Trên Biển Khơi Dưới Đá Thẳm Chương 12


Chương 12
Đó là một ý kiến hay đấy

Ngôi nhà Xám vẫn tĩnh mịch và trống không như trước khi chúng đi. "Barney!" Simon hét vọng lên thang gác. "Barney?" Tiếng nó ngập ngừng nhỏ dần đi.

"Nó không thể ở trong nhà được," Jane nói. "Chìa khóa vẫn ở chỗ giấu mọi khi. Ôi anh Simon, chuyện gì xảy ra với nó rồi?" Em lo lắng quay lại cánh cửa trước đang để ngỏ và chăm chú nhìn xuống đồi.

Simon quay lại, đi qua lối sảnh tối ra đứng dưới khoảng nắng cùng em gái. "Chắc là nó không tìm thấy chúng mình ở dưới bến cảng."

"Nhưng nếu thế thì sau đó thì nó phải quay về đây rồi chứ? Bây giờ chẳng còn ma nào ở dưới đó cả, tất cả đã đi theo đám diễu hành. Thằng Bill thô lỗ ấy vừa đi ngang qua chúng ta... anh có nghĩ là..."

"Không," Simon vội vàng nói. "Dẫu sao Barney đã có con Rufus đi cùng cơ mà. Nó sẽ không gặp phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Em đợi xem, nó sẽ quay về ngay thôi. Anh chắc là là nó đã tìm thấy Ông Merry và đang đi tìm bọn mình."

Nó đang quay nhìn vào trong ngôi nhà thì Jane đột ngột hét lên mừng rỡ: "Nhìn kìa! Anh nói đúng rồi!"

Rufus đang phóng lên đồi về phía chúng, một cái bóng đỏ lanh lẹ lướt nhanh trên con đường màu xám. Nhưng chúng thấy không có ai theo sau nó. Jane gọi, và Rufus nghếch mõm lên, chạy nhanh hơn, lên mấy bậc thang, luồn qua chân chúng và vào trong nhà. Rồi nó đứng đối diện chúng, cái lưỡi dài như dải ruy-băng thè lè lủng lẳng. Nhưng đuôi nó cụp xuống, và nó cũng không nhảy cẫng lên, sủa váng một cách vui vẻ giống như mọi bận nó trở về nhà.

"Không thấy bóng dáng Barney đâu cả." Jane chậm chạp bước qua bậc cửa đi vào nhà. Em cúi xuống nhìn Rufus. "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"

Con chó chẳng để ý gì đến cô bé. Nó đứng đó bần thần, cặp mắt trống rỗng. Thậm chí khi bọn trẻ cho nó uống nước và dắt nó vào căn phòng trông ra bến cảng, nó vẫn chẳng biểu lộ dấu hiệu gì chứng tỏ nó biết mình đang ở nhà. Cứ như thể nó đang nghĩ về một chuyện gì hoàn toàn khác.

"Anh đoán là tại trời nóng quá," Simon nói. Giọng nó nghe chẳng lấy gì làm chắc chắn. "Thôi vậy, mình chẳng thể làm gì ngoài đợi tiếp. Dù sao chiếc thuyền buồm vẫn còn đậu bên dưới bến cảng mà."

"Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả," Jane khổ sở nói.

"Không, như thế có nghĩa là..." Nhưng Simon chẳng có cơ hội nào để giải thích. Jane đã lo lắng nắm chặt lấy cánh tay nó. Nó thấy em gái đang nhìn đăm đăm vào con Rufus.

Mãi sau này chúng vẫn không thể giải thích rõ ràng sự việc xảy ra lúc đó. Cứ như thể Rufus đang nằm đó lắng nghe một cái gì đó, và cuối cùng cũng bắt được âm thanh nó đang mong đợi; mặc dù bọn trẻ biết rằng khi đó chúng chẳng nghe thấy cái gì hết cả. Nó ngẩng đầu lên, hai mắt mở to đến nỗi lộ cả tròng trắng, và từ từ đứng dậy giống như một ông già hơn là một con chó. Tai nó vểnh lên, mõm nghếch cao, chĩa thẳng về phía cái gì đó mà bọn trẻ chẳng thể nhìn thấy. Nó bắt đầu bước đi, chậm rãi và kiên quyết, về phía cửa ra vào.

Như bị thôi miên, Simon và Jane đi theo. Rufus đi ra ngoài sảnh cho tới khi đến tận cửa trước, và đứng đó chờ đợi. Nó không quay đầu. Nó chỉ đứng đó, thân mình cứng đờ, nhìn thẳng về phía cửa ra vào, cứ như là chắc chắn bọn trẻ biết nó muốn chúng phải làm gì.

Simon chìa tay ra, lo lắng liếc nhìn xuống cái lưng dài đỏ mượt của con chó, và mở cửa; và chúng cứ đứng ở trên bậc thềm ngơ ngác nhìn con Rufus oai phong băng thẳng qua đường với dáng tự tin không-có-tuổi. Khi sang đến bên kia đường, nó nhẹ nhàng nhảy phắt lên đứng thẳng thân mình trên bức tường ngăn cách con đường với một bờ dốc đứng có dễ gần hai mươi mét xuống tận bến cảng. Có vẻ như nó đang nhìn ra phía biển.

"Nó không định nhảy qua đấy chứ?" Jane giật thót mình lo lắng, nhưng bỗng nhiên giọng em lại hạ xuống thầm thì.

Và rồi chúng nghe thấy thứ âm thanh mà sau này chúng không bao giờ quên được.

* * *

Barney lờ mờ nhận thấy mình bị đem ra khỏi ngôi nhà lớn hoang vắng rồi đưa đi trên một chiếc xe hơi; và bây giờ nó đang đi bộ với một toán người, với tiếng biển rì rào đâu đó khá gần. Nhưng nó không biết chắc là bọn chúng có bao nhiêu người, hay chúng đang đưa nó đi đâu. Kể từ lúc ở trong căn phòng tăm tối khi cặp mắt sâu hoắm rực lửa ấy nhìn trừng trừng vào mặt nó, nó chẳng còn ý thức được gì nữa ngoài việc phục tùng những điều mà chúng bảo nó phải làm. Nó không còn ý nghĩ nào của riêng mình nữa; đó là một cảm giác thư thái kỳ lạ, cứ như là nó đang mơ màng nửa thức nửa ngủ. Không còn chuyện cãi lại nữa. Không còn kháng cự nữa. Nó chỉ biết rằng cái dáng người đen đen cao lớn đang bước đi bên cạnh nó, đội một chiếc mũ vành rộng màu đen, là ông chủ của nó.

Ông chủ... hôm nay ai khác cũng đã dùng từ này ấy nhỉ?

"Lại đây, Barnabas," giọng nói trầm trầm như thôi miên vang lên phía trên nó. "Chúng ta phải nhanh lên. Thủy triều đang rút rồi, chúng ta phải đến được chỗ cái thuyền."

Đến du thuyền, Barney mơ màng tự nhủ, mình sẽ đi ra biển... chính là nó đã ngửi thấy mùi biển, mùi nước mặn đang vỗ ì oàm bên bờ cảng Trewissick.

Xa xa, cứ như từ trên rất cao vọng xuống, nó nghe thấy tiếng nói cấp bách của Polly Withers: "Từ con đường cạnh ngôi nhà trên đó thì ai cũng có thể trông thấy chúng ta. Họ sẽ trông thấy chúng ta mất, tôi biết là họ sẽ thấy mà..."

"Polly," giọng nói trầm trầm chậm rãi vang lên, "ta là người hiểu rõ hơn hết. Nếu bà bạn người Cornwall của chúng ta làm tốt nhiệm vụ thì sẽ chẳng có ai ở đó cả. Và nếu hai đứa trẻ kia có thoát được đi chăng nữa... thì, liệu chúng có phải là đối thủ của ta không?"

Gã Withers ở đâu đó bật cười, nghe nhẹ nhàng mà đầy nham hiểm.

Barney tiếp tục bước đi như một cái máy. Không khí ấm áp và ẩm ướt; nó có thể cảm thấy ánh nắng gay gắt đang chiếu thẳng vào mặt. Nó đã nghe bọn người kia nói chuyện suốt từ khi rời ngôi nhà, nhưng tất cả những thứ chúng nói với nhau dường như chẳng có một chút ý nghĩa nào với nó nữa. Nó không hề sợ hãi; nó đã quên mất cả Simon và Jane. Có vẻ như phần hồn của nó đã thoát ra khỏi phần xác và đang dõi theo những gì xảy ra với một thoáng tò mò thích thú trong lúc thân thể vẫn bước đi, mà chẳng có cảm giác gì hết cả.

Và rồi, như tiếng bật bất chợt của dây cung, âm thanh đó vang lên.

Thoảng trong khoảng không bên trên đầu chúng, một con chó tru lên: một tiếng hú dài kỳ lạ quá đỗi bất ngờ và thảm thiết đến nỗi trong giây lát tất cả đều đứng chết trân. Âm thanh đó chầm chậm vang vọng khắp bến cảng, một thứ âm thanh rền rĩ, hoang dại, lạnh lẽo như chứa đựng mọi lời cảnh báo và mọi nỗi kinh hoàng từng có ở trên đời. Ngay cả gã Hastings cũng đứng lặng lắng nghe, người đờ đẫn.

Và thằng nhóc Barney lúc này đang ở ngoài Barney, bay lơ lửng vô tư trên không trung, cảm thấy tiếng hú đó đã đánh thức nó dậy bằng một cú choáng váng tột độ. Nó nhìn lên, và thấy Rufus đang đứng trên cao, tấm thân đỏ in trên nền trời, với tiếng rên rỉ vẫn đang dai ẳng trong cổ họng. Và đột nhiên Barney biết nó đang ở đâu, và hiểu rằng nó phải chạy trốn.

Nó xoay ngoắt lại, cúi vội né hai cánh tay không kịp chộp lấy nó nữa, và chạy dọc theo cầu cảng về phía con đường. Ngọn đồi vắng hoe, đoàn diễu hành của lễ hội hóa trang đã cuốn hút hết đám đông, và nó đã cách xa bọn người ngơ ngác ở chỗ kè đá kia tới hai mươi lăm yard trước khi chúng có thể bắt đầu đuổi bắt. Nó nghe thấy những tiếng quát tháo và tiếng bước chân huỳnh huỵch phía đằng sau, bèn lao người chạy thật nhanh lên đồi về phía Ngôi nhà Xám.

Simon và Jane đứng trên bậc thềm kinh ngạc nhìn xuống. Đầu tiên thì bất chợt nghe tiếng hú ớn người của Rufus; rồi bây giờ thình lình lại đến Barney, cùng với bốn bóng người đáng sợ đang đuổi theo sát gót. Theo bản năng chúng chạy vội xuống thềm về phía thằng em, và rồi sợ hãi quay phắt lại trước tiếng động tệ hại nhất. Đằng sau chúng, cánh cửa ra vào của Ngôi nhà Xám vừa đóng sầm lại; còn chìa khóa thì vẫn ở bên trong.

Barney lảo đảo chạy lại phía chúng, còn Rufus từ trên tường nhảy vọt xuống. Jane sợ hãi nói: "Trốn đường nào đây?"

Simon cuống cuồng chạy lại cánh cửa gỗ lớn chỗ bức tường; đây là lối đi nách của Ngôi nhà Xám và bình thường vẫn bị đóng kín. Nó đẩy mạnh cái then cửa, tim đập thình thình. Sự mừng rỡ như con sóng tràn ngập khắp người nó khi cánh cửa bật mở, và nó đẩy toang cửa ra. "Nhanh lên!" nó hét.

Bốn bóng người đang cắm cổ đuổi theo sát gót Barney giờ chỉ còn cách có vài bước. Jane và Barney chạy vọt vào bên trong cánh cửa, cùng với cái bóng đỏ của con Rufus bên chân chúng. Bức tường dường như rung lên bần bật khi Simon đóng cánh cửa đánh sầm và nhanh chóng cài ba chiếc then sắt lớn lại. Chúng chạy lên lối đi nhỏ hẹp và lạnh lẽo giữa chái Ngôi nhà Xám với ngôi nhà bên cạnh, rồi dừng lại ở cuối lối đi. Bên ngoài, tiếng bước chân dừng khựng trước cánh cửa. Chúng trông thấy then cửa lắc lư khi ai đó phía bên kia cố gắng đẩy ra. Chiếc then kêu lách cách giận dữ, và có một tiếng đấm mạnh vào cửa. Thế rồi tất cả lại im lìm.

"Giả sử chúng trèo qua tường thì sao?" Jane sợ hãi thì thầm.

"Chúng không trèo được đâu," Simon cũng thì thầm. "Tường cao lắm."

"Nhỡ đâu chúng phá vỡ cửa!"

"Những then đó cực kỳ chắc chắn. Mà làm thế thì mọi người sẽ trông thấy và nghi ngờ... Nghe mà xem. Chúng đã bỏ đi rồi."

Cả bọn căng tai lắng nghe. Chẳng có tiếng động nào từ phía cánh cửa ở đầu bên kia lối đi. Rufus ngước nhìn chúng như dò hỏi và rên ư ử, mũi thở phì phì vẻ than vãn.

"Chúng đang làm gì thế? Chắc là chúng sắp giở trò gì đó..."

"Nhanh lên!" Simon cả quyết. "Mình phải chạy khỏi nhà trước khi chúng kịp có thời gian vòng ra phía sau. Chúng sẽ nhanh chóng bao vây ngôi nhà đấy."

Trong lúc hoảng hốt chúng chạy vào mảnh vườn nhỏ sau nhà, và băng qua lớp cỏ cao ngang gối tới chỗ hàng rào. Rufus tớn tác quanh chúng một cách vui vẻ, nhảy lên liếm mặt Barney. Con vật dường như đã quên mất sự thôi thúc huyền bí đã khiến nó phát ra tiếng hú lê thê tuyệt vọng kia, và bây giờ nó lại làm như tất cả chỉ là một trò chơi to lớn.

"Hy vọng là con chó sẽ giữ yên lặng," Jane lo lắng nói.

Simon nhìn chằm chằm qua kẽ hở của hàng rào.

"Nó sẽ yên lặng đấy," Barney nói. Nó cúi người xuống và khum một tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc mõm đỏ dài của con Rufus, thì thầm âu yếm với con vật trong hơi thở.

Simon đứng thẳng dậy. "Bọn chúng đi hết rồi. Mình đi thôi."

Lần lượt từng đứa một chui khỏi vườn ra ngoài con đường lượn vòng từ bến cảng đến phía sau ngôi nhà, xuôi theo rìa Mũi Kemare.

"Ôi," Jane đột nhiên nói vẻ đau khổ, "giá mà chúng mình biết được Ông Gumerry đã đi đâu nhỉ."

Barney kinh hoàng nói, "Anh chị không tìm thấy ông à? Thế còn bà Palk thì sao?"

"Không, chẳng thấy ông đâu cả. Bọn anh đã trông thấy bà Palk, nhưng không thể nào đến chỗ bà ấy được vì đông quá. Em có trông thấy ông không? Tại sao bọn chúng lại đuổi theo em? Em đã chạy từ chỗ nào về đây? Bọn anh nghĩ chắc điều tồi tệ gì đó đã xảy ra khi con Rufus về nhà mỗi một mình, nhưng bọn anh chẳng biết đi đâu để tìm em cả."

"Đợi một chút," Barney nói. Cơn sốc thoát khỏi tình trạng mụ mẫm do bị bùa mê của nó giờ đây đang chuyển thành một cảm giác hết sức cấp bách. Hàng chục thứ mà nó đã nghe thấy trong một tiếng vừa qua lao vun vút trong tâm trí; và khi bắt đầu nhận ra ý nghĩa của chúng, mỗi lúc nó lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn.

"Simon," nó giục giã, "chúng mình phải lấy bằng được chiếc chén Thánh. Ngay bây giờ. Kể cả không có Ông Merry. Không còn thời gian để tìm ông, hay là đợi, hay là làm bất cứ việc gì khác đâu. Em nghĩ là bọn chúng gần như đã tới nơi rồi. Chỉ là vẫn chưa chắc chắn thôi, nên chúng mới bắt em."

"Việc đầu tiên là phải thoát khỏi đây cái đã." Simon đưa mắt nhìn quanh. "Bọn chúng có thể từ phía cảng lên đây bằng bất cứ lối nào. Mình sẽ phải rời đường lớn và nấp vào trong cánh đồng đằng sau mũi đất kia. Địa thế ở đó không dốc lắm, mình sẽ nấp kín được."

Bọn trẻ băng qua con đường và đi vào những cánh đồng dưới chân Mũi Kemare. Mặt trời trên cao vẫn tỏa ánh nắng chói chang, hầm hập tựa như một bàn tay khổng lồ đang đè chúng xuống. Nhưng giờ thì ngay cả Jane cũng chẳng mảy may lo đến việc bị say nắng nữa.

Khi bọn trẻ đến được hàng rào ở cuối cánh đồng đầu tiên thì nghe thấy có tiếng nói. Chúng vội vã bò qua hàng rào, không hề dừng để quay nhìn lại, và nằm ép người xuống đám cỏ mọc rất cao phía bên kia. Barney lo lắng đặt tay lên lưng Rufus, nhưng con chó nằm im, cái lưỡi dài màu hồng thè lè ra ngoài.

Chẳng đứa nào nhìn rõ thực sự chúng từ đâu ra, nhưng đột nhiên mấy bóng người bỗng đứng lù lù ngay trên con đường. Gã Withers, cao gầy và hơi gù, cứ đưa qua đưa lại cái đầu như một con chồn; thằng Bill trong chiếc áo sáng màu thì bước đi thận trọng nhưng hung hăng như sẵn sàng tham chiến; và cao hơn hẳn hai tên này là một dáng người cao lớn đầy hăm dọa mặc toàn đồ đen, như một vết rạch tối sẫm trong không gian chập chờn hơi nóng của một ngày hè. Trong khi theo dõi, bất chợt Simon nhớ đến cái ngày khủng khiếp khi những bước chân đầy đe dọa chạy rầm rập đuổi theo nó, suốt một con đường vắng vẻ; và nó quay đi không nhìn người đàn ông đó nữa.

"Không thấy có cô ta," Barney rít lên. "Chắc là cô ta đang quan sát ở phía trước, đề phòng trường hợp chúng mình chạy ra phía đó."

Ngoài đường, bọn người nọ đứng lại một chút có vẻ lưỡng lự. Thằng Bill quay lại nhìn qua cánh đồng, hướng thẳng tầm mắt về phía hàng rào. Ba đứa trẻ càng dán chặt mình sát đất hơn, gần như nín thở. Nhưng thằng Bill lại quay đi, có vẻ rất hài lòng. Gã Withers cũng nhìn qua cánh đồng và nói gì đó với nó. Thằng nhóc lắc đầu.

Cái bóng người đen sì cao lớn đứng tách ra một chút, bất động. Khó có thể nói được là gã đang nhìn về hướng nào. Đột nhiên, gã giơ tay chỉ Mũi Kemare phía ngoài biển. Hình như gã đang nói gì đó khẩn thiết lắm.

"Không biết chúng định làm gì?" Jane thầm thì. Cơn chuột rút đang giày vò khổ sở bên chân phải của em và em chỉ mong sao được tiếp tục đi.

"Nếu chúng đi đến cuối mũi đất thì mình coi như xong," Simon thì thào vẻ căng thẳng.

"Lạy Chúa, bọn chúng còn có thêm bao nhiêu tên nữa nhỉ? Gã đàn ông cao lớn kia..." Jane soi kỹ gã qua kẽ lá lay động ở hàng rào. Em không nhìn rõ mặt gã, nhưng một cảm giác ớn lạnh quen thuộc lớn dần trong tâm trí em. Thế rồi, trong khi em đang chăm chú nhìn, thì gã bỏ chiếc mũ đen rộng vành ra trong chốc lát để lấy tay lau ngang trán, và bỗng nhiên em nhận ra ngay hình dáng của cái đầu với mái tóc đen dày. Những cành cây, lá cỏ và ánh sáng mặt trời chao đảo trước mắt, em kéo vội cánh tay Simon.

"Anh Simon! Lại là tên đó! Lại là..."

"Anh biết rồi," Simon nói. "Ngay lúc gã đi vòng quanh góc đường anh đã biết rồi. Anh tưởng là em cũng biết."

"Gã là ông chủ của tất cả bọn chúng," Barney thầm thì khe khẽ. "Tên gã là Hastings."

"Đúng rồi," Jane nói yếu ớt. "Hastings. Cha xứ."

Barney vặn người lại một chút trong đám cỏ để nhìn chị. "Gã không phải là cha xứ."

"Đúng mà. Chị đã gặp gã tại nhà linh mục. Ồ, em có nhớ là... "

"Đó có phải là một ngôi nhà lớn tồi tàn, mọi thứ đều lung tung bừa bãi không?" Barney nói chậm rãi. "Có một lối đi dài, và một căn phòng đầy sách đúng không?"

Đến lượt Jane ngạc nhiên nhìn em trai. "Chị nhớ là chỉ kể về đám sách, nhưng không nói về lối đi nào cả. Làm sao em lại biết..."

Barney nói, vẻ cực kỳ chắc chắn: "Em không quan tâm là chị đã nói gì, nhưng gã ta không phải là cha xứ. Em không biết gã là ai, nhưng không phải thế. Gã không thể nào thế được. Ở gã có cái gì vô cùng hung bạo. Gã giống hệt như những gì Ông Gumerry đã kể về phe bên kia, chị có thể phần nào cảm nhận được điều đó, cứ nhìn gã mà xem. Và gã nói những điều..."

"Cúi xuống!" Simon đột ngột nhắc. Tất cả cúi ngay đầu xuống cỏ, và nằm im một lúc lâu trong khi mặt trời vẫn gay gắt chiếu trên lưng và làm cháy sém lớp da ở khoeo chân, và những lá cỏ dài và lạnh dọc rìa hàng rào cọ nhồn nhột bên má chúng. Con Rufus nhúc nhích và khụt khịt một chút rồi lại yên lặng. Nó đã lăn ra ngủ tự bao giờ.

Một lát sau Simon lo lắng ngẩng đầu lên khỏi mặt đất một vài phân, chẳng nghe thấy gì ngoài âm thanh của một con mòng biển xa xăm ở tít cao trên bầu trời. Nó đã nhìn thấy ba bóng người lộn lại và băng qua cánh đồng và trong giây lát nó đã tưởng mình bị sập bẫy. Nhưng giờ thì ở chỗ bọn chúng vừa đứng chẳng còn ai nữa, và cả cánh đồng tĩnh mịch cũng chẳng có một bóng người.

 "Chúng đi rồi!" nó hớn hở thì thầm. Barney và Jane cũng ngẩng đầu lên, từ từ và cẩn trọng.

"Nhìn kìa!" Jane chống một khuỷu tay nhổm người lên, còn tay kia chỉ ra phía bờ biển. Bọn chúng đang ở đó, cái bóng đen cao lớn đang sải những bước dài, hai bên gã là hai cái bóng nhỏ hơn, đang bước đi nhấp nhô dọc theo Mũi Kemare.

"Ôi!" Barney nằm lăn ra và thất vọng rên rỉ. "Mình bị chặn đường mất rồi! Bây giờ làm thế nào ra được ngoài mũi đất đây?"

Jane ngồi dậy, nhăn nhó duỗi hai chân tê cứng. Em chán nản nói: "Chị chẳng thấy có gì đáng để buồn bực cả. Mình chẳng thể làm gì được. Mình đã tìm ra nơi cất giấu chén Thánh, nhưng dù sao thì cũng không thể lấy được nó. Nếu có một lối đi ở dưới thì nó nằm dưới biển mất rồi, còn cái hố mà mình tìm thấy ở phía trên thì quá nhỏ, không thể chui lọt kể cả mình có dây thừng đi nữa."

 Barney kêu lên, "Nhưng chúng thì có thể. Em biết là chúng sẽ làm được. Gã đó có thể làm bất cứ thứ gì, gã có vẻ như đã sắp xếp sẵn mọi thứ trước cả khi gã biết là chúng sẽ xảy ra nữa kia. Và nếu mà chúng phát hiện được cái hố trên tảng đá..."

"Nhưng chúng không thể xuống sâu hơn mình được," Jane nói nghe rất hợp lý. "Và chúng cũng không thể vào từ phía dưới đáy được, trừ phi chúng có đồ lặn trên du thuyền. Dẫu sao," em nói thêm nhưng có vẻ không tự tin lắm, "mình vẫn chưa biết chắc là chén Thánh có ở dưới đó không."

"Chắc chứ, chị biết là bọn mình đều tin thế mà!" Nỗi thất vọng sốt vó của Barney mỗi lúc một bốc lên không sao chịu nổi. "Mình phải chặn chúng lại. Kể cả không thể tự làm được gì thì bọn mình cũng phải chặn chúng lại."

"Đừng có như thằng nhóc ngốc nghếch thế," Jane nói, bực bội vì thất vọng. "Bọn mình sẽ chỉ có nước là để chúng đi, và tránh xa bọn chúng cho tới khi tìm thấy Ông Merry thôi. Bọn mình chẳng thể làm được việc gì cả."

"Có điều này," Simon nói. Giọng nó nghe nghẹt đi và khá là cộc lốc, như vẫn thường thế mỗi bận nó cố để không quá phấn khích. Hai đứa nhìn nó, và Jane nhướn mày vẻ ngờ vực. Simon chẳng nói chẳng rằng. Nó ngồi hai tay ôm gối, cau mày nhìn cánh đồng trước mặt.

"Ôi, anh nói tiếp đi."

"Thủy triều."

"Thủy triều thì sao? Ý anh là gì?"

"Thủy triều rút rồi."

"Ồ, thế thì có gì phi thường đâu? Em cũng biết," Barney nói, hết sức ngạc nhiên. "Ai chả thấy dưới bến cảng toàn là bùn."

Nhưng Simon chẳng thèm nghe. "Jane, em nhớ bác Penhallow đã nói gì ở dưới bến cảng đấy. Về thủy triều xuống thấp ấy mà."

"Ồ, vâng." Jane bắt đầu trông có vẻ bớt buồn bã hẳn. "Vâng, đúng rồi. Nó sẽ xuống rất thấp ngày hôm nay, bác ấy bảo thế... con nước triều... ngay dưới chân những tảng đá..."

"Mình có thể đi bộ quanh những tảng đá," Simon nói.

"Thế thì sao?" Barney gặng hỏi.

"Nếu mình có thể đi bộ quanh những tảng đá," Simon nói, cố sức tỏ ra kiên nhẫn, "thì mình có thể đi bộ quanh chân của Mũi Kemare."

Jane ngắt lời, đoán được ý của thằng anh, "Và cái hang, lối đi ngầm dưới nước - lúc mình nghe thấy tiếng biển vọng lên từ dưới cái hố sáng nay, thủy triều đang rất cao. Vì vậy sóng vẫn tràn vào lối đi ngầm. Nhưng em không thấy sao, Barney - mực thủy triều đặc biệt thấp như thế này - nếu đã làm lộ ra hết cả những tảng đá ở phía dưới, thì có thể cũng sẽ để lộ ra lối đi ngầm, và mình có thể vào bên trong được."

Cái mặt thằng Barney giờ là một tổng thể tức cười đủ mọi thứ xúc cảm; đờ đẫn chuyển thành hào hứng, rồi lại biến thành hoảng hốt. "Chúa ơi! Nhanh lên, mình xuống dưới đó thôi!" Nó nhảy bật dậy, nhưng rồi lại rền rĩ. "Nhưng không được rồi! Có một tên trong bọn chúng đang theo dõi dưới bến cảng, và ba tên khác thì đang ở trên mũi đất - làm sao mình có thể xuống đó mà không bị phát hiện đây?"

"Anh cũng đã nghĩ tới điều đó rồi," Mặt Simon ửng hồng lên vì cảm thấy mình trở nên quan trọng. "Chỉ mới một phút trước thôi. Còn mé bên kia nữa cơ mà. Cái vịnh ở phía bên kia mũi đất, chỗ mình đến tắm ấy. Từ đây bọn mình có thể đi xuyên qua cánh đồng tới đó mà chúng không nhìn thấy được, trừ phi chúng lên tận chỗ những cột đá nhìn xuống hướng đó. Nếu chúng nhìn xuống thì bọn mình đi toi, nhưng đó là cách duy nhất mà anh nghĩ ra được."

"Chúng sẽ không thấy đâu," Jane nói đầy tự tin. "Chúng sẽ không ngờ rằng chúng mình sẽ đi xuống đó. Chúng sẽ tiếp tục mai phục ở mạn bến cảng."

"Thôi nào, bọn mình phải nhanh lên. Nhanh hết cỡ vào. Anh nghĩ thủy triều vẫn còn rút khi mình vượt qua bến cảng, nhưng nó có thể đổi chiều bất cứ lúc nào. Ước gì mình biết được chính xác lúc nào thủy triều lên."

Barney, cùng với con Rufus vừa tỉnh dậy và lại đang nhảy nhót xung quanh, đã đi xa được mấy mét qua cánh đồng. Đột nhiên nó dừng khựng, nom có vẻ lo lắng, và từ từ quay lại. "Nhưng còn Ông Merry. Bây giờ ông sẽ không thể tìm thấy bọn mình. Ông sẽ lo chết đi được."

"Ông có thèm quan tâm gì đến chuyện làm bọn mình lo chết đi được khi biến mất sáng hôm nay đâu," Simon nói cộc lốc.

"Ồ, nhưng dù sao thì..."

"Này," Simon nói, "anh là lớn nhất, nên anh chịu trách nhiệm ở đây. Bọn mình chỉ có thể hoặc là đi tìm Ông Gumerry, hoặc là đi tìm chén Thánh, Barney, không có đủ thời gian cho cả hai việc đâu. Và anh quyết định mình sẽ đi tìm chén Thánh."

"Chị cũng đồng ý," Jane ủng hộ.

"Thôi được rồi," Barney nói, và nó tiếp tục lội qua cánh đồng, trong thâm tâm lén lút cảm thấy nhẹ nhõm vì có ông anh ra lệnh để mà chấp hành. Nó thấy ngày hôm ấy mình phải làm người anh hùng đơn độc có dễ đã đủ cho hàng mấy năm liền rồi - đến nỗi những mơ ước thầm kín của nó về những chàng hiệp sĩ đơn thương độc mã trong bộ áo giáp bạc sẽ không bao giờ còn giống y như trước nữa.

* * *

Cả ba đều nóng bức và thở không ra hơi khi chúng đến được bãi biển chỗ vịnh kế tiếp tính từ Trewissick, ở phía bên 6fb4 kia Mũi Kemare. Nhưng chúng nhẹ nhõm cả người khi trông thấy thủy triều rõ ràng là vẫn chưa lên trở lại.

Biển dường như ở xa hàng dặm, cách cả một vùng mênh mang cát trắng lấp lánh ánh bạc không hằn dấu chân dưới ánh mặt trời, và khi bọn trẻ hăm hở nhìn dọc sườn mũi đất chúng có thể thấy các tảng đá dưới chân mũi đất đã lộ ra. Trước kia thì những con sóng lúc nào cũng dội vào vách đá, ngay cả khi thủy triều thấp nhất.

Chân của chúng ngập trong lớp cát khô mềm mại ngay đầu bãi. Barney ngồi phịch xuống và bắt đầu nới một bên xăng đan ra. "Chờ một phút, em muốn cởi dép ra đã."

"Ồ thôi đi," Simon sốt ruột bảo, "chỉ tổ em sẽ lại phải xỏ nó vào khi tới chỗ những tảng đá đấy."

"Em không biết, thế nào thì em vẫn cứ cởi ra đây. Với cả em mệt lắm rồi."

Simon cằn nhằn, và bực tức gõ gõ hộp kính viễn vọng vào đầu gối. Hơn bao giờ hết nó càng quyết tâm mang theo tấm bản đồ ở bất cứ nơi nào chúng đến, và cái hộp bây giờ nóng rực và ẩm ướt trong lòng bàn tay nó.

Jane ngồi xuống trên cát bên cạnh Barney. "Thôi mà, anh Simon, chỉ nghỉ năm phút thôi. Không sao đâu, mà em cũng thấy nóng lắm."

Cũng không hoàn toàn miễn cưỡng, Simon để mặc cho đầu gối mình nhượng bộ, khuỵu xuống nằm ngửa trên mặt cát. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt nó, và nó vội vàng lật người lại. "Chao ôi, thật là một ngày kinh khủng. Anh chỉ muốn đi bơi một cái thôi." Nó thèm khát nhìn ra biển; nhưng ngay lập tức mắt nó lại quay về những tảng đá.

"Thậm chí còn có nhiều đá lộ ra hơn là anh tưởng. Nhìn kìa, đi bộ dưới chân vách đá lúc này sẽ dễ như bỡn. Một số chỗ thì nom hơi lội, những chỗ thủy triều rút vẫn còn để lại nước ấy, nhưng mình vẫn đi qua đó được dễ ợt."

"Vì thế anh cũng sẽ phải cởi dép ra thôi," Barney nói vẻ đắc thắng. Nó quàng đôi xăng đan vòng quanh cổ bằng chiếc quai da và sung sướng ngọ nguậy những ngón chân trong cát, ngước nhìn những con mòng biển đang lượn tròn và cất lên tiếng kêu yếu ớt bên trên bãi biển. Bỗng nó khựng người lại. "Nghe kìa."

"Anh cũng nghe thấy," Simon nói, tò mò ngước nhìn lên. "Buồn cười thật, nghe như tiếng con chim cú đó vậy."

"Đúng là tiếng chim cú thật," Barney nói, nhìn chăm chú lên sườn mũi đất cao vút. "Nó vọng đến từ phía đằng kia. Em tưởng là cú chỉ kêu vào ban đêm thôi."

"Đúng thế. Và nếu chim cú mà bay ra ngoài vào ban ngày thì chúng sẽ bị những con chim khác tấn công, vì cú ăn thịt con của bọn chim kia. Anh đã học được điều đó ở trường."

"Ờ, nhưng đám mòng biển chẳng có vẻ để ý gì hết," Barney nói tiếp. Nó ngước nhìn lên những đốm đen đang biếng nhác liệng đi liệng lại trên bầu trời. Rồi nó đưa mắt nhìn quanh bãi biển. "Này, con Rufus đâu rồi nhỉ?"

"Ồ, nó ở quanh đâu đó thôi. Nó vừa ở đây mà."

"Không, không có." Barney đứng bật dậy. "Rufus! Rufus!" Nó huýt sáo, tiếng huýt dài cao dần về cuối mà con chó luôn đáp lại. Chúng nghe có tiếng chó sủa sau lưng, và khi nhìn lên trên bãi biển về phía cánh đồng thoai thoải thì thấy Rufus đang đứng bên bờ cỏ, quay đuôi về phía biển nhưng đầu thì ngoái lại nhìn chúng.

Barney huýt sáo lần nữa, và vỗ nhẹ vào đầu gối. Con chó vẫn không động đậy.

"Nó làm sao thế nhỉ?"

"Nó trông có vẻ hoảng sợ. Hay là nó bị thương?"

"Em hy vọng là không." Barney chạy lên bãi biển và túm lấy cái vòng cổ của Rufus, vuốt ve cổ con chó. Con chó liếm liếm bàn tay nó. "Đi nào, chó ngoan !" Barney nhẹ nhàng nựng. "Đi nào. Không có chuyện gì đâu. Đi nào, Rufus." Nó khẽ kéo chiếc vòng cổ, quay lại phía Simon và Jane. Nhưng Rufus không chịu nhúc nhích. Con chó kêu gừ gừ, càng cố gắng lùi xa khỏi bãi biển; tai vểnh lên vẻ không thoải mái, và khi Barney sốt ruột kéo mạnh hơn thì nó quay đầu lại và gầm gừ như cảnh cáo.

Ngạc nhiên, Barney nới lỏng tay ra. Nó vừa làm thế thì con chó bỗng giật mạnh một cái như thể vừa nghe thấy tiếng gì đó, lại gầm gừ, và vùng khỏi tay của nó rồi lao vụt đi qua đám cỏ. Barney gọi, nhưng con chó tiếp tục chạy không dừng lại, đầu chúi xuống, đuôi cụp giữa hai chân, vừa chạy vừa nhảy cẫng lên thành một đường thẳng tắp cho tới khi biến mất sau khúc quành của mũi đất.

Barney từ từ quay lại chỗ bãi biển. "Mọi người có trông thấy không? Chắc chắn cái gì đó đã làm nó hoảng sợ - em cuộc rằng nó sẽ chạy một mạch về nhà."

"Có lẽ chính là do con cú đó," Simon nói

"Em nghĩ có lẽ vậy... này, nghe xem, lại nữa đấy!" Barney nhìn lên. "Đúng là nó đang ở trên đỉnh mũi đất."

Lần này tất cả chúng đều nghe thấy; cái tiếng rền rĩ khàn khàn nhẹ nhàng vọng xuống: "U... u... u..."

Khi nghe thấy tiếng đó, Jane cảm thấy mọi bản năng cảnh giác của em bỗng thầm thì tận sâu trong tâm trí. Trong một thoáng, em chẳng hiểu ra sao nữa. Em lo lắng ngước nhìn Mũi Kemare đồ sộ lù lù trước mắt và đỉnh của những cột đá in rõ trên nền trời.

"Con chim ngu ngốc," Simon lơ đãng nói, lại nằm ngửa ra lần nữa. "Cứ tưởng bây giờ là ban đêm chắc. Xéo về ngủ đi."

Cứ như là có cái gì đó nổ bùng trong đầu, Jane bật nhớ ra. "Simon, nhanh lên! Không phải là chim đâu. Không phải là tiếng cú đâu. Chính là bọn chúng đấy!"

Hai đứa kia trợn tròn mắt nhìn em.

Jane đứng bật dậy, quên phứt cái nóng của mặt trời và cát trong cơn hốt hoảng bất ngờ. "Mọi người có nhớ không? - đêm hôm nọ ấy, trên đỉnh mũi đất, chỗ những cột đá. Bọn mình đã nghe thấy tiếng cú kêu, và vì thế nên Ông Gumerry mới đi kiểm tra, bởi vì ông đã nghĩ ngay tiếng cú đó nghe không bình thường. Và đó không phải là lũ cú, đó chính là bọn địch. Ồ nhanh lên, có lẽ chúng đã phát hiện ra chúng ta! Có lẽ đó chính là tín hiệu của một kẻ trong bọn chúng báo cho những tên kia biết là mình đang ở đây!"

Simon đứng vụt dậy trước khi em gái kịp nói hết câu. "Đi nào, Barney. Nhanh lên!"

Tránh xa cái trống trải trơ trọi của bãi biển, bọn trẻ lao về phía sườn mũi đất lởm chởm đá, cát lạo xạo dưới chân trong khi chúng chạy. Đôi dép của Barney nảy bình bịch trên ngực nó. Jane đánh rơi mất cả cái ruy-băng buộc túm tóc đuôi ngựa, và mái tóc em xõa xuống, cứ cọ vào gáy nhồn nhột. Simon chạy, tay ôm chặt cái hộp kính viễn vọng một cách dứt khoát cứ như thể đó là cây gậy của một vận động viên chạy tiếp sức. Bọn trẻ chạy thẳng về phía vách đá, dừng lại bên dưới cao độ xám lừng lững ấy, lo sợ ngó lại sườn dốc cỏ nổi bật đằng sau bãi biển. Nhưng không thấy có bóng dáng kẻ nào đuổi theo chúng, và chúng chẳng nghe thấy tiếng cú kêu nữa.

"Xét cho cùng có thể là bọn chúng vẫn chưa nhìn thấy mình."

"Em cược rằng chúng không thể thực sự nhìn thấy bãi biển này từ bất cứ chỗ nào trên đỉnh của mũi đất."

"Được rồi, dù sao mình cũng vẫn phải nhanh lên. Đi thôi, nếu không thủy triều sẽ tràn vào và đến nơi trước mình mất."

Bọn trẻ vẫn tiếp tục chạy trên cát, dọc theo sườn vách đá, về phía cuối mũi đất và biển. Rồi chúng đến được chỗ những tảng đá, và bắt đầu leo lên.

Vượt qua những tảng đá đó quả là một kỳ công. Thoạt tiên đá khô ráo và khá nhẵn nhụi, nên chúng leo từ mỏm đá xám lởm chởm này sang mỏm đá khác một cách dễ dàng, men theo nhiều vũng nhỏ nơi cỏ chân ngỗng vươn xúc tu tựa những bông hoa tua tủa giữa thảm rong biển, và đàn tôm trong veo lia qua lia lại. Nhưng chẳng mấy chốc bọn trẻ đã đến chỗ những tảng đá chỉ lộ ra mỗi khi thủy triều thấp nhất. Những mảng lớn rong biển bám đầy trên đó, lấp lánh, vẫn còn ướt nháng dưới ánh mặt trời; thứ rêu nâu trơn tuột, kêu lép nhép dưới chân chúng, thỉnh thoảng lại tự dưng bong ra khiến chúng bị trượt xuống một vũng nước.

Chúng đến một hố nước dài còn đọng kẹt giữa những tảng đá. Vẫn nhất quyết đi chân không, Barney lê bước theo sau cách hai đứa lớn một đoạn. Chúng đứng đợi ở mép nước trong khi thằng em rón rén dò dẫm tới gần. "Ối!" nó giẫm phải một cái vỏ ốc và kêu lên.

"Đi dép vào đi," Jane nói như van nài. "Nó có ướt cũng chẳng sao đâu, dép của bọn chị cũng ướt sũng cả rồi. Em có thể giẫm vào cái gì đó trong vũng nước và nó sẽ cứa đứt chân em cho mà xem."

Barney trả lời, tỏ ra ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên do đã bị vấp đến ba ngón chân, "Được thôi." Nó ngồi chồm chỗm trên một tảng đá nhô ra ngoài và gỡ đôi dép từ trên cổ xuống. "Đi dép vào để lội nước nghe thật ngớ ngẩn, chứ không phải là cởi dép ra đấy."

 "Mày còn gọi thế này là lội nước cơ đấy" Simon mỉa mai. "Ở đây có thể còn sót lại đủ thứ cá ăn thịt dưới biển sâu đang đói ngấu đói nghiến. Ông Penhallow bảo là chỉ ra khỏi mũi đất một tí thì biển đã sâu lắm rồi." Nó nhìn chăm chú búi rong biển nâu nâu nổi lềnh phềnh trong vũng nước. "Ồ, được rồi, đi nào."

Chúng lội lõm bõm qua đám rong, đi thật sát chân vách đá, lo sợ vịn tay vào đá để giữ thăng bằng. Simon, đi hàng đầu, thận trọng đưa một lên chân dò dẫm, khua khoắng nước làm rong biển quấn vào chân vừa lạnh vừa nhớp nháp. Đáy vũng nước có vẻ khá bằng phẳng, nên nó tự tin đi tiếp, với hai đứa em theo sau. Thế rồi đột nhiên bàn chân dò đường bị hẫng một cái, và chưa kịp đổ người lại đằng sau thì nó đã bị tuột xuống nước ngập tới thắt lưng. Jane, đi cuối cùng, kêu thét lên khi em nhìn thấy anh trai trượt ngã. Barney chìa một tay về phía Simon, lúc này bỗng thành ra thấp hơn cả nó.

"Không sao đâu mà," Simon nói, ngạc nhiên hơn là bị xây xát gì. Sau cảm giác choáng váng lúc ban đầu, nó thấy làn nước mát lạnh trên đôi chân cháy nắng của mình thật dễ chịu. Nó cẩn thận lần lần về phía trước, và sau một vài bước lại thấy đá chạm vào đầu gối nó dưới làn nước của cái vũng. Nó đu người lên, đạp nước bắn tung tóe như một con cá bị mắc cạn, sau vài phút thì mực nước chỉ còn tới mắt cá chân.

"Đó là vùng đáy lõm ngầm dưới nước. Nó sẽ dốc lên đến chân vách đá. Cẩn thận nhé, Barney. Đưa chân ra trước dò xa hơn một chút, xem xem có chỗ nào để bước không. Có thể sẽ có cái gì đấy nhô lên, như bậc đá ấy. Anh bị ngã trước khi kịp dò thử. Nếu không thấy gì em chỉ việc đi theo lối anh đi. Có điều là chậm chậm thôi."

Barney cẩn thận chọc chọc một chân xuống nước và xuống thảm rong biển rung rinh, nhưng thậm chí cách xa vách đá nó cũng chỉ thấy gờ cạnh của mỏm đá ngầm, và xa hơn nữa thì chẳng thấy gì. "Em chẳng dò thấy cái gì để bước lên cả."

"Thế thì em phải lội xuống. Từ từ hạ người xuống."

"Chẳng thà bọn mình bơi đến đó từ đầu còn hơn," Barney lo lắng nói. Nó khom người, hai tay chạm đáy cho đến khi ngồi hẳn xuống nước, hai chân buông thõng trên kẽ nứt không nhìn thấy, và thả người tuột xuống.

Nước đã gần như ngập quá bả vai thì nó mới thấy bàn chân chạm vào đá cứng; nó đã quên khuấy mất Simon cao hơn nó đến thế nào. Nó lội qua và Simon kéo nó vào chỗ nước nông. Cái quần soóc của Barney, thâm sì và ướt sũng, dính bết vào bắp đùi nó, nên nó phải cúi xuống gỡ những lá rong biển đã kịp quấn chằng chịt quanh chân. Gần như tức thì nó cảm thấy cái nóng bức của mặt trời bắt đầu hong khô da, để lại trên da một lớp muối ram ráp. Jane làm theo y như vậy, và chúng cùng nhau lội qua nốt quãng nước nông cuối cùng tới chỗ những tảng đá lồi ra khô ráo giữa đám rong rêu màu nâu.

"Giá mà mình biết rõ về thủy triều," Simon lo lắng nói với Jane. Barney đã hăng hái vượt lên, hết trượt lại tuột qua những tảng đá phía trước chúng.

Jane ngóng ra phía biển. Sóng biển hiền hòa vỗ vào những rìa đá tảng cách xa vài thước, chừa lại một lối mòn tự nhiên vòng quanh chân vách đá.

"Chắc chắn là chưa lên đâu. Thậm chí còn rút nữa là đằng khác. Em thấy chưa đáng lo mà, chúng ta chắc là sắp đến nơi rồi."

"Ờ, nhưng phải để mắt đấy nhé. Anh lo chính là về cái đoạn nước sâu vừa rồi đấy. Khi nào nước lên thì sẽ tràn vào cái vũng sâu đó đầu tiên, và chả cần đầy ngập thì mình cũng không thể quay về lối cũ được rồi. Nó sẽ ngập quá đầu Barney trong nháy mắt."

Mặt Jane tái mét, nhìn về phía đứa em trai đang bò lồm ngồm bằng cả tay và đầu gối. "Ôi anh Simon. Anh có nghĩ là mình nên để nó lại không?"

Simon nhe răng cười. "Anh cũng muốn được thấy em thử xem sao đấy. Đừng lo, nó sẽ ổn thôi. Miễn là mình theo dõi thủy triều là được."

Ngoái lại đằng sau, Jane bỗng nhiên nhận ra chúng đã đi xa biết chừng nào. Bây giờ chúng đang đứng trên những tảng đá ở đầu chót của mũi đất. Những âm thanh lao xao xa lắc của đất liền không còn vọng đến từ đằng bãi biển, và chẳng có gì khác ngoài tiếng rì rào hiền hòa của biển. Cứ như là chúng đã tách hẳn ra khỏi đất liền vậy.

Rồi Barney hớn hở reo lên. "Này nhìn xem! Nhanh lên! Lại đây! Em tìm thấy rồi!"

Nó đang đứng sát vách đá, phía trước vài thước, gần như bị một tảng đá che khuất. Chúng thấy nó đang chỉ bề mặt của vách đá. Ngay lập tức hai đứa quên khuấy thủy triều, chúng nhảy lên, băng qua các vũng nước và đá về phía Barney, tảo biển lốp bốp dưới chân chúng như súng liên thanh.

"Không to lắm," nó hô lên trong khi chúng tiến lại. Simon và Jane chỉ trông thấy kẽ nứt sâu hoắm trong tảng đá khi chúng đến thật gần. Trông chẳng giống cái hang mà chúng đã mường tượng trong đầu. Hẹp và có hình tam giác, kẽ nứt chỉ cao vừa đủ cho Barney có thể đứng thẳng người ở bên trong, còn phần chúng thì tất nhiên là sẽ phải lom khom mà đi vào. Những tảng đá xù xì chất đống xung quanh lối vào, và nước nhỏ tong tong từ trên nóc hang mọc đầy rêu xanh ẩm ướt. Chúng không thể nhìn sâu được vào bên trong.

Jane hỏi vẻ nghi ngờ, "Em có chắc chắn chính là đây không?"

"Tất nhiên là nó rồi," Barney nói một cách cả quyết. "Không thể có nhiều hơn một cái đuợc."

"Tại sao lại không chứ?"

"Anh cũng nghĩ thế," Simon nói, "nhưng anh nghĩ đây đúng là cái hang đó đấy. Nhìn lên trên xem - mình có thể lờ mờ nhìn thấy ngay cái tam giác màu xanh trên đỉnh vách đá nơi cỏ mọc trùm bên trên những tảng đá. Mình chắc chắn đang đứng tương đối thẳng hàng với chỗ cái hố ấy lộ ra."

Jane ngước lên, rồi lại vội vàng nhìn xuống, sửng sốt trước chiều cao đáng kinh ngạc của vách đá, cứ như thình lình sừng sững trên đầu chúng. "Em cũng cho là thế."

Barney chăm chú nhòm cái hang tối om. "Thực ra nó không phải là một cái hang, mà chỉ là một cái hốc, giống như ở trên đỉnh. Ui," - nó khịt mũi vẻ ghê ghê - "toàn mùi rong biển và muối. Hai bên thành thì ẩm ướt, đầy rêu xanh lè và nước nhỏ tong tỏng. May là bọn mình cũng đã ướt hết cả rồi."

"Em không thích cái hang này tí nào," Jane đột nhiên lên tiếng, nhìn trân trân lối vào đen ngòm quá nhỏ so với vách đá rộng lớn.

"Em nói em không thích nó nghĩa là thế nào?"

"Nó làm em sởn cả gai ốc. Bọn mình không thể vào trong đó được."

"Ý em là em không thể chứ gì," Simon nói. "Em sẽ phải canh chừng đề phòng trường hợp thủy triều lên. Nhưng anh thì có thể vào."

"Thế còn em thì sao?" Barney phẫn nộ hỏi. "Chính em đã tìm thấy nó cơ mà."

"Em muốn vào thật à?" Jane kinh hoàng hỏi.

"Với cái chén Thánh trong đó á? Ai mà lại không muốn cơ chứ? Tốt hơn là em thử xem sao," nó cố gắng thuyết phục Simon, "em là đứa nhỏ nhất, và lối đi thì quá hẹp. Anh có thể sẽ bị mắc kẹt, và không bao giờ chui ra ngoài được nữa."

"Ôi đừng nói thế," Jane kêu lên.

"Nếu em vào được thì anh sẽ vào theo em," Simon nói.

"Ôkê," Barney vui vẻ đồng ý. Nó đã cảm thấy nhẹ nhõm không lời nào tả xiết suốt từ lúc thấy mình thoát khỏi bàn tay của gã Hastings nham hiểm đến nỗi không còn cái gì khác, so với điều đó, có vẻ còn đáng sợ nữa. "Nhưng giá mà bọn mình mang theo một cái đèn pin." Nó nhìn săm soi vào trong hang đá. Chỉ cách cửa hang một vài bước chân, bên trong đã tối đen và chẳng nhìn thấy gì.

"Giá mà mình mang theo một đoạn dây thừng nhỉ," Jane buồn bã nói. "Để nhỡ hai anh em bị mắc ở trong đó thật thì em có thể kéo ra."

Simon cho tay vào túi quần ngó lên trời, và bắt đầu bình thản huýt sáo. Hai đứa kia trố mắt nhìn nó.

"Thế nào?"

"Anh làm sao vậy?"

"Cũng may mà trong gia đình mình còn có người thông thái," Simon nói.

"Ai? Anh á?"

"Anh không hiểu bọn mày sẽ làm gì nếu không có anh."

"Ồ thôi đi," Jane sốt ruột nói, "anh không có dây thừng hay đèn pin, nên đừng giả vờ là anh có nữa."

"Anh gần như là có đấy." Simon thọc tay vào túi quần soóc. "Em biết cái lúc bọn mình lục túi tìm xem có dây thừng không, sáng nay ấy, và chỉ tìm được mỗi cuộn chỉ của em, thế là anh nghĩ bọn mình cần phải chuẩn bị cẩn thận hơn để đề phòng. Nên khi quay lại nhà anh đã chộp lấy mấy sợi dây câu của bố. Bố không cầm tất cả đi." Nó lôi từ trong túi ra một búi cuộn chặt thứ dây cước mảnh màu nâu. "Cái này dai không kém gì dây chão."

"Em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó," Jane nói, tỏ vẻ ngưỡng mộ.

"Anh cũng vẫn còn mẩu nến cũ đấy. Nhưng anh cá là em lại chẳng mang theo diêm đâu."

Jane rên lên. "Không, em không mang. Nó ở trong túi đồ của em, và em đã để nó ở nhà rồi. Dở thật."

"Anh cũng đoán thế mà." Simon nói, rồi với một cú vung tay đầy tự mãn của một nhà ảo thuật, nó lôi trong túi quần ra một hộp diêm và mẩu nến. Nhưng rồi mặt nó xịu xuống. "Trời ạ, chúng ướt hết rồi. Chắc là chúng bị ướt lúc anh trượt ngã xuống cái hố sâu đây. Bấc nến ướt rồi, sẽ chẳng bắt lửa được nữa. Nhưng diêm thì vẫn còn tốt."

"Chúng sẽ cháy thôi." Barney động viên, "Hết sảy. Thôi nhanh lên."

Simon lấy cái hộp kính viễn vọng vẫn kẹp dưới cánh tay và đưa nó cho Jane. "Em nên làm nhiệm vụ giữ tấm bản đồ này đi, Jane. Nếu anh đánh rơi nó trong đó mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nữa đâu."

Nó nhìn ra biển một lần nữa. Những tảng đá nơi chúng đang đứng ở đây thậm chí càng giống một con đê kè hơn, trải rộng ra gần như nối với mặt nước thành một mặt phẳng. Chỉ có duy nhất một mô đá xám nhô ra đơn độc cạnh lối vào hang.

Nước vẫn tiếp tục vỗ nhẹ vào đá cách chúng sáu bảy thước, không ra xa hơn cũng chẳng tiến lại gần hơn kể từ khi chúng bắt đầu rời bãi biển. Simon phân vân lo lắng không biết khoảng bao lâu nữa thủy triều sẽ dâng lên. "Anh đoán bọn mình còn khoảng nửa tiếng nữa," nó chậm rãi nói. "Sau đó mình sẽ phải nhanh chóng quay lại trước khi thủy triều kịp dâng đến chỗ này. Lại đây, Barney, và đứng yên."

Nó tìm được một đầu của cuộn dây câu và buộc cẩn thận quanh eo của Barney. "Nếu em đi trước thì anh sẽ giữ sợi dây đằng sau em."

"Có cần phải cho nó vào không?" Jane nói.

Barney quay lại lườm chị.

"Ờ, anh cũng chẳng muốn thế," Simon nói, "nhưng nó nói đúng, cái hang này rất hẹp và có lẽ nó là người duy nhất có thể vào được bên trong. Không sao đâu mà, anh sẽ không để nó lạc mất đâu. Này!" Nó đưa cho Jane cuộn dây. "Đừng để bị chùng."

"Mà cũng đừng để bị căng quá," Barney nói, bắt đầu đi vào, "nếu không chị sẽ cắt em ra làm đôi mất."

Jane liếc nhìn đồng hồ. "Bây giờ là gần năm giờ. Khi nào hai anh em ở trong đó được mười phút thì chị sẽ kéo dây hai lần để nhắc nhé."

"Mười phút!" Barney bĩu môi. "Bọn em có thể phải đi hàng dặm cơ đấy."

"Hai anh em có thể chết ngạt mất," Jane tội nghiệp nói.

"Đó là một ý kiến hay đấy," Simon nói nhanh, liếc nhìn khuôn mặt em gái. "Em kéo hai lần, và nếu anh kéo lại hai lần, có nghĩa là bọn anh vẫn ổn nhưng bọn anh đang ở trong đó. Nếu anh kéo ba lần, có nghĩa là bọn anh đang trở ra."

"Và nếu em kéo ba lần có nghĩa là hai người phải ra ngay, bởi vì thủy triều đang lên."

"Tốt. Và bốn lần kéo từ một trong hai đầu thì có nghĩa là dấu hiệu nguy hiểm - mà," Simon vội vàng nói thêm, "không phải là sẽ cần thiết đâu đấy nhé."

"Được rồi," Jane nói. "Ôi trời ơi. Hai anh em đừng đi lâu quá đấy."

"Ờ, nhưng bọn anh sẽ phải đi chậm. Đừng có lo quá, sẽ không có chuyện gì đâu." Simon vỗ nhẹ vào lưng em gái, và theo sau Barney lúc này đang hào hứng căng người ra với sợi dây quấn quanh bụng như chú chó kéo sợi xích, đưa một tay lên vẫy một cái và biến vào trong cửa hang tối om.

Hết chương 12. Mời các bạn đón đọc chương 13!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/35416


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận