Tiếng súng từ đêm tối Chương 1

Chương 1

Tại hạt Calhour này, William là chủ cửa hàng hoa quả "James Calvin Jaysey William", đồng thời là sở hữu chủ của hai cái máy tách hạt bông lớn, một hãng đại lý xe hơi, một khách sạn tươm tất bên cạnh nhà ga và một số lãi tức thương mại. Nhưng nếu ta vội đi đến kết luận rằng, William sở hữu cả thị trấn này thì sẽ sai lầm. Thị trấn này do những người dân ở đây làm chủ, họ là một dân tộc độc lập và tự hào. Sở dĩ họ bầu William làm Thị trưởng và dự định bầu ông vào ghế Thượng nghị sĩ nhà nước hoặc chánh án, là vì họ thích và kính phục ông. Ông rất xứng đáng. Không ai ganh tị những thành công của một người làm việc chăm chỉ và có tinh thần trách nhiệm như ông. 


William có vợ và hai con gái. Gia đình không ở xa văn phòng làm việc của ông mấy. Họ sống rất hạnh phúc. Vào giữa buổi sáng, William có thói quen ghé quán Turbyfull's bên kia đường, thưởng thức hương vị cà phê đặc biệt. Sáng nay, như thường lệ, William ghé quán, đứng nói chuyện với chủ quán một lát rồi bước vào trong, ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Một người đàn ông gầy gò, tóc hoa râm, nét mặt thông minh ngồi gần bên bắt chuyện: 
- Jaysey, ông đã quyết định chưa đấy? Sẽ là thượng nghị sĩ hay chánh án? 
William nhận ra ngài cảnh sát trưởng Tom Wheeler, một người tốt bụng nhưng có tật nói hơi nhiều. Ông cười: 
- Ngài sẽ là người đầu tiên được biết. Chỉ có điều, không biết tôi có thích đến tiểu bang State Capital không. Tôi quen với không khí thôn quê hơn. 
William nhìn người bán hàng đứng sau quầy, mặt đỏ và đầy vết sẹo, nụ cười gượng gạo. Ông hỏi chủ quán: 
- Người bán hàng mới ấy là ai thế? 
Turbyfull xoa chiếc cằm bự của mình, nói nhỏ: 
- Đó là Jemmy, vừa đến làm việc hôm qua, do mục sư Powell giới thiệu. Tuy ông ta hơi ngớ ngẩn nhưng làm việc khá tốt. 
Trên đường trở về nhà, William có cảm tưởng như ông đã gặp Jemmy ở đâu rồi. Từ đó, mỗi buổi sáng, khi ông tới quán cà phê, hình ảnh Jemmy cứ gợi trong ông một kỷ niệm mơ hồ nào đó, nhất là khi ông ta hát ê a: "Vị chúa tể, người là tên chăn cừu của tôi, tôi sẽ lẳng lặng tuân phục, người dẫn tôi đến thảo nguyên xa thẳm... " 
Kỷ niệm đó là những ngày William còn trẻ, cách đây 30 năm, khi ông bước chân đến thị trấn Calhour này. Với 5.000 đô la, ông đã mua một chiếc máy cày độc quyền và một nông trại nhỏ. Những thành công của William Jaysey đã khuyến khích những người dân ở đây sử dụng máy cày thay cho những con la chậm chạp. Tất cả những gì mà dân Calhour biết về cuộc đời ông là ông đã lớn lên ở nông trại, từng tham gia thế chiến II, mặc dù cuộc chiến này đã chấm dứt trước khi ông ra nước ngoài. 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t102738-tieng-sung-tu-dem-toi-chuong-1.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận