắn cảm nhận được một luồng dao động cực kỳ đáng sợ trên người quốc sư này. Luồng dao động này thuộc về sự minh ngộ vô cùng sâu đậm đối với đạo.
 
Thiên Ngưu tan biến, bóng đen do lão già hiến tế thọ nguyên biến thành cũng biến mất. Hắn khoanh chân giữa không trung, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt vô cùng già nua, khổ sở đứng dậy, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái, không nói gì nữa mà thoáng cái liền hạ xuống, đi vào trong đám tu sĩ trong gia tộc.
 
- Người thứ hai.
 
Quốc sư đứng trước Tiên Đạo Điện mỉm cười, chậm rãi nói. Nhưng lúc này vừa nói tới đây liền nhướng mày.
 
Không chỉ có hắn, Vương Lâm cũng xoay người nhìn về phía xa xa. Ở trong đám tu sĩ có không ít người phát hiện ra, ánh mắt nhìn lại, nhưng cũng đồng thời nhíu mày.
 
Hừ hừ, các ngươi thật to gan, chuyện náo nhiệt như vậy là lại không cho bổn vương biết. Trong mắt các ngươi có còn có bổn vương hay không!
 
Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Tiểu Lam, các ngươi mở đường cho bổn vương!
 
Chỉ thấy ở phía xa xa bên ngoài cửu môn của hoàng cung, ánh sáng của Truyền Tống Trận lóe lên, xuất hiện một đám người.
 
Thủ lĩnh của đám người này là một người thanh niên mặc trường sam nhiều màu, cầm trong tay một cây quạt. Thần sắc hắn phẫn nộ, cây quạt trong tay vung liên tục, khiến mái tóc của hắn không ngừng bay lên.
 
Bên cạnh hắn, sắc mặt Hứa Lập Quốc tái nhợt, giống như đứng ở đây mà hai chân cũng run rẩy. Còn có một thiếu niên mặc thanh y, sắc mặt cũng tái nhợt, vô cùng sợ hãi, ôm lấy thanh niên mặc hoa sam, hình như đang thấp giọng cầu khẩn.
 
Vương.vương gia, nơi này là hoàng cung đó!
 
Hoàng cũng thì tính là cái quái gì. Lão tử là vương gia, cái tên nô tài nhà ngươi đi mở đường cho ta!
 
Thanh niên mặc hoa sam kia rất bất mãn, túm lấy thiếu niên kia đẩy về phía trước.
 
Tiểu Hồng, lấy uy phong của ngươi ở Lý Phủ ra đi. Đừng có làm mất mặt bổn vương! Nếu không tới lúc trở về bổn vương sẽ cho ngươi đẹp mặt!
 
Thanh niên mặc hoa sam kia giơ chân đá vào mông Hứa Lập Quốc. Hứa Lập Quốc run rẩy, lúc này bị ánh mắt của cả mấy vạn tu sĩ trong sân rộng nhìn vào, cắn răng đi về phía trước vài bước, giống như thoải mái nhưng lập tức liền phun một ngụm máu tươi, hai tay ôm mông, rốt cục co quắp vài cái liền không nhúc nhích nữa!
 
Hả? Chết rồi sao?
 
Thanh niên mặc hoa sam sửng sốt, cúi đầu nhìn chân mình một chút, thần sắc lộ vẻ khó hiểu.
 
Vương Lâm đứng giữa không trung, yên lặng nhìn thanh niên mặc hoa sam xa xa. Hình dạng của đối phương đã thay đổi nhưng hắn liếc mắt một cái là nhận ra đó chính là người điên!
 
Thanh niên mặc hoa sam ra sức quạt lấy quạt để, đi vòng quanh Hứa Lập Quốc vẫn không nhúc nhích vài vòng, lại đá hắn mấy cái.
 
Hừ, giả chết phải không. Dám giả chết trước mặt bổn vương. Nói cho ngươi biết, trước đây bổn vương từng gặp một người giả chết.hả, là ai nhỉ.
 
Hắn nói thầm, suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể nhớ ra, cuối cùng đơn giản quên luôn Hứa Lập Quốc đang nằm trên mặt đất, nghênh ngang đi về phía trước. Tất cả tu sĩ trên đường sau khi nhìn thấy hắn đều nhíu mày cười khổ, vội vàng lui lại phía sau.
 
- Tham kiến vương gia!
 
- Tham kiến vương gia!
 
Tiếng nói này vang lên không ngừng dọc theo đường đi của hắn. Thanh niên mặc hoa sam kia trên đường đi trong miệng còn lầm bầm.
 
.Sao hôm nay lại nhiều người thế, chẳng lẽ ca ca ta tuyển phi? Hả. La lão đầu. Ngươi bị làm sao vậy, già đi không ít, trông nhợt nhạt vậy?
 
Thanh niên mặc hoa sam này đứng trước mặt lão già vừa ra tay với Vương Lâm. mở to hai mắt, lập tức rống lớn.
 
- Ai dám bắt nạt gia gia của Tiểu Hoa nhà ta. Con bà nó, ta muốn dạy dỗ hắn! La lão đầu, ngươi nói xem người nào đánh người thành ra thế này, nói mau!
 
Thanh niên mặc hoa sam kia liên tục quạt, không ngừng rống to.
 
- Có phải hắn không! Nhất định là hắn, ta đã sớm thấy kẻ này không vừa mắt rồi. Rõ ràng là già rồi mà còn giả vờ trẻ trung. Chính là ngươi rồi! Ta. Ta bóp chết ngươi!
 
Thanh niên mặc hoa sam chỉ về phía quốc sư ở trước Tiên Đạo Điện đang cau mày, chạy tới vài bước giống như muốn bóp chết đối phương vậy.
 
Thấy hắn sắp tiến lại, thiếu niên mặc thanh y vẫn luôn đuổi theo hắn lúc này ôm lấy cổ chân thanh niên này.
 
- Vương gia, vương gia.hắn.hắn là quốc sư đó! Vương gia, chúng ta về thôi.
 
Thiếu niên kia bị dọa cho tới mặt tái mét, mặc kệ thanh niên mặc hoa sam giãy thế nào nhưng cũng không buông chân hắn ra.
 
Hắn bắt nạt gia gia của Tiểu Hoa, ta sao có thể bỏ qua cho hắn! Cái tên nô tài nhà ngươi không buông tay ra phải không, được, ta mang ngươi đi cùng!
 
Thanh niên mặc hoa sam kia lại lần nữa ra sức quạt, đơn giản kéo theo thiếu niên kia. Bộ dáng hung ác, giống như sắp bóp chết quốc sư như hắn nói thật.
 
Vương Lâm đứng giữa không trung, nhìn người điên phía dưới, thần sắc trầm mặc lộ vẻ phức tạp. Hắn đi tới Tổ Thành này chính vì muốn gặp mặt hảo hữu trong quá khứ, xem lúc này đối phương còn nhận ra mình hay không.
 
Hắn thấy đối phương không ngừng quạt, kéo theo thiếu niên đang không ngừng khuyên nhủ, bước từng bước về phía Tiên Đạo Điện. Hứa Lập Quốc vừa lăn ra trên mặt đất xa xa nhưng hai mắt mở ra rất nhanh, nhìn thoáng qua thanh niên mặc hoa sam ở phía xa liền lập tức nhắm lại lần nữa.
 
- Đạo Phi!
 
Ngay lúc thanh niên mặc hoa sam kéo thiếu niên mặc thanh y nọ tới trước mặt quốc sư, hung ác nghiến răng, hai tay giơ lên đang muốn bóp cổ đối phương thì trong Tiên Đạo Điện truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của Tiên Hoàng.
 
- Ngươi muốn làm gì! Tuyến phi mà không nói cho ta biết, ngươi. ngươi hơi quá đáng rồi!
 
Thanh niên mặc hoa sam hung tợn nhìn về phía Tiên Hoàng đang ngồi trên long ỷ.
 
- Đạo Phi, đừng gây chuyện nữa. Lúc này là đại lễ sắc phong của ân công của ngươi, thấy ân công còn không tới bái kiến đi!
 
Lời nói của Tiên Hoàng vang lên, lại có một luồng lực lượng nhu hòa lan ra. Đưa người điên ra cách quốc sư hơn mười trượng.
 
- Ân công?
 
Thanh niên mặt trắng sửng sốt.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1873/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận