Trương Tam Phong Dị Giới Du Chương 260 Thanh Long chi nộ (12)


Xế chiều hôm đó, quân Tạp Đặc bắt đầu tập trung bên hai cánh của quân ta, mà chủ soái thì giao cho kỵ binh bảo hộ. Sau khi vượt qua phòng ngự chính diện của ta, bộ binh Tạp Đặc còn lại không đến hai mươi vạn một đầu đâm vào trong rừng rậm mờ mịt, hướng hai cánh trái phải của ta bọc đánh vây kín. Tuy rằng núi cao rừng rậm, đường không dễ đi, nhưng mà, thật sự không ngăn nổi người ta nhiều người a. Vào ba bốn giờ xế chiều, bọn hắn sau khi chạy thật nhanh đoạn đường dài rốt cuộc cùng với hai cánh của ta giao chiến.

Cơ hồ hết thảy đều giống với tưởng tượng của Cách Tây Lý, hoàn cảnh như vậy, song phương địch ta xung đột kịch liệt, rất nhanh diễn biến thành một hồi hỗn chiến. Mà chiến đấu lần này có thể nói là hoàn toàn tử chiến.

Quân Tạp Đặc là vì phá thông đường về nhà , vì về nhà, vì mạng sống, bọn hắn có dũng khí sống chết với địch nhân. Quân Thanh Long thì là bởi vì chủ soái bị thủ đoạn đê tiện ám toán, sống chết không rõ mà bộc phát ra lửa giận trước nay chưa có. Cái gọi là quân đau thương tất chiến thắng, hơn nữa thắng lợi liên tiếp cũng làm cho sĩ khí bọn họ tăng lên tới cực điểm.

Dưới tình huống như thế, hai phe đều có lý do cùng ý chí chiến đấu nhất định thắng lợi, khiến trận chiến này đánh cho cực kỳ thảm thiết. Tạp Đặc dựa vào ưu thế quân số gấp hai quân ta, điên cuồng tiến công, đem binh lính đóng ở hai cánh của ta dồn sâu vào trong. Còn quân ta ỷ vào chiến lực mạnh mẽ của mỗi binh sĩ, ưu thế địa hình so với quân Tạp Đặc quen thuộc hơn, thỉnh thoảng nhân lúc địch nhân yếu thế triển khai phản xung phong, tạo ra hiệu quả ngăn chặn quân Tạp Đặc tiến lên. Trên chiến trường nơi nơi đều là xác chết, chốn chốn cũng có thể nhìn thấy từng đám người đang chém giết nhau. Dần dần, tình thế trên chiến trường dần dần rõ ràng, đội quân Tạp Đặc càng ngày càng nhiều, mà quân của Thanh Long quân đoàn sau khi trả giá đại thương vong cũng không chống đỡ nổi nữa

Cho đến khi trời tối, bộ binh của Tạp Đặc đã đem hai cánh quân ta áp đến trung lộ, sau khi tập họp với đội quân trung lộ, vì phòng ngừa bị người ta bao vây, ta hạ lệnh bọn hắn hoàn toàn triệt bỏ phòng tuyến thứ hai. Mệnh lệnh đệ tam sư đoàn cản phía sau, mục tiêu của bọn họ chính là muốn dùng cạm bẫy trì hoãn truy kích của địch nhân.

Như vậy, phòng tuyến thứ nhất bao gồm cả đường vào hai con đường lớn nhỏ toàn bộ sụp đổ. Nhưng mà quân Tạp Đặc sau khi trải qua một ngày chiến đấu kịch liệt, còn chưa từ bỏ ý định, vào ban đêm muốn tìm quân ta tác chiến, đáng tiếc, tại cảnh giới tuyến mà đệ ngũ quân đoàn xây dựng trước đó, thất bại mà về

Cảnh giới tuyến này kỳ thật chính là một khu vực dựa vào thế núi rộng hơn năm mươi thước dài hơn mười dặm tạo thành, cây cối bên trong bị chặt hết, đều bị đưa tới trong phòng tuyến thứ nhất. Như vậy một khu vực trụi lủi, đâu đâu cũng là đuốc sáng, còn bốn sư đoàn của ta thì ở chung một chỗ phòng ngự, quân Tạp Đặc không có gì để che đậy đi tới dễ dàng bị bắn chết hơn phân nửa. Sau khi đánh tiếp một hồi, đại khái nhìn ra nơi này không dễ chọc, hơn nữa chiến đấu kịch liệt một ngày, sĩ binh mỏi mệt không chịu nổi, cho nên Tạp Đặc cũng không có tiến công tiếp.

Ban đêm, trong đại trướng của ta, vài vị sư đoàn trưởng bắt đầu hướng ta càu nhàu.

" Thiếu gia! Ngài tại sao bảo chúng ta triệt hạ chứ? Quân ta cũng không thiếu anh hùng, cho dù là xuống ngựa bộ chiến, ta cũng phải làm cho bọn chúng biết sự lợi hại của Thanh Long quân đoàn." Sư đoàn trưởng Tạp Ba Đặc của đệ nhất sư đoàn buồn bực nói. Là một cuồng nhân chiến tranh, tại thời khắc mấu chốt chiến đấu kịch liệt, khi lệnh rút quân của ta tới tay hắn, hắn uất ức không thôi, nếu ta không có kim long lệnh, hắn là hắn liều chết cũng sẽ không trở về.

"Đúng vậy a, thương vong bên ta căn bản không lớn, cho dù kiên trì mấy ngày mấy đêm cũng không thành vấn đề, hiện tại thì xong rồi, những cố gắng trước đây đều toi công, thoáng cái đem phòng tuyến tặng cho người ta." Sư đoàn trưởng Phúc Đặc Man của đệ tứ sư đoàn cũng bất mãn nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com

"Ta so với các ngươi oan uổng hơn a, Các ngươi tốt xấu cũng cùng người ta chạm trán vài lần, ta thì ngược lại, bị các ngươi liên lụy, cả lông người cũng không có nhìn thấy, còn lại thì chạy hết! Ta ức hay không ức đây a?" Sư đoàn trưởng Thạch Hổ của đệ tam sư đoàn ủy khuất nói. Quân của hắn ở bên trong, nhưng quân Tạp Đặc lại từ hai cánh tiến công, làm cho hắn một trận cũng không được đánh, liền đã bị bức đến cùng với những người khác cùng nhau lui lại. Hiện tại kêu ca lớn nhất chính là hắn.

" Mấu chốt là, chúng ta triệt đến nơi đây dường như vô ích a! Hơn nữa tình thế dường như càng tồi tệ, như vậy một cái cảnh giới tuyến, tác dụng không nhỏ, nhưng mà cũng không quá lớn. Người ta nếu vào ngày mai ngay tại chỗ lấy tài liệu, tạo ra nhiều tấm chắn hơn, là có thể dễ dàng đột phá phòng ngự của chúng ta, đến lúc đó còn không phải được cận chiến sao?" Tạm thay mặt sư đoàn trưởng đệ ngũ sư đoàn tướng quân Tạp Lý Nhĩ cũng có chút bất mãn nói. Hắn mấy ngày nay toàn bị ta đốc thúc đi chặt cây, cho nên bị đồng liêu trêu đùa gọi là phạt mộc tướng quân (tướng quân chặt cây). Mắt thấy người ta được đi đánh giặc còn hắn thì phải đốn củi, tâm tình thực tại rất buồn bực.

" Đều dông dài cái gì!" Bần đạo không kiên nhẫn nói :"Trong đầu một đám các ngươi chỉ biết chém giết, một chút mưu kế cũng không biết nghĩ sao? Động não không được hả? Đánh bừa có chỗ tốt sao? Người ta là vội vã về nhà, mạng sống, vì điều này mà đỏ mắt. Đối với những gia hỏa như vậy, đánh bừa là hành vi ngu ngốc, có biết hay không?" Ta hiện tại nắm quyền, hơn nữa thắng lợi liên tiếp, uy tín cũng cao, bọn hắn đối với ta sớm sinh ra thân thiết, nói chuyện với ta cũng không chút e ngại.

" Thiếu gia! Chẳng lẽ ngài lại có âm mưu sao?" Thạch Hổ ánh mắt tỏa sáng nói với ta.

"Ai!" Bần đạo thở dài một tiếng nói : "An bài đi ngày mai ta muốn cùng phó nguyên soái của bọn họ nói chuyện, nếu hắn chịu đầu hàng vậy là quá tốt."

" Thiếu gia! Ngài hồ đồ rồi sao? Tình thế trước mắt, ta đầu hàng người ta mới đúng." Phúc Đặc Man than thở, mấy tướng quân đều ào ào gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Ngưng! Đầu hàng cái đầu các ngươi á!" Bần đạo lắc đầu, không giải thích, chỉ là phân phó người đi thông tri ước hẹn ngày mai với đối phương.

Ngày hôm sau, ta mới vừa thức dậy, thủ hạ báo lại, nguyên soái Cách Tây Lý của Tạp Đặc cự tuyệt cùng ta nói chuyện. Điên cuồng ngất.

Đứng ở đồi cao trên đỉnh núi, bần đạo nhìn thấy đại quân Tạp Đặc đang thi nhau làm tấm chắn, chuẩn bị cho đợt công kích mới. Cảnh tượng nơi nơi đều bận rộn, xuyên qua ánh mắt của Lôi Đạt, ta chứng kiến cả phần trước, nơi nơi đều là thân ảnh của đại quân Tạp Đặc, bọn hắn đều đã sắp xếp xong cho đợt công kích thứ ba này. Chướng ngại trên đường lớn nhỏ đều bị phá bỏ, kỵ binh của Tạp Đặc hiện tại đã ổn định ở trên đường, đang tại trước chướng ngại trên đường thứ hai của ta nghỉ ngơi. Bần đạo nhìn nhìn lại hướng gió , gió lớn đang điên cuồng thổi mạnh từ đông sang tây, như vậy chúng ta chiếm ưu thế thuận gió. Bất quá binh lính Tạp Đặc thân ở trong cây cối, cũng không có bị bất cứ ảnh hưởng nào.

Phó nguyên soái xà vẫn quân đoàn Cách Tây Lý là một đại hỗn đản. Bần đạo trong lòng thầm mắng, tuy nhiên cũng là không có biện pháp nào, ta vốn định gặp mặt khuyên hắn đầu hàng, thế nhưng hắn lại cự tuyệt hảo ý của ta. Lúc này, tên đã lên dây, ta không phát không được. Tử đạo hữu bất tử bần đạo (hại người lợi ta), Tạp Đặc các vị chết vì nạn quan binh a! Nhưng ngàn vạn lần chớ có trách ta a, ta chính là đã cho các ngươi cơ hội, muốn trách thì trách nguyên soái Cách Tây Lý đi. Là hắn khước từ đường sinh cơ của các ngươi.

" Động thủ đi! "Bần đạo chán nản nói, rồi tự mình quay về đại trướng. Thảm kịch sắp phát sinh này tuy là ta một tay đạo diễn, nhưng mà tuyệt đối ta không muốn nhìn thấy.

Sau một tiếng ra lệnh của ta, soái kỳ sau lưng ta bắt đầu không ngừng vung vẫy. Theo sau, ba nghìn dực nhân bay lên trời, bọn hắn mỗi người sau lưng đều đeo mấy chục tên bôi dầu. Ba nghìn dực nhân, giết người giết không được bao nhiêu, nhưng mà phóng hỏa thì thật sự đơn giản, bọn hắn một lần bắn ra được ba nghìn ngọn lửa, mấy chục mũi tên đối với bọn họ mà nói căn bản chỉ là trong mấy nhịp thở, hơn mười dặm đường, đối với bọn hắn bay trên bầu trời mà nói, cũng là trong nháy mắt, từ đó về sau vẻn vẹn chưa đến mười phút, trong đất rừng của đại quân Tạp Đặc liền nhiều thêm hơn chục vạn ngọn lửa.

Không chỉ có như thế, dực nhân mặc dù là phong hệ pháp sư trời sinh, nhưng mà bên trong tồn tại cá nhân kiêm tu hỏa hệ, hỏa hệ pháp thuật của bọn họ, giống như biển lửa, tường lửa, lực sát thương thấp đến đáng thương, nhưng mà dùng để phóng hỏa mà nói, thật sự là quá dễ dàng. Còn những dực nhân không biết hỏa hệ pháp thuật thì dùng cuồng phong thuật để gia tốc tốc độ đại hỏa lan tràn. Hơn nữa nguyên vốn là có gió lớn, cho nên làm cho lửa lớn trong thời gian ngắn ngủi trở nên càng không thể dập tắt.

Ngày tháng tư, đúng lại vào lúc khí hậu khô nóng, dưới tình huống như vậy, cho dù ta không đốt thì cũng tự cháy, thêm vào có ta phóng hỏa nữa, uy lực quả thật rất là kinh người. Đại quân Tạp Đặc hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, tới gần cảnh giới tuyến, liều mạng xông vào, lập tức bọn hắn Thanh Long quân đoàn chờ sẵn tiêu diệt, có người thông minh hơn một chút, dứt khoát ném vũ khí, giơ hai tay đầu hàng. Còn có một số tức giận, châm tên lửa hướng chúng ta bắn đến, ý đồ cùng chúng ta đồng quy vu tận. Nhưng làm cho chúng ta bên này sợ hãi, chính là mấy tên lão luyện tâm ngoan, chủ động xông tới đem những tên ngu ngốc đó tiêu diệt, một số người khác thì nhanh chóng dập lửa. Bọn hắn chính là tận mắt nhìn thấy tình cảnh bi thảm trước mắt, nhìn thôi đã bị hù đến sắc mặt trắng bệch, cả người run run.

Tạp Đặc đại quân ngoại trừ không ngừng hò hét ra, cái gì cũng làm không được, nơi nơi đều là ngọn lửa, căn bản là trốn không thoát, đánh không được, chạy không được, chỉ có thể bất lực chờ đợi tử vong. Tiếng gào thê lương tuyệt vọng kia, cách thật xa như vậy đều rơi vào trong tai ta. Bần đạo nghe thấy mà lòng dạ rối bời.

Đại hỏa đằng đẳng kéo dài ba ngày ba đêm, được Thanh Long quân đoàn chúng ta ra sức dập tắt lửa, mới dần dần tắt. Trong đám cháy không có cái gì, thi thể đều không cần thu thập, toàn bộ thành tro tàn, phải nói rất sạch sẽ. Binh lính còn lại của đội quân Tạp Đặc không còn có dũng khí chiến đấu, đại bộ phận đầu hàng, chỉ có thiếu một số là theo phó nguyên soái Cách Tây Lý chui vào sâu trong rừng. Kháo! Bần đạo lần này đại khai sát giới đều là hảo sự của lão hỗn đản này gây nên. Hắn vốn là cổ vũ thủ hạ liều chết công kích, sau lại tìm ra lỗ hổng trong phòng ngự của ta, cuối cùng cùng cự tuyệt đàm phán với ta, làm cho ta bất đắc dĩ sử dụng hỏa công, có thể nói là tội ác tày trời. Bần đạo tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn. Sứ mạng hiện tại của đội dực nhân chính là tìm được hắn.

Trận chiến này đi qua, chủ lực của xã vẫn quân đoàn bị giết gần hết, ngoài hai mươi vạn bị bắt làm tù binh ra, toàn bộ bị diệt. Trong đó tại giai đoạn thứ nhất khi vây công cha ta, chết trận hơn sáu vạn người, bao gồm một vạnh người hy sinh cho vạn độc huyết chú. Tại giai đoạn thứ hai chết trận hơn hai mươi vạn. Ngoại trừ bảy tám vạn kỵ binh chạy thoát khỏi đám cháy, bộ binh cơ hồ toàn quân bị diệt. Kỵ binh dù sao cũng là ở trên đường nghỉ ngơi, lửa vừa lên liền lập tức lên ngựa bỏ chạy, đem bộ binh cản đường đều giết chết không ít, đương nhiên có thể đã thoát ra. Bất quá một mồi lửa đốt chết rất nhiều người, bần đạo trong lòng thật sự là không đành lòng a! Ân! Hôm nào, ta có nên làm cho bọn hắn một buổi lễ cúng bái siêu độ vong hồn không đây?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/truong-tam-phong-di-gioi-du/chuong-261/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận