Vô Lại Quần Phương Phổ Chương 162: Uy hiếp Tố Tố

Nghe thấy Diệp Vô Ưu nói toàn những lời đại nghĩa mà bộ dạng lại có vẻ không tình nguyện, Tống Loan ở bên cạnh không nhịn nổi muốn cười phá lên, rõ ràng là vì bản thân mình, vậy mà còn làm ra vẻ là vì người khác. Có điều nếu mà nàng biết được Diệp Vô Ưu không đơn thuần chỉ muốn bổ sung chân khí cho pháp bảo của gã mà còn muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi Tô Tố Tố và tám mĩ nữ đồng thai, chỉ sợ chịu không nổi mà phải chửi Diệp Vô Ưu là vô sỉ.
"Đa tạ Diệp công tử phí tâm. Bất quá, chúng ta tu vi rất thấp, tạm thời không cần bình giám." Tô Tố Tố sắc mặt khẽ biến, từ tốn nói.
Nguyên nhân của lời từ chối này là vì Tô Tố Tố hiểu nhầm ý tứ Diệp Vô Ưu. Nàng không biết rằng pháp bảo cần phải tụ tập chân khí, lại không ngờ rằng Diệp Vô Ưu có thể háo sắc đến nỗi lợi dụng cơ hội này để chiếm tiện nghi. Nàng chỉ nghĩ rằng Diệp Vô Ưu muốn nhân cơ hội đến tìm hiểu thực lực của nàng và Vân gia bát tỷ muội nên đã cự tuyệt chẳng chút do dự.

Việc Tô Tố Tố nói lời cự tuyệt tịnh không khiến Diệp Vô Ưu ngạc nhiên. Gã càng không thể vì thế mà nhanh chóng rút lui.
"Tô cô nương, nàng nói vậy là không đúng rồi. Nàng cự tuyệt như vậy, không phải là gây khó dễ cho ta sao? Hồi đó ta đã cam kết bảo chứng với Tiêu Vấn Thiên tiền bối, nhất định nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ bình giám. Cũng chính vì như vậy, người mới đem bình giám pháp bảo giao cho ta. Nếu như bây giờ ta không thể tiến hành bình giám đẳng cấp cho Tô cô nương nàng, chẳng phải là đã phụ sự ủy thác của người sao?" Diệp Vô Ưu thu hồi bộ dạng cười cợt, nói vẻ rất nghiêm túc. Tiếng xưng hô Tô đại mĩ nhân ban đầu, đã biến thành Tô cô nương rất khách khí. Ngay cả cách xưng hô đầy bất kính Tiêu Vấn Thiên lão đầu đó cũng biến thành từ ngữ khách khí Tiêu Vấn Thiên tiền bối nọ.
Tô Tố Tố có chút cảm giác chẳng biết nên khóc hay nên cười, vừa mới còn là bộ mặt cười cợt chớt nhả, đã lập tức biến thành bộ dạng nghiêm túc này. Cũng khiến nàng thực có chút không thích ứng được là gã lại còn mang Tiêu Vấn Thiên ra dọa, khiến nàng nhịn không được muốn mắng Diệp Vô Ưu là đồ vô sỉ ti bỉ, rõ ràng đó là chủ ý của gã, lại phải mượn danh nghĩa người khác.
."Uy, ngươi có phải là người thích gây phiền không vậy? Chúng ta đã nói là không cần phải bình giám!" Một người trong số tám chị em đồng thai nói, dĩ nhiên là Diệp Vô Ưu vẫn không thể nhận ra người đó tên gọi là gì.
"Không bình giám cũng được. Sau này ta càng không cần phải làm tu tiên bình giám giả nữa, đến lúc đó, ta chỉ cần nói với mọi người, bởi vì có người không chịu phối hợp, đương nhiên ta không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà Tiêu Vấn Thiên lão đầu đó đã giao cho ta, đơn giản là việc gì cũng làm chẳng xong." Diệp Vô Ưu dương dương nói: "Đến lúc đó a, nếu có người tìm đến các nàng gây rắc rối, các nàng không thể trách ta a!"
"Diệp công tử, người đang uy hiếp chúng ta đấy à?" Trong ngữ khí Tô Tố Tố ngầm mang theo sự phẫn nộ.
"Đấy là nàng nói như vậy, ta không có ý kiến." Diệp Vô Ưu cười hi hi: "Tô đại mĩ nhân, kì thật, ta chỉ là phụng mệnh hành sự, nàng phải biết Tiêu Vấn Thiên lão đầu đó đã thành tiên nhân, nếu lão mà phát hỏa, cuộc đời của ta cũng chẳng còn đẹp đẽ gì, thật hết cách a!"
"Tiêu Vấn Thiên đã trở thành tiên làm sao lại phát hỏa với ngươi được?" Lại là một người trong tám tỷ muội, bất quá không phải là người vừa nói lúc nãy.
"Ai nói với nàng sau khi thành tiên rồi thì không thể quay trở lại?" Diệp Vô Ưu vẻ mặt kì quái nhìn nàng: "Tiểu mĩ nhân, chắc nàng không biết, ngay cả khi đã lên tiên giới, tùy lúc đều có thể quay trở lại nếu cần sao?"
Nghe thấy như vậy, thân mình Tô Tố Tố khẽ run lên.
"Diệp công tử, người nói vậy có phải là sự thực không?" Tô Tố Tố lộ vẻ rất kinh ngạc. Trên thực tế, theo nàng thấy, Tiêu Vấn Thiên sau khi đã trở thành tiên, không thể trở lại Vân Mộng đại lục. Nhưng lúc này nghe Diệp Vô Ưu nói như vậy, có vẻ như việc đó không thành vấn đề. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Tin hay không là do các nàng, tóm lại, các nàng không nguyện ý bình giám ta cũng không thể cưỡng cầu. Được thôi, ta cáo từ trước." Diệp Vô Ưu tỏ ra chẳng quan tâm nói.
"Vân La, chúng ta đi thôi!" Diệp Vô Ưu kéo Hoa Vân La, quay mình đi ra ngoài.
"Diệp công tử xin hãy dừng bước." Tô Tố Tố vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Diệp công tử, nếu như bình giám là trách nhiệm của người, chúng ta cũng không muốn gây khó dễ cho người, vậy xin mời người giúp chúng ta bình giám một phen."
"Có những người không muốn uống rượu mà lại thích uống rượu phạt!" Diệp Vô Ưu trong lòng cảm khái thở dài, nếu như Tô Tố Tố đã đồng ý, gã tự nhiên không thể bỏ qua một cơ hội cực tốt như vậy.
oOo
"Trung cấp tu sĩ, có nhầm không đấy?" Sau khi bình giám người đầu tiên, Diệp Vô Ưu đã thấy kinh ngạc. Đây là một người trong tám tỷ muội, nghe Tô Tố Tố gọi nàng là Tố Mai, dường như là đại tỷ trong tám tỷ muội. Nếu như tám tỷ muội bọn họ tu vi không chênh lệch nhiều, đây là một trung cấp tu sĩ, vậy bảy người còn lại, cũng đều có khả năng là trung cấp tu sĩ.
Bình giám những người sau đó đã chứng thực phán đoán của gã. Tám tỷ muội đồng thai này, mỗi người không ngờ đều đạt tới trung cấp tu sĩ. Nhưng phát hiện ra tình huống này, ý muốn trêu trọc bọn họ lúc ban đầu của Diệp Vô Ưu đã bị loại bỏ hoàn toàn. Tám trung cấp tu sĩ, lại còn là tám trung cấp tu sĩ có tâm linh tương thông, bọn họ mà đồng thời xuất thủ, vậy thì ra khái niệm gì? Chỉ sợ Hoa Vân La cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Bất quá, kết quả này cũng đã mang đến cho gã một điểm tín tâm, hồi đó gã ban đầu nhận định tu vi của mình có thể không tệ, nhưng khi gặp phải tám tỷ muội, gần như một chiêu cũng không tiếp nổi, khiến gã cảm thấy đại thất bại. Giờ đây phát hiện tu vị bọn họ nguyên lại lại quá cao như vậy, xem ra ngày đó gã bị bắt cũng không đến nỗi oan uổng. Hôm đó không ngờ gã cũng có thể bắt cóc một người trong bọn nàng, đúng là khó gặp.
"Xem ra, tu vi của ta có lẽ cũng không tệ?" Trong lòng Diệp Vô Ưu có chút cảm giác đắc ý.
.Bình giám cho tám tỷ muội xong, tiếp đến là Tô Tố Tố, kết quả khiến Diệp Vô Ưu phải hít mạnh một hơi. Thật may mắn, Tô Tố Tố cũng chỉ là trung cấp tu sĩ, trước đó gã quả thực có điểm lo ngại Tô Tố Tố là cao cấp tu sĩ, nếu đúng là như vậy, sau này càng khó đối phó với các nàng.
"Như vậy, Tiên bảng chỉ sợ cần phải thay đổi lại mới được." Diệp Vô Ưu nghĩ thầm trong lòng. Vấn đề Tiên bảng lần này gã tự nhiên cũng biết rõ, bây giờ xem ra, muốn lên Tiên bảng, chí ít cũng phải là trung cấp tu sĩ.
"Các vị cô nương đều là kì tài tu tiên, hy vọng nỗ lực hơn nữa sẽ sớm tu thành tiên nhân." Diệp Vô Ưu ra vẻ trịnh trọng nói.
"Ca ca, lúc này huynh xem ra thật giống lão đầu ha!" Giang Thiên Thiên ở bên cạnh nói.
"Híc híc!" Hoa Vân La bật cười thành tiếng: "Thiên Thiên, muội nói rất đúng!"
"Đa tạ Diệp công tử đánh giá cao, chúng ta nhất định không phụ kỳ vọng của công tử." Tô Tố Tố từ tốn nói. Trên thực tế, kết quả bình giám này khiến nàng có chút ngạc nhiên, mặc dù biết tám tỷ muội Vân gia tu vi rất cao, hơn nữa, bọn họ cũng là chỗ dựa lớn nhất của Tố y môn hiện nay, chỉ là, nàng không thể ngờ rằng, bọn họ đều đạt tới tu vi trung cấp tu sĩ, đến khi biết được mình và tám tỷ muội Vân gia đều là trung cấp tu sĩ, niềm tin trong lòng nàng càng trở nên vững chắc. Căn cứ theo tiên bảng đánh giá, giờ đây có tu vi cao hơn các nàng, chỉ có một mình Hoa Vân La mà thôi.
oOo
Diệp Vô Ưu rất nhanh liền li khai Tuyết Vân am, sau khi gã biết được thực lực thật sự của Tô Tố Tố bọn họ, liền tạm thời gạt bỏ kế hoạch lợi dụng thủ đoạn cường ngạch đối phó bọn họ, chuẩn bị kế hoạch lâu dài.
"Tiểu phôi đản, ngươi không phải là muốn bắt giữ bọn họ đem về sao? Vì sao lại quay về nhanh vậy?" Trên đường, Hoa Vân La có chút kì quái hỏi.
"Bọn họ đều rất lợi hại, làm sao bắt đây. Vân La nàng cũng chỉ là cao cấp tu sĩ, một mình nàng khó có khả năng đánh lại tám người bọn họ!" Diệp Vô Ưu có chút bất lực nói.
"Ai nói ta là cao cấp tu sĩ!" Hoa Vân La hừ nhẹ một tiếng: "Là ta không muốn bắt bọn họ. Hừ! Nếu không phải vậy, một mình ta đánh cả chín người bọn họ cũng rất nhẹ nhàng thôi!"
"Phải thật không vậy?" Diệp Vô Ưu giật mình. "Vân La, hay là, nàng qua đây bình giám một phen nhé?"
"Hi hi, không muốn, ta không để cho ngươi biết hiện tại ta chính xác là đẳng cấp nào đâu." Hoa Vân La yêu kiều cười nói: "Tóm lại, ta muốn bắt bọn họ cũng không phải là quá khó, bất quá, ta hiện tại là không thể giúp ngươi bắt bọn họ mà thôi!"
"Nàng nói vậy thì cũng như là không mà thôi." Diệp Vô Ưu lẩm bẩm, coi như tu vi Hoa Vân La đã đạt tới tiên nhân, nhưng không giúp gã như đã nói, vậy thì một điểm hữu dụng cũng chẳng có.
"Ca ca, huynh không cần phải đau lòng, đợi khi muội lợi hại hơn, sẽ giúp huynh bắt lại tỷ tỷ xinh đẹp." Giang Thiên Thiên yêu kiều nói, khẩu khí đầy vẻ an ủi người đó khiến Hoa Vân La cũng phải mỉm cười, còn bản thân Diệp Vô Ưu thì lại không biết nên khóc hay nên cười.
"Dựa vào người khác cũng không bằng dựa vào chính mình!" Diệp Vô Ưu trong lòng bực tức nghĩ thầm, gã tức tối nhìn thẳng vào thân hình dụ nhân của Hoa Vân La một cái, trong lòng nghĩ thầm "Không giúp ta bắt người, thì phải bồi tiếp ta luyện song tu thôi!"
oOo
Chẳng bao lâu sau khi nhóm người Diệp Vô Ưu rời khỏi Tuyết Vân am, trên lối vào Tuyết Vân am lại xuất hiện hai tuyệt sắc mĩ nữ, hiển nhiên đó là Lâm Thanh Diệp và Lâm Lộng Nguyệt.
"Sư phụ, có lầm không vậy, chỗ này thật là lạnh lẽo, lại còn hư hư hại hại nữa." Lâm Lộng Nguyện nhịn không nổi hỏi.
"Không sai đâu, đúng là chỗ này." Lâm Thanh Diệp cẩn thận nhìn ba chữ Tuyết Vân am, sau đó lắc đầu, không còn do dự bước vào Tuyết Vân am.
"Hai vị thí chủ đến dâng hương phải không?" Lại là lão ni cô đó cất giọng khàn khàn hỏi.
"Ta gọi là Lâm Thanh Diệp, đến từ Vọng Nguyệt các." Lâm Thanh Diệp chậm rãi nói: "Ta đến đây theo lời hẹn ước."
"Nguyên là là Lâm các chủ, không biết Lâm các chủ có tín vật không?" trong cặp mắt lão ni cố đó thoáng qua một tia tinh quang rất nhanh.
Lâm Thanh Diệp từ trong lòng lấy ra nửa khối ngọc bội, đưa ra phía trước.
"Lâm các chủ, mời đi theo ta." Lão ni cô cũng không hề tiếp lấy ngọc bội, chỉ nhìn một cái, liền nhanh chóng quay mình đi vào trong.
Lâm Thanh Diệp đi theo thật nhanh, qua mấy chỗ rẽ, băng qua một đoạn hành lang, sau đó nàng liền trông thấy một thiếu nữ có dung mạo tựa hồ còn quyến rũ hơn cả nàng.
"Vãn bối Tô Tố Tố kiến quá Lâm tiền bối." thiếu nữ nọ nhìn thấy Lâm Thanh Diệp nhẹ nhàng hành lễ, thanh âm động nhân.
"Tố y tiên tử Tô Tố Tố?" trong ngữ khí Lâm Thanh Diệp mang theo sự kinh ngạc: "Tô tiên tử, nàng hiện tại là người nắm giữ Thanh Diệp bội phải không?"
"Chính là Tố Tố!" Tô Tố Tố cười nhẹ, từ trong lòng lấy ra nửa khối ngọc bội, nửa khối ngọc bội này với nửa khối của Lâm Thanh Diệp ghép lại với nhau, áo trời không vết vá.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-lai-quan-phuong-pho/chuong-162/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận