Trăng Lạnh Chương 17.

Chương 17.
Ron Pulaski không nghĩ là mình từng cảm thấy áp lực như thế này bao giờ.

 

Ron Pulaski không nghĩ là mình từng cảm thấy áp lực như thế này bao giờ, đứng trong cái ga ra lạnh băng, nhìn đăm đăm chiếc Explorer màu nâu vàng, được ánh đèn pha chiếu sáng choang. Anh ở đó một mình. Lon Sellitto và Bo Haumann – hai huyền thoại của Sở Cảnh sát New York – ở trạm chỉ huy phía dưới tầng này. Hai kỹ thuật viên khám nghiệm hiện trường đã lắp đèn, dúi những va li thiết bị vào tay anh và bước đi, chúc anh may mắn bằng giọng dường như đe dọa.

Pulaski mặc bộ đồ Tyvek, không mặc áo khoác và đang run rẩy.

Nào, Jenny, anh thầm nói với vợ, như anh vẫn hay làm trong những khoảnh khắc căng thẳng, hãy nghĩ những điều tốt lành cho anh. Anh nói thêm, mặc dù chỉ nói với bản thân mình, đừng để anh làm hỏng việc này, cái câu người anh em sinh đôi của anh cũng hay nói.

Đeo tai nghe lên và Pulaski được thông báo rằng đã kết nối trực tiếp với Lincoln Rhyme bằng một tần số bảo đảm an ninh, tuy nhiên cho tới lúc bấy giờ anh chưa nghe thấy gì ngoài tiếng nhiễu.

Rồi đột ngột: “Vậy cậu đã đạt được gì?”. Giọng Lincoln Rhyme quát qua tai nghe.

Pulaski giật nảy mình, Anh giảm âm lượng. “Thưa sếp, trước mặt tôi là một chiếc SUV. Nó cách tôi chừng bảy mét, Được đỗ tại một gian khá vắng vẻ của cái…”

Nguồn: truyen8.mobi/t111995-trang-lanh-chuong-17.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận