Tinh Thần Châu Chương 507: Văn Lan Phong và Tất Trường Xuân (2)

Nam Minh lão tổ cũng chậm rãi đi tới, quan sát hai người đang đứng đối mặt, bằng vào quan hệ của mình với hai người, còn chưa có tư cách ngăn cản bọn họ.
 
Hắn lướt mắt nhìn Tử Y đang nhìn tới, Nam Minh lão tổ lắc mình đi qua, gõ thẳng lên đầu Tử Y một cái, trách mắng: "Sống chán rồi phải không? Chuyện người lớn, nha đầu ngươi chạy tới xem náo nhiệt gì."
 
Tuy rằng Lộng Trúc và hắn gút mắt không ngừng, nhưng dù sao hai người cũng là bằng hữu, hắn không quản được Tất Trường Xuân và Văn Lan Phong, nhưng vẫn quản được Tử Y.
 
Tử Y xoa xoa đầu kêu đau, lại bị Nam Minh lão tổ túm bay xuống Thuận Thiên Đảo. Phía dưới liền có một lão hai nữ đang trừng lớn mắt ngẳng đầu nhìn xem náo nhiệt.
 
"Ngươi tìm ta có việc?" Tất Trường Xuân lại hỏi lần thứ hai. Giọng nói đạm nhiên, không tru, không sợ hãi, không vội, không nóng, không hề hỗn loạn chút tình tự nào bên trong. Thanh âm thật sự bình thường, tựa như một vị lão giả bình thường đang hỏi chuyện, không giống như Văn Lan Phong thuận miệng liền tập kích ra thiên địa hồi âm.

 
Gương mặt Văn Lan Phong dâng lên một tia khổ sáp, từ trong câu nói và ánh mắt của Tất Trường Xuân có thể nhìn ra hắn tự cao tự đại, căn bản không hề xem mình vào trong mắt, chỉ là phần khí phách này người bình thường không thể có được, không hổ là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Chỉ ở khí thế cũng đã kém hơn một chút.
 
"Tất Trường Xuân, ngày xưa đánh một trận, để cho ta rút kinh nghiệm xương máu, bế quan khổ tu trăm năm, hôm nay đã có được...
 
"
Có chuyện từ từ nói, có chuyện từ từ nói...
 
Lộng Trúc từ thật xa liếc mắt liền thấy được hai người đang giằng co giữa không trung, thấy còn chưa đánh nhau, may mắn liền vội vã lớn tiếng la lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
 
"Ai nha! Má ơi! Một chuyến đi này làm ta mệt chết, cuối cùng cũng chạy tới." Lộng Trúc chen giữa hai người, tinh thần có chút uể oài nói. Xem ra xác thực hắn đã dùng hết toàn lực một đường điên cuồng chạy đến, chân nguyên trong cơ thể tiêu hao vô cùng lợi hại.
 
Tay hắn túm Phù Dung bị nhốt trong huyền ba quang cầu như một con mèo nhỏ bị giam giữ, ánh mắt của nàng nhìn về phía Tất Trường Xuân và Văn Lan Phong với vẻ thật thương cảm.
 
Gương mặt không chút gợn sóng của Tất Trường Xuân, còn có Văn Lan Phong, đều có vẻ vô cùng kinh ngạc nhìn người Lộng Trúc mang theo, trong lòng họ đều có nghi hoặc, người này trảo một nữ nhân chạy tới làm gì?
 
Nam Minh lão tổ thấy Lộng Trúc tới, chính hắn cũng lắc mình lên tới không trung, xem xét Phù Dung, nhìn Lộng Trúc hỏi: "Lộng Trúc, ngươi có phải tái phát bệnh cũ phong lưu?"
 
"Ngươi ngậm lại miệng thối cho ta." Lộng Trúc lập tức bổ sung một câu: "Ngươi không xem náo nhiệt sẽ chết sao! Không biết khuyên nhủ?" Ra vẻ hắn đang trách Nam Minh lão tổ không chịu khuyên can.
 
Nam Minh lão tổ mấp máy môi, thật đúng là không biết làm sao mở miệng phản bác.
 
Lộng Trúc thu lại huyền ba quang cầu, tiện tay đẩy, Phù Dung liền bay về phía Thuận Thiên Đảo. Mấy lão gia đang chuẩn bị thương lượng chính sự, lại chợt nghe Tử Y cả kinh kêu lên: "Nha! Phù Dung, sao ngươi lại tới đây?"
 
"Tử Y? Là ngươi! Sao ngươi cũng ở đây?" Phù Dung kinh ngạc nói. Khi còn ở Phù Tiên Đảo, Dược Thiên Sầu đã từng đưa Tử Y đến một lần, hai người cũng nhận thức, đều biết đối phương có quan hệ không tệ với Dược Thiên Sầu, lập tức tìm được tiếng nói chung.
 
Hai nữ nhân gặp nhau liền ném hết mọi chuyện ra sau đầu, líu ríu nói chuyện. Bầu không khí khẩn trương do thể gian hai đại cao thủ tạo ra nhất thời bị hai nha đầu làm biến mất không còn một mảnh.
 
Nam Minh lão tổ dùng khuỷu tay đụng Lộng Trúc, hỏi: "Uy! Phù Dung kia là ai
 
Vậy?"

 
Tất Trường Xuân và Văn Lan Phong cũng không biết Phù Dung là nữ nhi nhà ai, lẽ ra Lộng Trúc không có khả năng tùy tiện đưa một người bình thường vào Thuận Thiên Đảo. Nhưng hai người không biết, Phù Dung chỉ là một tiểu đệ tử của Phù Tiên Đảo mà thôi, bằng thân phận của hai người, bình thường có ai sẽ đi quan tâm Phù Tiên Đảo, huống chi còn là một tiểu đệ tử trên đảo, tự nhiên không ai biết Phù Dung là ai.
 
"Mẹ nó! Đừng động tay động chân, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Khuỷu tay Lộng Trúc lại đụng tay Nam Minh lão tổ. Ánh mắt lại nhìn hai nha đầu bên dưới, hắn nuôi Tử Y từ nhỏ tới lớn, có thể nói vừa làm cha vừa làm mẹ, còn làm cả sư phụ. Nói chung Tử Y lớn lên tại Từ Trúc Lâm, chưa từng có một bằng hữu, càng đừng nói tới bạn gái, bỗng nhiên nhìn thấy hình dạng líu ríu của Tử Y và Phù Dung, hắn chợt nhận ra mình đã sai, hơn nữa còn sai rất thái quá.
 
"Vô nghĩa a ngươi!" Nam Minh lão tổ chỉ xuống dưới nghi vấn nói: "Ngươi không biết nàng là ai, ngươi lại đưa tới đây? Ngươi không biết nàng là ai, nàng làm sao nhận thức được Tử Y? Ngươi gạt quỷ a!"
 
"Ta làm sao biết, Dược Thiên Sầu không có nói với ta." Lộng Trúc cũng có chút phiền muộn.
 
Nghe được có liên quan tới đồ đệ, ánh mắt Tất Trường Xuân đảo qua, hỏi: "Lộng Trúc, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
 
Lộng Trúc ngần người, lập tức có chút dở khóc dở cười nói: "Dược Thiên Sầu nói nha đầu kia là nữ nhân của hắn, nói là đi theo hắn sẽ nguy hiểm, nên nhờ ta đưa nàng tới đây tránh nạn."
 
Tất Trường Xuân và Nam Minh lão tổ cùng ngần ra, ánh mắt "xoát xoát" cùng trành về hướng Phù Dung quan sát. Văn Lan Phong nghe được càng mờ mịt, nhưng cũng giật mình thầm nghĩ, Dược Thiên Sầu là thần thánh phương nào? Thế nào cho tới bây giờ không có nghe nói qua? Có thể để Lộng Trúc chạy chân, còn có thể làm cho Tất Trường Xuân và Nam Minh lão tổ thất thố, chắc là một nhân vật khó lường.
 
Hắn bế quan trăm năm, kiếp trước Dược Thiên Sầu còn chưa sinh ra, thế nào khả năng biết được Dược Thiên Sầu là ai, đủ cho hắn chậm rãi suy nghĩ.
 
Bốn người trên không trung, trong đó có ba người thuộc tứ đại kỳ nhân tu chân giới, chỉ còn thiếu Linh Phương Cốc Lộ Nghiên Thanh là tứ đại kỳ nhân đã toàn bộ đến đông đủ.
 
Tử Y và Dược Thiên Sầu đi dạo một chuyến nơi phồn hoa, trong lòng đã rất thích, bị nhốt trong Thuận Thiên Đảo cảm thấy thật buồn chán, mỗi ngày còn phải luyện tập Cầm Hí khó hiểu kia, Phù Dung đến làm nàng có chút hưng phấn, rốt cục đã có bạn.
 
"Dược Thiên Sầu thật quá đáng, chỉ mang ngươi đi ra ngoài chơi, không chịu mang theo ta đi."
 
"Bên ngoài thật nguy hiểm lắm.
 
"
Nguy hiềm có gì sợ, nguy hiềm mới vui. Không có nguy hiềm ai cùng tên kia đi ra làm gì a!" Tử Y thốt ra lời này, gương mặt Lộng Trúc lập tức đen thui như đáy nồi. Nam Minh lão tổ đứng một bên cười hắc hắc, thầm nghĩ nha đầu kia thật đúng là dở hơi, cũng chẳng khác gì sư phụ nàng.
 
"
Thực sự rất nguy hiểm, chơi không vui, lần trước Dược Thiên Sầu còn bị người đánh đến ói máu, ta...
 
"Ách...Dược Thiên Sầu bị người đánh ói máu sao? Không thể nào! Tên kia rất xấu, ai có thể đả thương được hắn! Hắn.., không có việc gì chứ?" Hai câu này vừa nói ra, một cỗ khí tức làm tim đập nhanh đầy áp lực tràn ngập trong không trung, gió nhẹ gạn lên bốn phía trong nháy mắt chợt tĩnh.
 
Hai nữ nhân đang nói chuyện cũng đã nhận ra không thích hợp, bỗng nhiên quay đầu lại, đột nhiên phát hiện bốn vị cao thủ đứng trên không trung đều đang nhìn chằm chằm hai nàng. Tử Y thè lưỡi, hai nàng có chút ngượng ngùng héo rút xuống tới, không dám tiếp tục hé răng.
 
Khí tức thật mạnh đại! Con ngươi Văn Lan Phong co rụt lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tất Trường Xuân, còn tưởng rằng hắn muốn động thủ, kết quả phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm Lộng Trúc.
 
Lộng Trúc và Nam Minh lão tổ nhìn nhau, hai người lặng lẽ quay đầu lại nhìn. Lộng Trúc phát hiện Tất Trường Xuân đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi xấu hổ cười. Tất Trường Xuân hờ hững nói từng chữ: "Lộng Trúc..."
 
"Lão Tất, ngươi đừng hiểu sai. Hắn da dày thịt béo, chút vết thương nhẹ đã sớm lành rồi." Lộng Trúc lắc đầu cười khổ, nói: "Kỳ thực cũng là tên kia tự tìm, hắn tự xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ. Người ta không tìm hắn gây phiền phức mới là lạ, việc này ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi sau."
 
Cỗ khí tức làm tim đập nhanh trong nháy mắt biến mất không gặp, Tất Trường Xuân ngần ngơ, chính mà được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, chính đồ đệ mình chạy ra ngoài lại đi tự xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, nếu như bị người biết hắn chính là đệ tử của mình, thật đúng là cấp mặt mũi cho mình a!
 
Văn Lan Phong thật sự không nhịn được nữa, hỏi: "Lộng Trúc, Dược Thiên Sầu rốt cục là thần thánh phương nào, sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua?"
 
Lộng Trúc cười hắc hắc, nhìn Tất Trường Xuân hất hất cằm nói: "Chính là đệ từ của hắn."
 
Văn Lan Phong "a" một tiếng, lập tức ấp úng nói: "Danh sư xuất cao đồ, trách không được tự xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, nói vậy cũng xứng đáng."
 
Tuy là câu khen có lệ, nhưng nghe vào cũng cảm thấy có chút chói tai. Trên gương mặt không chút gợn sóng của Tất Trường Xuân, hơi có chút biến thành màu đen, ra vẻ sống lâu như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy mất mặt.
 
Lộng Trúc thầm nghĩ không ổn, Văn Lan Phong a Văn Lan Phong, ngươi thật đúng là muốn chết, lời này không phải đang muốn châm chọc người sao!
 
Quả nhiên, trên gương mặt Tất Trường Xuân khôi phục lại sự bình tĩnh, ánh mắt hờ hững trành về phía Văn Lan Phong nói: "Trước nghe ý tứ ngươi nói, chẳng lẽ bế quan trăm năm tu vi tăng nhiều, đặc biệt đến đòi lại sự sỉ nhục ngày trước?"
 
Văn Lan Phong là ai? Hắn đâu phải người nhu nhược khiếp chiến! Ngay tại chỗ bị những lời này của Tất Trường Xuân kích thích ngạo khí ngập trời, chút lo lắng trước đó đã bị ném lên tới chúi tầng mây. Đây là cao thủ đứng đầu chân chính cao ngạo tuyệt ngạo, khi lâm chiến tuyệt đối không có ý thối lui. Toàn thân tâm chí chỉ biết đi làm một việc: Đánh bại đối thủ! Sống hay chết, là thắng hay bại, đó là chuyện đánh xong rồi hẵng nói.
 
Văn Lan Phong sang sảng cười, leng keng hữu lực trả lời: "Hơn trăm năm trước đánh một trận, Văn Lan Phong khắc cốt mình tâm. Bế quan trăm năm để có tư cách gặp lại Yêu Quỷ Vực chưởng hình sử, nay nguyện lần thứ hai lãnh giáo phong phạm thiên hạ đệ nhất cao thủ!" Câu nói cuối cùng càng nói thật sục sôi.
 
"Không nên kích động, không nên kích động." Lộng Trúc đứng ngay giữa hai người liên tục xua tay, sốt ruột vô cùng.
 
Nhưng hai người đều đã gia nhấp trạng thái hưng phấn, căn bản không đề ý tới Lộng Trúc. Cả người Văn Lan Phong bộc phát ra chiến ý cường liệt, trường sam xám trắng bỗng nhiên không gió phần phật lay động, quấy giảo khí lưu quanh thân dần dần đọng lại hiện hình, giống như phiến đao phấp phới.
 
Nam Minh lão tổ cấp tốc phóng xuất ra hộ thể cương khí trong suốt, ai biết lại vẫn cảm giác có chút ăn không tiêu, phong nhận va vào cương khí vang lên thanh âm chói tai không ngừng, khả năng toàn bộ hộ thể cương khí tùy thời sẽ bị phong nhân phá hủy.
 
Đây là thời gian còn chưa xuất thủ, chỉ mới dẫn phát loạn lưa, giả như động thủ thì còn thế nào? Nam Minh lão tổ kinh hãi, thiên hạ đệ nhị cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền, không nghĩ tới lợi hại tới tình trạng này, xa xa vượt qua sự nhận thức của hắn đối với cao thủ Hóa Thần hậu kỳ.
 
Không nói một lời, Nam Minh lão tổ liền biết khó mà lui. Ở đây không phải địa phương với tu vi của hắn có thể ở lại, hắn cấp tốc quay trở về trên đảo. Lộng Trúc cũng xuất ra cương khí hộ thể, nhưng tu vi của hắn hiển nhiên cao thâm hơn Nam Minh lão tổ một chút, đang ở nơi đó oa oa kêu lên: "Hai người điên các ngươi, lại không có thâm cừu đại hận, không thể không chết không ngớt mới cam tâm sao?"
 
"Tránh ra!" Văn Lan Phong quát, khí cơ tập trung Lộng Trúc, phong nhận loạn vũ lúc này liền ào tới, đem hộ thể cương khí của Lộng Trúc đánh đến mức gần như tan vỡ.
 
Lộng Trúc lập tức cảm giác không chịu nổi, hét lớn: "Hai người điên, đều chết hết đi, làm cho bớt lo." Nói xong nhanh chóng thiểm người, bị buộc rời đi.
 
Tất Trường Xuân đứng đối diện Văn Lan Phong lại rất an tĩnh, thần tình đạm nhiên, an tĩnh đến mức có điểm kỳ cục. Không giống như Văn Lan Phong nháo ra động tĩnh lớn như vậy, y phục và râu tóc cả người trong cơn gió bay tung vẫn không hề nhúc nhích một chút.
 
Ánh mắt Văn Lan Phong lấp lánh trành tới, phong nhận điên cuồng ập tới hướng Tất Trường Xuân, nhưng chỉ đến cách cự ly thân thể hắn hai thước, phong nhận liền không chút tiếng động kỳ diệu tán loạn biến mất, đối với Tất Trường Xuân không sản sinh ra bất luận ảnh hưởng gì.
 
Mấy người ngẩng đầu nhìn lên không chuyển mắt, Mộc Nương Tử càng cắn chặt môi, lúc này nàng đã hiểu sắp sửa phát sinh chuyện gì, nghĩ không ra mình lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực xuất thủ. Người còn lại cũng không biết là ai, cũng dám tới khiêu chiến chưởng hình sử.
 
"Xem ra trăm năm khổ tu của ngươi xác thực tiến bộ không ít, cũng không như ngày xưa, trách không được tự tin tới tìm ta." Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói.
 
"Ta cũng hiểu được mình tiến bộ không ít." Văn Lan Phong gật đầu, hỏi: "Không biết ngươi làm sao?"
 
"Ta cũng không biết rõ chính tu vi của mình, vẫn chờ mong có ai giúp ta hiểu được chính mình, sau khi thấy ngươi..." Tất Trường Xuân khẽ lắc đầu nói: "Đáng tiếc! Người có thể giúp ta hiểu được mình, cũng không phải là ngươi."
 
"Ngươi dĩ nhiên ngay chính tu vi của mình đã tới đâu cũng không biết?" Văn Lan Phong cười nói: "Ta hiểu được, ý của ngươi là nói, ta vẫn chưa phải là đối thủ của ngươi."
 
Tất Trường Xuân nói: "Có phải đối thủ của ta hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu nhất là ngươi phải nhớ kỹ một điểm."
 
"Điểm nào?" Văn Lan Phong hỏi.
 
"Tu sĩ có tu vi ngoài Hóa Thần kỳ, dám sấm Yêu Quỷ Vực, chết!" Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói.
 
"Ha ha!" Văn Lan Phong cười lớn, vung tay lên, một đạo ánh sáng lạnh từ trong túi trữ vật lòe rạ, một thanh trường kiếm hoành ngay trước mặt hắn, thân kiếm rộng cỡ ba bàn tay, trên thân kiếm sáng bóng như thủy ngân lưu động. Văn Lan Phong nhẹ nhàng cầm lấy nói: "Ngày xưa Cự Ngân kiếm của ta không thể bức ngươi xuất kiếm, nên vẫn niêm phong cất giữ đến nay."
 
"Nếu như ngươi đủ khả năng bức ta xuất kiểm, ta tha cho ngươi không chết." Tất Trường Xuân lẳng lặng nói.
 
"Ha ha!" Văn Lan Phong cười điên cuồng: "Tất Trường Xuân, ngươi quá mức tự phụ. Ngày hôm nay trừ phi ngươi là tiên nhân thượng giới còn ở lại nhân gian, bằng không nhất định cho ngươi hiểu được điểm mấu chốt của tu vi ngươi."
 
Nói vừa xong, người liền đột nhiên biến mất. Khi xuất hiện thì trên không trung đã xuất hiện tới trăm ngàn Văn Lan Phong, trăm ngàn thanh Cự Ngân kiếm sừng sững đứng trên khoảng không trên đỉnh đầu Tất Trường Xuân, phân không ra ai là thật, ai là giả, khí lưu quanh thân thật tĩnh.., thật tĩnh...
 
Trên Thuận Thiên Đảo, Lộng Trúc và Nam Minh lão tổ nhìn nhau. Hai nữ nhân lại trợn tròn mắt há hốc, chưa từng gặp qua có ai huyễn hóa ra được nhiều huyễn ảnh như vậy, mà lúc này trăm ngàn Văn Lan Phong trên không trung không ngờ lại yên tĩnh bất động giống như thực thể bản tôn.
 
Động! Một người trong trăm ngàn người đã động, mang theo ngân mang chói mắt, họa xuất ra hình cung mê người tuẫn lạn, tự trên xuống, một kiếm phía tây qua, nhanh như thiểm điện, hướng thẳng đỉnh đầu Tất Trường Xuân.
 
Ngay khi lưỡi kiếm gần tiếp xúc tới Tất Trường Xuân, trên người Tất Trường Xuân phảng phất dài ra một cánh tay, ngón tay theo thế niêm hoa chỉ, trong nháy mắt đưa tới...
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-507/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận