Tiên Nghịch Chương 202: Rời khỏi Sở quốc.

Một lão nhân không nói hai lời, vung tay áo lên. Lập tức một phiến mây đen đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Nếu nhìn kỹ đám mây đen có thể thấy chúng được tạo thành từ những con phi trùng màu đen to chừng một ngón tay cái. Bọn chúng tập trung lại với nhau, tỏa ra một mùi nồng đậm.
 
Trong số đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ của các môn phái khác, có người đã sớm nhận ra đám mây đen này chính là Tử Mặc Trùng, pháp bảo thành danh của Trần Bách Lương, một trong các lão tổ của Vân Thiên Tông.
 
Tử Mặc Trùng cẳng những toàn thân của chứa đầy kịch độc, hơn nữa da ngoài của nó lại cực kỳ cứng cỏi, pháp bảo bình thường không không thể làm gì được nó. Một khi bị đám phi trùng này bám lấy, chỉ cần mấy tức thời gian sẽ bị chúng nó cắn nuốt sạch sẽ, thậm chí đến xương cốt cũng không còn.

 
Ngoài ra, dù cho tu sĩ có thể tránh thoát phi trùng công kích, nhưng nếu bị nó cắn một cái thì cũng khó lòng thoát chết. Độc của nó được xếp thứ một trăm tám mươi tư trong số các loại kỳ độc của Tu Chân Giới. Bởi vậy có thể thấy được nó độc như thế nào.
 
Phải biết rằng, một trăm loại kỳ độc đứng đầu gần như đã tuyệt tích ở Tu Chân Giới. Do đó độc của loài phi trùng này bất cứ ai nghe đến cũng đều biến sắc.
 
Dù là năm đó, Tứ cấp tu chân quốc đến Vân Thiên Tông cũng có chút hứng thú đối với Tử Mặc Trùng của Trần Bách Lương. Vì vậy mà mỗi lần đều lấy đi một ít. Bởi vậy có thể thấy được, loại phi trùng này ở tứ cấp tu chân quốc cũng là bảo vật hiếm có.
 
Lúc này, ngay khi đám mây đen này xuất hiện, Vương Lâm ném Liễu Phỉ qua một bên, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức Cấm Phiên xuất hiện trong tay. Vương Lâm vẫy nhẹ một cái, kích thước của nó tăng nhanh, thoáng cái đã hoá thành một lá cờ thật lớn. Cán cờ vừa động, lập tức bọc lấy hắn và Lý Mộ Uyển.
 
Cùng lúc đó, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm khẽ động, trong thiên địa lập tức bị một luồng uy áp khổng lồ bao phủ. Đám lão tổ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông đều biến sắc, gần như không kịp suy nghĩ, hai tay vội vàng kết ấn, tế xuất pháp bảo kháng cự.
 
Cực cảnh thần thức hoá thành một đạo tia chớp màu đỏ, loé lên, điên cuồng tỏa ra. Chỉ trong nháy mắt đã xuyên thấu đám mây đen, phóng thẳng vào mi tâm của Trần Bách Lương.
 
Trần Bách Lương vốn là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ. Hắn rõ ràng cảm giác được đạo thần thức công kích kia ẩn chứa một cỗ lực lượng có thể huỷ diệt hết thảy mọi thứ.
 
Vào thời khắc sinh tử, hắn vội lắc mình thối lui. Cùng lúc đó, hai mắt bỗng nhiên trợn to lên, đôi tay nhanh chóng kết ấn. Nguyên Anh của hắn trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu, cũng bắt đầu kết ấn.
 
Chỉ thấy một đạo pháp ấn linh phù trong nháy mắt xuất hiện trước người hắn, hòng ngăn cản thần thức công kích của đối phương. Chẳng qua tia chớp màu đỏ do thần thức hoá thành cứ như chẻ tre, một đường xông đến.
 
Trần Bách Lương không có dừng lại. Hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết. Đồng thời, Nguyên Anh trên đầu hắn cũng phun ra một ngụm Nguyên Anh tinh khí. Khuôn mặt Trần Bách Lương trở nên hung dữ, quát lớn:
 
- Huyết thuẫn!
 
Trong khoảnh khắc, ngụm máu tươi và Nguyên Anh tinh khí do hắn phun ra dung hợp lại với nhau. Cả hai run lên bần bật sau đó hoá thành một hạt châu thật lớn. Ngay lúc đó, tia chớp thần thức bắn đến, nhập vào bên trong huyết châu.
 
- Phá! - Trần Bách Lương hét lớn một tiếng, mái tóc bạc không gió tự lay động. Chỉ thấy bên cạnh huyết châu xuất hiện một cái khe không gian, từ bên trong phát ra ánh sáng màu đen. Ngay sau đó, cả huyết châu và tia chớp màu đỏ đều bị hút vào bên trong cái khe. Sau khi chúng vừa tiến vào, cái khe liền hợp lại, biến mất.
 
Trên trán của Trần Bách Lương toát đầy mồ hôi lạnh. Một khắc vừa rồi, hắn gần như đã chạm đến Quỷ Môn Quan, nếu phản ứng chậm một chút thì đã bỏ mình rồi.
 
Phía sau hắn, bốn vị Nguyên Anh hậu kỳ lão quái đều lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Từ đầu đến cuối, Vương Lâm vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hành động của Trần Bách Lương. Trong lòng hắn thầm than, Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ quả nhiên không phải là tầm thường. Cực cảnh thần thức lần đầu tiên bị người ta phá giải.
 
Trần Bách Lương hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, âm trầm nói:
 
- Thật là một pháp bảo lợi hại! Tuy nhiên, hiện tại nó đã bị lão phu ném vào trong cái khe không gian. Ta muốn xem ngươi còn thủ đoạn nào nữa!? Tử Mặc Trùng! Thôn phệ hắn và con tiện nhân kia cho ta! - Tay phải của Trần Bách Lương vung lên, lập tức đám mây đen bên người điên cuồng gào thét, hướng về phía Vương Lâm và Lý Mộ Uyển lao xuống.
 
Trên mặt Lý Mộ Uyển hiện lên vẻ kinh hãi, cắn môi, vỗ túi trữ vật, đang định phản kích thì Vương Lâm nhẹ giọng nói:
 
- Không cần!
 
Nói xong, tay phải hắn vung lên, tâm niệm biến đổi. Lập tức không gian trước mặt hắn vang lên những tiếng roàn roạt. Ngay sau đó, một đạo tia chớp màu đỏ từ không trung hiện ra, xuất hiện trong tay của Vương Lâm, rồi biến mất không thấy.
 
Cùng lúc đó, Cấm Phiên ngoài thân của Vương Lâm khẽ động, lập tức bành trướng giống như một tấm màn màu đen che trời bọc đất. Trong nháy mắt liền bọc đám Tử Mặc Trùng của Trần Bách Lương đang lao đến vào bên trong.
 
Từng đạo ánh sáng cấm chế ở bên trong không ngừng loé ra. Mặc cho Tử Mặc Trùng giãy dụa như thế nào cũng vẫn không thể thoát ra khỏi cấm phiên.
 
Sắc mặt của Trần Bách Lương tái nhợt, nhìn chằm chằm Vương Lâm, thốt ra từng chữ một:
 
- Các hạ rốt cuộc là ai? Lấy bản lĩnh cao cường như các hạ sẽ không vì một luyện đan sư nho nhỏ như thế mà gây chiến được. Ngươi có mục đích gì, xin mời nói thẳng.
 
- Ta muốn Vân Thiên tông ! - Vương Lâm bình thản, chậm rãi nói.
 
Trần Bách Lương cười lên một cách điên cuồng, giọng điệu đầy vẻ châm chọc nói:
 
- Các hạ có cuồng vọng quá không? Nếu năm người chúng ta liên thủ, mặc dù không thể chống cự được tia chớp của ngươi những xuất ra toàn lực cũng có thể khiến ngươi trọng thương.
 
Lời của hắn nói còn chưa xong, Vương Lâm đã nâng tay phải lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một tia sợi tơ màu đỏ. Lập tức phong vân trên trời biến sắc, sấm chớp bỗng nhiên xuất hiện, thậm chí còn mơ hồ có mây đỏ ngưng tụ. Biểu hiện này cùng với Thiên kiếp ở Tu Ma hải trước kia giống hệt nhau.
 
Trần Bách Lương lập tức ngậm miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào sợi tơ, hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Lúc này, bốn lão quái Nguyên Anh hậu kỳ phía sau hắn đều tiến lên, nhìn không chớp mắt về phía sợi tơ đó. Trong số năm người, một lão nhân có bộ dáng tiên phong đạo cốt bỗng nhiên lắp bắp:
 
- Đây… Đây chính là… Nói xong, hắn vội ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn mây đỏ trên trời cao, nét mặt cực kỳ hoảng sợ.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói:
 
- Đúng vậy, với tu vi của tại hạ, nếu là năm người các ngươi đồng thời ra tay, thì dù ta có thể giết chết mấy người nhưng kết cục vẫn sẽ trọng thương. Tuy nhiên, nếu Vương mỗ sử dụng vật này, kết quả lại sẽ khác! Đây là một tia Thiên Kiếp lực. Ta cũng rất tò mò liệu năm người các ngươi liên thủ có thể chống cự được nó hay không?
 
Một tia Thiên Kiếp này khi hắn Kết Anh, đã bị Vương Lâm bức ra khỏi cơ thể. Tuy nói không thể trở thành pháp bảo nhưng miễn cưỡng có thể khống chế làm đòn sát thủ.
 
Năm người lập tức rơi vào trầm mặc, bọn họ không hề nghi ngờ vật ấy là giả. Dù sao trên sợi tơ đó tán phát ra thiên uy, cùng với mây đen chậm rãi ngưng kết trong không trung, tất cả đều cho thấy vật ấy quả thực là Thiên Kiếp lực.
 
- Việc này phải đợi chúng ta thương nghị một lát! Các hạ hãy chờ chút! - Lão nhân tiên phong đạo cốt e ngại liếc nhìn sợ tơ màu đỏ, trầm giọng nói.
 
- Có thể, tuy nhiên… Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nói một cách thong thả. Khi nói đến hai chữ "tuy nhiên", thì hắn vung tia Thiên Kiếp lực trong tay ném về phía trước. Lập tức, nó nhằm hướng mây đỏ trên không mà bay tới.
 
Phía trên vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
 
Năm người không tự chủ ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt hiện lên vẻ hoảng loạn. Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi tung tia Thiên Kiếp lên, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên hướng phía trước lao đến. Cực cảnh thần thức lại tán phát ra. Theo sát phía sau là lá cờ do Cấm phiên hoá thành.
 
Năm tên Nguyên Anh lão quái biến sắc, đang muốn lui về phía sau thì đã chậm một bước. Cực cảnh thần thức trong nháy mắt tập trung vào người Trần Bách Lương khiến cho hắn không kịp tiến hành phòng ngự. Vốn hắn vẫn phòng bị nghiêm cẩn, nhưng trong khoảnh khắc khi Vương Lâm ném ra tia Thiên Kiếp, dẫn tới dị tượng trên không, tâm thần không khỏi lộ ra một kẽ hở.
 
Sắc mặt Trần Bách Lương lập tức tái nhợt. Nhưng dù sao hắn cũng là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, dĩ nhiên bằng tu vi mạnh mẽ của mình ngạnh kháng lại sự phá hoại của Cực cảnh thần thức trong Thức Hải. Hắn nhanh chóng hạ xuống đất, không nói hai lời, khoanh chân ngồi xuống, không rảnh để quan tâm bất cứ chuyện tình gì nữa. Hắn biết, chính mình nếu chậm lại một chút, nhất định phải chết. Mặc dù hiện tại ngồi xuống, có thể ngăn cản được sự huỷ diệt của tia chớp màu đỏ trong Thức Hải hay không cũng chưa thể nói trước được.
 
Tống Thanh và đám Trưởng lão còn lại đều hoảng sợ, lập tức lao đến bên người Trần Bách Lương bảo hộ cho hắn.
 
Cùng lao ra với Cực cảnh thần thức, Cấm phiên hoá thành một tấm màn màu đen, trong nháy mắt dừng trước mặt một vị Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ khác.
 
Sắc mặt của tu sĩ kia âm trầm, nếu chỉ chống lại tia chớp màu đỏ kia thì hắn không có gì phải e ngại. Nhưng trước mặt hắn chính là tấm màn đen. Nhìn màu đen trước mặt khiến cho hắn chột dạ, lập tức nhận ra mình đã tiến nhập vào bên trong một cái trận pháp cấm chế.
 
Tất cả diễn biến phát sinh cực nhanh, gần như ngay khi Vương Lâm ném ra tia Thiên Kiếp, hắn sử dụng Cực cảnh thần thức kích hạ Trần Bách Lương, lấy Cấm phiên vây khốn một người khác.
 
Như vậy, giữa không trung chỉ còn lại có ba người.
 
Vương Lâm hạ người xuống, vẫy tay một cái. Tia Thiên Kiếp còn chưa tiến vào trong mây đỏ liền quay lại, nằm trong tay hắn. Vương Lâm quan sát ba lão nhân Nguyên Anh hậu kỳ trước mặt, trầm giọng nói:
 
- Hiện tại chỉ còn lại ba người các ngươi. Dù có liên thủ, tại hạ cũng nắm chắc chém giết từng người một.
 
Sắc mặt ba người đều âm trầm. Lão nhân tiên phong cúi đầu nhìn qua Trần Bách Lương đang ngồi nhắm mắt trên đất, rồi liếc nhìn về phía người đang bị vây khốn trong màn sương đen của lá cờ, đáy lòng trầm xuống.
 
- Giao ra huyết hồn, nếu không…!
 
Trong mắt Vương Lâm loé ra hàn mang, thanh âm lạnh như băng. Lão nhân tiên phong đạo cốt hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
 
- Lão phu tu hành một ngàn ba trăm năm, chưa từng bao giờ giao ra huyết hồn!
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, nhẹ giọng nói:
 
- Ta và ngươi cũng không có mối thù truyền kiếp nhưng nếu không giao ra hồn huyết, chớ trách tại hạ vô tình!
 
Nói xong, Vương Lâm điểm vào mi tâm, lập tức Ma đầu Hứa Lập Quốc và đệ nhị Ma đầu bay ra. Hai con ma đầu này vừa xuất hiện, lập tức nhìn quanh, cuối cùng nhìn về ba người đối diện.
 
Cùng lúc đó, Trần Bách Lương ngồi trên mặt đất liền phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình uể oải ngã xuống mặt đất. Cuối cùng thì một vị lão tổ đã bỏ mình. Người này vừa chết, vẻ mặt lão nhân tiên phong đạo cốt và hai người phía sau đều tối sầm lại, trong đó một lão nhân do dự một chút rồi trầm giọng nói:
 
- Nếu là giao huyết hồn cho các hạ cũng không khác gì so với phải chết cả. Như vậy, chẳng bằng liều mạng một phen, cho dù chết cũng không còn gì phải tiếc nuối.
 
Thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh, mở miệng nói:
 
- Giao ra huyết hồn, năm trăm năm sau ta tự nhiên sẽ giao trả lại.
 
Trên mặt lão nhân kia lộ ra nét phức tạp, hồi lâu sâu thở phào một hơi, nói:
 
- Hy vọng các hạ sẽ không nuốt lời! - Dứt lời, ánh mắt hắn liếc nhìn mấy vị đồng môn tỏ ý xin lỗi, tay phải run run điểm lên mi tâm. Một giọt máu màu vàng từ trên trán bay ra. Sau khi bị Vương Lâm nắm trong tay, thân mình hắn hạ xuống mặt đất, trầm mặc không nói.
 
Lão nhân tiên phong đạo cốt cười lên chua xót, nhìn sang một lão nhân cuối cùng còn lại. Lão nhân kia do dự một chút, liếc mắt nhìn xuống Trần Bách Lương đã bỏ mình, thở dài nói:
 
- Thôi, thôi!
 
Nói xong, tay phải hắn điểm lên mi tâm, giao ra huyết hồn. Sau đó buông tay áo, hạ xuống mặt đất, nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, không lo lắng gì nữa, mặc kệ mọi chuyện.
 
Lúc này đây chỉ còn một người lão nhân tiên phong đạo cốt kia. Hắn trầm ngâm chỉ vào người đang bị vây khốn trong Cấm phiên, chua xót nói:
 
- Các hạ có thể thả Thiên Vân Tử ra không?!
 
Tay phải Vương Lâm vung lên, lập tức Cấm phiên mở ra một khe hở, thân ảnh của Thiên Vân Tử theo đó nhanh chóng bay ra. Sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm. Sau khi đi ra, đang định mở miệng thì lập tức phát hiện có điều không ổn, liền cẩn thận đánh giá xung quanh, thần sắc đại biến.
 
Lão nhân tiên phong đạo cốt thở dài, truyền âm. Sắc mặt Thiên Vân Tử lập tức trở nên âm tình bất định, nhìn lại.
 
Hai người câm lặng, thần thái ảm đạm, đều giao ra huyết hồn.Thoáng cái toàn bộ năm vị lão tổ của Vân Thiên Tông, một chết, bốn hàng.
 
Cả người Tống Thanh đã toát đầy mồ hôi lạnh, trong đầu hắn trở nên trống rỗng, kinh hoảng không biết nên đi đâu về đâu. Về phần Liễu Phỉ, hai mắt hắn cũng trở nên ngơ ngác. Hắn không ngờ rằng ngay cả các vị lão tổ cũng cũng không thể chiến thắng người này, Vân Thiên Tông chẳng lẽ thật sự phải đổi chủ sao?!
 
Thu huyết hồn của bốn người kia, ánh mắt Vương Lâm đảo qua, dừng lại trên đám người Tống Thanh, Liễu Phỉ, âm thanh chứa đầy vẻ uy hiếp, bình thản vang lên:
 
- Tất cả Kết Đan kỳ tu sĩ trở lên đều phải giao ra huyết hồn, không ngoại trừ bất cứ kẻ nào.
 
Thân mình Tống Thanh run lên, vội vàng cung kính cúi đầu vâng dạ, giao ra huyết hồn của mình đầu tiên. Liễu Phỉ và hai vị trưởng lão kia cũng đều giao ra huyết hồn.
 
Cuối cùng, ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên người đám tu sĩ của các tông phái khác, ánh mắt lạnh như băng, nói:
 
- Không tiễn!
 
Mọi người đều thở mạnh một hơi, vội vàng vâng dạ cáo từ, dùng tốc độ nhanh nhất ly khai Vân Thiên Tông. Không lâu sau, trong đại điện chỉ còn lại mấy người ít ỏi.
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, ôm lấy Lý Mộ Uyển, thân mình nhanh chóng bay lên không, hướng về phía Nam Uyển bay đi. Thoáng cái, hai người đã đi vào Nam Uyển. Sau khi đến đây, Lý Mộ Uyển đang định mở miệng nói chuyện, sắc mặt Vương Lâm lập tức trở nên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình không kìm được run rẩy mấy cái.
 
Trên mặt Lý Mộ Uyển lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng. Vương Lâm thở sâu, nói nhanh:
 
- Ta muốn bế quan mấy ngày! Uyển nhi, hộ pháp cho ta!
 
Nói xong, thân hình Vương Lâm liền biến mất, hiện thân ở trong phòng Lý Mộ Uyển. Ngay khi vào phòng, tay phải hắn điểm lên mi tâm, tiến nhập vào trong không gian nghịch thiên.
 
Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, nhắm mắt lại thổ nạp.
 
Thực tế, Vương Lâm Kết Anh vẫn chưa hoàn toàn thành công!
 
Nếu không, lấy tính cách của hắn, tất nhiên sẽ giết sạch những ai ngăn cản. Sau đó thu giữ toàn bộ đan dược của Vân Thiên Tông, mang theo Lý Mộ Uyển rời khỏi Sở quốc, tuyệt đối sẽ không phiền toái thu lấy hồn huyết của bọn tu sĩ kia.
 
Hai mươi ngày trước, sau khi phân thân hắn ăn Lục phẩm linh dược, Kết Anh thành công và tu vi tiến thẳng lên Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh. Mọi việc đến đó đều thuận lợi, cũng chưa có sai sót gì xảy ra.
 
Chỉ có điều, khi dung hợp với bản tôn chính là lúc xuất hiện biến cố.
 
Trong dự liệu của Vương Lâm, lấy tu vi của phân thân kéo bản tôn lên, rồi nhường hết cho bản tôn.
 
Nhưng hắn thật sự xem thường khó khăn đột phá bình cảnh của Cực cảnh thần thức. Trước hắn, có không ít kẻ, dù là đại tài, đại trí, nhưng sau khi đạt đến bình cảnh của Cực cảnh thì đều không thể đột phá lên được.
 
Thậm chí có thể nói, muốn cho Cực cảnh thần thức hoàn toàn đột phá bình cảnh đó là một việc bất khả thi. Bởi vì thực tế, Cực cảnh chính là một hình thức khác của Thiên kiếp. Muốn đề cao uy lực của Thiên kiếp, phàm nhân sao có thể. Mặc dù là tu sĩ cũng không có biện pháp gì. Loại lực lượng này thuộc về thiên uy, thần bí khó lường.
 
Trong giai đoạn dung hợp cuối cùng, Vương Lâm thuỷ chung vẫn không thể khiến bản tôn Kết Anh. Rốt cục khi đã đến đường cùng, hắn không ngừng nén ép phân thân, cô đọng Nguyên Anh của phân thân, sau đó làm cho phân thân hoá thành một Nguyên Anh, ngồi ngay ngắn ở trong đan điền của bản tôn, dùng nó để thay thế Nguyên Anh.
 
Phương pháp này tuy có thể tạm thời đề cao tu vi của bản tôn lên đến Nguyên Anh kỳ, thậm chí Cực cảnh thần thức vốn có liên hệ cũng đạt đến uy lực của Nguyên Anh kỳ. Nhưng loại đề cao tu vi này chỉ là tạm thời, không thể kéo dài được. Mỗi một lần đem Cực cảnh công kích, chẳng những hao tâm tổn sức mà còn tiêu hao Nguyên Anh lực nữa.
 
Cực cảnh thần thức trong lúc đó đã không phải là lực lượng mà hắn có thể nắm giữ. Nó gần như đã trở thành một loại pháp bảo, khiến cho việc sử dụng nó cũng cần tiêu hao linh lực. Chẳng qua sử dụng Cực cảnh không chỉ tiêu hao linh lực mà còn cả thần thức và Nguyên Anh tinh khí.
 
Tuy nói có chút bất đắc dĩ nhưng không phải là không có chỗ tốt nào. Chí ít, cực hạn tuổi thọ ba mươi năm của phân thân, sau khi dung hợp với bản tôn, đã biến mất. Hiện tai Vương Lâm không có phân chia bản tôn và phân thân. Nếu muốn rạch ròi ra thì chỉ có thể nói, Nguyên Anh của hắn chính là phân thân, và thân thể hắn chính là bản tôn.
 
Chuẩn xác mà nói, tu vi thực tế hiện hại của hắn chính là Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh. Đối với Cực cảnh thần thức, hắn cũng chỉ sử dụng khi vạn bất đắc dĩ mà thôi.
 
Nếu không như thế, Vân Thiên Tông cũng đã không có cảnh tượng như hiện tại nữa.
 
Hắn vận dụng Cực cảnh thần thức mấy lần, làm cho Nguyên Anh tinh khí tiêu hao phần lớn. Đây chính là nguyên nhân khiến hắn bị thương. Hắn khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh linh lực trong cơ thể. Sau khi ăn vào vô số đan dược, cơ thể hắn mới dần bình ổn.
 
Lúc này bế quan, hắn đã tốn mất bảy ngày, nhưng ngoài thế giới thực chỉ mới chưa đến một ngày.
 
Từ trong nghịch thiên không gian đi ra, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Cực cảnh thần thức mặc dù tồn tại như một pháp bảo nhưng bất kể thế nào hắn cũng có thể xem như đã đột phá Kết Đan kỳ, tiến vàp Nguyên Anh kỳ.
 
Đây chính là lúc hắn giết trở về Triệu quốc báo thù!
 
Ngay khi hắn vừa bước ra không gian nghịch thiên , Lý Mộ Uyển liền đẩy cửa bước vào, yên lặng đứng bên cạnh Vương Lâm, nhẹ giọng nói:
 
- Đã khá hơn nhiều chưa?
 
Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, trong ánh mắt hiện lên một tia nhu tình, đưa tay phải lên vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói:
 
- Không có đáng ngại cả!
 
- Ngươi… Ngươi có phải là khi Kết Anh xuất hiện biến cố gì phải không? - Lý Mộ Uyển thân thiết nhìn Vương Lâm, rồi trịnh trọng nói tiếp:
 
- Vương Lâm! Ta muốn được nghe lời nói thật. Hết thảy những gì liên quan đến ngươi, ta hy vọng ngươi có thể cho ta biết, được không?
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, nhìn sang Lý Mộ Uyển. Trong ánh mắt nàng hắn có thể thấy được một sự chân thật, thế nên chậm rãi nói:
 
- Được! Việc này sớm muộn gì ngươi cũng biết. Ta vốn không phải là người của Hoả Phần quốc. Thực tế, nơi ta sinh ra cách đây rất xa. Đó là một nơi tên là Triệu quốc Tam cấp tu chân quốc… Với thanh âm bình tĩnh, Vương Lâm chậm rãi thuật lại những sự tình của hắn ở Triệu quốc cùng với biến cố hiện tại trong cơ thể. Giọng của hắn nhẹ nhàng như kể về câu chuyện của một ai khác chứ không phải của mình.
 
Đôi mắt của Lý Mộ Uyển không biết đã đỏ lên từ lúc nào. Nàng thế nào cũng không nghĩ đến hoá ra trên người Vương Lâm trước đây lại xảy ra nhiều chuyện như thế!
 
Hồi lâu sau, Lý Mộ Uyển cắn môi, hạ giọng nói:
 
- Hiện tại ngươi phải trở về Triệu quốc sao?
 
Ánh mắt Vương Lâm loé ra hàn mang, gật gật đầu, nói:
 
- Lần này trở về, ta muốn khiến cho Đằng gia máu chảy thành sông! Ngươi hãy cùng ta trở về.
 
Đôi mi thanh tú của Lý Mộ Uyển nhíu lại, trầm ngâm một chút rồi nói:
 
- Mỗi lần ngươi sử dụng thần thức đều tiêu hao rất nhiều Nguyên Anh tinh khí, như vậy không phải là kế sách lâu dài. - Nàng ngẩng lên nhìn thật sâu vào trong mắt Vương Lâm. Trong mắt nàng hiện lên một sự kiên định, nói:
 
- Ta nghĩ nên ở lại Vân Thiên Tông. Chỉ có ở đây mới có đầy tủ tài liệu cùng với nơi luyện đan. Nếu có thể luyện chế ra một viên Lục phẩm linh đan trở lên thì sẽ giúp được rất nhiều cho tình trạng của ngươi.
 
Vương Lâm trầm mặc, liếc nhìn Lý Mộ Uyển một cái, chậm rãi nói:
 
- Ngươi có chắc không?
 
Lý Mộ Uyển thật sự gật đầu, thản nhiên cười nói:
 
- Ngươi đưa hồn huyết của đám Nguyên Anh hậu kỳ kia cho ta, sẽ không cần phải lo lắng cho sự an toàn của ta. Uyển nhi cũng không phải mới ở Vân Thiên Tông một hai ngày. Có một số việc ta tự mình có thể xử lý. Ta muốn đem Vân Thiên Tông biến thành một tông phái chỉ chuyên môn luyện đan cho một mình người.
 
Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển nhướng mày nói:
 
- Nếu là Tứ cấp tu chân quốc tới đây, ngươi sẽ xử lý như thế nào?
 
Lý Mộ Uyển cười khinh thường, nói:
 
- Tứ cấp tu chân quốc chắc chắn sẽ không quản mọi việc của Vân Thiên Tông. Chỉ cần giao nộp linh đan đúng kỳ hạn, hết thảy đều không có vấn đề gì cả. Vương Lâm, ngươi có thể yên tâm, ta tự mình có thể xử lý được.
 
Vương Lâm thở dài. Hắn vốn không phải là người yếu mềm, nếu tâm ý của Lý Mộ Uyển đã quyết thì hắn cũng không khuyên nhủ gì thêm. Sau khi trầm ngâm một chút, hắn điểm mi tâm, đệ nhị Ma đầu từ trong trán bay ra, cung kính nhìn Vương Lâm, lộ ra vẻ mặt sùng kính.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, trầm giọng nói:
 
- Từ nay về sau, ngươi luôn theo sát thủ hộ bên người nàng. Ngươi nhớ kỹ chưa?
 
Đệ nhị Ma đầu liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển một cái sau đó hoá thành một đạo hắc mang, chui vào mi tâm của Lý Mộ Uyển, biến mất không thấy.
 
Lý Mộ Uyển ngẩn ra, lập tức nhớ đến Ma đầu mà trước đó Vương Lâm đã nói tới, không khỏi hết sức hiếu kỳ. Tâm niệm của nàng khẽ động, đệ nhị Ma đầu lập tức từ mi tâm bay ra. Lý Mộ Uyển nhìn Ma đầu có hình thái như tiểu thú này, thấy có chút yêu thích.
 
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm cũng không quá yên tâm, tay phải lật lên, đem Cấm phiên -pháp bảo cường đại nhất của hắn trao cho Lý Mộ Uyển, nói:
 
- Pháp bảo này nếu ngươi dùng tốt, cho dù gặp được Hoá Thần kỳ tu sĩ cũng có thể tự bảo vệ được mình được một chút. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, lấy cảm ứng giữa ta và Ma đầu, ta sẽ lập tức biết được. Đến khi đó chắc chắn ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về.
 
Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm. Nàng không cự tuyệt, mà là nhu thuận tiếp nhận Cấm phiên, trân trọng đặt vào trong túi trữ vật.
 
Làm xong hết thảy, thần thức Vương Lâm xuất ra, đảo qua một vòng toàn bộ Vân Thiên Sơn mạch. Sau khi tìm được đám người Tống Thanh và bốn vị Nguyên Anh hậu kỳ lão tổ, thần niệm của hắn lệnh cho bọn người này đều đến đây.
 
Không lâu sau, tất cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Vân Thiên Tông liền có mặt. Hồn huyết của bọn họ một phần bị Vương Lâm trực tiếp thu giữ, phần còn lại thì khi Vương Lâm bế quan bị Lý Mộ Uyển thu lấy.
 
Lúc này, có thể nói toàn bộ Vân Thiên Tông đã hoàn toàn bị nắm giữ trong tay của Vương Lâm, chỉ cần một ý niệm trong đầu, tất cả lập tức sẽ bỏ mình.
 
Đứng trước mặt những người đó, Vương Lâm lấy ra hồn huyết, giao hết cho Lý Mộ Uyển.
 
Bốn vị Nguyên Anh hậu kỳ lão tổ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển một cái, lại mở miệng nói mấy câu. Còn đám người Tống Thanh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. So với Vương Lâm, bọn họ dễ dàng chấp nhận Lý Mộ Uyển hơn. Dù sao nàng cũng vốn là Trưởng lão của Vân Thiên Tông.
 
Sau khi Lý Mộ Uyển tiếp nhận huyết hồn, nàng quay sang đám người Vân Thiên Tông, hơi cúi người, thản nhiên nói:
 
- Tiểu nữ thay thế phu quân quản lý Vân Thiên Tông, mong các vị tiền bối chiếu cố một chút. Bốn vị lão tổ, thân phận của các vị cao quý, không cần đem chuyện hồn huyết này để trong lòng. Năm trăm năm sau, Uyển nhi tất nhiên sẽ hoàn trả lại, mong bốn vị tiền bối không cần để ý. Mặt khác Uyển nhi có thể luyện chế một loại đan dược có thể tăng tuổi thọ, coi như để bồi tội, xin dâng tặng không chút điều kiện. Chẳng qua, loại đan dược này luyện chế có chút khó khăn, tài liệu lại khó tìm. Do đó, cứ năm mươi năm, Uyển nhi sẽ dâng tặng cho các vị một viên. Mỗi người ăn vào sẽ tăng năm mươi năm tuổi thọ.
 
- Gia tăng tuổi thọ? - Lão nhân tiên phong thần sắc chấn động, trầm giọng hỏi.
 
Ba người còn lại đều đưa mắt nhìn. Phải biết rằng đối với bọn họ, thọ nguyên có vai trò cực kỳ quan trọng. Đan dược có thể gia tăng tuổi thọ ở Tu Chân giới không phải là không có, chẳng qua ít nhất đều là Lục phẩm linh đan trở lên, hơn nữa muốn đổi được thì phải trả một cái giá cực cao.
 
- Hiện tại, ta còn có năm viên, bốn vị có thể nhìn trước một chút. - Lý Mộ Uyển thản nhiên cười nói, xuất ra một cái bình, đổ ra đan dược, đưa qua.
 
Lão nhân tiên phong đạo cốt sau khi nhìn thoáng qua, cùng hai người còn lại nhìn về phía Vân Thiên Tử. Sau khi hắn ngưng thần một chút, lập tức động dung, ngẩng đầu nhìn Lý Mộ Uyển, trầm giọng nói:
 
- Đan dược này là do ngươi luyện chế sao?
 
Lý Mộ Uyển mỉm cười nói:
 
- Đan dược này là do ta luyện chế, nhưng tài liệu là do phu quân ta cung cấp. Trên thực tế, Thọ Nguyên đan này chính là từ linh dịch luyện chế mà thành.
 
Ánh mắt Vân Thiên Tử nhìn sang Vương Lâm, trầm ngâm một chút, thở dài nói:
 
- Ài, ngươi đem hồn huyết của chúng ta giao cho Lý trưởng lão thì chắc là ngươi sắp phải rời khỏi nơi này. Ngươi yên tâm, nếu đúng hạn giao cho ta đan dược này thì trong vòng năm trăm năm, ta sẽ bảo vệ nàng bình an.
 
Vương Lâm gật đầu nói:
 
- Thế thì thật là tốt!
 
Đôi mắt đẹp của Lý Mộ Uyển chuyển sang nhìn Tống Thanh và Liễu Phỉ, cười nói:
 
- Âu Dương Tử sư huynh vì sao không tới?
 
Tống Thanh nhìn liếc sang Vương Lâm một cái, vội vàng nói:
 
- Hắn đang muốn luyện chế đan dược. Tuy nhiên Âu Dương Tử sư huynh có nhắn với ngươi một câu đó là nếu ngươi có thể đem tất cả ngũ phẩm linh đan của Vân Thiên Tông cho hắn để làm tế phẩm thì hắn nguyện ý giao huyết hồn cho ngươi làm… Ân, đây là nguyên văn câu nói của hắn!
 
Lý Mộ Uyển cười khẽ nói:
 
- Ngoài tiểu nữ, Âu Dương Tử sư huynh chính là Ngũ phẩm luyện đan sư của Vân Thiên Tông ta. Yêu cầu của hắn Uyển nhi tự nhiên đồng ý. Không phải chỉ là Ngũ phẩm đan dược thôi sao, cứ cầm mà dùng!
 
Nói xong, Lý Mộ Uyển liếc nhìn sang Vương Lâm một cái, giải thích:
 
- Vân Thiên Tông có ba vị là Ngũ phẩm luyện đan sư, ngoại trừ Uyển nhi và Âu Dương Tử thì người còn lại chính là Vân Thiên Tử tiền bối!
 
Vương Lâm gật gật đầu, không nói gì, vẫn yên lặng xem Lý Mộ Uyển xử lý việc này.
 
Với sự hiểu biết của Lý Mộ Uyển đối với Vân Thiên Tông trong nhiều năm qua, nàng nhằm vào mấy vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ lần lượt động viên. Nàng vốn cực kỳ xinh đẹp, giọng điệu lại nhã nhặn, lần lượt nói với từng người, lại còn đưa tặng đan dược. Vì vậy mà những người phải giao ra huyết hồn cũng giảm đi đôi chút oán khí!
 
Đương nhiên những điều này cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là hồn huyết đang bị người ta nắm trong tay, chẳng thể khăng khăng đối nghịch. Ngoài ra cũng không ai dám quá cố chấp, dù sao ánh mắt âm lãnh của Vương Lâm cũng không ngừng đảo qua trên người chúng.
 
Không lâu sau, mọi người đều tản đi.
 
Đợi sau khi mọi người rời khỏi, Vương Lâm thở sâu, trầm giọng nói:
 
- Ngồi xuống, thổ nạp! Năm đó, thọ nguyên của ngươi bị tổn hại, khiến cho cơ thể cũng không thể Kết Anh được. Để ta trợ giúp ngươi một tay.
 
Lý Mộ Uyển mím môi, gật đầu, khoanh chân ngồi xuống trước người Vương Lâm. Tay phải Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức 6 bình linh dịch còn sót lại toàn bộ bay ra. Hắn vung tay, mấy bình ngọc vỡ vụn, linh dịch bên trong ngưng kết cùng một chỗ.
 
Vương Lâm giơ tay phải chộp một cái, linh dich lập tức hạ xuống Thiên linh cái của Lý Mộ Uyển, rồi chậm rãi tiến vào trong cơ thể nàng. Ánh mắt hắn chợt loé lên, nhanh chóng sử dụng linh dịch để bồi bổ toàn thân Lý Mộ Uyển, lấy tu vi Nguyên Anh kỳ của mình để đem thân thể bị tổn hại nhiều năm qua của Lý Mộ Uyển bổ sung từng chút một.
 
Cũng may là có Vương Lâm chứ ngoài hắn ra cũng chẳng có bất cứ kẻ nào có được nhiều linh dịch như thế. Thậm chí lại chẳng tiếc rẻ trợ giúp bồi bổ cho thân thể cho người khác.
 
Hai canh giờ sau, Vương Lâm thu công. Ở lại Vân Thiên Tông mấy tháng, Vương Lâm mượn cơ hội này thu thập bổ sung nghịch thiên linh dịch cho bản thân mình dùng, đồng thời lưu lại một ít cho Lý Mộ Uyển.
 
Ngoài ra, Tử Mặc Trùng của Trần Bách Lương cũng bị hắn thu hết, đặt trong một túi trữ vật đặc chế, chuẩn bị cho khi cần thì đem ra sử dụng.
 
Mặt khác, bởi vì cho Lý Mộ Uyển Cấm phiên nên hắn tận dụng mấy tháng này, đem một khối Mặc Gian thạch tiến hành chế tác. Lần này, hắn làm ra một cái Cấm phiên chỉ có thuộc tính công kích.
 
Do Cấm phiên chỉ có một thuộc tính nên luyện chế cũng có chút thong thả. Thường thì một cấm chế cũng cần thời gian suy xét kỹ rồi mới có thể khắc lên trên kỳ phiên được.
 
Mấy tháng sau, tới ngày hoàn thành cấm phiên, vì Vương Lâm sợ sẽ dẫn đến thiên kiếp đánh xuống nên do dự một chút vẫn chưa khắc xuống một đạo cấm chế cuối cùng. Do đó, uy lực của Cấm phiên tất nhiên không thể phát huy được lớn nhất. Chẳng qua, vì Cấm phiên này chỉ có một thuộc tính nên dù chưa hoàn thành nhưng uy lực của nó so với Cấm phiên tạp phẩm có chút thành tựu trước kia thì chỉ yếu hơn một chút mà thôi.
 
Một ngày, vào sáng sớm, Vương Lâm cầm lấy số đan dược mà Lý Mộ Uyển sau khi sắp xếp lại Tàng Đan Các đưa cho hắn, ly khai Vân Thiên Tông. Đứng trên đỉnh đại điện là một nữ tử, ánh mắt thương yêu, nhìn thân ảnh của Vương Lâm dần dần khuất xa.
 
Nàng không biết lần sau gặp lại thì đã qua đi bao nhiêu năm tháng. Thực tế, Lý Mộ Uyển vốn tính toán cùng Vương Lâm rời đi, chẳng qua nàng là một nữ tử luôn hiểu biết. Biết nếu nàng luôn bên cạnh Vương Lâm thì có thể dễ dàng trở thành gánh nặng cho hắn. Không bằng ở lại Vân Thiên Tông, vì hắn luyện đan. Như vậy, ở đáy lòng đối phương, địa vị của mình sẽ ngày càng cao hơn.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-202/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận