Điều này nhất thời khiến cho trong lòng mấy người âm thầm nghi vấn trùng trùng. Không hiểu Dược Thiên Sầu cùng Tuyết Hoàng đang muốn làm trò quỷ gì nữa?
Sau khi căn dặn xong, Dược Thiên Sầu cùng Tuyết Hoàng thoáng đưa mắt nhìn nhau, hai người đang muốn quay về hậu cung, thì đột nhiên nghe thấy thanh âm ở bên ngoài có người vừa phi hành đáp xuống, còn chưa kịp thấy người thì đã nghe được thanh âm nữ nhân từ bên ngoài truyền vào:
"Vãn bối Ly Lệ cầu kiến Tuyết Hoàng!" Đám người Dược Thiên Sầu nghe thấy thanh âm này có điểm quen tai, chờ sau khi đối phương báo dánh họ
"Ly"...Thì sắc mặt đều có chút không quá tự nhiên, đoán ra là người của Ly Cung tới đây, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cân nhắc, hiện giờ người của Ly Cung tới đây, chỉ sợ là có quan hệ tới chuyện tốt mà gã gia hỏa kia đã làm!
Tuyết Hoàng liếc mắt nhìn mấy người một cái. Theo sau bước ra bên ngoài, ngữ khí bình thản nói:
"Vào đi!" Nghe khẩu khí dường như là cùng người bên ngoài có nhận thức qua.
Bên ngoài cung môn, có một nữ nhân tóc mây vấn cao, thân mặc trang phục màu đen, nước da trắng sáng, đang chân thành cung kính bước vào, diễn cảm điềm tĩnh thản nhiên, đây không phải là ai khác mà chính là Tam công chúa Ly Cung, nhóm người Dược Thiên Sầu đã từng gặp qua. Nhưng lúc ấy, chỉ không biết tên nàng kêu là Ly Lệ mà thôi.
Ly Lệ bước vào bên trong, nhìn thấy bên trong Băng Cung có nhiều người như thế, thì cũng không khỏi ngần ra, chờ sau khi phát hiện được là nhóm người Dược Thiên Sầu, thì sắc mặt khẽ biến, dừng bước đứng nguyên bất động ngay tại chỗ. Hồi lâu sau mới chậm rãi tiến về phía trước...
Nàng vốn là bằng hữu duy nhất của Băng Cung công chúa Tuyết Linh Lung, hài người thường xuyên gặp nhau, nên cũng coi như là khách nhân thuyền xuyên đến Băng Cung. Bất quá ngày hôm nay đến đây, cũng không phải bởi vì tìm Tuyết Linh Lung, mà bởi vì mình phù của thái tử Lý Trung ở bên trong Ly Cung, đột nhiên nứt vỡ, nhất thời khiến cho Ly Cung xôn xao lên. Bởi vì chuyện đó biểu thị thái tử Ly Cung đã chết đi rồi.
Điều tra phương vị nơi thái tử Lý Trung chết đi, thế nhưng phát hiện ra là nằm trong phúc địa trăm dặm Đại Tuyết Sơn, đây chính là địa bàn của Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu, bình thường Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu sẽ không bao giờ khách khí đối với người của Tiên giới, hơn nữa dưới tình huống bình thường sẽ không hạ độc thủ người trong Thủy Tộc Minh Hà. Huống chi Tam công chúa Ly Lệ còn có quan hệ với Tuyết Linh Lung!
Vĩ thế mới điều tra căn nguyên tại sao thái tử Lý Trung lại chạy đến nơi phúc địa Đại Tuyết Sơn, kết quả nhóm thủ hạ thân tín của thái tử Lý Trung hoảng sợ khai báo, thái tử Lý Trung bởi vì lần trước ở Hóa Long Môn, đã bị Dược Thiên Sầu làm cho mất hết thể diện, nuốt không trôi kháu ác khí này, nên đã âm thầm bám theo đám người Dược Thiên Sầu, chờ thời cơ báo thù ở trên đường.
Thái tử Lý Trung bị Thương Vân Tín một kiểm chém thành hai khúc, thi thể nằm ở địa phương cách dòng Minh Hà không xa, lúc ấy thi thể bị tuyết dày bao phủ bốn phía xung quanh, gần đó còn phát hiện dấu vết của bằng phách huyền binh lưu lại, Ly Lệ phái người thu nhặt thi thể của đại ca, kêu mọi người đứng chờ ở ranh giới bên phía Minh Hà, còn nàng thì một mình chạy tới Băng Cung bái phỏng, hy vọng có thể theo trong miệng Tuyết Hoàng, biết được tin tức về người đã giết đại ca của mình.
Tóm lại, nàng tin tưởng người trong Đại Tuyết Sơn chắc chắn sẽ không hướng ca ca của mình hạ độc thủ. Song khi nàng tiến vào Băng Cung, nhìn thấy đám người Dược Thiên Sầu cũng có mặt ở đây, thì mới nhớ tới tiền căn hậu quả mà nhóm thủ hạ thân tín của đại ca bẩm báo, ngay lập tức tập trung nghi vấn hung thủ lên.., ẵ. Bất quá đám người Dược Thiên Sầu đều là một đám lưu manh xảo quyệt cáo già thành tinh, nên ở ngoài mặt vẫn biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra.
"Ha ha! Nha đầu tới đây..." Tuyết Hoàng diễn cảm bình thản cười nói. Dược Thiên
Sầu cũng vững vàng như núi Thái Sơn, còn mấy người Thương Vân Tín tuy ngoài mặt bình thường, nhưng trong lòng thì lo lắng không yên. Bởi theo trong lời nói của Tuyết Hoàng, bọn hắn đã nghe ra, song phương tựa hồ đã quen biết nhau từ lâu, hơn nữa còn có vẻ thân thiết.
"Vãn bối bái kiến Tuyết Hoàng." Ly Lệ cúi người hành lễ.
Dược Thiên Sầu đứng một bên, cũng vỗ tay ha ha cười nói:
"Quả nhiên là có duyên phận cùng Tam công chúa! Không nghĩ ra, chúng ta lại gặp nhau ở trong này." "Nga! Các ngươi nhận thức sao?" Tuyết Hoàng bày ra thần sắc kinh ngạc. Trên thực tế lúc trước đã nghe Thương Vân Tín giảng thuật lại chuyện tinh xảy ra ở Hóa Long Môn, hơn nữa phản ứng vừa rồi của Ly Lệ, bản thân hắn cũng sớm đoán ra song phương đã từng giập mặt nhau rồi.
Chóng kiến thái độ này của Tuyết Hoàng, trong lòng đám người Thương Vân Tín mới buông lỏng ra, thoáng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, không hiểu hắn đã cùng Tuyết Hoàng thương lượng chuyện tốt gì, mà người ta sẽ bảo vệ cho mình.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com "Dạ!" Ly Lệ cung kính hồi đáp. Theo sau mới bất động thanh sắc hỏi ngược lại:
"Hóa ra Tuyết Hoàng tiền bối cũng nhận thức bọn họ..." Tuyết Hoàng cười ha hả, chỉ vào Thương Vân Tín nói:
"Ta cùng Vong Tình, chưởng môn Tuyệt Tình Cung có giao tình, lần này bọn hắn tới đây bái phong, xem như là lần đầu tiên nhận thức!" "Hóa ra là thế!" Ly Lệ hờ hững gật đầu.
Đột nhiên Tuyết Hoàng khẽ than thở nói:
"Nha đầu đến tìm Linh Lung sao! Nàng bệnh cũ tái phát, chỉ sợ không thể nào chơi cùng ngươi được nữa rồi." "Linh Lung tỷ tỷ..." Trên khuôn mặt Ly Lệ dâng lên thần sắc khó chịu, theo sau rất nhanh đã thu liễm tinh thần, chắp tay nói:
"Lần này vãn bối tới không phải là muốn tìm Linh Lung tỷ tỷ, mà bởi vì chuyện tình đại ca bị sát hại ở Đại Tuyết Sơn, phụng mệnh phụ hoàng tới đây truy lùng hung thủ, vãn bối muốn hỏi thăm Tuyết Hoàng tiền bối xem, lúc trước ở đây có phát hiện được người nào khả nghi hay không?" "Di! Có chuyện như vậy sao?" Tuyết Hoàng kinh ngạc nói:
"Sao ta không biết nhỉ?" Vì tính mạng của nữ nhi, cho nên Tuyết Hoàng đành phải đem bằng hữu của nữ nhi dẹp sang một bên.
Ly Lệ nghe vậy, thì không khỏi nhớ tới dấu vết băng phách huyền binh lưa lại ở gần bờ dòng Minh Hà, điều này khẳng định Tuyết Hoàng làm sao có thể không biết đây, nhưng nàng cũng không hỏi thêm cái gì nữa, mà chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía đám người Dược Thiên Sầu, thản nhiên hỏi:
"Chẳng hay chư vị có nhìn thấy kẻ nào khả nghi truy sát đại ca ta không?" "Không có!" Mấy người nhất tề đồng thanh phủ định, còn Dược Thiên Sầu thì cau mày nói:
"Sau khi chúng ta chia tay cùng các ngươi ở Hóa Long Môn, thì chưa từng gặp qua đại ca ngươi, lại càng đừng nói tới chuyện nhìn thấy hung thủ sát hại đại ca ngươi. Tam công chúa hãy nén bi thương, ta nghĩ lưới trời tuy thưa mà sẽ khó lọt, hung thủ sớm hay muộn cũng phải sa lưới đền tội mà thôi." Mấy người nghe được lời này thì không khỏi chán ngấy, Thương Vân Tín khóe
I miệng thoáng nhếch lên, người là Dược Thiên Sầu kêu hắn đi giết, hiện giờ nói những lời này tuy biết rằng lừa gạt, nhưng bản thân hắn là hung thủ, nghe cũng không thoải mái bao nhiêu. Đinh Tương cùng Thận Vưu trộm liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười thầm trong lòng...
"Một khi đã như vậy, thì sẽ không quấy rầy chư vị thêm nữa." Ly Lệ hướng mấy người chắp tay, theo sau quay sang nhìn Tuyết Hoàng khom lưng nói:
"Qua một thời gian nữa, vãn bối sẽ đến thăm Linh Lung tỷ tỷ, hiện giời vãn bối phải đi truy xét hung thủ sát hại đại ca, xin phép cáo từ!" "Ưm! Cố nén bi thương, không tiễn!" Tuyết Hoàng vươn tay ra đưa tiễn nói.
Mấy người nhìn theo bóng lưng Ly Lệ chậm rãi bước ra ngoài cửa. Đột nhiên nàng xoay người, thần tình hàm sương nhìn chằm chằm vào Thận Vưu, lạnh lùng nói:
"Thận Vưu! Ngươi thật sự là không có nhìn thấy hung thủ sát hại đại ca của ta sao?" "Ác..." Thận Vưu vốn là một người cô độc trong Minh Hà Thủy Tộc, cho nên bản tính luôn lấn thiện tránh ác, bị nàng bất ngờ chất vấn như vậy, thiếu chút nữa đã phóng miệng nói bừa. Bất quá, lúc này Dược Thiên Sầu đã nhanh chân bước lên, đá cho hắn một cước, quát lạnh nói:
"Tam công chúa đang hỏi ngươi đó! Ngươi phát ngốc ra làm gì?" Thận Vưu lảo đảo thân hình, rất nhanh đã khôi phục binh tĩnh, khom lưng hồi đáp:
"Bầm tam công chúa, tiểu nhân đích thực là chưa từng gặp qua." Ly Lệ gắt gao nhìn chằm chằm vào Thận Vưu trong chốc lát. Theo sau không nói thêm gì nữa, mà bước ra bên ngoài môn khẩu, hóa thành một đạo lưu quang bay vút lên thiên không...
"Không nghĩ ra tiểu nha đầu này thường ngày ôn nhu, còn có bản lĩnh này! Xem ra nàng đã muốn nhìn thấu một chút gì đó mất rồi." Tuyết Hoàng ánh mắt thoáng đảo qua mấy người Dược Thiên Sầu, cuối cùng dừng ở trên người Thận Vưu. Hắn có điểm không hiểu, người này thuộc Minh Hà Thủy Tộc, vì sao lại cùng hỗn chung một chỗ với đám người Tiên giới, hơn nữa còn kinh sợ Dược Thiên Sầu như thế?
"Bất kề nàng nhìn ra cái gì, chuyện tình là do Lý Trung gây ra, không bao giờ có chuyện hắn truy sát người khác, mà không cho người khác hoàn thủ. Nếu thức thời còn thôi, nhưng nếu muốn dây dưa xuống, đừng trách ngày nào đó ta đem toàn tộc Minh Hà Hắc Lý của nàng tru diệt!" Dược Thiên Sầu trên mặt bày ra thần tình âm trầm, theo sau quay sang nhìn Tuyết Hoàng nói:
"Thôi, chúng ta tiếp tục làm chuyện của chúng ta đi!" Tuyết Hoàng ngần ra, theo sau gật đầu, hai người ở dưới ánh mắt hồ nghi của Thương Vân Tín mà bước vào sâu bên trong Băng Cung...
Sau khi tiến vào gian phòng bên trong, Dược Thiên Sầu nhanh chóng thu liêm tâm tình, ánh mắt trành về phía hai vợ chồng Tuyết Hoàng nói:
"Tuy rằng ta không dám cam đoan, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Linh Lung công chúa, nhưng ta hy vọng quá trình ta chữa bệnh, các ngươi hãy giữ kín ở trong lòng. Nếu không ta nhất định sẽ không buông tha cho một nhà ba người các ngươi. Hy vọng các ngươi đừng tưởng rằng ta đang nói đùa." Hai vợ chồng Tuyết Hoàng nghe vậy thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao hắn phải nói ra lời nghiêm trọng như thế. Tuyết Hoàng diễn cảm nghiêm túc nói:
"Điểm này ngươi hãy yên tam, vợ chồng chúng ta có thể nán ở đây không tranh sự đời, thì cũng không phải là hạng người vô tình vô nghĩa." Nghe vậy Dược Thiên Sầu mới không nói thêm gì nữa, nhấc chân bước lên chiếc giường băng. Tuyết Hoàng chạy tới, giúp hắn nâng Tuyết Lung Linh ngồi dậy.
Sau khi ngồi xuống phía sau lưng của Tuyết Linh Lung xong, đem tâm tình bình ổn xuống, Dược Thiên Sầu liền yên lặng áp song chưởng lên lưng của Tuyết Linh Lung. Đầu tiên rót thần thức vào kiểm tra tình huống bên trong cơ thể của nàng, theo sau hai bàn tay mới chậm rãi toát ra Hắc Hỏa, chân khí lạnh lẽo, dần dần khuếch tán ra bốn xung quanh gian phòng.
"Hắc hỏa!" Hai vợ chồng Tuyết Hoàng chứng kiến cảnh tượng này, thì không khỏi thất thanh kinh hô.
Lúc này chỉ thấy Dược Thiên Sầu nhắm hai mắt vào, hắc sắc hỏa diễm nhanh chóng bao trùm lên thân hình của Tuyết Linh Lung. Hai vợ chồng Tuyết Hoàng trong lòng hưng phấn cùng khẩn trương đan xen, khẽ nắm chặt lấy bàn tay của nhau. Điều này quả nhiên đã nằm ngoài dự tính của bọn họ, không nghĩ ra trên người Dược Thiên Sầu ngoại trừ Thanh Hỏa, thì vẫn còn lưu giữ thêm Hắc Hỏa, có khả năng ngăn trở âm dương hai giới nữa ah!