Tiếng súng từ đêm tối Chương 4

Chương 4

Bà William run rẩy: 
- Cô bé nào? Grace hay He'lene thế? 
Người nhân viên lắc đầu: 
- Không phải con của ông bà đâu. Đó là Nancy, tôi đã gửi cô bé trở lại khu Tree Springs trong xe của bác sĩ. Thôi, mời quý vị vào trong. 
Hai cô con gái của William chạy đến: 
- Kìa bố mẹ, bố mẹ đến đây làm gì thế? 
William mất bình tĩnh, ông ôm Grace và He'lene vào lòng và bắt đầu khóc. Một lát, lòng lắng dịu xuống, ông theo người nhân viên vào trong. Văn phòng nhỏ xíu, có mặt tài xế Buxton, cảnh sát trưởng Tom, Mục sư Powell, hai cậu học sinh trung học và ông chủ trạm gạ Một trong hai cậu đang khai: 


- Cháu không hề có ý định làm tổn thương bạn ấy. Cháu định quăng cây súng đi thôi, nhưng cháu đã lỡ taỵ Cháu đã lấy của bố cháu cây súng đó, nghĩ lại, sợ ăn đòn nên cháu định phi tang nó đi. 
Nước mắt cậu bé bắt đầu ứa ra. Cậu bé thứ hai lên tiếng: 
- Nếu có chuyện gì xảy đến cho Nancy, mày phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. 
Buxton đặt tay lên vai cậu bé: 
- Nancy không sao đâu. 
Mắt cậu ta vẫn long lên: 
- Nếu Nancy chết, tao sẽ giết mày, dù có đổi lấy mười năm tù đi nữa. 
Buxton bấm những đốt ngón tay vào vai cậu bé: 
- Hãy nghe đây! Cháu nói về nhà tù sao dễ dàng quá thế! Chú đã phạm tội vào lúc tuổi không hơn cháu bao nhiêu. Chú bị bắt bằng cách nào? Một người quen với chú từ hồi hai đứa còn nhỏ đã giao nộp chú cho cảnh sát để lãnh thưởng. Anh ta đã phản bội chú chỉ vì tiền. Trong tù, chú bị đánh đập tàn nhẫn. Biết bao lần chú cố gắng vượt ngục để trả mối hận thù nhưng không được. Ý nghĩ trả thù bám riết lấy tâm trí chú, nó làm cho chú không lúc nào được thanh thản. Đó là nỗi đau của chú, nỗi đau sâu lắng biến thành tảng đá đeo trên thân thể chú. Rồi một ngày kia, không chịu đựng được nữa, chú đã trút bỏ gánh nặng ấy đi. Từ đó, dù đang ngồi tù, chú vẫn cảm thấy tự dọ Chú đã tha thứ cho người đó, đã trút được nỗi đau của mình. 
Buxton buông tay ra. Cậu bé thở dài, gương mặt tươi tỉnh trở lại. Buxton quay nhìn mọi người: 
- Kìa, xin chào mục sư, chào ngài cảnh sát trưởng và ông bà William. 
Cảnh sát trưởng Tom nói: 
- Đã đến lúc phải đưa bọn trẻ trở lại thị trấn. 
William buột miệng: 
- Ông Jemmy, ông có biết người đã giao nộp... 
Hai cậu học sinh cũng hỏi tiếp: 
- Đúng rồi, người đã giao nộp chú tên là gì vậy? Chú có bao giờ gặp lại không? 
Gương mặt đầy thẹo của Buxton trở nên đăm chiêu. Sau đó, ông mỉm cười. 
- Chú không thể nhớ được. Rồi ông nói với tất cả: - Dù sao đi nữa, điều đó không thành vấn đề. Tôi đã trút bỏ gánh nặng của tôi rồi. Xin chào quí vị. 
Jemmy bước vào đêm tối, người ta nghe tiếng ông gọi: 
- Tất cả lên xe nào. 
Cảnh sát trưởng Tom nhìn William: 
- Có lẽ ông bà muốn lái xe về cùng hai cháu? 
Họ cùng ra cửa. Hai cậu học sinh bắt tay nhau: 
- Hãy quên những gì tớ nói đi nhé. Thật sự tớ không ngụ ý gì cả. 
William là người cuối cùng rời phòng. Trông ông rất mệt. Ông bước chậm chạp, dường như trên vai ông đang có một gánh nặng vô hình. 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t102740-tieng-sung-tu-dem-toi-chuong-4.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận