Tiên Quốc Đại Đế Chương 45: Ký Ức Không Thể Quên

Tiên Quốc Đại Đế
Tác giả: Quan Kỳ
Q.11 - Chương 45: Ký Ức Không ThểQuên
  
Ads
Cảtriều văn võ lại cười lớn lên.

Tiểu Bách Ế tức gin kêu gào không muốn, nhưng Quỷ Cốc Tử dường như muốn đánh vào lòng tự tin của Tiểu Bách Ế, dường như muốn hoàn toàn đảkích Tiểu Bách Ế trở thành một kẻ tự kỷ. Bởi vì sau mộng cảnh này qua đi, có thểhoàn toàn ảnh hưởng tới hiện thực.

- Tiểu Bách Ế, ngươi biết không? Nếu không phải Bách Hoàng căn dặn, bảo ta cố gắng giáo dục ngươi, không nên oán hn ngươi, ngươi sao có thểcó được như ngày hôm nay. Ta tôn kính Bách Hoàng. Bách Hoàng bảo ra ta đối xử tốt với ngươi, ta mới phải khắc chế tình cảm của mình. Bởi vì phụ thân ngươi, ta liền hn ngươi. Năm đó, ta, Bách Nghiệp, Nhược Vân, đều được Bách Hoàng giáo dục. Nhưng tại sao? Tại sao Bách Nghiệp có thểlấy được Nhược Vân?



Sắc mặt Quỷ Cốc Tử dữtợn nói.

- Ta hn hắn. Nhược Vân vốn phải là vợ của ta. So với Bách Nghiệp, ta càng thương nàng hơn. Ta có thểvì nàng mà từ bỏ nguyện vọng của mình. Trên cửu tiêu, dưới Hoàng Tuyền, nàng khát, ta đi trộm cho nàng bàn đào của Tây Vương Mu. Nàng đói bụng, ta vì nàng đi Đông Hải giết rồng. Nàng bịBách Hoàng phạt, ta có thểchịu phạt cùng nàng. Tất cảta đều làm được. Nàng yêu cầu gì, ta cũng làm được. Vy tại sao ta lại bịBách Nghiệp cướp mất người yêu?

Quỷ Cốc Tử dữtợn gào thét.

- Tại sao? Bách Nghiệp, hắn chỉlà một tiểu nhân. A! Hắn có thểcho Nhược Vân được cái gì? Hắn cái gì cũng không thể. Hắn kết bạn đi Thiên Ngoại Thiên đối phó ác ma, còn khiến Nhược Vân vì vy mà phải trảgiá bằng cảsinh mạng. Bách Nghiệp, hắn là tên khốn kiếp. Ta hn hắn. Nhược Vân tốt như vy, hắn lại không quý trọng. Ta hn hắn. Ta cũng hn ngươi, tiểu nghiệt chủng!

Quỷ Cốc Tử dữtợn nói.

Tiểu Bách Ế sợ hãi nhìn Quỷ Cốc Tử.

- Từ nhỏ đã đáng ghét. Mỗi lần Bách Hoàng bế quan, còn muốn ta dạy học vấn cho ngươi. Tiểu nghiệt chủng, tiểu nghiệt chủng!

Quỷ Cốc đầy Tử thù hn nói.

- Ta dạy ngươi nhiều như vy, ngươi lại vô ơn bạc nghĩa. Trước đây ngươi gọi ta là sư thúc. Sau đó lại biến thành tiên sinh. Tiếp sau đó, ngươi lại tùy ý quát lớn, gọi thẳng tên huý của ta. Tiểu nghiệt chủng! Ngươi là kẻ vô ơn bạc nghĩa! Ta nên làm thần tử của ngươi sao? Ngươi có được như ngày hôm nay, phần lớn đều do ta giúp ngươi. Sự thành tựu của ngươi có một nửa là ta dành cho. Ta nợ ngươi sao? Tiểu nghiệt chủng!

Quỷ Cốc Tử dữtợn nói.

Nói xong, tay Quỷ Cốc Tử lại lấy từ trong đầu Diêm Xuyên ra một mảnh giấy.

- Ngày hôm nay nhìn thấy một nữtử. Nàng đẹp quá, tim ta như muốn nhảy ra ngoài!

Quỷ Cốc Tử tiếp tục đọc.

- Ha ha ha ha ha. Tiểu nghiệt chủng, trong đầu của ngươi rốt cuộc còn có cái gì đây? Tim như muốn nhảy ra ngoài? Ha ha ha ha!

Quỷ Cốc Tử tùy ý cười lớn.

Giờphút này, Quỷ Cốc Tử cực kỳ sảng khoái.

- Ha ha ha ha ha!

Văn võ toàn triều cũng theo hắn cười lớn.

- Ta không muốn!

Tiểu Bách Ế khóc lớn kêu.

- Không muốn, ta càng muốn mọi người xem, ha ha ha!

- Ha ha ha ha!

Trong vô số cười lớn, Quỷ Cốc Tử lại lấy từ trong đầu Diêm Xuyên ra một tờgiấy màu đen.

- Ha ha ha ha!

Văn võ toàn triều cười lớn nhìn về phía Quỷ Cốc Tử.

Quỷ Cốc Tử lúc trước đang cười lớn, thần sắc bỗng nhiên hơi thu lại.

- Thiên Đế, viết cái gì vy?

- Đúng vy. Thiên Đế, lại viết chuyện gì buồn cười vy?

...

...

...

Quần thần ồn ào, nhưng sắc mặt Quỷ Cốc Tử lại càng lúc càng nghiêm túc. Hắn cau mày. Sắc mặt hắn tỏ ra quái dịnhìn Tiểu Bách Ế.

Thịvệ đang giữTiểu Bách Ế, bỗng nhiên thảlỏng.

Tiểu Bách Ế liều mạng giãy dụa, rốt cuộc cũng giãy dụa ra được. Tiểu Bách Ế quay đầu lại phóng về phía ngoài đại điện.

- A!

Trong đại điện, sắc mặt Quỷ Cốc Tử khó coi nhìn Tiểu Bách Ế chạy trốn. Hắn cầm tờgiấy màu đen trong tay, vò thành một nắm. Rõ ràng nội dung bên trong trang giấy này khiến Quỷ Cốc Tử hết sức chấn động.

- Thiên Đế? Còn muốn xem nữa không?

Một ít thần tử kêu lên.

Quỷ Cốc Tử lại không đểý đến hắn. Quỷ Cốc Tử đuổi theo về phía ngoài đại điện.

Tiểu Bách Ế hoảng hốt lo sợ chạy ra khỏi Triều Thiên Điện. Trong nháy mắt khi hắn chạy ra, bỗng nhiên tình cảnh chuyển đến phòng ngủ lúc trước.

Vn là phòng ngủ Tiểu Bách Ế từng tỉnh dy lúc trước. Bên cạnh phòng ngủ chính là linh đường kia.

Tiểu Bách Ế nhìn thấy tại cửa phòng ngủ, chính là một tiểu hài. Tiểu hài tử này không phải ai khác. Đó chính là Tiểu Bách Ế.

Dường như đó là một ký ức từ rất rất lâu, bịTiểu Bách Ế nhớ lại.

Tiểu Bách Ế đi về phía linh đường kia. Hắn núp mình sau bức tượng, lén lút nhìn vào phía bên trong linh đường.

Bên trong linh đường, Bách Nghiệp vừa uống rượu, vừa đốt tiền giấy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tiểu Bách Ế đi tới trước mặt Bách Nghiệp. Nhưng lúc này Bách Nghiệp căn bản không nhìn thấy Tiểu Bách Ế. Hắn chỉuống rượu chìm trong chán chường bi thương.

Bên ngoài linh đường, Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên tiến vào khung cảnh lạlùng này.

- Đây là.. ký ức của Bách Ế khi còn bé sao? Hắn nhìn thấy gì? Nơi này chẳng lẽ là nơi hắn vn không có cách nào quên được?

Quỷ Cốc Tử hiếu kỳ nhìn vào bên trong linh đường.

Trong linh đường, Quỷ Cốc Tử nhìn thấy Bách Nghiệp, nhìn thấy cỗ quan tài kia.

- Nhược Vân?

Mắt Quỷ Cốc Tử nhất thời đỏ lên. Hắn lại nhìn ngược về phía thấy Bách Nghiệp đang ngồi ở trước quan tài.

Bách Nghiệp uống rượu, cảngười đầy vẻ chán chường.

- Nhược Vân vừa chết, ta còn không biết ngươi đã chạy đi đâu. Hóa ra, ngươi vn có chút lương tâm, hóa ra ngươi vn canh giữbên cạnh Nhược Vân?

Trong mắt Quỷ Cốc Tử lộ vẻ phức tạp nói.

Đứng ở cửa, Quỷ Cốc Tử không bước vào, mà nhắm mắt chìm vào trong sự tưởng niệm sâu sắc đối với Nhược Vân.

Bên trong, Tiểu Bách Ế nhìn Bách Nghiệp mượn rượu giải sầu.

- Nhược Vân, đáng lẽ ra ta không nên đểý tới sống chết của người khác. Bọn họ chết hay sống có liên quan gì tới ta. Tại sao ta phải giúp bọn họ. Nếu như không phải ta giúp bọn họ, nàng đã không phải chết rồi!

Bách Nghiệp đổ một ngụm rượu vào miệng, đau khổ nói.

- Không phải. Ta hẳn nên lãnh khốc một chút. Ta không nên quan tâm tới sự sống chết của bọn họ. Bọn họ chết hay sống có liên quan gì tới ta? Ta chỉmuốn người ta yêu, người thân của ta không có vấn đề gì là đủ rồi. Như vy là đủ rồi. Ta hn. Ta hn!

Bách Nghiệp đau khổ kêu lên.

- Ta không cần hữu tình, ta không cần bằng hữu, ta chỉmuốn tất cảphục vụ ta, tất cảvì ta mà nỗ lực, lúc này mới không khiến cho ta hối hn, Nhược Vân, ta rất hn!

Bách Nghiệp khóc lớn.

- Nhược Vân!

Bách Nghiệp gào khóc.

Tiểu Bách Ế ở một bên sợ sệt nhìn vào. Trong mắt hắn đầy vẻ lo lắng.

- Nhược Vân!

Bách Nghiệp gào khóc.

Bên ngoài linh đường, Quỷ Cốc Tử rơi vào bi thương thống khổ, trầm tư trong thế giới của riêng mình.

- Nhược Vân!

Quỷ Cốc Tử cũng đau xót gào lên.

Trong lúc đó, một hình ảnh trong ký ức xuất hiện.

Ầm!

Trong hình ảnh của ký ức, Nhược Vân bịmột ác ma giết chết, bay ra ngoài.

- Nhược Vân!

Lần này, trong ký ức, Quỷ Cốc Tử đã xóa đi hình ảnh của Bách Nghiệp, chỉcó bản thân hắn đang ôm lấy thi thểcủa Nhược Vân, bi thương phn nỗ gần chết.
  
   

Nguồn: tunghoanh.com/tien-quoc-dai-de/quyen-11-chuong-45-9lobaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận