Phản hay không phản, đây là một vấn đề. Bần đạo nhớ tới liền nhức đầu, quên đi, dù sao tình thế hiện tại đã khá tốt, tạm thời còn không có uy hiếp đến từ quốc vương. Bần đạo dự tính sau khi trở về, nói chuyện đi thẳng vào vấn đề với quốc vương một chút, sau đó so đo chi tiết. Cứ như vậy bận rộn chừng mấy ngày, rốt cục đại sự đã định, những thứ còn lại cũng không quá chuyện trọng yếu rồi, chính sự tự nhiên có Phù Nghê Nhã xử trí, trên quân sự có phụ thân trấn giữ, kiến tạo chiến hạm có hai vị đại sư tự mình trấn thủ, ai cũng đừng mong muốn chơi hồ nháo với ta.
Nói như vậy, bần đạo quyết định xử lý nhanh chóng rồi trở về một chuyến, xử trí chuyện tình vương đô cho xong, ta còn muốn xuống thế giới dưới lòng đất giao dịch với Thú Nhân nữa mà, thời gian thật sự quá mức bức bách. Vốn bần đạo dự định tháng mười giao dịch, hiện tại đã đầu tháng chín rồi, ta có thể không vội sao được. Ngay khi trời tối ta sắp đi về, Ái Liên Na lại đột nhiên hiện ra trước mắt ta, nàng ở chỗ của ta có quyền lợi tùy ý ra vào, vệ binh vừa thấy nàng căn bản không có ngăn trở, để nàng đi vào gặp ta.
"Ca ca." Ái Liên Na hưng phấn dị thường chạy đến bên cạnh ta, lôi kéo tay của ta làm nũng nói: "Ca ca, ca ca, Ái Liên Na không nghe lời, chọc giận ngươi tức giận, ngươi đừng chán người ta nha?"
"Ai." Bần đạo thấy bộ dạng nàng phong trần, hiển nhiên đã chịu khổ không ít rồi, nào còn có thể tức giận nàng đây? Chỉ biết cười khổ nói: "Ngươi aa..a, đi cũng không nói một tiếng, làm hại ta lo lắng cho đến hiện tại. Ngươi rốt cuộc đi đâu?"
"Thật xin lỗi, để ca ca lo lắng cho ta. Ta trở về gặp phụ thân." Ái Liên Na sau đó liếc ta cái, rồi nói: "Ngươi nhìn." Vừa nói, nàng liền lấy ra một cây truyền thừa bổng, bần đạo liếc một cái liền nhận ra là cây gậy Mễ Nặc Á.
"Ta ngất, ngươi không phải đi đánh cướp nhân viên vận chuyển của Giáo Đình chứ?" Bần đạo đầu óc cũng muốn choáng váng, hỏi tới.
"Dĩ nhiên không phải thế." Ái Liên Na dậm chân, không thuận theo nói: "Bọn họ một đường ngồi thuyền, đi sớm hơn ta mấy ngày, ta làm sao đánh cướp được? Rồi hãy nói, cao thủ hộ tống của Giáo Đình có vài trăm, ta chỉ có một người, nói muốn cướp là có thể cướp sao?"
"Hắc hắc, điều này cũng đúng, cái này thật sự là phụ thân ngươi đưa cho ngươi? Giáo Đình không phải là không cho phép ngươi trở về thánh thành sao? A, đúng rồi." Bần đạo vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Giáo Đình tổng bộ không còn ở Thánh thành rồi, mà ở trung bộ Giáo Hoàng quốc, nơi đó ngươi đã có thể tùy tiện đi lại ."
"Đúng vậy đó." Ái Liên Na nói: "Ta cứ ngênh ngang đi đến đó, sau đó tới chỗ quân đoàn người cuồng tín dẫn ta về nhà, hì hì, người thủ hộ quân đoàn hiện tại rất ít, đều đi Thánh Chiến cả rồi, bọn họ thấy ta cũng không dám làm gì, ta còn đánh gãy tay Khắc Lâm, hắn giận ta muốn chết. Nhưng bên cạnh ta có vài trăm người cuồng tín bảo vệ, hắn không có biện pháp bắt ta nha."
"Tại sao ngươi không lưu lại bên cạnh phụ thân ngươi?" Bần đạo tò mò nói: "Chỉ cần gửi cho ta tin nhắn là được mà. Làm sao tự mình trở về tìm ta đây?"
"Ừ ~, ngươi chán ta sao?" Ái Liên Na lôi kéo cánh tay của ta lắt lư qua lại, giọng nũng nịu nói: "Người ta lần đó náo với ngươi là có nguyên nhân, không phải ý tứ của người ta, cũng đã xin lỗi ngươi, ngươi còn muốn thế nào." Nhìn khuôn mặt nàng đầy ủy khuất, tựa hồ sắp mưa rơi rồi.
"Đừng, ngươi còn chưa nói tại sao nháo nhào với ta đòi vật này đó?" Bần đạo vội vàng hỏi lảng sang chuyện khác.
"Là chuyện Mễ Nặc Á." Ái Liên Na bắt đầu giải thích: "Lúc ấy hắn nói mình bị Giáo Đình dối trá lừa gạt cả đời, nhưng hắn lo lắng ngươi cũng không phải thứ tốt, sợ ta bị ngươi lừa. Cho nên đã nghĩ ra biện pháp như vậy để khảo nghiệm ngươi. Nếu ngươi không có chịu đựng được ta cầu khẩn, không trả truyền thừa bổng lại cho Hồi giáo đình, hắn sẽ đưa ta trở lại cho phụ thân. Vĩnh viễn không để ý tới ngươi."
"Đủ âm trầm, đủ ngoan độc." Bần đạo nhấc lên ngón tay cái, tự đáy lòng bội phục nói: "Ta hôm nay mới phát hiện, thì ra Mễ Nặc Á mới thật sự âm hiểm, càng là người đàng hoàng dùng quỷ kế, càng không chê vào đâu được, bởi vì ta cũng không nghĩ ra, người thành thật như thế sẽ đi tính toán ta, hắn ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng tới ta rồi, thật là lợi hại."
"Chán ghét, người ta mới không phải dùng mỹ nhân kế đâu!" Ái Liên Na đỏ mặt nói.
"Ha hả, đúng rồi. Ngươi tại sao không lưu lại bên cạnh phụ thân?" Bần đạo hỏi lại.
"Ta không muốn lưu lại Giáo Đình." Ái Liên Na kiên định nói: "Bởi vì Giáo Đình muốn đánh ca ca ta, ta nguyện ý cùng ca ca ở chung một chỗ."
"Đứa ngốc, bên kia là phụ thân của ngươi nha." Bần đạo cảm động sờ sờ tóc nàng, nói: "Ngươi chẳng lẽ muốn gặp phụ thân ngươi trên sa trường sao?"
"Không biết ." Ái Liên Na cười nói: "Ca ca cho là Mễ Nặc Á khảo nghiệm chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Có ý gì?" Bần đạo không hiểu được liền hỏi.
"Cuồng tín giả chúng ta có một phương thức đặc biệt có thể lưu lại tin tức trên truyền thừa bổng của chính mình, trước khi Mễ Nặc Á truyền công cho ta, mấy câu hắn muốn nói với phụ thân đã lưu ở phía trên đó rồi." Ái Liên Na quơ quơ truyền thừa bổng trên tay nói: "Phụ thân và các trưởng lão gia tộc cũng đã đọc qua. Bọn họ biết được chân tướng sự tình, quyết định tạm thời trung lập, chỉ cần ca ca không đánh tới tổng bộ Giáo Đình, bọn họ sẽ không chủ động tiến công ca ca."
"Ha hả, cuối cùng không có phí công làm quân tử một hồi." Bần đạo cười khổ nói: "Đúng là bị ngươi hành hạ mấy ngày thật sự không dễ chịu mà."
Thật ra, ta nhìn giống như cười khổ, nhưng trong lòng đang mừng rơn sảng khoái nha, quân đoàn người cuồng tín là quân đội ta nhức đầu nhất, cái đám đánh không chết dai như gián này, số lượng có hơn ba mươi vạn, bất luận chất lượng hay số lượng đều quá độc ác, hơn nữa còn có một ít khổ tu sĩ kia, chỉ sợ cái loại như Mễ Nặc Á lại đến thêm một hai người, ai mà chịu nổi chứ? Có thể tạm thời không đánh với bọn hắn, ta đang cao hứng muốn chết.
"Bồi bổ lại cho ngươi, người ta nguyện ý vĩnh viễn lưu lại bên cạnh ngươi." Ái Liên Na cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Được không?"
"Ừ. Việc này, ngươi còn nhỏ, hẳn nên nắm chắc thời gian tu luyện, tất cả đối thủ hiện tại của ta đều là đại nhân vật thực lực cường đại, cho nên..." Bần đạo còn chưa nói hết, Ái Liên Na đã cắt đứt lời của ta.
"Ca ca, thân vệ bên cạnh ngươi nhiều nhất chỉ là Hoàng Kim Chiến Sĩ, phụ thân ta nói, ta hiện tại đã là khổ tu sĩ hợp cách." Ái Liên Na bất mãn nói: "Gia tộc có quy củ, truyền thừa bổng chỉ có thể dựa vào thực lực cầm lấy, ta dựa vào bản lãnh của mình, đánh bại mọi người bên trong tộc tranh đoạt một hơi mới có được nó, đây là căn cứ chính xác rõ ràng cho thực lực của ta, trưởng lão bên trong tộc đều nói không có thua kém Kiếm Thánh đâu nha? Ta so với bọn hắn còn mạnh hơn.
Ngươi tại sao không quan tâm ta, không phải bởi vì ta lần đó không nghe lời sao? Người ta thề sau này tất cả đều nghe theo ngươi có được hay không?"
Ái Liên Na vừa nói lại bắt đầu liều mạng lắc lắc cánh tay của ta, khí lực của nàng vốn rất biến thái, thực lực bây giờ tăng lên nhiều lại càng khó lường, may nhờ đó là cánh tay của ta, hiểu đã giảm bớt lực lượng, đổi lại người khác, chỉ sợ bị nàng lắc rớt luôn rồi.
"Được rồi, được rồi." Bần đạo cười khổ nói: "Ngươi sau này sẽ là thân binh của ta, ngươi tạm tha cho cánh tay của ta, nó sắp rớt..."
"Ha hả. Ca ca thật tốt ." Ái Liên Na mừng rỡ vừa nhảy lên, hôn nhanh một cái qua mặt của ta, xoay người chạy mất, "Ta đi rửa mặt một chút."
Nói thật, Ái Liên Na hiện tại mạnh như vậy, sau này tuyệt đối tiền đồ vô lượng, ở bên cạnh ta, ta cũng có thể chỉ dạy nàng một chút bản lãnh. Hơn nữa, thần lực của nàng trên phương diện trị liệu thật sự quá mạnh mẽ, sợ rằng khi toái đan thành anh (đan vỡ hóa thành nguyên anh), đạo thuật của ta mới có hiệu quả như nàng hiện tại, trước khi ta đạt đến cảnh giới toái đan, sự trợ giúp của nàng đối với ta khẳng định không nhỏ.
Ngay từ đầu, bây giờ thủ đoạn trở về nhanh nhất là cửa không gian của Cái Thứ, nhưng nó đưa ta từ ma thú sâm lâm trở lại thì ma lực đã tiêu hao hết, chỉ mới mấy ngày còn chưa kịp khôi phục hoàn toàn, còn liên tràng đại chiến với cao thủ Giáo Đình. Bất kể là Ni Khoa hay là Mễ Nặc Á đều không dễ chọc, Yêu Kiếm cũng tạo thành rất nhiều phiền toái, ma lực một viên Thú Vương Bào Hao Đạn đã lãng phí trên thân Yêu Kiếm.
Cho nên, đến hiện tại ma lực Cái Thứ mới khôi phục một nửa mà thôi. Ta hiện tại rời nhà xa như vậy, theo cửa không gian trở về là không được dùng, bởi vì phải bảo tồn ma lực Cái Thứ, để còn ứng đối biến hóa thế giới dưới lòng đất, chúng ta không phải chỉ có đơn giản đụng đầu một cái, rất có thể sẽ triển khai một cuộc ác chiến với Ám Dạ Tinh Linh hoặc những thế lực khác.
Cho nên, ta đành phải dùng chiêu "hai cẳng" chạy trở về. Vì để tận lực đẩy nhanh tốc độ, ta đặc biệt tiến hành tinh giản nhân viên. Cuối cùng ta quyết định, ngàn người Hoàng Kim Vệ đội trực tiếp trở về lãnh địa. Trở về vương đô chỉ có ta cùng Ái Liên Na, ai bảo chúng ta đều có ma thú tọa kỵ. Về phần Khắc Lý, hắn sớm đã chạy về lãnh địa bận việc thí nghiệm rồi.
Chừng mấy ngày kế tiếp, ta và Ái Liên Na chạy nhanh trên đường, cũng may chúng ta cưỡi ma thú chứ không phải là chiến mã, tính bền bỉ rất mạnh, Cái Thứ thân là Đại Địa Chi Hùng dĩ nhiên không thể chê, Ái Liên Na cưỡi Thiết Bối Lang Vương cũng không kém, nó là ma thú chuyên phòng ngự độ chịu đựng cũng không tệ, hơn nữa Ái Liên Na dùng thần lực gia trì khôi phục, cho nên cũng không có chậm trễ chút nào.
Tốc độ di chuyển của ma thú vốn rất nhanh, hơn nữa ta không ngừng dùng Gia Tốc Thuật giúp nó tăng tốc độ, Cái Thứ phóng Trọng Lực Thuật giúp cả nhóm giảm trọng lượng, cho nên tốc độ chúng ta lên đường nhanh gấp mấy lần người khác. Từ bờ biển xuất phát, đi ngang qua Tiên Hoa thảo nguyên, qua nữa lướt qua lãnh thổ Tạp Đặc, sau đó đi tới Thanh Long thành, tổng cộng chỉ mất thời gian 10 ngày.
Chúng ta vốn không muốn kinh động người khác, nhưng vẫn bị người khám phá thân phận. Lần này vấn đề ở trên người của ta, trưởng quan thủ thành nhận biết ta, liếc cái liền nhận ra, hắn ngao một tiếng hô to lên, sau đó chạy tới hành lễ, hắn làm hành động này đều kinh động quân nhân trấn giữ cửa thành rồi, sau đó là một trận đưa tin loạn xạ, không mất mấy phút trôi qua toàn thành liền oanh động.
Chúng ta được dân chúng nhiệt tình vui vẻ đón vào thành, vẫn đưa tới tận thành phủ mới thôi. Hiện tại tướng quân trấn giữ là một trưởng bối của ta, cương quyết giữ ta lại trong phủ. Vạn bất đắc dĩ, ta và Ái Liên Na ở đó nghỉ ngơi một ngày, ôn chuyện với các vị các trưởng bối Long gia giữ đại bản doanh. Sau đó mới được bọn họ thả cho chạy đi, thế nhưng, bọn họ nói ta đường đường là một Đại tướng quân, trở về không có tùy tùng thật là kỳ cục, thoáng cái phái ra một ngàn kỵ binh hộ tống ta về.
Quân đội ở lại giữ Thanh Long thành tổng cộng mới có ba vạn, kỵ binh thế nhưng lên tới ba nghìn, đều là già yếu, có thể cho ta nhiêu đó đã là cực hạn. Ta nghĩ, dù sao sắp đến vương đô rồi, nhiều thêm người cũng làm trễ nãi thời gian, rồi lại nói, ta trở về có đội danh dự hay không cũng không quan trọng, nhưng chỉ sợ gia tộc mất thể diện. Cho nên ta gật đầu đáp ứng, nhưng ta chỉ dẫn đi năm trăm người.
Xế chiều vài ngày sau, đoàn người chúng ta đi tới một trấn nhỏ, nói là trấn, thật ra thì nhân khẩu ở lâu lên tới hai trăm người. Trấn nhỏ này cách vương đô không tới năm trăm dặm, nơi này địa thế vắng vẻ, chung quanh toàn là núi rừng, nghe nói bên trong có không ít sơn tặc chiếm cứ, có khi xuất hiện đánh cướp thương đội. Thế nhưng, tin tức kia thật ra rất là buồn cười, cách vương đô năm trăm dặm mà có sơn tặc..., vậy thì cả đám Vương gia cận vệ quân đập đầu vào đậu hũ chết hết đi cho rồi.
Ta từ trong miệng thủ hạ nghe được tin tức này, ta cũng rất giật mình, nhưng cẩn thận đánh giá lại, ai cướp, cướp ai, khi nào? Hắn ban đầu cũng không nói ra được, chỉ nói rằng nghe được thương đội khi trở về báo cáo sơ qua mà thôi, hình như đám đạo tặc này đã tồn tại không ít năm, hắn còn khuyên ta phải cẩn thận nữa chứ. Thuyết pháp không có căn cứ như vậy, hắn dĩ nhiên bị chiến hữu cười nhạo một phen.
Bần đạo chỉ cười to, cũng không để ý nhiều, có lẽ trước kia từng có người ở nơi này chơi vài vụ án, sau đó bị người ta khuyếch đại ra, mới có lời đồn như vậy. Ta không quá quan tâm đến nó. Dù sao bên cạnh ta có năm trăm kỵ binh, đạo tặc bình thường có ai dám trêu chọc năm trăm kỵ binh chứ? Rồi lại nói, ta là người có thể bị đánh cướp sao? Sợ rằng bản thân Quang Minh thần tới cũng chưa chắc ai cướp ai nữa là...
Mặc dù ta không có để ý, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, huống chi nơi này đích xác là địa phương tốt để phục kích. Cho nên, mặc dù cách vương đô rất gần, ta cũng không dám đại ý, dựa theo quy củ cũ, phái ra thám mã gấp đôi, trước sau tìm tòi một vòng. Cho đến khi chúng ta an toàn vào trấn cũng không có ai hồi báo phát hiện tình huống dị thường.
Ngay trong dự liệu của bần đạo, dĩ nhiên sẽ không để ý tới rồi, cho nên vào trấn ta trực tiếp đi tới lữ điếm duy nhất. Trấn nhỏ này nằm trên đường Thanh Long thành đi tới vương đô, thường xuyên có thương đội lui tới, cho nên trấn nhỏ như thế còn có một lữ điếm không nhỏ.
Mặc dù lữ điếm không nhỏ, nhưng năm trăm người cùng ở là không có khả năng, cho nên đa số quân đội của ta chỉ có thể ở bên ngoài đóng lều. Theo ta đi vào quán trọ chỉ có năm mươi hộ vệ, ngay cả năm Bách phu trưởng quan cũng ở trọ chung, bởi vì hiện tại đến phiên bọn hắn chịu trách nhiệm thủ vệ ta an toàn. Những quan quân khác cùng với binh lính ở phía ngoài doanh trại, quy củ Thanh Long quân đoàn, bọn họ phải cùng bộ hạ đồng cam cộng khổ.
"Mười mấy người chúng ta vào trấn, bần đạo lập tức cũng cảm giác được một loại khác thường. Trấn nhỏ chỉ có một con đường, tổng cộng mười mấy gia đình, hiện tại trời sắp tối rồi, ban đêm vào giờ ăn cơm tối, chung quy cũng nên có vài người ở ngoài đường chứ? Coi như là đại nhân đều phải nấu cơm, vậy mấy đứa bé đâu? Ta cũng không tin hai trăm người trên trấn không có không có một đứa con nít nào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comSau khi ta vào trấn, lại không có bất cứ người nào đi trên đường, mấu chốt nhất chính là, ngay cả khói bếp cũng chỉ thấy có một chỗ, đó chính là lữ điếm. Chẳng lẽ trừ lữ điếm ra, những người nơi này nghèo đói đến nổi không có cơm ăn sao? Đã có lòng nghi ngờ, bần đạo lập tức dùng thần thức quét lướt qua, phát hiện mỗi nhà đều có người, hơn nữa còn không ít, mỗi một người đều hô hấp đều đều, mạch đập vững vàng, trong cơ thể còn có năng lượng không nhỏ phản ứng, đoán chừng ít nhất cũng là cao thủ cấp Bạch Ngân.
Chiến sĩ cấp Bạch Ngân chính là quân chủ lực, chiến sĩ Hoàng Kim trở lên cũng có ba năm người, thậm chí cao thủ Kiếm Thánh cũng có mấy người, mặt khác còn có mười mấy pháp sư cao cấp, tổng số bọn họ từ năm trăm trở lên, trong lòng bần đạo nhất thời cả kinh, đội hình xa hoa như thế, tuyệt đối không thể nào là đạo tặc đoàn, đạo tặc toàn bộ đại lục cộng lại cũng kiếm không ra nhiều cao thủ như vậy, vì vậy, chuyện này rất dễ hiểu rồi, tám phần là Giáo Đình cấp cho ta phần lễ vật cuối cùng .
Làm sao bây giờ? Bần đạo rơi vào khó khăn, ta hiện tại nếu nói một tiếng ra, sau đó cùng bọn họ ác chiến một tràng. Hiển nhiên không phải là ý kiến hay, tính tình Giáo Hoàng ta cũng hiểu được một hai, hắn thuộc về cái loại người không dễ dàng xuất thủ, một khi hắn động thủ thì tuyệt đối có sát chiêu thắng chắc.
Tỷ như hắn phái ta đi tới Thú Nhân, sau đó ủng hộ liên quân đánh Đại Hán, sau lại thấy ta trở về, lập tức hạ lệnh bắt cóc công chúa, sau đó uy hiếp ta quyết đấu, hết thảy đều rất hoàn mỹ, áo trời không kẻ lọt, nếu không phải thực lực của ta kinh người, đã sớm chết dưới âm mưu của hắn, đơn giản nhiêu đó đã đủ nói rõ giáo hoàng là một tên chuyên phát động âm mưu lành nghề đâm thọt sau lưng rồi, cho nên ta hiện tại đã giẫm vào bẫy rập của hắn, vì vậy nếu liều mạng mà nói, tám phần ta sẽ "rất được ưu ái".
Lần trước là Thần Chi Lĩnh Vực, ai biết lần này hắn chuẩn bị cho ta cái đồ chơi gì chứ? Lực lương Giáo Đình đã tích lũy mấy ngàn năm, quả nhiên là tài đại khí thô giàu có nức đố đổ vách, bản thân tổ mẫu ta chỉ có thể tích góp từng tí một đã nhiều thứ tốt như vậy, từ đó tưởng tượng ra lịch đại Giáo Hoàng tích lũy được bao nhiêu đây? Vọng động là ma quỷ, cho nên bần đạo rất nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ cứng rắn đối kháng.
Nếu mạnh bạo không được, ta có lẽ nên chơi mềm mại, nếu ta hiện tại đột nhiên rút lui, hoặc lập tức độn thổ rời đi, chỉ sợ rằng có thể hoàn toàn tránh thoát một kiếp này. Nhưng ta mang theo bên cạnh năm mươi người cũng chạy không khỏi rồi, thậm chí một đám bên ngoài kia cũng không thể trốn chạy. Dù sao thực lực xê xích quá xa, mọi người ta mang theo đều là già yếu, nếu không thì làm sao bị phái ở lại giữ thành chứ?
Cao thủ chỉ có năm Bách phu trưởng kia, chỉ là Bạch Ngân Cấp, so sánh với đám người mai phục kia căn bản không đủ để nhìn, hơn nữa ta nếu muốn chạy, Ái Liên Na sẽ làm sao bây giờ? Bẫy rập dùng để đối phó ta và Cái Thứ nếu áp dụng ở trên người nàng, khẳng định nàng chịu không được, dù có là Mễ Nặc Á thì tiếp được hay không còn là một vấn đề, nếu như ta tự mình chạy trốn, để cho nữ nhân gánh trách nhiệm thay ta, ta đây sẽ biến thành thứ gì chứ? Cho nên, coi như vì Ái an nguy của Liên Na, bần đạo không thể một mình chạy trốn.
Con đường trên trấn nhỏ này dài hơn hai trăm thước, lữ điếm ở chính giữa, bởi vì bần đạo vừa vào trấn đã phát hiện không đúng, cho nên cố ý thả chậm cước bộ, nhìn ngó chung quanh, làm bộ hăng hái bừng bừng, hai mắt quan sát kiến trúc trấn nhỏ, trong quá trình từ từ đi tới này, bắt đầu không ngừng tự hỏi đối sách. Nhưng phân tích nửa ngày rồi, ngoại trừ nhận định ra vấn đề không thể chạy thì không thể đánh ra chút kết luận nào hay ho, đối sách quái quỷ gì cũng không nghĩ ra được.
Bần đạo lúc này rất gấp gáp nên không nói nữa, cuối cùng ta hạ ngoan tâm (tâm trạng ngoan độc), dù sao đều sẽ thành như vậy, ta cũng không cần ra vẻ đáng thương làm gì, ta là người tài cao gan lớn, dứt khoát giả bộ không biết đi, bản thân ta muốn nhìn xem Giáo Đình đến lúc đó có thể chơi ra cái dạng gì. Có lúc, sống mà phải van xin không bằng cái chết.