Không thấy được người nhưng thấy khí thế, mọi người không một ai là không thấp thỏm bất an, nghe khẩu khí người này nói chuyện, ra vẻ cũng không phải là một người hiền lành. Bùi Phóng, Thích Cửu Quân và u Dương Đạt nhìn nhau không nói gì. Không biết Tất Trường Xuân từ nơi nào tìm được nhân vật lợi hại như vậy tiếp nhận chức vị chưởng hình sử, dù sao khẳng định không phải Văn Lan Phong. Bởi vì khí tức người này phát ra căn bản không phải khí tức của Văn Lan Phong.
Đúng lúc này, cỗ khí tức kinh khủng kia cấp tốc thu liễm trở về căn phòng bên dưới. Ánh mắt mọi người lập tức tập trung ngay cửa phòng giữa trung trơng hòn đảo bên dưới, chỉ thấy một người áo xám chắp tay sau lưng đi ra, giương mắt nhìn chằm chằm đám người bên trên, không mặn không nhạt hỏi:
"Vừa rồi là ai ở chô này rống to
Vậy?" Nghe thanh âm chính là người vừa lên tiếng trong phòng, phản ứng đầu tiên của mọi người liền kiểm tra tu vi của người kia. Kết quả không một ai nhìn ra được gốc gác của hắn, vì vậy ánh mắt mọi người lại tập trung trên ba người Bùi Phóng, hi vọng từ biểu tình bọn họ có thể nhìn ra được chút mánh khóe.
Nhưng ba người bọn hắn cũng phát nghẹn, lúc này mọi người liền kinh hãi. Có thể đề cho ba người Bùi Phóng á khẩu không trả lời được, tu vi người kia hiển nhiên cao hơn ba người Bùi Phóng.
Tân nhậm chưởng hình sử của Yêu Quý Vực, không ngờ lại là một đại cao thủ thâm bất khả trắc. Đây còn cho người được sống hay không, nhưng người này rốt cục lại là ai, thế nào cho tới bây giờ chưa thấy qua...Mọi người chỉ hết hồn không biết nói gì!
Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình quét mắt nhìn mọi người, đốt đốt bức người nói:
"Đều câm điếc sao? Hay cho rằng ta dễ khi dễ hơn Tất Trường Xuân?" Cỗ khí tức âm trầm kinh khủng lại bắt đầu từ trên người hắn khuếch tán ra, hơn nữa càng thêm nồng nặc, làm cho người ta một loại cảm giác hắn muốn động thủ.
"Ngưu Hữu Đức, hắn là Ngưu Hữu Đức." Trên không trung đột nhiên có người thất thanh. Không phải là ai khác, chính là Tử Kinh quốc lĩnh chủ Thượng Quan Thái Bình.
Các lĩnh chủ chư quốc ở đây tuy rằng đều biết nhân vật Ngưu Hữu Đức. Nhưng không ai từng gặp qua, cho dù lúc ở Tụ Bảo Bồn mọi người gần nhau trong gang tấc, nhưng Ngưu Hữu Đức vẫn ru rú trong nhà, tất cả mọi người chưa từng chạm mặt, duy nhất đệ từ Úc Lan Đô của Thượng Quan Thái Bình có ở chung với Ngưu Hữu Đức thời gian không ngắn. Hắn đem hình dáng đại khái của Ngưu Hữu Đức hồi bầm qua, bây giờ nhìn thấy gương mặt người này, hơn nữa cỗ khí tức chiêu bài kinh khùng của Ngưu Hữu Đức, lúc này hắn liền phán đoán ra người này chính là Ngưu Hữu Đức.
Mọi người đại khái cũng nghe nói qua cỗ khí tức kinh khủng của Ngưu Hữu Đức, vừa được Thượng Quan Thái Bình nhắc tỉnh, đoàn người liền bừng tỉnh hiểu ra, cũng càng thêm âm thầm kinh hãi...Nếu như ở trước đây thì cũng thôi, Bùi Phóng, u Dương Đạt và Thích Cửu Quân ba người tụ cùng một chỗ cũng chưa chắc sẽ sợ hắn, nhưng đáng chết chính là, trước khi Âm Bách Khang chết từng nhắc qua, Ngưu Hữu Đức là người của Tiên giới.
Một đám người khóc không ra nước mắt, Tất Trường Xuân làm cũng quá tuyệt đi thôi! Chính mình không làm chưởng hình sử nữa thì thôi, không ngờ lại túm một người của Tiên giới tới tiếp nhận chức vụ, cũng quá ngưu nha! Người này có thua kém gì Tất Trường Xuân, còn có một biệt hiệu, Lạt Thủ Phán Quan, trời! Nghe biệt hiệu liền biết không phải là kẻ nhân từ nương tay.
Dược Thiên Sầu kỳ quái
"di" một tiếng, chỉ vào Thượng Quan Thái Bình nói:
"Người kia! Ngươi thế nào nhận thức ta? Ta hình như cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi?" Thượng Quan Thái Bình xấu hổ chắp tay cười lấy lòng:
"Tiểu đồ Úc Lan Đô, từng phụng dưỡng tiền bối một đoạn thời gian." ""Nga! Nguyên lai là sư phụ Úc Lan Đô.
" Dược Thiên Sầu làm như hiểu rõ gật đầu, lộ ra hình dạng ta đã nhận thức.
Bùi Phóng đang nỗ lực rụt lui thân thể, như muốn làm cho mình không quá nổi bật,
Thấy bầu không khí có chút hòa hoãn, lúc này chắp tay cười nói: "Nguyên lai là Ngưu tiền bối tiếp nhận chức vụ chưởng hình sử Yêu Quý Vực. Đây là phúc phận tu chân giới a! Chúng ta đặc biệt tới chúc mừng, hi vọng không có quấy nhiễu tiền bối.
"
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn quạ, vùng lông mày chợt nhướng lên, nói: "Tên mập mạp, ta nghe ra được. Vừa rồi người rống to chính là ngươi, chỉ là Hóa Thần hậu kỳ cũng dám đến nơi đây ồn ào. Ta xem ngươi chán sống phải không! n?" Nói đến câu cuối cùng đã mang theo vẻ sát khí đằng đằng, Bùi Phóng sợ đến run lên, có điểm cảm giác khóc không ra nước mắt, chính mình nào có rống to a! Rõ ràng mình rất khách khí nói đến bái kiến, ngài không nên ỷ vào tu vi cao mà không chịu nói đạo lý có được hay không?
Nhưng câu nói này cũng chỉ có thể đặt trong ngực oán thầm. Đối phương ngang ngược không chịu nói lý như vậy, nếu nói ra quả thật là chán sống, vì vậy hắn nỗ lực giả ra dáng tươi cười hòa ái, liên tục xua tay nói: "Ngưu tiền bối hiểu lầm rồi. Chúng ta chỉ là đến đây chúc mừng tiền bối kế nhiệm chức chưởng hình sừ, thực sự không có ý rống to, có thể là vì vừa rồi ta muốn gặp được tiền bối, tâm tình quá kích động nên nói chuyện thanh âm lớn một chút, quấy nhiễu sự thanh tịnh của tiền bối, còn thỉnh tiền bối thứ tội
"
Tên mập mạp này trách không được có thể sống đến tận bây giờ. Thật đúng là không biết xấu hổ co được giãn được! Dược Thiên Sầu trừng hai mắt, hờ hững nói: "Ta hiểu lầm? Chẳng lẽ lỗ tai ta xảy ra vấn đề?
"
"Không có, không có!
" Bùi Phóng liên tục xua tay nói: "Tiền bối có tấm thân trường sinh bất tử, lỗ tai ngài làm sao xảy ra vấn đề, là do ta trời sinh lớn giọng, còn thỉnh tiền bối thứ tội!
"
Không ít người đều dùng ánh mắt đồng tình mà thương hại nhìn Bùi Phóng, người này cho tới bây giờ mỗi khi đụng tới cường giả mới chịu phân rõ phải trái. Khi đụng tới người yếu thì từ trước tới nay không hề nói đạo lý. Hôm nay được rồi, trái lại đã gặp phải báo óng. Nghe hắn vừa nói như thế, sắc mặt Dược Thiên Sầu hòa hoãn, hừ lạnh nói: "Ta đã nói a! Người khác luôn khen ta anh minh thần võ, ta thế nào khả năng hiểu lầm người khác.
"
Mọi người không nói gì, thì ra Ngưu Hữu Đức là người thích nghe lời nịnh nọt. Ánh mắt Bùi Phóng sáng ngời, gương mặt đầy thịt béo run lên, khoa tay múa chân dõng dạc nói: "Tiền bối đâu chỉ anh minh thần võ, quả thật ngọc thụ lâm phong, kỳ tài có một không hai vang dội cổ kim...Còn chưa vỗ xong mông ngựa, liền không vỗ nổi nữa, chỉ thấy Ngưu Hữu Đức đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Tử mập mạp, ngươi xem lão tử ngu ngốc như ngươi sao! Dám đem những lời nói như vậy lừa gạt ta, nói không thấy phiền a?" Dược Thiên Sầu trầm giọng hỏi.
Bùi Phóng lúc này trợn tròn mắt, lĩnh chủ chư quốc có không ít người đang nghẹn vẻ mặt đỏ bừng, cố nín cười. Ngưu Hữu Đức vui giận bất thường, thật đúng là khó hầu hạ, Bùi Phóng làm gì cũng vô dụng, ngày hôm nay sợ rằng sẽ không may.
Đúng lúc này, bên trong phòng có một bạch y nữ tử chậm rãi đi ra, trong tay bưng mâm trái cây, bên trong đựng đầy hoa quả tươi xanh. Dâng mâm ứái cây tới trước mặt Dược Thiên Sầu, dịu dàng cười nói:
"Tiên sinh, ăn chút hoa quả giảm nhiệt, hà tất chấp nhặt bọn họ." Mọi người vừa nhìn, không ngờ là một thụ yêu. Gương mặt xinh đẹp, nhưng không thể gọi là tuyệt sắc. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu bứt trái nho ném vào trong miệng, vừa ăn vừa hỏi:
"Mộc Nương Tử, những người tùy tiện sấm vào đây, Tất Trường Xuân thường xử lý như thế nào?" Một đám người kinh hãi, nếu như làm theo thủ đoạn Tất Trường Xuân để xử lý, mọi người đều sẽ không may.
Vì vậy cả đám dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm Mộc Nương Tử, hi vọng từ miệng nàng nhận được lời thủ hạ lưu tình, nhất là Bùi Phóng, vẻ mặt càng thêm chờ mong.
Ánh mắt Mộc Nương Từ thản nhiên quét mắt nhìn mọi người, nhìn Dược Thiên Sầu cười nói:
"Tiên sinh, mọi việc đều có ngoại lệ. Huống chi những người này chỉ là đến chúc mừng tiên sinh tiếp nhận chức vụ chưởng hình sử. Nói đến bọn họ cũng chỉ có
Một mảnh hảo tâm, không có gì sai a! Sao ngài không giờ cao đánh khẽ một lần, lần này thả cho họ đi, lần sau còn tùy tiện xông vào, ngài hãy làm theo quy cũ trước kia...Ngài xem thế nào?" Lúc này mọi người nhìn Mộc Nương Tử với ánh mắt cảm kích, sau đó tâm tình thấp thỏm nhìn Ngưu Hữu Đức.
"Nga!" Dược Thiên Sầu cau mày, lại ném thêm trái nho vào miệng, ăn vài miếng lại
"phốc" thổi ra hạt, thò tay sờ lên vai Mộc Nương Tử, bàn tay sờ đến dưới cổ nàng, nắm cằm nàng cười hỏi:
"Thế nào cánh tay lại quải ra bên ngoài. Có phải coi trọng người nào trong bọn họ, bằng không sao lại giúp bọn hắn nói?" Lúc này vẻ mặt Mộc Nương Tử sợ hãi quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói:
"Tiên sinh minh giám, Mộc Nương Tử chẳng bao giờ gặp qua bọn họ, sao lại nói có coi trọng. Mộc Nương Tử thật sự toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tiên sinh, nếu như tiên sinh không tin thiếp thân, thiếp thân nguyện dùng cái chết chứng tỏ." Nàng mới vừa cười khanh khách, lúc này lại lộ ra dáng dấp lạnh run, nhất thời làm trong lòng mọi người ứa ra hàn khí.
Từ cử động của nàng có thể thấy được, Ngưu Hữu Đức tuyệt đối là một người thích giết người lại vui giận bất thường, bằng không cũng sẽ không làm cho nữ nhân này hoảng sợ đến vậy.
Không ai muốn mạo hiềm chạy trốn, bởi vì không ai nắm chắc mình chạy thoát khỏi tay người trong Tiên giới. Nhớ lúc trước một màn Âm Bách Khang chết trong tay Minh Giới sứ giả, ký ức mọi người vẫn còn mới mẻ.
"Ha hả! Xem lời ngươi nói kia, ta thế nào nhẫn tâm đề ngươi chết đây! Đứng lên đi!" Chỉ thấy Ngưu Hữu Đức tự đưa tay dìu Mộc Nương Tử đứng lên. Lập tức nghiêng đầu nhìn mọi người hờ hững nói: "Ngày hôm nay nể tình nữ nhân của ta, buông tha các ngươi. Mà lần sau còn có người dám xông vào, đó chính là không xem ta vào trong mắt. Đến lúc đó dù ai cầu tình cũng vô dụng.
"
"Không dám...
"
"Không dám..."
Mọi người khúm núm trả lời, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay đã qua được cửa ải này, nói đến thật phải cảm tạ thụ yêu tên Mộc Nương Tử kia.
Ai biết Ngưu Hữu Đức lại hừ lạnh nói:
"Thế nhưng quy củ là quy củ, phá hủy phải trả giá lớn. Bằng không uy tín bổn chưởng hình sử ở đâu? Truyền ra có phải để cho người cười ta không bằng Tất Trường Xuân?" Mọi người lại bị những lời này của hắn làm trái tim chợt treo cao lên. Không biết hắn muốn mọi người trả giá thứ gì, ánh mắt họ đều khấn trương chăm chú vào trên người Ngưu Hữu Đức đang bồi hồi tự hỏi.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com "Như vậy đi!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mọi người, âm trầm nói:
"Án theo số người mà tính, mỗi người xuất ra hai ức thượng phẩm linh thạch, giao tiền xong có thể đi, không giao tiền lưu mạng lại." Hắn lập tức nói với Mộc Nương Tử:
"Ngươi đã cầu tình cho bọn hắn, vậy do ngươi đi lấy tiền." Mỗi người giao hai ức thượng phẩm linh thạch để đổi mạng? Lĩnh chủ chư quốc nhìn nhau, nhớ tới chuyện Ngưu Hữu Đức gạt tiền tại Quỷ trang, rốt cục xác định người này là kẻ yêu thích tiền tài.
"Dạ." Mộc Nương Tử khom người lĩnh mệnh, bay lên không dẫn đầu bay tới trước mặt Bùi Phóng. Chỉ nhìn Bùi Phóng cũng không nói, hoàn toàn thái độ tự ngươi nhìn mà làm, ý tứ như ngươi muốn đưa hay không đưa thì tùy ngươi.
Thịt béo trên mặt Bùi Phóng co quặp một trận, hai ức thượng phầm linh thạch thật quá đen đi! Nhưng khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đức đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, sau lưng lạnh giá, trên mặt lập tức hiện ra dáng tươi cười, đưa ra túi trữ vật dâng lên hai tay:
"Tạ ơn cô nương! Nơi này có hai ức thượng phầm linh thạch, cô nương xem thử!"