Ngụy Nhược Minh nói :
- Được rồi! Gã tiểu tử đó để nhường cho Gia Cát huynh dạy bảo.
Hắn nói rồi lừ mắt nhìn Long Chính Phong đoạn quay về ghế ngồi.
Gia Cát Tình cười nửa miệng xá dài nói :
- Tiểu huynh đệ! Thủ pháp điểm huyệt của huynh đệ quả nhiên khác thường. Tại hạ xin lĩnh giáo.
Long Chính Phong thấy gã có vẻ văn nho thì sinh lòng hảo cảm, vội chắp tay đáp :
- Không dám! Tại hạ bất quá học được mấy công phu thô thiển, mong tướng công đừng tiếc công chỉ giáo.
Gia Cát Tình tay cầm cây quạt giơ lên, khom lưng cười nói :
- Tiểu huynh đệ! Huynh đệ hãy ra chiêu đi.
Long Chính Phong thấy gã ung dung lễ độ, cũng cung kính đáp :
- Tại hạ còn nhỏ tuổi. Xin Gia Cát huynh chỉ giáo trước mới phải.
Gia Cát Tình cười nói :
- Tiểu huynh đệ khách sáo quá!
Gã chưa dứt lời đã cầm cây quạt đâm vào nách Long Chính Phong, thủ pháp đã mau như điện chớp lại nhằm rất trúng huyệt.
Long Chính Phong dù đem toàn thân bản lãnh ra cũng khó lòng đối phó với Thần Thủ Thiết Phiến, huống chi hắn lại ra chiêu một cách đột ngột. Chàng chưa kịp đề phòng bỗng nghe đánh kịch một tiếng. Huyệt Phế Dũ dưới nách bị trúng đòn khá nặng.
Huyệt Phế Dũ là một trong mười hai tử huyệt trong người. Ai bị trúng đòn tất nhiên phải chết. Long Chính Phong chưa kịp la lên một tiếng đã ngã ngửa về phía sau.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Tần Tố Hà giật mình kinh hãi la hoảng thất thanh.
Tần Sư gầm lên một tiếng thật to, nhảy vọt ra hỏi :
- Gia Cát Tình! Sao ngươi đê hèn đến thế?
Gia Cát Tình hai bàn tay nắm quạt nhìn đối phương sá một cái rồi dõng dạc hỏi :
- Đã là chuyện tỷ võ, tất có bên bị tử thương. Sao lão huynh lại trách tiểu đệ?
Hai chữ tiểu đệ gã vừa thoát ra cửa miệng, bỗng nghe phía sau có người lên tiếng :
- Phải đó! Phải đó! Tiểu đệ cũng nghĩ thế.
Gia Cát Tình lúc này quay lại lưng hướng về Long Chính Phong. Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới người đã chết rồi còn sống lại. Hắn vừa nghe thanh âm trong lòng cực kỳ kinh hãi. Hắn chưa kịp xoay mình thì sau lưng đã có một luồng kình phong xô tới. Long Chính Phong phóng tay điểm trúng vào huyệt Mệnh Môn gã.
Gia Cát Tình rú lên một tiếng, miệng hộc máu tươi, ngã quay xuống đất chết liền.
Biến diễn bất thình lình này khiến cho mọi người trong trường đều kinh hãi không bút nào tả xiết. Trong sảnh đường bật lên tiếng la hoảng.
Long Hổ tăng liếc mắt nhìn Linh Trí thượng nhân nói :
- Lai lịch thằng nhỏ này có điều quái lạ.
Linh Trí thượng nhân không trả lời chỉ xoay qua xoay lại chiếc tay sắt mà ngấm nghía.
Ngụy Nhược Minh không kêu Đà chúa ra nữa. Hắn xám mặt lại tiến vào giữa không trường, hất hàm hỏi Long Chính Phong.
- Người có dám tỷ đấu với ta một keo không?
Long Chính Phong cười đáp :
- Tại hạ đã tới đây để trợ quyền có lý nào lại không chịu đánh nhau? Vâng đánh thì đánh.
Tần Sư chạy ra nói :
- Long thiếu hiệp! Thiếu hiệp đã thắng hai keo rồi, vậy hãy nghỉ đi, nhường vụ này lại cho ta.
Lão biết Ngụy Nhược Minh là tay cao thủ bậc nhất oai danh lừng lẫy chốn lục lâm miền sơn đông. Thanh Cửu Hoàn kim đao của hắn có sức mạnh muôn người khôn địch. Chính lão cũng tự lượng chưa chắc đã thắng nổi hắn, nhưng sợ Long Chính Phong chết về lưỡi dao cưa của hắn nên vội ra thay chàng.
Long Chính Phong lúc cao hứng khi nào chịu thôi. Chàng vội đáp :
- Hai gã vừa rồi chỉ là những cái bị thịt, tại hạ thắng họ chẳng mất chút hơi sức nào, cần chi mà phải nghỉ ngơi? Tần lão tiền bối! Tại hạ đến trợ quyền cho lão tiền bối với cả một tấm lòng thành thực tưởng lão tiền bối không nên ngăn cản tại hạ trong cuộc tỷ đấu.
Truyen8.mobi
Tần Sư lắc đầu toan nói nữa, thì Ngụy Nhược Minh đã cười gằn hỏi :
- Lão thất phu kia! Lão sợ mình không được chết hay sao? Chờ ta thắng xong keo này rồi lão hãy ra tay cũng chưa muộn.
Tần Sư không biết nói gì nữa đành lùi lại.
Ngụy Nhược Minh vẫn úy kỵ công phu điểm huyệt của Long Chính Phong.
Hắn xoay tay rút thanh Cửu kim đao ra hỏi :
- Muốn thấy rõ bản lãnh cần tỷ đấu bằng binh khí. Ngươi sử dụng khí giới gì?
Long Chính Phong nghe Ngụy Nhược Minh nói vậy liền hắng giọng hỏi lại :
- Ngươi tưởng bản thiếu hiệp không biết dùng binh khí chăng?
Ngụy Nhược Minh cười ha hả đáp :
- Nếu vậy hay! Trên giá kia có đủ mười tám ban binh khí. Ngươi lại coi xem cái nào vừa thì lấy.
Hắn vừa nói vừa vung kim đao lên cho nó bật thành tiếng loảng xoảng.
Long Chính Phong trong lòng cũng hơi xao xuyến, nhưng ngoài mặt vẫn trấn tĩnh. Chàng ung dung bước tới giá binh khí, lựa đi lựa lại rồi cầm lấy một thanh cường kiếm.
Ngụy Nhược Minh thấy chàng ung dung đĩnh đạc, hắn trấn tĩnh, cầm ngang thanh đao lớn tiếng đáp :
- Tiến chiêu đi!
Long Chính Phong nghe tiếng hắn quát không khỏi giật mình. Chàng cầm kiếm nhằm đâm vào ngực Ngụy Nhược Minh.
Ngụy Nhược Minh vốn dĩ coi thường, không ngờ kiếm quang vừa lóe lên đã thấy thế kiếm biến ảo khôn lường. Nó còn kỳ diệu ở chỗ trong cái cực tĩnh mà có cái cực động, trong cái nhẹ nhàng có cái ngưng trọng.
Hắn nhảy lùi lại ba bước, la thầm trong bụng :
- “Không ngờ thằng lỏi này lại là một tay đại hành gia về kiếm thuật. Đường kiếm của gã so với thủ pháp điểm huyệt càng thiên kỳ hơn”.
Chiêu kiếm của Long Chính Phong thi triển đây là Lạc Anh kiếm pháp của một cao nhân tuyệt đại ngoại hiệu Thiên Sơn thần hiệp sáng chế ra. Lão coi hoa rụng nhẹ nhàng và gốc cây cổ thụ vững chãi mà sáng chế ra.
Hồi Long Chính Phong còn làm tạp dịch trong hãng bảo tiêu mới coi qua mấy chiêu kiếm pháp này của Thiên Sơn đệ tử rồi học lén được. Thực ra đây chẳng qua là chút võ ngoài, chứ chàng chưa hiểu đến cái tinh diệu của nó.
Long Chính Phong thấy mình mới thi triển một chiêu đã chiếm được thượng phong thì trong lòng rất lấy làm đắc ý, chàng sấn lại phóng ra chiêu “Lạc Anh Tân Phân”. Lập tức muôn ngàn ánh kiếm tựa hồ hoa rơi chụp xuống. Những luồng kiếm quang lấp loáng vây chặt lấy đất lùi cả đối phương.
Ngụy Nhược Minh không biết nên đỡ gạt cách naà. Trong lúc cấp bách, hắn vội ra chiêu Ngũ hổ cự môn để ngăn chận thế kiếm của đối phương thì mới có thể toàn mạng được.
Long Chính Phong biết mình mới học được có hai chiêu về Lạc Anh kiếm pháp. Khi nào chàng dám để đối phương phá vỡ. Chàng vội nhảy vọt người lên tránh khỏi...
(mất một đoạn)
Những người bàng quang thấy Long Chính Phong nhỏ tuổI như vậy mà trong khoảnh khắc đã thi triển những chiêu kiếm pháp khác nhau, đồng thời chàng sử dụng cả quyền pháp thì đều lấy làm kinh dị nên chẳng ai nhìn thấy chỗ sơ hở của chàng.
Long Chính Phong trong lòng nao núng la thầm :
- “Lăng Trung Ngọc ơi! Đến bây giờ mà đại ca còn chưa ra giúp đệ để lòi đuôi thì nguy mất”.
Ngụy Nhược Minh biết là công lực của đối phương chẳng lấy gì làm cao thâm cho lắm, lúc đầu còn úy kỵ mấy phần về kiếm pháp kỳ dị tuyệt luân của chàng. Dần dần hắn trở nên bạo dạn, những chiêu đao hắn phóng ra về sau càng mạnh thêm. Những vòng đao kêu loảng xoảng. Ánh kim quang bay ra vun vút.
Mấy chiêu kiếm pháp của Long Chính Phong chỉ có bề ngoài, nếu không hăm dọa được người tất bị người phát giác. Chàng thấy đao quang lấp loáng chém xuống, không dám chống đỡ mà phải lùi hoài.
Ngụy Nhược Minh chém liền ba đao rồi hiểu đến tận gốc bản lãnh của đối phương. Hắn không sợ gì nữa, vung thanh kiếm đao lên thành vòng tròn vây lấy đối phương. Hắn vừa quát lên một tiếng thật to vừa chém xuống.
Long Chính Phong thấy đao quang lấp loáng khí lạnh rợn người thì chẳng còn hồn vía nào nữa. Chàng la thầm :
- “Phen này chắc ta phải chết!”
Đột nhiên Ngụy Nhược Minh toàn thân run lên, miệng la :
- Úi chà!
Rồi hắn hắt hơi, mũi kiếm lạc ra chỗ khác chém không trúng Long Chính Phong.
Long Chính Phong tuy kinh ngạc nhưng trong dạ mừng thầm. Chàng quát lên một tiếng thật to, vung trường kiếm ra chiêu Trường hồng quán nhật đâm vào cánh tay đối phương. Máu chảy đầm đìa, Ngụy Nhược Minh đau quá đành buông đao xuống.
Nguyên bản lãnh Ngụy Nhược Minh so với Long Chính Phong còn cao thâm gấp mười. Hắn vung đao chém xuống chắc mẩm giết được đối phương ngay.
Ngờ đâu giữa lúc ấy con sâu nhỏ chui vào lỗ mũi bất thình lình làm cho ngứa ngáy rất khó chịu. Hắn không tự chủ được hắt hơi một cái lưỡi đao chém trệch đi mấy tấc rồi bị Long Chính Phong đâm trúng cánh tay. Hắn cũng nghi có người ám toán nhưng chẳng nhìn thấy ai nên không nói ra được, dù có nói cũng chẳng ai tin. Hắn đành cứng họng chịu thua lùi ra.
Long Hổ tăng đưa mắt nhìn Linh Trí thượng nhân nhưng Thượng nhân không có ra tay lại khuyên nhà sư :
- Long Hổ đại sư! Theo ý lão tăng thì cuộc tỷ võ nên chấm dứt quách.
Long Hổ tăng hỏi :
- Đành chịu thua thằng lỏi chưa ráo máu đầu này hay sao? Hừ! Nếu vậy chẳng hóa ra là một trò cười ư?
Linh Trí thượng nhân đáp :
- Không phải mình sợ thằng nhỏ đó, nhưng lão phu nghĩ rằng lệnh sư huynh chết trên đảo Kim Xà thật, đối với gã chẳng có cừu oán gì.
Long Hổ tăng nói :
- Dù có thế chăng nữa, nhưng bây giờ sự đã nhường này, chúng ta khó bề rút lui. Nếu bần tăng bỏ đi thì trên chốn giang hồ sẽ có tiếng đồn cả bọn ta đều bị một thằng nhỏ đánh bại.
Linh Trí thượng nhân không sao khuyên được liền bảo nhà sư :
- Được rồi! Bây giờ hòa thượng tỷ thí với gã, có điều phải cẩn thận đó.
Long Hổ tăng mời Linh Trí thượng nhân tới đây là muốn dựa vào thế lão.
Không ngờ Linh Trí thượng nhân lại khuyên lo bãi cuộc tỷ thí, đồng thời giọng nói của Thượng nhân có vẻ sợ lão thua Long Chính Phong thực. Lão không nhịn được nhảy ra trầm giọng quát :
- Lại đây, lão tăng tỷ đấu với ngươi một keo. Nếu lão tăng thua về tay ngươi thì chẳng những câu chuyện bữa này chấm dứt mà từ đây trên chốn giang hồ vĩnh viễn không còn tên tuổi lão tăng nữa.
Long Chính Phong biết có Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm hộ vệ cho mình, gã không sợ gì, nhưng mọi người trong trường đều khiếp vía, ai cũng đưa mắt nhìn Long Hổ tăng thấy mỗi bước chân lão đều in sâu xuống mặt đất đến bốc tấc dư biết nội công lão rất cao thâm.
Long Chính Phong toét miệng cười nhìn Long Hổ tăng hỏi :
- Đại hòa thượng muốn tỷ thí môn gì xin cứ vạch đường lối để tại hạ bồi tiếp.
Long Hổ tăng thấy đối phương lộ vẻ bình tĩnh, trong lòng hơi lấy làm ngạc nhiên đưa mắt nhìn Linh Trí thượng nhân thì thấy y nhăn tít cặp lông mày dường như có vẻ sợ sệt, lão không khỏi nao núng nghĩ thầm :
- “Linh Trí thượng nhân là tay cao thủ thứ ba ở đất Tây Tạng, thường ngày rất tự phụ mà sao chuyến này vừa thấy thằng lỏi kia đã mất hết nhuệ khí? Chẳng lẽ gã có võ công quái dị thực sự?”
Long Chính Phong thấy Long Hổ tăng trầm ngâm không nói liền quát hỏi :
- Ô kìa! Đại hòa thượng! Hòa thượng không muốn tỷ võ nữa hay sao?
Long Hổ tăng ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
- Giỏi lắm! Bây giờ chúng ta tỷ thí nội công.
Lão nghĩ thầm trong bụng mình đã khổ công tu luyện bốn mươi năm, còn Long Chính Phong bất quá mới trên dưới hai mươi tuổi thì nhất định nội công gã phải kém lão xa, nên lão đề nghị tỷ thí nội công.
Long Chính Phong lạnh lùng hỏi lại :
- Chúng ta tỷ thí bằng cách nào?
Long Hổ tăng hắng giọng một tiếng, đưa ngón chân phải ra lấy gót chân trái làm chốt xoáy thành một vòng tròn. Tiếp theo lão tiến ra chỗ khác xoáy thêm một vòng thứ hai nữa.
Long Chính Phong cười nói :
- Ái chà! Tại hạ không biết cách xoáy vòng tròn, nếu xoáy kẻo biến thành hình bầu dục.
Gã nói câu này khiến cho mọi người trong trường không nhịn được phải phì cười.
Long Hổ tăng ngồi xếp bằng vào trong một vòng tròn rồi trỏ vòng kia nói :
- Ngươi ngồi vào đó đi!
Long Chính Phong hỏi :
- Đại hòa thượng! Hòa thượng bảo tại hạ tỷ thí công phu tối thiển chăng?
Long Hổ tăng đáp :
- Tùy ý thí chủ muốn ngồi thế nào thì ngồi. Chúng ta hạn định trong một thời gian cháy tàn nén hương, ai ra khỏi vòng là thua.
Long Chính Phong cười nói :
- Dù tại hạ không đủ tính nhẫn nại nhưng cũng có thể ngồi cho đến lúc nén hương cháy tàn. Nhưng sau khi hết thời gian đi rồ làm gì nữa?
Long Hổ tăng đáp :
- Có lý nào bần tăng lại chiếm mất tiện nghi của thí chủ? Nếu thí chủ ngồi được đến hết thời gian hạn định, đương nhiên phần thắng sẽ về thí chủ.
Long Chính Phong nói :
- Chúng ta tỷ thí cách này cũng được.
Long Hổ tăng lại nói :
- Chúng ta chỉ tỷ thí nội công mà thôi, ngoài ra không phải đấu môn gì khác nữa.
Long Chính Phong ngồi vào trong vòng tròn cười nói :
- Hà hà! Nếu vậy thì dễ quá rồi.
Gã quay ra bảo Tần Sư :
- Phiền Tần lão tiền bối thắp hương cho.
Tần Sư trong lòng cực kỳ lo lắng. Lão sai người thắp hương rồi nói :
- Long thiếu hiệp phải cẩn thận đấy!
Long Chính Phong cười đáp :
- Cách tỷ thí này so với cuộc đấu đao thương còn dễ hơn nhiều. Lão tiền bối bất tất phải quan tâm.
Gã thấy hai chiếc vòng tròn xa cách nhau chừng hơn trượng, hai bên lại chẳng thể nhảy ra khỏi vòng để động thủ liền cho là một cuộc tỷ đấu rất dễ dàng.
Ngờ đâu gã mới ngồi được trong khoảnh khắc đã thấy một luồng kình lực ngấm ngầm đưa lại. Bây giờ gã cảm thấy đầu óc căng thẳng, trong lòng xao xuyến, tựa hồ nhà sư kia dùng bàn tay để ép vào ngực mình.
Long Chính Phong ngửng đầu nhìn ra thấy nhà sư vẫn ngồi yên không nhúc nhích lại càng kinh hãi tự hỏi :
- “Chẳng lẽ lão trọc này sử dụng yêu pháp!”
Gã nghiến chặt hai hàm răng, hai tay chống xuống đất để kháng cự luồng ám kình.
Sau một lúc nữa, ngực hắn bị đè nặng chĩu cơ hồ hơi thở không thông. Gã liền xoay mình hướng lưng về phía Long Hổ tăng. Đồng thời gã phải vận dụng sức mạnh cả hai chân để chống chọi. Tuy nhiên luồng kình lực của đối phương dần dần xô đến như những đợt sóng cồn. Người gã lảo đảo hai cái rồi toàn thân khác nào bị vòng đai quấn lấy, chịu đựng không nổi.
Long Chính Phong không còn cách nào đành đứng dậy giơ tay phải lên toan nhảy ra ngoài vòng thừa nhận mình thất bại.
Giữa lúc ấy đột nhiên Long Hổ tăng rú lên một tiếng, nhảy cao lên hơn một trượng. Bao nhiêu áp lực vây bọc Long Chính Phong hoàn toàn mất hết.
Tiếp theo Long Hổ tăng ở trên không hạ xuống bật lên tiếng cười rộ. Lão vừa cười vừa khoa chân múa tay như người bị chứng điên khùng.
Biến diễn đột ngột này khiến cho quần hùng tại trường đều ngơ ngác. Thấy Long Hổ tăng lâm vào tình trạng này ai cũng hiểu ngay là huyệt Tiểu Yêu của lão đã bị điểm trúng. Nhưng Long Chính Phong ngồi cách xa lão đến hơn trượng, còn người ngoài chẳng một ai tới gần. Bao nhiêu con mắt nhìn chằm chặp theo dõi cuộc đấu thì còn ai vào ám toán được nữa, trừ phi Long Chính Phong đã dùng phép cách không điểm huyệt. Nhưng phép điểm huyệt thần kỳ này ở trên chốn giang hồ không một người nào hiểu biết. Ngờ đâu Long Chính Phong, một gã thiếu niên lại có phép thần thông đó thì ai mà không kinh hãi?
Ngụy Nhược Minh vừa khiếp sợ vừa tức giận vội chạy tới cứu gỡ. Ngờ đâu ngón tay hắn vừa điểm vào huyệt đạo hưởng ứng với huyệt Tiểu Yêu thì chẳng những không giải khai được mà còn khiến Long Hổ tăng càng cười dữ hơn nữa, cười đến chảy nước mắt sa nước mũi.
Ngụy Nhược Minh kinh hãi vô cùng, muốn ôn lấy thúc thúc thì bị lão tát cho một cái bắn ra ngoài hơn trượng. Hắn lồm cồm mãi mới đứng dậy được, nửa mặt sưng vù lên. Long Chính Phong vốn biết đó là Lăng Trung Ngọc bày trò quỷ thuật. Gã liền cười hỏi :
- Hòa thượng nhảy ra khỏi vòng tức là thua rồi phải không?
Long Hổ tăng bị điểm huyệt Tiểu Yêu, bề ngoài tuy giống kẻ điên cuồng, nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo. Lão đã mấy lần vận động chân khí để giải khai huyệt đạo mà không sao giải được. Lão biết mình bị người dùng thủ pháp độc đáo kềm chế. Huyệt Tiểu Yêu không giải khai thì cười hoài cho đến lúc tắt hơi mà chết. Lão đành nhìn Long Chính Phong gật đầu mấy cái.
Long Chính Phong cười nói :
- Đã vậy thì tại hạ buông tha cho đại hòa thượng.
Nói đoạn gã vung tay lên đập vào dưới nách Long Hổ tăng một cái, lập tức lão ngừng tiếng cười.
Quần hùng trong trường càng kinh hãi hơn, bụng bảo dạ :
- “Công phu điểm huyệt tuyệt thế của thằng nhỏ này đã đến trình độ cách không điểm huyệt thì thật khiến cho người ta phải bỏ vía vì hiện nay khắp thiên hạ không ai có bản lãnh này”.
Long Hổ tăng thở một lúc xong, đột nhiên lão gầm lên một tiếng thật to, lớn tiếng thóa mạ :
- Mẹ quân chó đẻ nào ám toán ta. Ngươi có giỏi thì chường mặt ra đi!
Lão nắm lấy một chiếc ghế vận kình liệng lên không nghe đánh sầm một tiếng. Nóc nhà thủng ra một lỗ. Mảnh ngói vỡ cùng đất cát đổ xuống ầm ầm như mưa rào.
Giữa lúc ấy trên nóc nhà nổi lên một tiếng hú khác nào tiếng cọp thét rồng gầm làm chấn động màng tai mọi người.
Long Chính Phong lớn tiếng la gọi :
- Lăng đại hiệp! Lăng Trung Ngọc đại hiệp!
Gã chuyển động thân mình muốn nhảy lên nóc nhà. Ngờ đâu Long Hổ tăng lại nhanh hơn. Lão thoe lỗ thủng nhảy vọt lên trước.
Long Chính Phong còn đang do dự bỗng nghe tiếng rú thê thảm vang lên, Long Hổ tăng dường như bị một vật nặng đánh vào đâu. Lão từ trên không rớt xuống, máu chảy đầy mặt, chết giấc.
Linh Trí thượng nhân lớn tiếng quát :
- Lăng Trung Ngọc! Ngươi không muốn gặp mặt ta ư?
Lão lắc mình một cái rồi như đóa mây hồng vọt lên qua lỗ thủng mất dạng.a