TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
Quyển 4: Tử Vân Tinh Các
Chương 165: Khoáng Mạch Địa Nguyên
Dịch giả: Long Cuồng Phong
Biên tập: Long Cuồng Phong
Nguồn: bachngocsach.com
"Tiền bối, khoáng mạch ở bên trong hẻm núi này." Đông Phương Minh chỉ vào sâu bên trong hạp cốc nói.
Sau một hồi do dự, Mạc Vấn liền điều khiển Đại Hôi bay vào sâu bên trong hạp cốc.
Hẻm núi này rất hẹp, chỉ rộng chừng hai ba trượng, sâu độ sáu bảy trượng, nền đất và vách đá bên trong đều có vết cháy sém do nhiệt độ cao.
Đi sâu vào khoảng chừng hai, ba trăm trượng đã thấy dưới chân xuất hiện một ít khoáng thạch Địa Nguyên thô, đi thêm khoảng mười trượng nữa, khoáng thạch Địa Nguyên thô này đã lộ ra hai bên vách núi.
Mạc Vấn dừng chân, chăm chú nhìn vào khoáng thạch Địa Nguyên ngập sâu trong vách đá nham thạch mà trầm ngâm không nói gì, hẳn là đoạn khoáng mạch này trước đây vốn nằm sâu dưới lòng đất, do bị Thiên Lôi oanh kích nên mới lại được nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ là không biết quy mô đoạn khoáng mạch này lớn nhỏ ra sao đây ?
"Lam, số đá Địa Nguyên này có đủ cho ngươi đúc lại kiếm đồ một lần nữa không ?"
"Không đủ, đá Địa Nguyên ở đây chỉ là quặng thô chưa tinh luyện, chất lượng quá kém. Người có thể đi sâu vào trong khoáng mạch này được hay không ? Ta có cảm giác đoạn khoáng mạch nằm sâu bên trong có điểm không đơn giản: "
"Được rồi: "
Mạc Vấn gật đầu, vung tay lên, một chiếc kiếm khôi hệ Kim liền hiện ra trước mắt, sau đó hắn ra một mệnh lệnh, kiếm khôi lập tức bắt đầu đào sâu vào phía trong bắt đầu từ vách đá nham thạch nơi đá Địa Nguyên lộ ra, từng khối đất đá xen lẫn đá Địa Nguyên bị nghiền vụn tung ra ngoài.
Đông Phương Minh đứng nhìn mà kinh sợ hãi hùng, đây như vậy mà lại là một chiếc kiếm khôi nhị giai ! Người mặc áo đen trước mắt kia rốt cuộc là người như thế nào ?
Kiếm khôi không biết mệt mỏi đào bới thật nhanh, không bao lâu sau thân hình đã đi khuất tầm mắt, chỉ thấy từng đống đá vụn bị kiếm khí cuốn lấy ném ra cừa động. Một canh giờ sau, kiếm khôi đã đào sâu được vài dặm.
Thời gian trôi đi, chất lượng của khoáng thạch cũng theo đó mà dần tăng lên, càng lúc càng thuần chất, nhưng đây cũng chỉ là nói một cách tương đối mà thôi.
Ba canh giờ sao, Mạc Vấn để Đại Hôi và Đông Phương Minh ở lại bên ngoài, một mình đi vào trong khoáng mạch.
Khoáng mạch này không lớn lắm, chỉ đủ chỗ cho một người đi vào, hơn nữa lại nghiêng nghiêng kéo dài xuống dưới. Mà ba canh giờ trôi qua, kiếm khôi cũng đã đào sâu đến mười dặm bên trong khoáng mạch.
"Từ lực thật mạnh mẽ !"
Đi sâu vào trong vài dặm, Mạc Vẫn đã lập tức cảm nhận được trọng lực nặng nề ước chừng gấp ba lần bên ngoài áp xuống thân thể. Mà từng mảng lớn Địa Nguyên tinh chất cũng đã bắt đầu hiện ra trước mắt.
Linh thể của Lam hiện ra, sắc mặt sáng bừng lên nhìn về khoáng mạch Địa Nguyên phía trước : "Đoạn khoáng mạch này ước chừng có khoảng ngàn vạn cân Địa Nguyên tinh chất, đủ để ta sửa lại toàn bộ kiếm đồ !"
Khi đi đến nơi sâu nhất kiếm khôi đào tới, trọng lực bên trong quặng mỏ đã tăng tới sáu lần, từ trường hỗn loạn đủ sức làm cho một thanh linh kiếm trung phẩm nhất giai dễ dàng bị nghiền nát.
"Chẳng lẽ đây là Địa Nguyên Linh Tinh sao !" Lam hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Nguyên nhân là do bốn phía vách động xuất hiện một ít hạt tinh sa nhỏ bé màu vàng kim óng ánh như sao trên trời.
Địa Nguyên Linh Tinh là linh quáng hạ phẩm nhị giai chính hiệu, do tinh khí Địa Nguyên lắng đọng lại mà thành, chứa đựng bên trong nó một lượng Địa Nguyên từ khổng lồ, nếu Lam có thể hòa trộn thứ này vào bên trong kiếm đồ, uy lực của kiếm trận ít nhất cũng có thể tăng lên gấp đôi.
"Mạc Vấn, ta muốn bế quan một thời gian ngắn." Ngữ điệu trong câu nói của Lam khiến người nghe có cảm giác không thế từ chối.
Mạc Vấn thoáng trầm ngâm: "Cần bao nhiêu thời gian ?"
"Ba năm, ta cần ba năm để luyện hóa số Địa Nguyên thạch và Địa Nguyên Linh Tinh này."
Ba năm ? Mạc Vấn khẽ nhíu hàng lông mày, nhưng rất nhanh đã mở giãn ra: "Tốt, ta cũng đang chuẩn bị dừng lại nơi này một thời gian ngắn."
Lôi Đình chi lực tại nơi này rất nồng đậm, vừa khéo có thể nhờ vào sinh lực ẩn chứa trong Thiên Lôi mà tẩm bổ lại toàn bộ mệnh nguyên của bản thân, hơn nữa khoáng mạch Địa Nguyên tại đây không chỉ hữu dụng với Lam mà đối với hắn cũng như vậy, địa từ tinh khí dồi dào đủ để kiếm thể của hắn đột phá cảnh giới Kiếm Cương nhị giai.
Đông Phương Minh có cảm giác một năm vừa rồi là năm tháng bi thảm nhất trong cuộc đời gã, do gã mang ra một lượng lớn đá Địa Nguyên để mua bán trong khu chợ thành Cứ Xi nên bị bốn tên đệ tử Cứ Kiếm môn để ý tới, chặn giết dọc đường, trên đường tẩu thoát lại chạm trán tên cường giả thần bí mặc Hấp Linh Phi Phong cưỡi Lôi Dực Thôn Kim Thú này, đúng là tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, đã vào tận bên trong dãy Lôi Minh rồi mà vẫn chưa nhắc gì đến chuyện thả gã đi. Hơn nữa mỗi ngày gã đều bị con Lôi Dực Thôn Kim Thú đáng sợ kia theo dõi, ở nơi núi non hoang vu khỉ ho cò gáy này kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, lại phải thưởng xuyên lo lắng có ngày Thiên Lôi bất ngờ bổ xuống đánh cho thành tro bụi.
Đáng hận hơn nữa chính là con Lôi Dực Thôn Kim Thú này không hề an phận chút nào, thi thoảng lại rời khỏi hẻm núi đi kiếm linh thảo ăn, đã vậy lần nào cũng đều ép gã đi cùng. Phi hành bên trên dãy Lôi Minh này thật sự quá nguy hiểm, từng tia chớp bổ xuống từ trên trời cao gần như quấn sát lấy thân thể bọn hắn.
Thời gian gã sống ở đây tính đến giờ cũng đã được nữa năm, không rõ tên cường giả thần bí mang theo bên người bao nhiêu lương thực mà dường như không bao giờ hết, hơn nữa lại vô cùng thịnh soạn, thỉnh thoảng lại có cả linh quả, linh tửu để ăn uống, nếu như lần này không phải gã gặp phải ma quỷ thì đây đúng là sinh hoạt như thần tiên.
Một ngày nọ, từ sâu bên trong khoáng mạch kia đột nhiên truyền ra một tiếng nổ như sấm rền vang làm rung rinh cả hạp cốc. Đông Phương Minh lúc này đang khoanh chân ngồi trên mặt đất sợ đến run cả người, bật mông đứng dậy: "Có động đất hay sao ?"
Bên kia Đại Hôi hai tai giật giật, nghểnh cổ lên nhìn về phía cửa động. Ngay sau đó, một thân ảnh chậm rãi đi ra, phi phong đen tuyền dính một tầng bụi.
Đồng tử Đông Phương Minh co rụt lại, trước mặt chính là tên cường giả thần bí kia, chỉ là gã cảm thấy có chỗ không phải, người này lúc này giống như một thanh linh kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, gây cho người khác cảm giác sắc nhọn gai người, dù là Hấp Linh Phi Phong cũng không thể che đậy được.
Mạc Vấn đi tới trước người Đại Hôi, xoa nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó rồi xoay người nhảy lên.
"Tiền bối ! Ngài. . . ?" Đông Phương Minh hoảng sợ, xem ra vị cường giả thần bí này dường như sắp rời khỏi đây.
Mạc Vấn nhìn gã một cái, cánh tay nhẹ nhàng nhấc lên, một vật đã xuất hiện ngay trước mỏ khoáng, đúng là một chiếc kiếm khôi hệ Kim.
"Ngươi đợi ở nơi này, ở đây có ít lương thực, đủ cho ngươi dùng trong một năm." Mạc Vấn nhạt giọng nói một câu, phất tay tung ra một cái kiếm nang nhất giai.
Rồi không để cho Đông Phương Minh kịp phản ứng, Đại Hôi giang rộng hai cánh, bay vào không trung hướng về phía sâu bên trong dãy núi Lôi Minh .
Càng đi sâu vào dãy Lôi Minh , cảnh tượng càng hỗn loạn, dù đang là ban ngày mặt trời cũng chỉ trông như một chiếc đĩa CD, ánh sáng vô cùng ảm đạm. Mà trong bầu không khí lại ngập tràn các chủng linh khí trời đất hỗn loạn, linh khí đủ thuộc tính thỉnh thoảng lại xẩy ra va chạm dữ dội, sau đó tạo ra sấm sét, những tia sét này mang theo sức mạnh hủy diệt khủng khiếp không ngừng đánh xuống mặt đất.
Tiến sâu vào dãy núi Lôi Minh khoảng ngàn dặm, Mạc Vấn để cho Đại Hôi ngừng lại, ánh mắt hắn thoáng chút kinh hãi nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
Phía trước trời đất dường như bị thứ sức mạnh khủng khiếp nào đấy xoắn vặn, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng nếp nứt gẫy xuất hiện trong không khí, lúc này sấm sét đang giăng đầy trời, gần như cứ qua vài hơi thở thì lại có một đạo Thiên Lôi xé rạch không gian, lóe lên giữa trời đất rồi lại biến mất rất nhanh. Từng đạo kim sắc điện xà đánh xuống phía cuối chân trời tạo thành một hình ảnh hoa mỹ.
"Lôi Trạch, đây là Lôi Trạch sao ?" Mạc Vấn hít sâu một hơi, phải có một sức mạnh to lớn đến dường nào mới có thể tạo nên bức họa mỹ lệ đến như vậy ?
Bộ lông của Đại Hôi xù ngược lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mặc dù nó có khả năng điều khiển, đề kháng sấm sét, nhưng cũng chỉ có mức độ, cảnh tượng trước mắt này cũng làm cho nó kinh hồn bạt vía.
Trầm ngâm hồi lâu, Mạc Vấn giục Đại Hôi tiếp tục tiến lên phía trước, Đại Hôi kêu lên hai tiếng như đang cầu xin, nhưng mà kháng nghị này hiển nhiên không có tác dụng, nó đành phải cẩn thân từng chút một tiến lại gần phạm vi Lôi Trạch kia.
Ngay khi vừa tiến vào bên trong không gian Lôi Trạch, sắc mặt Mạc Vấn lập tức biến đổi, phi phong trên người lay động kịch liệt, như có rất nhiều bàn tay to lớn vô hình đang mạnh mẽ xé rách phi phong. Mà toàn thân Đại Hôi bên dưới lại hiện ra một tầng bạch quang, yêu lực lưu chuyển đến cực hạn, chống lại áp lực vô hình từ ngoại giới.
"Nơi này là không gian Trọng Nguyên ? Không đúng ! Không gian Trọng Nguyên tuyệt đối không có trường lực hỗn loạn đến như vậy !"
Mạc Vấn kinh hãi trong lòng, nơi hắn đang đứng lúc này giống như bị vô số luồng trọng lực nứt gẫy va đập với nhau mà tạo thành. Dường như mỗi một chỗ lại có trọng lực khác nhau, lúc mạnh mẽ, lúc yếu ớt, nhưng cũng bởi vì mạnh yếu không đồng nhất khiến cho lực hút tại không gian này trở nên cực kỳ khủng khiếp, đủ sức xé nát vạn vật.
Nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ánh mắt Mạc Vấn lại lóe lên, rời khỏi Đại Hôi rồi một thân một mình đi vào phía trong. . .