Tiên Nghịch Chương 248: Đại Ngưu.

Dòng chảy màu đen dưới sự điều khiển của hai tay Vương Lâm nhanh chóng biến hóa hình dạng, dần dần trở nên vuông vức, lại từ từ trở nên thực chất. Một lúc lâu sau, dòng chảy màu đen hoàn toàn biến mất, một cái ấn hình vuông xuất hiện trước người Vương Lâm.
 
Cái ấn này lớn tầm một bàn tay, bên ngoài có khắc hình một người. Người này không có mặt mũi, chỉ có thân hình. Hắc ấn này bao gồm ý nghĩa của bốn trăm năm giết chóc của Vương Lâm, là chữ Tử.
 
Tay phải Vương Lâm đặt trên hắc ấn. Lập tức một cỗ cảm giác như máu hòa vào nước xuất hiện trong tim hắn. Hắn hít sâu một hơi, hắc ấn dần dần biến mất trong tay hắn, dung nhập vào trong Nguyên Anh.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, lưu luyến nhìn cửa hàng mình đã ở hơn ba mươi năm nay một lần nữa, tay phải tùy ý vung lên. Lập tức toàn bộ tượng khắc gỗ trong cửa hàng liền biến mất.

 
Sau đó hắn mở cửa, đón gió tuyết trong đêm, bước ra ngoài.
 
Vương Lâm chậm rãi đi tới ngã tư đường. Gió tuyết ngày càng lớn.
 
Thân ảnh hắn khi mới ra khỏi cửa hàng vẫn là một lão già sắp xuống mồ, nhưng theo từng bước chân, khi hắn tới đầu phố thì thân hình hắn dần cao hẳn lên. Những nếp nhăn trên mặt hắn chậm rãi biến mất. Cuối cùng trong nháy mắt khi đứng ở đầu phố, Vương Lâm từ một phàm nhân đã chuyển hóa thành một tu sĩ.
 
Hiện tại hắn vẫn chưa phải Hóa Thần, nhưng giờ phút này khoảng cách tới Hóa Thần đã rất gần. Nắm được ý cảnh sinh tử, hiểu được thiên đạo, Vương Lâm cảm thấy thân thể có một cảm giác lâng lâng như muốn bay đi, cảm giác đó dần dần lan cả ra ngoài thân thể hắn.
 
Dường như từ trên trời cao có một lực lượng thần kỳ đang mở rộng ra, lôi kéo hắn.
 
Loại cảm giác này chính là biểu hiện sắp Hóa Thần. Lúc này hắn không cần hiểu được thiên đạo, không cần cảm thụ ý cảnh, chỉ cần kiếm một địa phương lẳng lặng bế quan mười năm liền chắc chắn đặt tới cảnh giới Hóa Thần.
 
Vương Lâm đứng ở đầu phố, quay đầu nhìn thoáng qua mười hộ đã trống không tới chín ở ngã tư này. Dãy phố ba mươi năm nay hắn ở. Từng ngọn cây nhành cỏ ở nơi này hắn đều hiện lên trong tim hắn. Trong lòng hắn hiện lên một tia luyến tiếc.
 
Nhìn hồi lâu, đem hết thảy cảnh vật ghi tạc trong tim, Vương Lâm thở dài một tiếng, xoay người, biến mất trong bóng đêm.
 
Ở phía nam của liên minh tứ phái có một tòa thành trì hơn vạn dặm. Nơi này có rất đông phàm nhân. Những căn phòng chống lạnh của con người trải rộng khắp nơi, trong phòng có rất nhiều người.
 
Bọn họ bị đưa tới đây, làm công việc dọn tuyết. Đại Ngưu cũng ở một trong số những phòng đó.
 
Cùng phòng với hắn có có hơn ba mươi người. Căn phòng vốn không lớn, giờ lại càng chật chội. Đại Ngưu nằm trong góc, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.
 
Hắn nhớ thê tử, nhớ con, lại càng nhớ Vương Lâm.
 
Tất cả mọi thứ ngày xưa dưới trận tuyết tai này đều tan thành mây khói.
 
Trước trận tuyết này, hắn là một người thừa ăn no mặc ấm, lại có cửa hàng của mình, còn thuê mấy người tiểu nhị, chưởng quỹ, con hắn thì đã xin gia nhập một môn phái của tiên nhân, trở thành một thành viên của tiên nhân.
 
Ở nơi ngã tư đường ấy, cuộc sống của hắn có thể coi là tươi sáng.
 
Thê tử yêu thương hắn, cuộc sống tốt đẹp. Hắn thậm chí còn có ý định đợi Vương thúc lớn tuổi hơn chút nữa sẽ không để hắn khắc tượng gỗ nữa mà để mình phụng dưỡng hắn khi tuổi già.
 
Trong tâm lý của hắn, cha mẹ đã qua đời, Vương thúc thúc nhìn mình lớn lên đã trở thành bậc trưởng bối. Nhưng vì trận tuyết kinh hoàng này mà hết thảy mọi việc đều thay đổi.
 
Hắn không biết hiện giờ thê tử ra sao. Mấy tháng nay nghe nói cả phụ nữ trẻ con đều bị bắt tới, hắn bàng hoàng bất an. Thân thể của thê tử không tốt lắm, lạnh giá thế này làm sao có thể chịu nổi.
 
Chứng kiến có người bị đông cứng mà chết, trái tim Đại Ngưu đau đớn như bị dao cắt! Cũng không phải vì hắn tính đồng bào đồng loại gì mà là do một cảm giác tuyệt vọng thật sâu trong nội tâm và nỗi lo lắng cho thê tử của mình.
 
Hắn lo lắng thê tử không chịu nổi, sẽ bỏ hắn mà đi.
 
Ngoài thê tử ra, người mà hắn lo lắng nhất còn có Vương Lâm. Theo hắn thấy, Vương thúc thúc tuổi cũng đã cao, thân thể không còn mạnh khỏe nữa.
 
Hắn đã mất cha mẹ, hắn không muốn cả Vương thúc thúc cũng bỏ hắn mà đi.
 
Nhi tử của Đại Ngưu, Tằng Tiểu Ngưu vốn là vừa mới gia nhập Bạch Vân Tông, tu vi ngưng khí kỳ của hắn khiến thân phận hắn cao hơn hẳn phàm nhân nhưng với sức lực của hắn thì ở giữa trận chiến giữa hai quốc gia chẳng có bất cứ tác dụng gì.
 
Do vậy hắn tuy muốn tìm kiếm cha mẹ mình nhưng liên minh tứ phái lớn như vậy, toàn bộ phàm nhân đều bị bắt đi, phân tán khắp cả nước.
 
Hắn trừ phi có thần thông thông thiên, nếu không căn bản không tìm nổi cha mẹ.
 
Đại Ngưu đi đợt tuyết này đã trút xuống bao lâu rồi. Hầu như ngày nào hắn cũng nhìn thấy bên cạnh mình có người chết cóng.
 
Đồng thời hắn cũng phát hiện ra chỗ thần kỳ của tượng điêu khắc gỗ. Mỗi khi hắn thấy lạnh giá, tượng gỗ lại tỏa ra những luồng hơi ấm. Luồng hơi ấm này trong khoảnh khắc liền chạy khắp toàn thân, cho dù hắn có lạnh hơn nữa cũng vẫn có thể bình yên vượt qua.
 
Sau khi biết sự thần kỳ của tượng khắc gỗ, Đại Ngưu không khỏi cảm thấy có một cảm giác xa lạ với Vương Lâm. Cho tới bây giờ hắn không thể hiểu thấu được lão nhân này.
 
Chẳng qua cũng vì có tượng khắc gỗ này mà lo lắng của Đại Ngưu về thê tử cũng giảm đi một chút. Hắn tin rằng chỉ cần thê tử không tháo tượng gỗ xuống thì cũng có thể giống hắn, không bị chết rét.
 
Nhưng thời gian dần trôi qua, dường như vĩnh viễn không thể quét sạch hết tuyết, trong lòng Đại Ngưu lại nổi lên sự tuyệt vọng.
 
Tuyết trên trời rơi xuống tuy nhỏ bé nhưng không hề gián đoạnk.
 
Mấy ngày hôm này, đã có nhiều phàm nhân lén lút bỏ trốn. Bọn họ muốn trốn sang nước láng giềng, cho dù phải từ bỏ hết thảy, chỉ cần được sống là còn có hi vọng.
 
Nghe nói hiện giờ nước láng giềng không có tuyết rơi, thời tiết giống như mùa xuân vậy, vạn vất sinh sôi, ánh nắng ngập tràn.
 
Sớm nay Đại Ngưu là người thức dậy đầu tiên. Hắn từ trên giường bò dậy. Bên cạnh hắn là đứa con thứ hai của Chu gia. Tiểu tử này mới hơn hai mươi tuổi, đang lúc tráng niên. Bình thường khi làm việc thường được phân cùng tổ với Đại Ngưu, vẫn luôn giúp đỡ hắn rất nhiều.
 
Đây là một hài tử thuần phác. Đại Ngưu đẩy hắn một cái, nhưng lập tức hắn bỗng giật mình. Hắn nhìn con trai thứ hai nhà họ Chu, tay phải run rẩy đặt trên mũi hắn, sau đó cười thảm một tiếng, lẩm bẩm: - Chết rồi.
 
Vừa nãy khi đẩy hắn, Đại Ngưu phát hiện ra thân thể hắn đã cứng ngắc. Lúc này nước mắt Đại Ngưu tuôn như mưa. Hán tử bốn mươi tuổi này ôm đầu ngồi khóc rống lên.
 
Hắn nhớ nhà, nhớ thê tử, nhớ nhi tử của mình, nhớ Vương Lâm, nhớ cửa hàng, nhớ những ngày ấm áp khi xưa.
 
Lúc này lục tục có người bò dậy, kinh ngạc nhìn Đại Ngưu, ngay sau đó phát hiện ra trong phòng này, chỉ trong vòng một đêm đã có năm người chết rét.
 
Ai nấy đều trầm mặc. Một hồi lâu, bên ngoài phòng truyền tới một tiếng quát: - Đi ra đi, làm việc. Nếu ai dám lười biếng sẽ bị quẳng ra ngoài cho chết rét.
 
Trong phòng có người khẽ thở dàu-i, chậm rãi đi ra ngoài. Bọn họ hai mắt đờ đẫn, mặt mày vàng vọt xanh xao. Trước đây vài tháng khi mới tới dọn tuyết, lúc đầu còn được ăn no, nhưng càng về sau thức ăn càng ít. Hiện giờ thể lực của họ đã rất kém rồi.
 
Đại Ngưu vẫn ôm đầu, ngồi trên mặt đất khóc lóc. Một người trung niên tốt bụng tiến tới kéo hắn, thấp giọng nói: - Đại Ngưu, đi thôi. Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng.
 
Đại Ngưu bị hắn kéo, nhìn chằm chằm vào thân thể người con thứ hai của Chu gia đang nằm yên không nhúc nhích, nước mắt lại chảy ra.
 
Ra khỏi phòng, lập tức gió lạnh đập vào mặt. Thân thể Đại Ngưu lạnh lẽo, nhưng ngay lúc này, tượng khắc gỗ trên người hắn lại truyền tới từng đợt hơi ấm, xua tan đi cái lạnh.
 
Đại Ngưu sờ sờ ngực, nhìn mọi người từ trong các phòng ốc bốn phía đi ra. Hắn cắn răng một cái, quyết định bỏ trốn. Hắn muốn đi tìm thê tử, sau đó hai người rời khòi đây, chạy sang nước láng giềng, cố gắng sống sót, chờ tới khi tuyết tan lại trở về.
 
Đêm khuya hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, Đại Ngưu lặng lẽ bò dậy, mở cửa phòng. Bị gió lạnh thổi qua, thân thể hắn lập tức run lên, cắn chặt răng, tiến vào giữa gió tuyết.
 
Bốn phía có quân đội phàm nhân đóng quân, chẳng qua đối với dân chúng bỏ trốn họ cũng không thèm hỏi tới. Bởi lẽ giữa thời tuyết lạnh giá này, ở lại đây thì may ra còn một đường sống chứ nếu bỏ đi thì chỉ có con đường chết.
 
Vì thế nên lúc đầu còn có người để ý, về sau thì mặc kệ. Nếu muốn đi đâm đầu vào chỗ chết thì ai mà ngăn được chứ.
 
Đại Ngưu đi vào trong gió rét, chậm rãi bước trên cánh đồng tuyết. Thiên hạ tuy rộng lớn nhưng dường như không có chỗ để hắn dung thân. Đêm khuya, gió càng ngày càng lạnh, Đại Ngưu đang bước đi rất khó khăn, đột nhiên vấp phải một vật gì đó, trượt chân, thân thể ngã sấp xuống.
 
Chỉ thấy bên cạnh hắn là một thân thể đã bị đông thành đá.
 
Thi thể này hiển nhiên là chưa chết được bao lâu, cho nên không có nhiều tuyết phủ mà chỉ có một tầng tuyết mỏng. Đại Ngưu khi ngã sấp xuống, khuôn mặt nằm ngay sát khuôn mặt hắn.
 
Thậm chí hơi thở của hắn cũng đến được khối thi thể đó.
 
Ngây ngốc một hồi, Đại Ngưu sợ hãi kêu lên, vội vàng bò dậy, lui lại phía sau. Nhưng ngay sau đó hắn lại vấp ngã. Trong lòng Đại Ngưu dâng lên từng trận hàn ý, cẩn thận nhìn bốn phía một lượt mới phát hiện ra, ở chỗ này có vô số thi thể.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-248/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận