Tiếng chân vang lên, mọi người đã xâm nhập vào trong cốc, lo lắng của Diệp Bạch vẫn chưa phát sinh.
Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh hai người nhìn qua Diệp Bạch thì thấy sắc mặt của hắn tái nhợt, bàn tay thì để ở bên eo, tựa như vô cùng căng thẳng. Cốc Tâm Lan liền đưa tay ới gần Diệp Bạch mà nói:
- Diệp đại ca, huynh làm sao vậy, có phải không thoải mái không?
Hoàng Linh cũng nói:
- Đúng thế, Diệp đại ca, huynh làm sao vậy, có phải đi đường mỏi mệt muốn nghỉ ngơi hay không?
Diệp Bạch thấy vẻ ân cần của hai người thì trong lòng ấm áp, chỉ là hắn vẫn lắc lắc đầu, nhìn hai người mà nhe răng ra:
- Ta không sao, không cần phải lo lắng, chỉ là nơi này âm phgo rất nặng, ta hơi lo lắng mà thôi. Đước rồi, ở đây chật vật như vậy, ba người chúng ta không cần phải sóng vai, tách ra đi thôi, bằng không một khi bị tấn công thì quay đầu ngựa cũng không làm được.
- Bị tấn công? Diệp đại ca có phải huynh thấy phía trước chúng ta sẽ có nguy hiểm phải không?
Cốc Tâm Lan tựa hồ nghe thấy gì nàng lắp bắp kinh hãi nói. Nàng định đi lên nói với tỷ tỷ của mình là Cốc Tâm Hoa.
Diệp Bạch phất tay ngăn nàng lại mà nói:
- Không sao, ta chỉ là phòng bị mà thôi, đoạn đường này vô cùng an toàn, ai có lá gan dám công kích tiểu đội chúng ta chứ?
Cốc Tâm Lan nghe thấy lời nói của Diệp Bạch thì cảm thấy thoải mái, đối với lời nói của Diệp Bạch nàng vô cùng tin phục, đúng thế, ai có lá gan to dám công kích đội ngũ Tử Cảnh Cốc của mình.
Đúng lúc này, hai đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc phía trước đột nhiên vui mừng kêu to:
- Xem này, đây là Âm thực Thảo còn có Mạnh Bà Hoa, mỗi cây ít nhất cũng đã ngoài mười năm, ha ha lần này chúng ta phát tài rồi.
Diệp Bạch, Cốc Tâm Lan nghe vậy thì ngẩng đầu lên, quả nhiên bọn họ đều nhìn thấy phía trước có hai cây cỏ, vô cùng diễm lệ, cây màu lam sắc chính là Mạnh Bà Hoa, so với Âm Thực Thảo thì còn trân quý hơn.
Khó trách mấy tên đệ tử này lại hưng phấn như vậy. Âm Thực Thảo, Mạnh Bà hoa hai thứ này ở cùng một chỗ đi đấu giá chỉ sợ cũng chiếm được mấy nghìn điểm cống hiến. Vài tên đệ tử ngoại tông liền chuyển động thân hình, định leo lên vách đá hái hai thứ này xuống.
Vách đá này tuy cao nhưng ngững người này có thân pháp không phải là thấp, trong chốc lát đã leo lên trên đó, hướng về phía Mạnh bà Hoa và Âm Thực Thảo mà hái.
Tiết Thần Tinh, Cốc Tâm Hoa đều đứng yên tại chỗ mà không hề chuyển động, chuyện nhỏ nhặt này để cho vài tên đệ tử ngoại tông làm là được, bọn họ cũng không thể mặt dày cướp vài điểm cống hiến từ đệ tử ngoại tông được. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hơn nữa bọn họ cũng không để mấy nghìn điểm cống hiến này vào trong lòng, lần này làm nhiệm vụ chúc thọ ở Bái Kiếm Cốc, đệ tử ngoại tông mỗi người được thưởng hai nghìn năm trăm điểm cống hiến, còn đệ tử nội tông thì ít nhất cũng là hơn năm nghìn điểm cống hiến. Mà Cốc Tâm Hoa là người đứng đầu không chừng còn được hơn một vạn điểm cống hiên.
Tuy nhiên bọn họ cũng không ngăn cản mà chỉ nhìn những đệ tử ngoại tông cao hứng bay lên vách đá ngắt lấy linh hoa. Bọn họ hồi tưởng lại, lúc mình còn là đệ tử ngoại tông, mình cũng giống họ.
Tuy nhiên, trong lòng Diệp Bạch liền cảm thấy bất an, hắn cũng không biết bất an này từ đâu mà tới. Ánh mắt hắn dừng lại ở trên vách đá, nơi mà mấy tên đệ tử ngoại tông đang phi thân lên hái Âm Thực Thảo và Mạnh Bà Hoa, tâm thần Diệp Bạch bỗng nhiên dựng lên.
- Trùng hợp như vậy, chúng ta đều ở trong này, nếu như lần này phát động tập kích.
Bỗng nhiên trong lòng Diệp Bạch lóe lên. Tuy nhiên trong nháy mắt hắn đã hiểu được, có một nguy hiểm đang tới.
Diệp Bạch hô to một tiếng:
- Chú ý.
Sau đó cả người hắn phóng lên, ôm Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan vào ngực sau đó xoay tròn một vòng.
- Rít rít rít.
Vô số kiếm khí như là pháo hoa đột nhiên vang lên trong đội ngũ, sau đó hai đạo thân ảnh xuất hiện, cả hai đều dùng khăn đen che mặt, một người cầm trong tay hai thanh cổ kiếm, trên đó có ánh sáng lấp lóe, phóng về phía một trong tứ đại đệ tử nội tông, Phó Băng Vũ.
Mà người còn lại thì phóng về phía cổ họng của Diệp Bạch. Giờ khắc này kiếm qunag của hắn bao trùm, tuy nhiên Diệp Bạch đã né tránh.
- Phập.
Một tiếng vang lên, con tuấn mã màu đen của Diệp Bạch trong nháy mắt đã bị kiếm quang phanh thây, người mặc tử y trong đó có vô tận huyết quang, hướng về phía Diệp Bạch mà bay tới.
- Phương Long Xà.
Diệp Bạch quả nhiên nhận ra người này là ai, tuy rằng hắn che mặt nhưng Diệp Bạch cũng nhìn ra.
- Đúng thế.
Ánh mắt của Phương Long Xà lóe lên:
- Ngươi trốn ở đâu, đi ra cho ta.
Một kiếm hóa thành mười đọa quang ảnh, kiếm khí bao phủ khắp nơi, bức bách Diệp Bạch.
Ở một hướng khác, Diệp Bạch lăng không xuất hiện, mang theo hai người Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan.
Ở bên kia.
Trong đám kiêm khí, mấy người Trưởng Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết, Lam Hải như, Quách Thiên Thiên trở tay khôn kịp, không có chỗ trốn tránh, huyết quang tung tóe, tất cả đều bị thương, tuy nhiên bọn họ vẫn chưa dính vào chỗ hiểm.
Tuy nhiên đám ngựa mà bọn họ cưỡi thì không may mắn như vậy, tất cả hóa thành mưa máu, tung tóe trước mặt mọi người.
Cốc Tâm Hoa cảm thấy không tốt, chỉ thấy thân hình của nàng chuyển động, sau đó mũi chân của nàng gạt ra, tạo thành một tư thế vô cùng uyển chuyển, đây chính là Tam Hoa Loạn Trụy. Nàng né qua một chiêu kiếm, không hề bị thương.
Mà xung quanh nàng cũng có một lớp vô hình bảo vệ, những luồng máu kia không hề chạm vào người nàng được.
Cổ tay nàng run lên, không hề do dự. Tam Sắc Vũ Băng chi xuất hiện, hướng về phía thân ảnh màu đen mà đánh tới.
Hắc y nhân không ngờ rằng Cốc Tâm Hoa có thể tránh qua một kiêm của mình. Hắn hơi bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy thân pháp của Cốc Tâm Hoa hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Chính là một trong những tuyệt học trấn tông của Tử Cảnh Cốc, Tam Hoa Loạn Trụy thân pháp.
Chỉ là lúc này hắn cười khẽ một tiếng:
- Lục giai đỉnh cấp thân pháp thì sao, chênh lệch cảnh giới cũng không bù được.
Thanh âm vừa thốt lên, hắn một lần nữa bỏ kiếm hướng về phía sau mà bắn tới. Trong kiếm quang tựa hồ như có vô vàn ánh sao, tràn ngập hư không. Mà bàn tay của hắn hóa thành năm đạo bạch sắc, hướng về phía túi gấm màu vàng của Phó Băng Vũ mà chụp tới.
Phó Băng Vũ hoảng sợ, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập sự kinh hãi. Nàng cảm ứng được, trên người đối phương có một khí tức vô cùng mạnh mẽ, thậm chí không hề yếu hơn những vị trưởng lão nội tông, chẳng lẽ đối phương chính là cường giả huyền sư hay sao?
Nàng trơ mắt nhìn hắc y nhân kia. Thậm chí ngay cả ý định né tránh nàng đều không muốn.
Khí kình của đối phương bao phủ toàn thân, cơ hồ không cho phép nàng tẩu thoát.
- Nhiếp Linh Âm Phong công.
Nhưng đúng vào lúc này, một thanh niên áo xám lóe lên xuất hiện trong trường, tuy rằng nhìn thấy một chưởng của hắc y nhân nhưng hắn vẫn không lui lại mà lẩm bẩm một tiếng.
Chỉ thấy song chưởng của hắn khai triển, từng đạo chưởng như bài sơn đảo hải, biến hóa vô cùng. Người áo đen này vội cùng Nhiếp Linh Âm Phong công kích, mà thân ảnh này tận dụng thời gian nhanh chóng kéo Phó Băng Vũ qua một bên.
Người áo đen này thấy cảnh tượng như vậy thì hơi kinh ngạc ồ lên một tiếng.
- Tố Sắc Vân Miên chưởng pháp, ngươi là người của Bách Hoa Lam gia sao? Tuy nhiên ta cũng không cần biết ngươi là ai, dám đối đầu với đường kiếm của ta là phải chết.
Vừa nói hắn vừa đánh ra, ba đạo chưởng ảnh của Lam Phong liền bị phá rách. Nhiếp Linh Âm Phong công một lần nữa hóa thành một khí chưởng vô cùng lớn, hướng về phí thân thể của Lam Phong mà tấn công.
Lúc này Lam Phong cũng biết rằng mình không thể nào tránh được, nếu vung chưởng lên sẽ bị thịt nát xương tan. Thực lực của đối phương quá mạnh, đám người này không thể đối phó được, Lam Phong lúc nãy chỉ là trong nháy mắt, xuất kỳ bất ý mà cứu được Phó Băng Vũ mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, hắc y nhân kêu lên một tiếng đau đớn, không tự chủ được mà thu hồi một chưởng kia. Hai người này cũng không biết xảy ra chuyện gì, kinh hãi mà né qua một bên.
Tam Sắc Vũ Băng Chi đánh ra tam sắc quang hoa, cùng với Tinh Quang Kiếm khí của người áo đen vao chạm vào nhau vô cùng kịch liệt. Hắc y nhân kai cũng không ngờ Cốc Tâm Hoa lại có thể đánh ra một luồng tam sắc quang hoa mạnh như vậy. Cánh tay trái của hắn chấn động, rõ ràng là hắn bị thụ thương.