Mà ở giữa thân kiếm, có một hàng cổ chữ tử sắc, giống như chữ cổ triện, từng chữ như đại phóng Quang Minh, như cùng với lạc ấn tại thân kiếm giống nhau, làm cho người ta một loại cảm giác trang trọng thần kỳ.
Nhìn thấy thanh kiếm này, Diệp Bạch nhất thời trong lòng nhất động, hắn có một loại cảm giác yêu thích không nỡ buông tay.
Ngón tay của Diệp Bạch khẽ động, hai mắt sáng ngời, nhất thời vươn tay cầm lấy cổ kiếm.
Một lần, hai lần,.. ngay sau đó sáu lần giám định, thanh Tử sắc trường kiếm bạch hà vờn quanh, mới rốt cục hiển lộ ra diện mục thực sự:
- Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm, tứ cấp cấp thấp kiếm khí, Cực phẩm Huyền binh.
Diệp Bạch thấy thông tin là thanh tứ cấp cấp thấp thì trong lòng cũng không khỏi che dấu được kích động đứng lên.
- Tứ cấp kiếm khí, Cực phẩm Huyền binh.
Quả nhiên là tứ cấp, chính mình cũng không có đoán sai, cùng so sánh với tứ cấp Trung cấp đã bị đánh rớt trở thành Tam cấp Đỉnh cấp Ảnh Lục đao, thì thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm này hiển nhiên giá trị không phải Ảnh Lục có thể sánh bằng.
Ít nhất, đối với Diệp Bạch mà nói, thì thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm, giờ phút này hơn xa thanh Ảnh Lục đao kia.
Trừ phi, có một ngày thanh Ảnh Lục có thể tái hiện huy hoàng Ảnh tộc thập đại huyền đao ngày xưa, và được hậu nhân của Ảnh tộc sử dụng, và lấy được Thiên Đao Lưu Thế Quyết phong ấn bên trong thì thanh đao này giá trị của nó mới có thể được thể hiện ra.
Nhưng là vô luận Ảnh Lục đao có như thế nào, đối với Diệp Bạch mà nói, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Cho nên, sau khi hắn nhìn thấy thanh kiếm này là một thanh huyền binh tứ cấp cấp thấp, Diệp Bạch mới kích động như thế.
Hắn cũng không khách khí, dù sao trước đó đã phân phối như vậy, đao Đường Huyết Nhu nhận còn kiếm thì giành cho hắn. Cho nên Diệp Bạch lúc này trực tiếp thu lấy thanh kiếm, sung sướng không nỡ buông tay.
- Rốt cục, rốt cục chính mình cũng có một thanh tứ cấp Huyền binh rồi, phần vinh dự này chỉ sợ cả Vô Sương Quốc, thậm chí cả Lam Nguyệt Công Quốc, cũng không còn có bao nhiêu người có thể làm được.
Không hề nghi ngờ, thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm là một thanh đệ nhất huyền binh tứ cấp mà Diệp Bạch có, ý nghĩa của nó vô cùng trọng đại. Đương nhiên, Diệp Bạch cũng đồng thời biết, bảo vật vốn động nhân tâm như thế nào. Cho nên một khi truyền ra, sẽ mang cho hắn tai hoạ thật lớn.
Không giống với một loại Tam cấp Huyền binh, Tam cấp Đỉnh cấp mặc dù có một số người hâm mộ, nhưng cũng không sinh ra tâm tư cướp đoạt, bởi vì chỉ cần có địa vị lớn ở trong tông môn là có thể có được.
Nhưng Huyền binh đạt tới tứ cấp, địa vị hoàn toàn bất đồng. Đó là thứ chân chính có thể khiến cho máu chảy thành sông, thanh huyền binh như thế này ngay cả tông môn chi chủ, thậm chí nhất phương bá chủ đều cũng phải đỏ mắt. Cả Lam Nguyệt Công Quốc, có thể có được tứ cấp Huyền binh, thật sự là có thể đếm được trên đầu ngón tay, không có mấy người có được.
Đối với những người này mà nói, để có thể được đến một thanh tứ cấp Huyền binh, không chỉ thực lực tăng lên trên diện rộng, đồng thời cũng tượng trưng cho địa vị, mặt mũi. Khi có được một thanh kiếm vào tay, hắn liền có khả năng là môn phái trấn sơn chi bảo, có ý nghĩa phi phàm.
Cho nên nếu để lộ ra thì có thể dẫn ra tới nhân vật mà Diệp Bạch không có khả năng đối kháng. Mặc dù thực lực Diệp Bạch bây giờ cho dù đụng với mấy vị trung giai Huyền sư, cũng nắm chắc đào tẩu hoặc kích sát. Nhưng một khi vượt ra ngoài giới hạn này, chính là Cao cấp Huyền sư, Đỉnh cấp Huyền sư, thậm chí Tông cấp cường giả thì hắn cũng chỉ có chờ chết mà thôi.
Bởi vì thực lực chân chính chênh lệch như vậy, bằng bất kỳ Huyền kỹ tinh diệu như thế nào, cường đại kỹ năng như thế nào cũng đền bù không được. Chỉ cần khí thế chân chính cường giả uy áp, cũng đủ quét ngang cấp thấp tu sĩ rồi, mặc dù là Diệp Bạch có được kiếm trận, kết quả cũng không ngoại lệ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Hắn có thể chống cự các loại khí thế này, sở dĩ lúc trước hắn chống lại được khí thế của Huyền Sư cường giả, mặc dù do thiên phú phi phàm, tại Huyền sĩ cảnh giới lại có thể thi triển ra khí thế để ngăn địch. Nhưng đối với Tông cấp cảnh giới, Tông cấp cường giả tất cả nắm vững năng lực trên trời dưới đất coi vạn vật như là con kiến hôi, sinh linh như loài bò sát, khí thế đó thì hắn cũng vô phương chống đỡ nổi.
Cái loại khí thế này có khả năng phá hủy vạn vật, không thể ngăn cản, trừ phi thực lực gần bằng hoặc có bí bảo đặc thù hộ thân, nếu không không có ai có thể may mắn thoát khỏi.
Cho nên, Diệp Bạch biết, đối với thanh kiếm này trừ phi hắn có đủ thực lực, đủ cường đại, có năng lực đối kháng với đỉnh cấp Huyền sư, Huyền Tông cường giả thì lúc đó hắn mới có thể lấy ra sử dụng. Nếu không, thì bình thường cứ để trong Kiếm Thạch, quỷ thần không biết, trừ khi trước mắt sống chết, không thể lấy ra sử dụng.
Bất quá Diệp Bạch cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn biết chính mình hiện tại mặc dù tạm thời đối kháng với những cấp bậc đó không được, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Hiện tại hắn chẳng qua là Cao cấp Huyền sĩ, đã có khả năng vượt cấp kích sát Trung cấp Huyền sư cao giai Hồng mị rồi, thì sau khi bản thân mình trở thành Đỉnh cấp Huyền sĩ, thậm chí cấp thấp Huyền sư, Cao cấp Huyền sư cùng với Đỉnh cấp Huyền sư cũng không còn là vấn đề gì nữa.
Lúc đó có lẽ nửa bước Huyền Tông, bản thân mình cũng có thể buông tay đánh một trận, dù có không địch lại được thì tự bảo vệ mình cũng đủ rồi.
Cho nên, hắn rất là tin tưởng với thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm này có thể xuất thế thời gian cũng không xa. Bởi vì hắn biết khoảng cách đến Huyền sư cảnh giới chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi. Lúc này hắn đã có được Tam Hoa Tụ Đỉnh Đan cùng với Cực Hạn Kim Đan, trở thành Huyền sư cảnh giới, đối với hắn mà nói, chẳng qua cần có một thời gian ngắn tích lũy mà thôi.
Sau khi hắn có được Tam Hoa Tụ Đỉnh Đan là hắn có đủ khả năng tấn chức Cao cấp Huyền sĩ Đại Viên Mãn, sau đó trực tiếp thăng cấp dùng Cực Hạn Kim Đan đủ để hắn thăng cấp đến cảnh giới cấp thấp Huyền sư.
Hai cái quan khẩu này, Diệp Bạch đều không có bất cứ trở ngại gì, tất cả ngăn cản khi tấn chức bình cảnh hắn đều không có, chỉ là thuận lý thành chương mà thôi, đột phá quan khẩu, đơn giản như uống chén nước mà thôi. Cho nên tốc độ tấn thăng, đối với tu luyện giả bình thường còn xa có thể sánh bằng.
Đương nhiên, Cực Hạn Kim Đan còn có thể trợ giúp ở Đỉnh cấp Huyền sĩ đỉnh Đại Viên Mãn tấn thăng thành cấp thấp Huyền sư, nhưng khả năng của nó không dừng ở đó, nó còn có thể trực tiếp tăng thêm một tầng Huyền khí nữa. Tóm lại sau khi nuốt Cực Hạn Kim Đan, có tám mươi phần trăm cơ hội trực tiếp tấn cấp, đạt tới Trung cấp Huyền sư cảnh giới.
Đương nhiên, có thành công tự nhiên cũng có thể thất bại, nếu sau đó nuốt Cực Hạn Kim Đan, cũng có thể trùng quan thất bại, cảnh giới chẳng những không tăng lên, ngược lại rơi xuống một tầng, giáng cấp là Cao cấp Huyền sĩ đỉnh. Nhưng tỷ lệ nhỏ mà thôi, Diệp Bạch có hai loại đan dược như vậy, căn bản sẽ không gặp phải chuyện như vậy.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Huyết Nhu, nàng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Diệp Bạch suy nghĩ một chút, mặc dù cảm giác được nàng không có khả năng có được bí thuật như Vọng Khí Thuật có thể dọ thám biết được phẩm cấp của thanh kiếm này, nhưng hắn lúc này cũng tạm thời không muốn cho nàng biết. Đây không phải bởi vì hắn không tín nhiệm nàng, mà là Diệp Bạch cẩn thận đã thành thói quen, hắn không muốn bại lộ thanh kiếm này, cho dù người quen cũng không ngoại lệ.
Dù sao thanh kiếm này cũng là của hắn rồi, mặc kệ Tam cấp Đỉnh cấp hay tứ cấp cấp thấp, đều cùng với Đường Huyết Nhu không nửa phần quan hệ. Lúc này Diệp Bạch trực tiếp đưa nó vào bên trong Kiếm Thạch, hiện tại bất luận kẻ nào cũng không biết Diệp Bạch có một thanh bảo kiếm, Đường Huyết Nhu mặc dù biết, cũng tuyệt đối không nghĩ tới đây là một thanh tứ cấp cấp thấp Huyền binh. Cho nên, Diệp Bạch cũng không có bất cứ lo lắng gì.
Huống chi, Đường Huyết Nhu cũng không có thiệt hại, nếu như nàng thật sự có thể sử dụng Ảnh Lục như đã nói, thì thanh đao này mặc dù tạm thời chỉ là Tam cấp Đỉnh cấp, nhưng trong tương lai lại có thể thăng cấp thành tứ cấp Trung cấp, so sánh với thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm của Diệp Bạch còn cao hơn một cấp. Mà trọng yếu hơn nữa, trong đó còn ẩn giấu một bộ Lam cấp Trung cấp bí thuật, Thiên Đao Lưu Thế Quyết giá trị càng không thể đo lường được. Cho nên Đường Huyết Nhu cũng không thể thiệt hại hơn hắn, mà ngược lại nàng còn chiếm đại tiện nghi. Chỉ vì cái tiện nghi này, tại trong mắt hắn xem ra, hoàn toàn là tổn thất nặng mà thôi. Nhưng nếu Đường Huyết Nhu không lựa chọn như vậy, cho dù nàng không phải hậu nhân Ảnh tộc, xem ra cũng nhất định có quan hệ, thì nàng cũng không phí sức như thế để lấy bằng được thanh đao kỳ quái này, nói không chừng tương lai nàng thật sự có biện pháp xử lý, đem thanh đao này khôi phục thành tứ cấp trung cấp, tái hiện Ảnh tộc Thập đại huyền Đao huy hoàng ngày xưa, tính toán như thế, Đường Huyết Nhu càng là người có lợi.
Mà Diệp Bạch cũng không có chú ý tới, hắn hiện tại đem thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm đưa vào bên trong Kiếm Thạch, thì có một thanh kiếm khác lập tức bay lên hướng về phía thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm nghênh đón, mà thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm cũng hình như có cảm ứng, bay thẳng tới thanh kiếm đó.
Hai thanh kiếm này ở trên không trung va chạm vào nhau, dĩ nhiên là quấn quít cùng chung một chỗ. Lúc này có một luồng tro bụi, một luồng khí tràng kỳ lạ bắt đầu từ hai thanh kiếm này khuếch tán ra. Kiếm khí còn lại, như gặp được Quân Vương của mình, run rẩy, không ngừng lay động.
Dần dần, tại bên trong Kiếm Thạch hai thanh kiếm này va chạm vào nhau hình thành một Thái Cực đồ án kỳ lạ, nửa trắng nửa đen. Mà hai thanh kiếm này, nằm ở hai cực Hắc Bạch của Thái Cực đồ, âm trung có dương, dương trung hàm âm, một đạo một ma, tương đắc rõ ràng.
- Hồng Trần chủng ma, Đạo tâm Thuần Dương.
Diệp Bạch sau đó thu hồi thanh Đạo Tâm Thuần Dương Kiếm, suy nghĩ một chút, đem hai thanh Huyền binh còn lại trên án đài cầm xuống, sau đó hắn đi đến bên cạnh Đường Huyết Nhu đem thanh Ảnh Lục đao đặt xuống, Sau đó hắn cũng tùy thời ngồi xuống bắt đầu khoanh chân khôi phục lại Huyền khí đã hao tổn.
Bởi vì có Đường Huyết Nhu bên cạnh, tùy thời có thể tỉnh lại, hoặc đề phòng biến cố, Diệp Bạch bố trí Tiểu Hư Di Kiếm Trận, để ngừa phòng vạn nhất.
Đồng thời trong khi đả tọa, Diệp Bạch cũng tùy thời giữ một phần cảm giác, để phòng ngừa đột nhiên xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên tốc độ hồi phục tự nhiên cũng chậm hơn rất nhiều. Cũng may có Tiểu Nhiếp Linh Kiếm Trận và ở bên trong Tà Vương mộ linh khí sung túc, tốc độ tu luyện so sánh với ngoại giới nhanh hơn không ít.
Một nửa canh giờ sau, Huyền khí hao tổn cũng đã được Diệp Bạch bổ sung hoàn toàn, mà tinh khí sáng bừng, dường như nâng cao không ít.