Vô Diệm Vương Phi Chương 134: Đừng có mà dụ dỗ ta

Nàng ngước mắt lên, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn đã khôi phục lại ánh mắt lạnh lùng, khí chất lãnh đạm, giọng điệu cũng lạnh lùng, không còn là Tiểu Tuấn Tử đáng yêu của nàng nữa, thời gian một tháng còn chưa hết, vương gia ác ma đã trở lại rồi!

Nàng khẽ thở dài, gật gật đầu, nằm xuống lần nữa, lòng có hơi lạnh, ta yêu nàng, hắn vẫn không chịu nói câu này, không thể nói sao?

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm bên cạnh nàng, duỗi tay ra, ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của nàng từ phía sau, nhắm chặt mắt lại, có lẽ nàng đã hiểu lầm, nhưng hắn chỉ muốn nàng phải bảo vệ mình cho tốt! Bất luận kẻ nào cũng không thể quan trọng hơn nàng!

Hôm sau tỉnh lại, Lăng Tây Nhi lại khỏe khoắn như cũ, chỉ là nàng không hề xuống giường, chỉ nằm yên trên giường đếm cừu non, nuôi thành heo mập, sau đó lại đi hái hoa, thời gian trôi qua nhàm chán đến cực điểm, nhưng vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì con, nàng chỉ có thể nhẫn nại!

“Phu nhân, ngoài cửa vương phủ có một nữ tử, nói là người vương phi nương nương mời đến chữa bệnh cho thái hoàng thái hậu!” Lưu An bước vào thấp giọng nói.

“Nữ tử? Xinh đẹp không?” Giữ vững tinh thần, Tây Nhi hỏi thẳng theo phản xạ có điều kiện.

“… . .” Lưu An đỏ mặt, tuy hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn chưa đón dâu, tùy tiện đánh giá một nữ tử như vậy…

“Được rồi, ta biết rồi, ngươi để nàng ấy vào đi! À, đúng rồi, gọi Lãnh đại ca nữa!” Tây Nhi khoát tay, đoán không lầm thì hẳn là cô gái hành nghề y ở Hàng Châu, xem ra quả thật hai người rất có duyên phận!

Cô gái kia đến, tối hôm ấy không thể nhìn rõ mặt, hôm nay áo trắng như tuyết, phiêu dật như tiên nữ xuất hiện trước mặt Tây Nhi, hàng mi cực dài, mũi thon môi anh đào, mặc dù không phải là tuyệt sắc nhưng lại rất có khí chất, khí chất ấm áp, nhất là khi mím môi cười, một dòng nước ấm không thể ngăn được xâm nhập vào lòng người.

“Người đêm đó là ngươi?” Nàng ta đánh giá Tây Nhi, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bản tính lương thiện không nhịn được bước lên, cẩn thận bắt mạch, khẽ nhếch hàng chân mày đen lên: “Hôm qua thiếu chút nữa ngươi đã sảy thai, bởi vì có ngoại lực gây thương tích!” Giọng nói dịu dàng như nước chảy, làm mềm lòng người.

“Y thuật của cô nương quả nhiên là inh, xin hỏi phương danh của cô nương là gì?” Tây Nhi vui mừng rạo rực lên tiếng, cũng không hề kiêng nể gì, giữ chặt lấy hai bàn tay mềm mại không xương của nàng ấy, tay tuy trắng nõn nhưng lòng bàn tay đã có vết chai, chắc là do chăm sóc dược thảo trong vườn!

“Thượng quan Tố Tố!” Nàng nhàn nhạt mở miệng, lặng lẽ thu tay lại, lấy giấy ra viết ào ào, giao cho Tây Nhi: “Đây là phương thuốc dưỡng thai tổ truyền của sư môn, uống xong ba thang phu nhân có thể khỏe lại, không cần nằm trên giường nữa!” Dường như đã thành thói quan của nàng, không hỏi Tây Nhi có muốn dưỡng không.

“À, cảm ơn ngươi!” Tây Nhi vui vẻ ra mặt, cầm phương thuốc trong tay, càng đánh giá cao nhân phẩm của Thượng Quan Tố Tố hơn một chút.

“Vậy thì sau khi phu nhân đã nghỉ ngơi tốt, có thể dẫn Tố Tố đi gặp thái hoàng thái hậu được rồi!” Nàng nhàn nhạt lên tiếng, khẽ cúi đầu, thái độ cũng không thân thiện, dường như không quen thân thiết với người lạ.

“Thật ra thì mục đích ta dụ ngươi tới đây…” Tây Nhi mỉm cười lên tiếng, lời còn chưa nói xong thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, nàng vui mừng gọi mời vào, Lãnh Tuyệt Tâm mặc một bộ y phục trắng bước vào nhưng chỉ ở bên ngoài phòng khác, không bước vào.

“Nghĩa muội, tìm ta có chuyện gì không?” Lúc này không giống như xưa, Lăng Tây Nhi cũng không phải Yên Chi mà là vương phi nương nương, hắn càng phải kiêng dè.

“Có có!” Tây Nhi khẽ kêu to, nhưng Thượng Quan Tố Tố đứng trước mặt lại có vẻ không kiên nhẫn, nàng nhíu mày, dường như đang đợi Tây Nhi nhanh chóng nói ra nửa câu còn lại.

“Thượng quan cô nương, có thể phiền cô nương đưa phương thuốc này cho nghĩa huynh của ta không?” Nàng cười cười nói, sau đó không nhịn được cất cao giọng: “Nghĩa huynh, Tố Tố cô nương đưa phương thuốc cho huynh, phiền huynh giúp ta bốc ba thang!”

Thượng Quan Tố Tố nhàn nhạt gật đầu, trở ra ngủ phòng, nhưng lại nhanh chóng truyền đến giọng nói king ngạc.

“Long đại ca?” Hả? Người quen cũ sao? Thì ra Lãnh Tuyệt Tâm họ Long! Tây Nhi rướn cổ thật dài.

“Tố Tố…” Ha ha, người quen cũ nhận nhau, nhưng mà lại khiến cho Tây Nhi vừa vui mừng vừa nghi ngờ, người quen còn khó xử lí hơn cả người xa lạ! Tiếp tục rướn cổ lên nghe…

Im lặng, không thể nào? Hai người tiến triển nhanh vậy sao? Tây Nhi ngước mắt lên, một loại tư tưởng đen tối tràn ngập cái não dưa, mang giày vào, lặng yên khẽ khàng như một con mèo, môt hai ba, đưa đầu ra.

“Bốp” một âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng khác, nhìn Lãnh Tuyệt Tâm rồi lại nhìn sang Thượng Quan Tố Tố vung tay lên tát một cái, Tây Nhi che khuôn mặt nhỏ nhắn lại theo phản xạ, may quá, người bị đánh không phải là nàng, nhưng mà… Trong phòng khách, Lãnh Tuyệt Tâm có vẻ cam chịu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên năm ngón tay hồng hồng, Thượng Quan Tố Tố vừa đánh người ánh mắt tràn ngập lửa giận, ánh mắt sắc bèn như muốn đâm xuyên qua Lãnh Tuyệt Tâm, chẳng những không có vẻ gì là đàu lòng mà ngược lại ánh mắt tràn ngập hận ý cùng một vẻ khoái trá.

“Ngươi đã còn sống tại sao lại không quay về tìm ta?” Giọng nói lạnh như băng, Thượng Quan Tố Tố nhếch đôi môi kiều diễm lên, giọng điệu tràn ngập chất vấn.

“… Một lời khó nói hết!” Lãnh Tuyệt Tâm ngước mắt lên, giọng nói nhỏ hơn cả muỗi.

“Ta chờ ngươi mười lăm năm, có nhiều hơn một lời cũng phải nói cho hết!” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người hắn, do phẫn hận mà trở nên u oán.

“Thân ta đã mang tội!” Khẽ thở dài, thân thể hắn có hơi cứng nhắc.

“Ta đã từng ghét bỏ ngươi sao?” Nàng cắm tức hỏi, nhếch đôi môi anh đào kiều diễm lên.

“Ta không muốn liên lụy đến muội!”

“Liên lụy?” Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng hơi trầm xuống, một vẻ tan nát cõi lòng cùng nỗi hận dâng lên khiến cho Lãnh Tuyệt Tâm có cảm giác tội lỗi!

“Ta là một tên phản nghịch!”

“Ta biết rồi, thế thì sao?” Nàng cười lạnh, nàng giữ gìn 15 năm còn không sợ, tại sao phải sợ thân phận phản nghịch của hắn chứ?

“Ta nghĩ muội đã lập gia đình.” Hắn nhìn qua nàng rồi chậm rãi bối rối lên tiếng.

“Ngươi cho rằng?” Nàng hung hăng chất vấn, âm thanh cái tát lại vang lên lần nữa, Lãnh Tuyệt Tâm vẫn không hề né tránh.

“Đây là do ngươi thiếu nợ ta, bắt đầu từ bây giờ chúng ta xóa bỏ hết!” Nàng giật chiếc vòng ngọc thạch trên cổ xuống hung hăng ném vào người hắn, lúc Lãnh Tuyệt Tâm nhìn thấy vòng ngọc thạch thì sắc mặt biến hóa trong nháy mắt!

***

Ủ rũ ngước mắt lên, thẳng thắn xem Đoan Tuấn Mạc Nhiên như người trong suốt khiến cho người nào đó không ngừng kháng nghị: “Ta đã về!” Sau đó lại liếc mắt nhìn, xem như người làm nương tử này không bước lên thay quần áo đổi giày nhưng một câu cũng không thèm hỏi sao? Vì sao hắn lại có cảm giác bị xem nhẹ mãnh liệt vậy nhỉ?

“Ừm…” Hừ hừ như muỗi kêu, Tây Nhi phất phất tay, ý bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đừng làm phiền nàng.

“Ta đã trở về!” Hắn lại la lên lần nữa, đôi mắt đen lúng liếng ai oán nhìn nàng.

“Ừm…” Lần này tay cũng không vung lên, trực tiếp quay lưng về phía hắn!

“Lăng Tây Nhi!” Hắn vọt tới trước mặt của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn không cam lòng phóng đại trước mặt nàng, bàn tay to giật tai của nàng: “Ta đã về!”

“Biết rồi!” Ngoan ngoãn, hắn chỉ giật nhẹ tai của nàng mà thôi, nàng lại chạy đến hét thật to vào tai hắn khiến cho lỗ tai ong ong cả lên!

“Ít nhất nàng cũng phải dành cho phu quân nàng khuôn mặt tươi cười chứ?” Chẳng lẽ nàng vẫn còn giận sao? Ngày hôm qua chính nàng sai trước mà!

“Hì hì!” Đôi môi anh đào cứng ngắc nhếch lên, nhe răng ra, lộ ra nụ cười cực kì quái dị, ngoại trừ khóe miệng nhếch lên, con mắt cái mũi cũng không nhúc nhích chút nào, nếu như vậy cũng gọi là cười thì…

“Thật là khó xem!” Hắn bất mãn lên án, nhăn mày, không vui bĩu môi.

“Ha ha!” Lần này không nhếch miệng lên nữa, vất vả một lần cả đời nhàn nhã, miệng há thật to, đại khái có thể nhét vào cả một quả trứng muối.

“Vô tâm!” Hắn xoay mặt đi, mặc kệ nàng!

“Hình như ta đã làm sai một chuyện!” Nàng khẽ thở dài, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Chuyện của thái hoàng thái hậu còn chưa giải quyết xong lại chạy đến một oan gia của Lãnh Tuyệt Tâm!

“Lần này là gì nữa?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, làm sao? Quá thường xuyên!

“Nữ nhân kia đã đến đây!” Nàng bĩu môi, hai tay đặt dưới đầu, nhìn lên giường gỗ khắc hoa.

“Ai?” Thái hoàng thái hậu? Không phải, hắn đã sớm đưa bà ta đến một nơi bí mật vô cùng an toàn rồi, nếu có muốn ra…hắn dương dương đắc ý.

“Người làm nghề y ở Hàng Châu lần trước ấy!” Tây Nhi há hốc miệng.

“Người đêm đó chúng ta đi tìm sao? Được rồi, đang muốn gán ghép cho Lãnh Tuyệt Tâm phải không!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên sử dụng ngôn ngữ của Tây Nhi.

“Nhưng mà tình huống đặc biệt xuất hiện! Trước kia bọn họ đã quen nhau, hơn nữa còn là loại rất thân quen!” Quen đến mức vừa thấy mặt đã vung lên một cái tát.

“Càng tốt!” Có thể rút ngắn thời gian lại, như vậy hắn cũng bớt lo một chút, mau chóng đuổi Lãnh Tuyệt Tâm đi để tránh hắn ta mơ tưởng đến vợ con hắn!

“Nàng ấy đánh nghĩa huynh, bốp bốp, hai cái!” Tây Nhi học theo dáng vẻ của Thượng Quan Tố Tố, bàn tay nhỏ bé đập vào nhau, tiếng gió vù vù.

Bàn tay đang cài nút áo đột nhiên dừng lại, lần này thì không tốt nữa rồi, “Có thù hận sao?”

“Cũng không khác là mấy.” Khuôn mặt nhỏ khóc tang gật gật đầu.

“Không cần lo lắng, Lãnh Tuyệt Tâm sẽ nhanh chóng đến Giang Nam nhậm chức, chúng ta không cần quan tâm đến kẻ thù của hắn!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên dương dương đắc ý, chậm rì rì lên tiếng. Hiện giờ trong phủ đang rối loạn, Tây Nhi bị động thai, Long Thanh thì cả ngày mất hồn mất vía, Mộng Nhan cùng thái hoàng thái hậu thù cả ngày nhao nhao lên, không khí ở chỗ hoàng thượng thì trầm lắng, hơn nữa còn có Lãnh Tuyệt Tâm cùng nữ nhân kia… Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn thấy một mảnh trời đen kịt trước mắt, trời ạ, ánh sáng tiền đồ ở đâu đây?

“Hứ, chàng nói chuyện thật là vô trách nhiệm!” Tây Nhi kêu to, là do nàng gây ra mà.

“Bằng không thì thế nào? Giết nàng ta sao?” Ý kiến hay, một kiếm chém thành hai khúc, đã lâu không được thống khoái như vậy rồi, chỉ sợ khiến cho nương tử yêu dấu sợ thôi!

“Chàng đang nói đùa sao?” Trở mình trợn mắt lên, quả thật là đàn gảy tai trâu!

“Vậy thì nhốt nàng ta lại, coi như là nàng ta chưa từng tới đây!” Dù sao thì đại lao vẫn còn chỗ, vừa vặn thái hoàng thái hậu cũng có bạn!

“Chàng thật thông minh!” Tây Nhi thở dài một hơi, bay vụt người qua, cái mông đối diện với hắn, mặc kệ hắn đi!

“Biện pháp cuối cùng là để cho Lãnh Tuyệt Tâm tự giải quyết!” Hắn cởi trường bào để sang một bên, bò lên giường.

“Cũng như chưa nói.” Xoay người, tìm chỗ thoải mái nhất trên người hắn, Tây Nhi lại ảo não thở dài lần nữa.

“Rốt cuộc là có thù oán gì?” Một lúc sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mới hỏi.

“Lãnh Tuyệt Tâm làm lãng phí 15 năm tuổi thanh xuân của người ta!” Tây Nhi thở dài, thì ra hai người đã đính hôn từ nhỏ, chỉ tiếc là gia đình Lãnh Tuyệt Tâm gặp nạn, lại là phản nghịch nên không trở về, nhưng mà Thượng Quan Tố Tố lại đợi hắn 15 năm.

“Vậy thôi sao?” Lần này đổi lại là Đoan Tuấn Mạc Nhiên khinh thường, 15 năm thôi mà! Đợi chút, 15 năm, chẳng lẽ… “Nàng ta cùng Lãnh Tuyệt Tâm…”

“Đúng, đính hôn từ nhỏ, chỉ là Lãnh Tuyệt Tâm đã quên mất người ta rồi, nhưng…” Aizz, 15 năm tuổi xuân nha, nếu như là Tây Nhi, làm sao dễ dàng buông tha như vậy, không lấy hết toàn bộ gia sản của hắn…Thôi, lương thiện như Lãnh Tuyệt Tâm thì làm gì có gia sản!

“Cái này có gì không tốt, nàng ta chưa gả đi, Lãnh Tuyệt Tâm cũng chưa lập gia đình, hai người họ lại là hôn thê, vừa vặn góp thành một đôi!” Hì hì, giải quyết xong Lãnh Tuyệt Tâm! Hắn có thể thả lỏng một nữa rồi.

“Nói đơn giản nhỉ, Thượng Quan Tố Tố vừa thấy hắn thì đã tỏ ra hận không thể nuốt sống hắn rồi!” Khinh khỉnh trừng mắt, trong lòng Tây Nhi tràn đầy buồn rầu.

“Yêu sâu mới có thể hận sâu, không sao đâu!” Hắn nằm xuống, ôm Tây Nhi vào trong lòng.

“Sao chàng biết?” Ra vẻ như hiểu chuyện lắm nhỉ? Tây Nhi khẽ giật mình, yêu… Hắn yêu nàng sao?

“Ta đã thành thân!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui lên tiếng, sắp sửa làm cha rồi, có gì mà không hiểu!

“Vậy sao?” Thì ra là hắn hiểu, chỉ là không nói ra thôi! Thở dài lần nữa, thôi quên đi quên đi!

… …

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, có phải ngươi đã hơi quá đáng rồi không? Không phải bà bác cố ý!” Mộng Nhan vượt lên lạnh lùng nói.

“Đó là vì bà ta đã gieo gió gặp bão!” Chẳng muốn nhìn nàng, bước chân của hắn chưa từng ngừng lại phút nào.

“Đó là nhà lao, bà bác là thái hoàng thái hậu!” Dường như Mộng Nhan rống to lên.

“Từ ngày bà ta bán đứng vương triều Đoan Tuấn thì bà ta đã không còn nữa!” Làm như vậy đã là vô cùng nhân từ với bà ta rồi.

“Bà ấy là hoàng nãi nãi của ngươi đấy!” Mộng Nhan lui bước cầu xin.

“Từ khi bà ta muốn lấy mạng Tây Nhi thì không còn nữa!” Không phải bà ta cố ý thì thế nào, khác gì bà ta đã tạo ra cơ hội.

“Ngươi. . . . . Thật hẹp hòi!” Một nam nhân keo kiệt vĩnh viễn ghi thù!

“Giờ ngươi mới biết sao!” Hắn lạnh lùng cười, thương tổn đến Tây Nhi cùng bán đứng quốc gia, hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ!

“Chúng ta còn có một thỏa thuận!” Nàng thấp giọng nói, nàng đã từ bỏ, triệt để hết hy vọng với người nam nhân này!

“Ngươi muốn dùng nó để trao đổi?” Hắn nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc vui sướng nhưng lại giấu diếm không để lộ.

“Không cần phải giả tạo như vậy, muốn cười thì cứ việc cười đi, ta không hề muốn mạng sống của ngươi!” Mộng Nhan hừ lạnh, nội dung thỏa thuận là sau khi Lăng Tây Nhi sinh con xong Đoan Tuấn Mạc Nhiên phải tự vẫn trước mặt nàng, thứ nàng không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ tưởng có được, nhưng mà hiện giờ… Nàng không còn tơ tưởng đến nam nhân này nữa, sự lạnh lùng của hắn làm cho nàng tuyệt vọng!

“Cảm ơn ngươi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cười mà lại chân thành nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn ta?” Mộng Nhan khẽ giật mình, hắn không hận nàng sao? Thứ nàng muốn chính là mạng của hắn!

“Bởi vì từ lúc bắt đầu ta đã biết ngươi sẽ không làm như vậy, tuy ngươi điêu ngoa nhưng vẫn rất ngay thẳng!” Hắn nhìn vào mắt nàng, lần đầu tiên lên tiếng khen nàng.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi đừng có mà dụ dỗ ta, đừng có cho ta cơ hội yêu ngươi một lần nữa!” Đã không tốt thì không tốt đến cùng đi, cũng hãy làm cho nàng hết hy vọng!

“Vậy thì, Mộng Nhan, ta đồng ý đề nghị của ngươi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, ánh mắt lại tà nghễ trở lại.

“Ta cũng cảm ơn ngươi.”

Làm người phải có chừng mực, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể đi đến bước này cũng không dễ!

“Không cần, ta cũng đã buôn bán có lời!” Lời được cơ hội trăm năm ở bên cạnh Tây Nhi!

… . . .

“Ngươi phải đi?” Tây Nhi kinh ngạc, chỉ không nghĩ đến Thượng Quan Tố Tố lại kiên quyết như vậy, ngày hôm qua thật vất vẻ mới giữ nàng ở lại được, hôm nay đã từ biệt từ sáng sớm.

“Thái hoàng thái hậu đã có người khám chữa bệnh rồi, ta có ở lại cũng vô dụng!” Nàng chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

“Nhưng mà ngươi còn có người phải gặp nữa nha?” Tây Nhi ngồi dậy, nàng đã hồi phục lại, sắc mặt hồng hào, giọng nói lại vô cùng lo lắng, nhưng vì bóng tối về đứa con trong lòng nên nàng cố gắng ít xuống giường, nàng không muốn chứng kiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì con mà lấy mạng của nàng, như vậy nàng sẽ rất đau lòng!

“Người phải gặp?” Nàng ngước mắt lên nhìn Tây Nhi, phản ứng rất bình thản, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ là động tác cắn chặt môi của nàng đã tiết lộ sự rung động cùng đau khổ trong lòng nàng.

“Lãnh Tuyệt Tâm đó!” Tây Nhi tốt bụng nhắc nhở, thân thể tiến lại gần.

“Không phải hắn! Hắn là người ta hận!” Nàng lạnh lùng nói, ánh mắt nồng đậm toan tính, nàng hận hắn lại xem nàng là một nữ nhân chỉ quen phú quý không thể cùng hoạn nạn, hận hắn đã bình an vô sự cũng không trở về tìm nàng, trong lòng của hắn, có lẽ cho tới bây giờ cũng không có vị hôn thê như nàng.

“Yên càng sâu hận càng nhiều, ngươi hận hắn có phải bởi vì…” Tây Nhi khẽ thở dài, chậm rãi nói, lời còn chưa nói hết lại bị Thượng Quan Tố Tố cắt đứt: “Ta không thương hắn, chỉ đơn thuần là hận!” Nàng không vui trừng mắt nhìn Tây Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quật cường, theo tầm mắt đang rủ xuống của nàng lại nhìn ra một ngọn lửa nhiệt liệt, ý chí cứng rắn như băng!

“Được rồi, cứ cho là vậy đi, nhưng…” Tây Nhi không có lời nào để nói, lúc này, Lãnh Tuyệt Tâm đứng ra nói một câu còn có tác dụng hơn một trăm lời nàng nói, nhưng từ hôm qua đến nay không biết nam nhân kia đã núp ở đâu, hắn thật sự hy vọng Tố Tố đi sao?

“Nhưng mà thân thể của ta còn chưa khôi phục lại như cũ, ngươi cũng thấy rồi đấy, mỗi ngày ta đều phải nằm trên giường, nếu như ngươi không ngại thì xin hãy ở lại vài ngày, giúp ta trị bệnh, đương nhiên ta sẽ không để cho ngươi làm không, ta giúp ngươi dạy dỗ Lãnh Tuyệt Tâm được không?” Nàng gian xảo nháy mắt.

“Cảm ơn, nhưng mà bắt đầu từ ngày hôm qua thì người kia đã không còn quan hệ gì với ta nữa!” Thượng Quan Tố Tố lạnh lùng nói, cố ý thu dọn đồ đạc.

“Thật sự muốn đi sao?” Tây Nhi vội vã nói, trời ạ, rốt cuộc Lãnh Tuyệt Tâm đi đâu rồi!

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nếu như không có nghĩa huynh cuả ngươi, ta nghĩ có thể chúng ta sẽ trở thành bạn tốt!” Nàng nhàn nhạt lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cuộc cũng có vẻ tươi cười.

“Vậy thì hãy ở lại vì bạn bè đi!” Tây Nhi vội vã nói, chỉ chỉ vào bụng mình, chắp tay trước ngực khẩn cầu.

“Thật ra thì thân thể của ngươi sớm đã không có gì đáng ngại rồi!” Thượng Quan Tố Tố nhàn nhạt nói, chỉ là Tây Nhi đã khoa trương quá mức thôi.

“Nhưng mà ta vẫn chưa dám xuống giường, ở lại giúp ta được không? Ta có rất ít bạn!” Ngay cả một tri kỉ cũng không có!

“Để ta nghĩ đã!” Nàng trầm ngâm vài giây, nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tây Nhi, gật gật đầu.

“Tốt quá!” Tây Nhi hoan hô, chó ngáp phải ruồi, có lẽ sẽ là một nhân duyên tốt đây!
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-diem-vuong-phi/chuong-134/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận