Phượng Hoàng Vân Y là thứ gì? Yến Truy Tinh dùng ánh mắt hồ nghi nhìn về phía con ô Nha. Nói thật lòng, bản thân hắn rất bội phục con ô Nha này, nó đã trung một ma quyền của mình, cư nhiên lại không tiêu vong. Khẽ quay đầu nhìn chằm chằm vào con chim khổng lồ do ánh hào quang bảy màu quanh người Võ Lập Tuyết tạo thành, diễn cảm trên mặt Yến Truy Tinh dần dần đã thanh sắc câu lệ.
"Bản thân ta muốn nhìn xem Phượng Hoàng Vân Y lợi hại, hay là ma nhận của ta lợi hại!" Yến Truy Tinh cười lạnh, một bóng trăng lưỡi liềm u lãnh chớp lóe ra phía sau lưng hắn, rất nhanh phiêu phù trên không trung, ô Nha ở phía xa chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi lạnh run, thần thái hoảng sợ nhìn chiếc ma nhận hình trăng lưỡi liềm kia.
Yến Truy Tinh quẳng ném ánh mắt băng sương về phía trước như đang ra lệnh, chiếc ma nhận hình loan nguyệt lập tức hóa thành tinh quang nhanh như chóp bắn ra, xung quanh không có một tia dao động, đảo mắt một cái đã nhằm thẳng về phía cổ của con chim khổng lồ khí chất cao quý. Cũng trong khoảnh khắc này, một đôi cánh chim khổng lồ đã vươn ra ôm lấy phía trước, vô thanh vô tức ngăn cản chiếc ma nhận hình loan nguyệt.
Chỉ thấy chiếc ma nhận hình loan nguyệt bị đôi cánh chim tinh vân bao phủ, tựa hồ như rơi vào một đoàn nhung mềm, không thể phát ra lực sát thương.
"Không còn trò gì hơn nữa hay sao!" Yến Truy Tinh vung tay lên, năm ngón tay hóa thành trảo, chiếc ma nhận điên cuồng xoay tròn, chém nát đôi cánh khổng lồ mà lao vút ra bên ngoài. Lúc này con chim khổng lồ khí chất cao quý trông thực vô cùng khó coi.
Võ Lập Tuyết chứng kiến cảnh tượng này, cũng hoảng hốt lùi về phía sau. Bất quá những điểm quang mang vừa phân tán ra trong không trung, rất nhanh đã ngưng tụ quay về, đào mắt lại khôi phục hình dạng thành một con chim to lớn.
"Hắc hắc! Quả thực là không chịu nổi một kích ah!" Triệu hồi ma nhân hình loan nguyệt quay về, Yến Truy Tinh một kích kiểm tra trình độ nông sâu của đối phương xong, liền tấm tắc cười thành tiếng nói:
"Tuyết nhi, Phượng Hoàng Vân Y này đúng là thứ tốt, nhưng ngươi căn bản là không biết sử dụng nó như thế nào ah! Ha ha! Đừng chống cự vô nghĩa nữa, ta muốn giết ngươi quả thực là dễ dàng như trở bàn tay mà thôi.
"Tuyết nhi tỷ tỷ, ngươi không biết cách khống chế Phượng Hoàng Vân Y sao?
" ô Nha liều mạng vỗ cánh bay về phía Võ Lập Tuyết.
Võ Lập Tuyết hoảng sợ lắc đầu, biểu thị chính mình thật đúng là không biết nên phải khống chế Phượng Hoàng Vân Y như thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Ta qua giúp ngươi thử xem nào. Xem có biện pháp nào khác không.
" Ô Nha thở hồng hộc chậm rãi lao tới. Bỗng nhiên thân hình cứng đờ ở giữa không trung.
"Phượng hoàng muội muội!
" Bất thình lình Võ Lập Tuyết phát ra một tiếng kinh hô, hai tay bịt miệng, diễn cảm không dám tin nhìn vào cảnh tượng đang xảy ra trước mắt. Chỉ thấy một đầu của chiếc ma nhận hình loan nguyệt, từ phía sau đâm xuyên qua bụng của ô Nha. Ô Nha thì đang chậm rãi bay xuống, cúi đầu dửng dưng nhìn vào bụng của mình.
"Tuyết nhi tỷ tỷ, ta không nhúc nhích được.
" ô Nha khẩn trương vỗ cánh nhưng lúc này nó đã mất đi khả năng phi hành, có vẻ dị thường hoảng hốt kinh hô.
Chiếc ma nhận hình loan nguyệt "sưu
" một tiếng, bay trở về. Yến Truy Tinh vươn tay ra bắt lấy thân hình của con ô Nha nằm trên lưỡi ma nhận, thoáng nhìn qua một chút, sau đó mới ném xuống trước mặt Võ Lập Tuyết, cười lạnh nói: "Tuyết nhi, đừng bức ta động thủ. Nếu ngươi còn không thuận theo ta, thì kết cục của ngươi sẽ giống như con ô Nha này mà thôi."
Chiếc ma nhân hình loan nguyệt, lại nhanh chóng bức tới, phiêu phù ở trước người Võ Lập Tuyết, như đang cảnh báo, chờ đợi thông điệp cuối cùng.
Hiện giờ trong lòng Yến Truy Tinh cũng khá buồn bực, không nghĩ tới ma nhãn của mình, cư nhiên lại khống chế không dứt nổi Võ Lập Tuyết. Nếu như nàng không thuận theo mình, thì hắn cũng chỉ đành dùng tới phương pháp cứng rắn.
Ô Nha nằm trên mặt đất, suy yếu ngước đầu nhìn lên, đứt quãng nói: "Tuyết nhi tỷ, mau tìm.., mau tìm biện pháp báo cho tên người xấu kia biết.., hắn.., hắn sẽ có biện pháp.., cứu ta.
"
Nói dứt lời đầu nghẻo sang một bên, hai mắt chậm rãi khéo vào, trút hơi thở cuối cùng.
"Phượng hoàng muội muội!
" Võ Lập Tuyết bi thống kinh hô. Nhưng rất nhanh, tựa như mới vừa nhớ ra chuyện tình gì đó, miệng không ngừng nỉ non: "Người xấu.., ta tìm người xấu cứu ngươi."
Theo sau nàng điên cuồng tìm kiếm đồ đạc ở trong túi trữ vật của mình.
Tên người xấu trong miệng con ô Nha không phải là ai khác, mà chính là Dược Thiên Sầu. Từ khi sinh ra, nó luôn mở miệng kêu Dược Thiên Sầu là người xấu. Điều này khiến cho Võ Lập Tuyết nhớ ra, ngày trước Dược Thiên Sầu đã từng tặng cho mình mấy viên tiểu ngân cầu. Dược Thiên Sầu nói qua, nếu khi nào muốn tìm hắn, thì hãy dùng những viên tiểu ngân cầu này liên hệ, hắn sẽ tới ngay lập tức.
Võ Lập Tuyết nắm chặt mấy viên tiểu ngân cầu trong tay, nhanh chóng rót thần thức vào, nức nở cầu xin nói: "Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu, ngươi ở đâu! Mau tới cứu Phượng Hoàng muội muội đi! Mau tới cứu Tuyết nhi đi...
"
Yến Truy Tinh không biết nàng đang cầm trong tay thứ gì, mà điên cuồng cầu nguyện. Lúc này chỉ cười lạnh gằn giọng nói: "Tuyết nhi cô nương, sự kiên nhẫn của ta có hạn thôi đó!
"
Tiên giới, Thiên Hạ thương hội.
Vũ Nam Thiên cùng Dược Thiên Sầu đang ngồi cùng nhau thương nghị sự tình ở trên tầng lầu thứ hai mươi mốt.
Nghe Vũ Nam Thiên hồi báo những tin tức mới thu thập xong. Dược Thiên Sầu rơi vào cơn trầm tư, theo sau gõ năm ngón tay xuống mặt bàn, bình thản nói: "Có chuyện này cần ngươi phải chú ý xuống. Mặc dù chúng ta không có năng lực tham gia đại hội bài danh, nhưng Thông Hành Lệnh Bài tới Minh Giới vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm về. Cho nên ngươi phải chú ý, xem có môn phái nào muốn bán Lệnh Bài thông hành hay không, chúng ta cần mua về, để chuẩn bị đến Minh Giới một chuyến.
"
Vũ Nam Thiên cười khổ đáp: "Hiện giờ Tuyệt Tinh Cung chèn ép chúng ta như thế. Chỉ sợ coi như có Thông Hành Lệnh Bài, chúng ta cũng vô pháp đi Minh Giới ah!
"
"Hừ! Chính bởi vì Tuyệt Tình Cung đang uy hiếp, nên chúng ta mới càng cần phải mua được thứ này. Lý do thì có hai điều!
" Dược Thiên Sầu chuyển thân, vươn hai ngón tay lên, đong đưa nói: "Người của các môn phái Tiên giới không ngừng tiến đến Minh Giới, có thể nhìn thấy được Minh Giới là một cái địa phương phát tài, điểm này không cần tranh luận.
"
Vũ Nam Thiên gật đầu, lại nghe thấy Dược Thiên Sầu nói tiếp: "Đó là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai ta muốn đến Minh Giới chính là vì đi tìm sư phụ của ta. Bằng vào thực lực hiện giờ chúng ta không đối phó nổi Tuyệt Tình Cung, cho nên ta đành phải nhờ sư phụ của ta xuất thủ. Mẹ nó! Kêu lão nhân gia trực tiếp san bằng Tuyệt Tình Cung, đầu xuôi thì đuôi sẽ lọt, lười thèm dông dài với bọn chúng!
"
"Tất Trường Xuân!" Vũ Nam Thiên nhãn tình sáng lên, lão gia hỏa này tuyệt đối chính là một đời ngưu nhân, hắn dám khiêu chiến Minh Hoàng, làm khiếp sợ tam giới ah! Nếu như hắn quay về đây, muốn san bằng Tuyệt Tình Cung hẳn cũng không phải là chuyện tình không có khả năng đi!
Bất quá Dược Thiên Sầu căn bản là chưa nắm chắc, có tìm thấy Tất Trường Xuân hay không. Hơn nữa coi như tìm được thì sao, ai biết lão gia hỏa này có muốn ra tay giúp đỡ hay không? Bởi vì lão gia hỏa này, sợ rằng không hề hứng thú đối với Tuyệt Tình Cung, ở Tiên giới khiến cho hắn nảy sinh hứng thú, sợ rằng cũng chỉ có một mình Tiên Đế Kim Thái mà thôi! Dược Thiên Sầu nói như thế, chính là vì muốn cấp cho Vũ Nam Thiên thêm một chút lòng tin, để hắn nhanh chóng thu xếp ổn thỏa chuyện tình Lệnh Bài Thông Hành đến Minh Giới cho mình.
Vũ Nam Thiên hưng phấn qua đi, mới nhớ tới tinh huống lúc này, thoáng chần chừ nói: "Chuyện này chỉ sợ là khó khăn thôi! Thông Hành Lệnh Bài các môn phái đều muốn có, sợ rằng không ai nguyện ý bán ra.
"
"Chỉ cần có tin tức, biện pháp tự nhiên là sẽ có thôi.
" Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Lúc trước Tứ Thông thương hội chỉ là một cái thương hội nho nhỏ, mà đều nắm giữ được Lệnh Bài Thông Hành ở trong tay. Ngày hôm nay chúng ta còn mạnh hơn Tứ Thông thương hội lúc trước rất nhiều. Cho nên không thể không có biện pháp thu thập Lệnh Bài Thông Hành được ah!
"
Vũ Nam Thiên biết Dược Thiên Sầu cùng Mục Binh đã kết thù xuống, chuyện này sợ rằng phần nhiều là quan hệ tới thể diện. Cho nên gật đầu đứng dậy nói: "Ta hiểu rồi, ta đây liền đi thăm dò tin tức liên quan đến Lệnh Bài Thông Hành đến Minh Giới."
Thấy Dược Thiên Sầu cũng không nói thêm gì nữa. Cho nên chắp tay đi ra ngoài.
Dược Thiên Sầu híp mắt, theo sau dường như nghĩ ra chuyện gì đó. Cũng đứng lên bước ra khỏi phòng họp.
Sau khi bước lên tầng lầu hai mươi hai, liếc mắt nhìn Vi Xuân Thu khoanh chân ngồi hộ pháp cho Bạch Tố Trinh luyện công, Dược Thiên Sầu mới đẩy cánh cửa gian phòng gần đó ra. Chỉ thấy bên trong phòng bày đầy trứng nhện màu tơ hồng, đây chính là số trứng Thải Chu đã mang ra từ Thần Khư Cảnh.
Dược Thiên Sầu đóng cửa, cần thận hành tẩu trong phòng, thi thoảng cầm một khỏa trứng lên ngắm nghía, thầm nghĩ: "Dường như đã cách thời gian nở không còn xa nữa, nuôi trong này sợ là không còn thích họp nữa rồi!"
Dược Thiên Sầu tay cầm một khỏa trứng nhện trầm ngâm suy nghĩ. Cuối cùng làm ra quyết định, đem số trứng này ném vào trong Thần Khư Cảnh, bởi vì trong Thần Khư Cảnh thực vật sung túc, dễ dàng cho chúng nó sinh sôi phát triến. Đến lúc đó, mỗi thành viên trong đại quân, mang theo một con Thần Miếu Thải Chu bên người để tác chiến. Nói vậy uy lực sẽ gia tăng rất đáng kể ah!
Sau khi đã tính toán xong, đang muốn hành động luôn, thu số trứng nhện trong gian phòng chuyển đến Thần Khư Cảnh, thì bỗng nhiên Dược Thiên Sầu giật mình, nhướng mày nói: "Là Tuyết nhi, nàng tìm ta làm gì? Không đúng, cảm xúc dao động bất thường, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện hay sao?
"
Dược Thiên Sầu kinh hãi, nháy mắt biến mất ở bên trong gian phòng.
"Tuyết nhi, xem ra ngươi không chịu đáp ứng ta phải không ah! Hảo, tốt lắm, vậy ngươi cũng đừng trách ta.
" Yến Truy Tinh hung hăng phát ra một tiếng cười lạnh.
Lúc này, Võ Lập Tuyết phi thường hoảng sợ, chậm rãi lùi dần về phía sau, hai tay nắm chặt lấy mấy viên tiểu ngân cầu, nức nở run giọng nói: "Dược Thiên Sầu...Ngươi đã tới rồi!
"
Bỗng dưng nàng nhìn về phía sau lưng Yến Truy Tinh kinh hô lên.
Yến Truy Tinh cười khểnh nói: "Tuyết nhi, giờ khắc này mà ngươi còn bày đặt chơi trò giương đông kích tây ở trước mặt ta hay sao? Ta khuyên ngươi, tốt nhất là hãy thuận theo ta, đừng khiến ta phải dùng sức mạnh, tới lúc đó ngươi sẽ phi thường thống khổ, đừng trách là ta không biết thương hoa tiếc ngọc đó ah..."