Trùng Sinh Thế Gia Tử
Tác giả: Thái Tấn
Chương 65: Ủy Ban Kỷ Luật Thành Phố Đến Rồi
Nhóm dịch: HM
Nguồn: Metruyen
- Ha ha, đừng làm bừa à. Hứa đại thiếu gia, cháu trai của Bí thư Hứa. Quan lớn vậy mà chúng tôi dám làm bừa sao? Tôi sợ Bí thư Hứa nhà anh báo thù lắm chứ.
Lưu Côn đứng ở một bên trêu chọc.
- Người anh em, anh đã biết tôi là ai, thì có lẽ anh cũng biết tính cách của Hứa Thiên Tứtôi. Chú tôi không có con trai. CảHứa gia chỉcó một mình đứa nối dõi là tôi. Nếu như tôi có chuyện gì, các anh cũng không chạy được đâu. Người anh em, giờcác anh thảtôi ra, tôi đảm bảo, sẽ đểcác anh rời khỏi thành phố Ngạch Cổ Na an toàn, thế nào?
Hứa Thiên Tứxem ra cũng quá được nuông chiều, gã không những không hiểu được ý tứtrong lời lẽ của Lưu Côn, mà còn quay ra khuyên bảo Lưu Côn.
Nói xong, Hứa Thiên Tứcòn bổ sung thêm một câu:
- Người anh em, vì một con đàn bà, liệu có đáng không? Tôi biết, Lý Lệ Tuyết xinh đẹp th
ật sự, khó lắm mới tìm được một đứa thế này. Hay là, đợi tôi bắn phát súng đầu, rồi về sau chúng ta cùng chia sẻ….
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang th
ật sự không nghe nổi nữa. Trên thế giới này không ngờlại có hạng người vô liêm sỉđến v
ậy. Bên cạnh, cảnhà Lý Lệ Tuyết sắc mặt xanh mét. Lý Lệ Tuyết cũng đã đứng d
ậy, mặt vô cùng ph
ẫn nộ.
Nhiếp Chấn Bang ngay l
ập tức quát lên:
- Đủ rồi. Côn tử, đểthằng khốn này câm miệng ngay. Vảvào miệng nó cho tôi. Vảđến khi hộc máu ra. Ngoài ra, hỏi cho rõ ràng chuyện dọa nam nạt nữ, vi phạm pháp lu
ật mà bao năm qua cái tên chó mà này làm, rồi l
ập thành khẩu cung.
Dù Nhiếp Chấn Bang không lên tiếng, Côn tử cũng đã muốn ra tay từ lâu. Nhiếp Chấn Bang có thểrất bình tĩnh, nhưng Lưu Côn đã nh
ận ra rất rõ ràng. Mặc dù giờđây giữa Nhiếp Tam thiếu gia và Lý Lệ Tuyết không có chuyện gì. Nhưng chuyện tình cảm nam nữđâu có ai nói rõ ràng được. Lý Lệ Tuyết có vẻ đẹp trời ban, lúc này xinh đẹp như v
ậy, dù là mười năm sau, có lẽ cũng không thay đổi quá nhiều. Hơn nữa, lại không phải là lấy về làm vợ, tuổi tác không thành vấn đề.
Lưu Côn thầm nghĩchắc là như v
ậy, nhưng không hề biết suy nghĩth
ật sự trong lòng Nhiếp Chấn Bang. Giờđây, trong đầu Lưu Côn nghĩrằng, Lý Lệ Tuyết là người mà Tam ca đã chấm rồi. Dám ức hiếp người con gái của Tam ca, thì tức là ức hiếp Tam ca, và cũng là ức hiếp chính mình, Lưu Côn đương nhiên phải xử lý gã.
Ngay l
ập tức, Lưu Côn cười nói:
- Ok. Tam ca, anh yên tâm đi, tôi giỏi làm việc này nhất đó.
Ngay l
ập tức, Lưu Côn kéo cổ Hứa Thiên Tứđi thẳng vào căn phòng bên cạnh, đầu tiên, trong vòng vang lên những tiếng lớn. Mười phút sau, Lưu Côn mới kéo Hứa Thiên Tứra khỏi phòng. Giờđây, miệng Hứa Thiên Tứđã sưng lên. Ánh mắt gã đầy sự oán h
ận. Nếu không phải đã bịcòng, Hứa Thiên Tứnhất định sẽ giết những người này. Đã bao giờđường đường Hứa thiếu của thành phố Ngạch Cổ Na phải chịu sự nhục nhã như v
ậy.
Mười mấy phút cũng đã đủ cho cục Công an thành phố Ngạch Cổ Na có phản ứng. Giờđây, bên ngoài xã Ân La vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai. Ngay sau đó, mười mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa nhà Lý Lệ Tuyết, đám cảnh sát vũ trang đầy đủ bao vây lấy cảcăn nhà.
Trên xe cảnh sát, một vài người mặc trang phục cảnh sát đi cùng mấy người mặc thường phục áo Jacket màu đ
ậm bước xuống. Phía trước nhất, một người đàn ông trung niên, khoảng chừng năm mươi tuổi, đeo một đôi kính gọng đen, bụng phệ. Trong vẻ mặt nghiêm nghịcủa ông ta, có chút sốt sắng.
Nhìn căn nhà, người đàn ông ngay l
ập tức nói:
- Cục trưởng Trương, bọn tội phạm bắt cóc con tin, công khai đánh bắt cảnh sát đang ở bên trong, Thành ủy và Ủy ban thành phố vô cùng coi trọng. Hiện tại đã thông báo lên Thành ủy Hồ Luân rồi. Trước khi lãnh đạo Thành ủy Hồ Luân cho chỉthị, tôi ra lệnh cho anh, nhất định phải giữan toàn cho con tin, đưa kẻ phạm tôi ra trước công lý.
Lời người đàn ông vừa dứt, bên cạnh, một người đàn ông mặc quần áo cảnh sát, ngay l
ập tức d
ậm mạnh hai nhân vào, cao giọng nói:
- Vâng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố yên tâm, Bí thư Hứa yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải cứu con tin an toàn.
Nói xong, Cục trưởng Trương quay người bước đến một chiếc xe cảnh sát ở phía trước. Lúc này, trên xe đã lắp đặt xong một chiếc loa công suất lớn, Cục trưởng Trương đích thân cầm trịch. Ông ta cầm loa lên nói:
- Những người ở bên trong nghe đây. Các người đã bịbao vây. Hãy bỏ vũ khí xuống đầu hàng ngay l
ập tức.
Trong phòng, vừa nghe những lời này, mẹ và bà nội của Lý Lệ Tuyết liền trở nên khẩn trương, họ quay sang nhìn Lý Lệ Tuyết ở bên cạnh. Giờđây, Lý Lệ Tuyết cũng không biết phải làm sao. Lý Lệ Tuyết vốn cũng không hề nghĩrằng, sự việc sẽ đến bước này. Nhìn ánh mắt của người nhà, Lý Lệ Tuyết cũng không biết phải trảlời thế nào, cô đành nắm chặt lấy tay mẹ và bà, căng thẳng chờđợi kết quảcuối cùng.
Giờđây, đám cảnh sát vừa rồi còn như một đám lợn chết, và cảđám con ông cháu cha nằm rạp trên mặt đất, vừa nghe thấy lời này, giống như gặp được người thân v
ậy. Tất cảđều cười ha ha.
Hứa thiếu, một Hứa thiếu vốn đang là một bộ dạng tội nghiệp, đáng thương, giờcũng sống lại. Ngoài chiếc răng cửa đã gãy từ trước, vừa rồi lại bịLưu Côn đánh gãy mất mấy chiếc, lời nói của Hứa thiếu không còn rõ ràng nữa:
- Người anh em, anh xem, căn nhà này đã bịbao vây rồi. Các anh cứchống cự thế này không có kết quảtốt đâu. Không bằng thế này, anh thảtôi ra, tôi đảm bảo sẽ đểcác anh rời đi một cách an toàn.
Nhìn bộ dạng thành khẩn của Hứa thiếu, nếu như là người bình thường, có lẽ sẽ tin lời của gã, nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói:
- Đại Long, thểhiện cho họ xem tuyệt kỹ phi đao của anh, sau đó, nói với họ rằng, chỉcần họ dám xông vào đây, Hứa Thiên Tứsẽ mất mạng ngay. Có chuyện gì, đợi một tiếng sau rồi nói.
Từ thành phố Hồ Luân đến đây, tính từ bây giờ, khoảng 1 tiếng có lẽ là đã đủ. Đây cũng là một chiến thu
ật của Nhiếp Chấn Bang.
Quảnhiên, sau khi một chiếc phi đao đâm nát một chiếc đèn cảnh sát, Đại Long nấp ở một bên cánh cửa rồi lạnh lùng nói:
- Một tiếng sau đến đàm phán, giờđây ăn cơm. Nếu muốn nhặt xác cho Hứa Thiên Tứ, thì cứviệc đến đây.
Toàn bộ hiện trường im phăng phắc. Ánh mắt tất cảmọi người đều hướng về phía Bí thư Hứa. Thần sắc của Cục trưởng Trương cũng ngưng trọng, ông ta bước đến rồi thấp giọng nói:
- Bí thư Hứa, hay là cứlàm theo ý của họ đi, người vừa rồi nhất định là cao thủ trong quân đội. Tư thế né tránh cũng rất chuyên nghiệp. Hoàn toàn tránh được vịtrí bắn tỉa của chúng ta. Người ở phía trong đó không hề đơn giản. Đểbảo vệ cho sự an toàn của Hứa công tử, tôi thấy, chúng ta nên cẩn th
ận một chút thì hơn.
Bí thư Hứa cũng g
ật đầu, Cục trưởng Trương là người chuyên nghiệp về những chuyện này. Bí thư Hứa lựa chọn cách tin ông ta bởi v
ậy ông liền trầm giọng nói:
- Tất cảđều nghe theo Cục trưởng Trương, cứu được con tin ra rồi hẵng tính.
Thời gian dần trôi qua, giữa chừng, Cục trưởng Trương tưởng rằng những người bên phe Nhiếp Chấn Bang sẽ sơ suất, nên tổ chức một lần đánh lén. Nhưng, sau khi hai cảnh sát tiền gần đến ngôi nhà, bên trong vang lên tiếng cảnh cáo, Cục trưởng Trương mới từ bỏ suy nghĩnày. Giờđây, Cục trưởng Trương cũng hơi kinh ngạc. Bên trong rốt cuộc là ai chứ. Sao lại có người thân thủ siêu phàm như v
ậy.
Giờđây, trên đường tới xã Ân La, mười mấy chiếc xe cảnh sát đến từ thành phố Hồ Luân cũng lao vun vút. Trong đó, một chiếc Santana màu đen, ở hàng ghế phía sau của nó, là một người thanh niên và một người mặc trang phục cảnh sát.
Người thanh niên kia chính là công tử của Phó bí thư Thành ủy thành phố Hồ Luân Chu Thái Bình, tên là Chu Dã, người ngồi cạnh Chu Dã là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố Hồ Luân, Lâm Vĩnh Tăng.
Nhìn cảnh sắc lao vùn vụt lại đằng sau ở bên ngoài xe, Lâm Vĩnh Tăng cũng hơi hiếu kỳ nói:
- Tiểu Dã, chúng ta không phải là người ngoài. Sao lần này lại vội vã đến xã Ân La của thành phố Ngạch Cổ Na như v
ậy, lại còn mang theo nhiều người như thế này nữa.
Chu Dã nhìn cảnh v
ật bên ngoài cửa sổ, giờđây, Chu Dã cũng vô cùng chấn động, cuộc điện thoại đến từ tỉnh thành cũng không nói rõ ràng. Nhưng người này lại là người ngay cảcha anh ta cũng phải kính sợ. Ở thành phố Hồ Luân, anh ta là một sự tồn tại không thểbỏ qua, nhưng trước mặt người này, anh ta không là gì cả. Nhưng, tại sao một người vốn rất điềm đạm lại có biểu hiện như v
ậy.
Nghĩtới đây, Chu Dã ngay l
ập tức cười nói:
- Chú Lâm, nói th
ật, cháu cũng không biết đây là ai nữa. Có người từ tỉnh thành nói cho cháu, chúng ta chỉlà người chấp hành mà thôi. Giờđây, Lương công tử của tỉnh đã trực tiếp đến đây rồi. Chúng ta cứlàm theo lời của Lương công tử đi. Không sai được đâu.
Chiếc xe tiến vào trong xã Ân La.
Bí thư Hứa và Sở trưởng Trương nhìn về phía bên này, thấy Chu Dã và Phó cục trưởng Lâm xuống xe, cảhai người đều ra đón, Bí thư Hứa bèn cười nói:
- Lão Lâm và Chu công tử đều đến rồi, kinh động tới hai vị, th
ật là ngại quá. Việc này chúng tôi v
ẫn đang xử lý. Khiến cho lãnh đạo thành phố phải chê cười rồi.
Chu Dã lạnh lùng nhìn thoáng qua, vừa nhìn điều này, Chu Dã đã hiểu õ, nhất định là người mình cần bảo vệ bịmấy người ở thành phố Ngạch Cổ Na bao vây. Nếu như bình thường, Chu Dã sẽ g
ật đầu chào, nhưng lần này, Chu Dã cười lạnh lùng rồi nói:
- Bí thư Hứa, tổ công tác của Ủy ban Kỷ lu
ật thành phố Hồ Luân sẽ đến ngay bây giờ. Có vấn đề gì, ông nói với họ đi. Chú Lâm, chỗ này giao cho chú v
ậy.
Lâm Vĩnh Tăng g
ật đầu, nhìn Cục trưởng Trương bên cạnh, Lâm Vĩnh Tăng l
ập tức nói:
- Tôi là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố Hồ Luân, bây giờ, tôi ra lệnh, tất cảmọi người, t
ập hợp!
truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com