Khuê Hổ tam yêu lúc bắt đầu tốc độ phi hành còn rất nhanh, thẳng đến khi phát hiện cự ly cách Dược Thiên Sầu càng ngày càng xa, mới thấp thỏm bất an chậm lại rất nhiều, mơ hồ hộ Dược Thiên Sầu ngay chính giữa, lại thời khắc cảnh giác nhìn quanh thân. Tam yêu cũng không nghĩ hiện tại có kẻ nào không có mắt xông tới chỗ Dược Thiên Sầu, như vậy thật khó ăn nói. Dược Thiên Sầu tự nhiên hiểu được tâm ý của tam yêu, nhưng thật sự là có chút phiền muộn, ai kêu tu vi của mình không cao cường, tốc độ phi hành quá chậm, người ta cũng không hề làm sai chuyện gì.
Tuy có ba gã cấp bậc yêu vương theo đưa tiễn, nhưng vừa qua khỏi địa bàn Khuê Hổ, phiền phức đã dần dần tới, cũng không phải ai cũng nhận thức Khuê Hổ tam yêu, nhất là tốc độ phi hành của bốn người cũng không nhanh, lại thêm có nhân loại như Dược Thiên Sầu xuất hiện, lúc này khiến cho không ít yêu vật mơ ước, phía dưới không ngừng có đôi mắt lộ ra vẻ tham lam.
Thường thường lại nhảy ra có mấy vị khách không mời mà đến hỏi han, hoặc kẻ tự cho là đúng chạy tới muốn cướp giật khẩu thịt như Dược Thiên Sầu. Nhưng khẩu thịt này dễ dàng ăn như vậy sao? Đã sớm có được giết không tha của Dược Thiên Sầu, phàm là người nào tới, mặc kệ có phải đến tìm phiền phức hay không, tam yêu không chút do dự hạ sát thủ, hoàn toàn mang theo tâm tình thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót.
Nếu như là binh thường, tam yêu xông vào địa bàn người khác, nhiều ít phải bận tâm mặt mũi của yêu vương bổn địa, nhưng lần này bọn họ không hề có chút lo lắng sẽ đắc tội với người, ai chống đỡ thì giết ai, không chút khách khíệ Có Dược Thiên Sầu ở đây, tin tưởng dù yêu vương bổn địa có biết cũng không dám có định kiến, chỉ sợ còn có thể hét giết rất tốt. Thử nghĩ, dưới loại tình huống này, có mấy người có thể ngăn cản được một kích liên thủ của ba vị cao thủ tu vi Độ Kiếp hậu kỳ?
Tam yêu phía trước một đường chém giết, đưa tới yêu ma quý quái càng ngày càng nhiều, nhưng Dược Thiên Sầu không hề cảm giác tốc độ phi hành có một chút ảnh hưởng. Tam yêu chỉ cần vừa ra tay, hầu như sấm sét một kích, trực tiếp lấy tính mạng đối phương, không cho bất luận yêu ma quỷ quái gì có chút ảnh hưởng đến Dược Thiên Sầu, công tác phục vụ có thể nói hoàn mỹ.
"Khuê Hổ! Ngươi khinh người quá đáng, dám xông vào địa bàn bổn vương lạm sát kẻ vô tội." Tiếng gầm lên giận dữ trống rỗng như sấm đánh, chấn đến mây đen trên bầu trời đều ba động, xa xa vài đạo bóng người mang theo tiếng xé gió phá không gào thét cấp tốc phóng tới.
Khuê Hổ mang theo một chút cười khổ, quay đầu lại nói:
"Tiên sinh, yêu vương Kim Mao Hống chấp chưởng bổn địa tới." "Gọi hắn cút ngay cho lão tử, đừng phiền ta." Dược Thiên Sầu trầm giọng quát, hắn vốn tưởng rằng với thân phận hiện tại không mấy người dám ngăn cản chính mình, chuyến này hẳn nên thông suốt mới đúng, ai biết có người dám ở trước mặt hắn xưng vương, nghe được có điểm nổi lửa.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Tốc độ mấy người không giảm, Khuê Hổ làm đầu lình phi hành lên tiếng hô:
"Kim huynh tốc tốc tránh ra, chúng ta đang hộ tống Dược tiên sinh đi trước, phàm là có người ngăn trở giết không tha!" Thanh âm hắn đồng dạng không nhỏ, cuồn cuộn tản ra.
Nói vừa xong, song phương đã đón đầu tới, Kim Mao Hống vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu liền cả kinh, vội vã nhìn mấy người bên cạnh quát:
"Tránh ra!" Liền lập tức khom Minh Hành lễ nói:
"Gặp qua Dược tiên sinh." Mấy người khác cũng giật bắn mình, tự nhiên nghe nói qua Dược Thiên Sầu, vội vã đi theo hành lễ.
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn Kim Mao Hống, lưu lại một tiếng hừ lạnh, nhìn Khuê Hổ phía trước quát:
"Đừng có ngừng, đừng động hắn." Thời gian gặp thoáng qua, Khuê Hổ nhìn Kim Mao Hống xin lỗi cười khổ. Tốc độ bốn người đi qua vẫn không giảm, mà Kim Mao Hống bị một tiếng hừ lạnh của Dược Thiên Sầu và một câu nói làm cả người băng lãnh, sau khi tỉnh ngộ lại, nhìn mấy người bên cạnh quát:
"Còn phát ngốc cái gì, theo ta đi tống tiên sinh." Mấy người trên không trung tiêu hao đại pháp lực, liên tục mấy lần thuấn di vượt qua đội ngũ phi hành của Dược Thiên Sầu, Kim Mao Hống vừa phi vừa hành lễ nói:
"Không biết tiên sinh giá lâm, còn thỉnh tiên sinh thứ tội. Tiên sinh có gì phân phó, mong cấp cho tiểu yêu một cơ hội lập công chuộc tội." Dược Thiên Sầu lạnh lùng quét mắt liếc hắn, liền mặc kệ. Kết quả làm Kim Mao Hống vừa đổ mồ hôi lạnh, vội vã bay đến bên người Khuê Hổ cầu cứu, mà Khuê Hổ khả năng có chút giao tình với hắn, mịt mờ nói:
"Tiên sinh phụng mệnh chưởng hình sử làm việc, khi đi ngang qua địa bàn của ta thì có mấy trăm tiểu yêu không có mắt chọc giận tiên sinh, ta đã sai người đem đám vô liêm sỉ kia giết sạch. Cũng không nghĩ
Đến, địa bàn của ngươi cũng có những tên có mắt không tròng, chúng ta không thể làm gì khác hơn là thay Kim huynh xuất thủ, còn thỉnh Kim huynh không nên tính toán." Phụng mệnh chưởng hình sử làm việc? Câu nói đầu tiên nhượng vẻ mặt Kim Mao Hống run run lên, liền nói:
"Giết hay, giết hay, Khuê huynh đây là giúp ta, ta sao lại tính toán, không biết có thể có việc gì cho ta cống hiến sức lực cho tiên sinh không?" Hắn cũng không ngốc, Dược Thiên Sầu không để ý tới hắn, hắn thẳng thắn tìm tới người dẫn đầu Khuê Hổ hỏi han, gián tiếp lập công chuộc tội.
Khuê Hổ cũng thật phối hợp, đưa tay chỉ phía trước, trầm giọng nói:
"Ta cũng không muốn trắng trợn giết chóc trên địa bàn của Kim huynh, nếu thật Kim huynh muốn hỗ trợ, không ngại mang theo thủ hạ ở phía trước hướng nam mở đường, cũng miễn cho việc quấy nhiễu tiên sinh." "Ý kiến hay, ý kiến hay, Khuê huynh nói không sai, không thề đề tiên sinh tiếp tục bị kinh nhiễu trên địa bàn của ta." Kim Mao Hống nói xong vung tay lên nói:
"Đi theo ta, một đường hướng nam thanh trừ khoảng không, ngoại trừ nhóm người tiên sinh, cấm bất luận kẻ nào phi hành, người trái lệnh giết!" Một phen nói sát khí nghiêm nghị, đánh giá là đang nói cho Dược Thiên Sầu nghe thấy.
Vài yêu quái theo Kim Mao Hống cấp tốc bay về phía trước, nhưng vừa bay không xa, liền đụng phải kẻ đánh vào mặt hắn. Hắn không phải nói cấm bất luận kẻ nào phi hành sao? Có ba tên vừa mới bay lên khoảng không, vừa nhìn thấy là Kim Mao Hống, còn cúi đầu khom lưng hành lễ, làm Kim Mao Hống tức giận đến oa oa kêu to. Chỉ thấy hắn vung lên song chưởng, song chưởng nhất thời biến thành hai hùng chưởng siêu đại hình, kim mao xán xán.
"Phanh" một tiếng nổ, hai cự chưởng họp lại vỗ, bật người phách tên yêu tinh đầu lĩnh thành thịt nát. Hai yêu quái còn lại cũng bị mấy tên thủ hạ của Kim Mao Hống không có bất luận lý do gì trong nháy mắt tê thành mảnh nhỏ, máu tuôn khoảng không. Kim Mao Hống oa oa kêu to dẫn theo vài yêu quái không hề dừng lại, cấp tốc hướng nam bay đi, cứ cách một địa phương lại phát ra cảnh cáo nghiêm khắc.
Cứ như vậy một đường bay về phía nam, vượt qua từng lãnh địa, từ ban ngày bay đến đêm tối, từ đêm tối bay đến ban ngày, dọc theo đường đi ít ít nhiều nhiều đều đụng phải loại chuyện như trên địa bàn Kim Mao Hống. Kết quả yêu vương và quỷ vương các lãnh địa đều bị kinh động, đến cuối cùng một đám yêu vương và quý vương tụ tập hộ tống Dược Thiên Sầu, tính tính đã vượt lên hơn trăm tên, động tĩnh huyên thật lớn. Nhưng Dược Thiên Sầu thủy chung gương mặt vẫn binh tĩnh, một câu cũng không nói, huyên đến lũ yêu vương quý vương có chút thấp thỏm lo âu.
Trải qua gần hai ngày phi hành, đoàn người rốt cục đến giải đất biên giới hướng nam Yêu Quỷ Vực. Dược Thiên Sầu biết bọn họ không thể bước ra biên giới, bằng không sẽ đưa tới tai trơng ngập đầu, lúc này mới gọi mọi người rơi xuống đất. Dược Thiên Sầu lộ ra vẻ tươi cười, hướng lũ yêu quỷ chắp tay nói:
"Tạ ơn chư vị đưa tiễn, bên ngoài không phải địa phương các ngươi có thể đi, còn thỉnh đều tự quay về." Thấy Dược Thiên Sầu tựa hồ sẽ không tiếp tục truy cứu khuyết điểm của các lãnh địạ, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, cùng kêu lên hành lễ nói:
"Tiên sinh một đường đi hảo, chúng ta xin cáo lui!" Dược Thiên Sầu gật đầu, cũng không nhiều lời, ngự kiếm trực tiếp lủi về thế giới quang mình bên ngoài.
Vừa ra Yêu Quỷ Vực, đi tới khoảng trăm dặm, đập vào mắt là biền cả rộng lớn, sóng cao vỗ bờ, hải âu vỗ cánh bay lượn, trước mắt đã là mang mang biển rộng. Hắn trực tiếp rơi xuống bờ cát sạch sẽ ngay giữa đám quái thạch lởm chởm, lén lút hướng chung quanh quan sát một phen, lấy ra một ngân cầu, nhét vào khe một nham thạch, lại hoảng hoảng đông nhìn tây nhìn...
Hắn rời khỏi thế giới bên ngoài đã gần hai tháng, bên ngoài rốt cục xảy ra chuyện gì cũng không hay biết, ngực có điểm sốt ruột, đã sớm muốn trở lại một chuyến, nhưng suy đoán Tất Trường Xuân nếu khả năng nắm vững toàn bộ Yêu Quỷ Vực, phỏng chửng nếu hắn đột nhiên biến mất trong Yêu Quỷ Vực, khó bảo toàn không bị phát hiện. Hắn ôm ý nghĩ an toàn đệ nhất, lúc này hắn mới có việc chạy đi ra không hề ngừng nghỉ. Rời khỏi Yêu Quý Vực đã xa như vậy, nghĩ hẳn không còn vấn đề gì, chỉ thấy hắn bỗng nhiên ngự kiếm bay lên, thẳng tắp bay ra khơi, bọt sóng khởi lên, nhưng không ai nhìn thấy bóng hắn...
Nói lại, chuyện xảy ra lần này đã đề tỉnh đám yêu vương quỷ vương, vạn nhất tại lãnh địa của mình lại có người chạy ra chọc Dược Thiên Sầu, thật sự là quá dọa người, vì vậy sau khi trở về bọn họ liền cấp tốc đem hình dạng của Dược Thiên Sầu truyền bá xuống phía dưới, trong vài ngày thời gian đã truyền khắp một vòng trong Yêu Quỷ Vực...