Trong vòng một năm thực lực sẽ không có biểu hiện tăng lên, nói cách khác ở trong mắt bất kỳ ai, cho dù là chính Diệp Bạch cũng chỉ có thể nhìn thấy mình là huyền sư trung cấp.
Tuy nhiên điều này không có nghĩa là tu luyện của Diệp Bạch không có hiệu quả, tu vi huyền khí vẫn tăng lên chỉ là không nhìn thấy mà thôi.
Cấm ma hoa, khói cấm ma thứ này thật đáng sợ, có thể nói là thiên hạ kỳ vật vô cùng hiếm thấy.
Nhưng thứ này lại không có chỗ tốt nào, Diệp Bạch thật không ngờ.
Hắn cũng biết Kiếm lão nói không có cách giải trừ thì đúng là không có biện pháp, Diệp Bạch cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
May mà cấm ma yên chỉ có hiệu quả trong vòng một năm, sau một năm sẽ tự động tiêu tán.
Chỉ cần không phải thời gian quá lâu là được rồi
Ai bảo trước kia mình không phòng bị, có thể trách được ai.
-May mà lần này mình trở lại tông đã là huyền sư trung cấp.
Lúc này cần phải cố gắng nhanh chóng trở thành huyền sư trung cấp đỉnh phong.
Chờ đến khi mình trở thành huyền sư đỉnh cấp đỉnh phong xong có thể tìm vị thuốc thứ ba luyện chế tích huyết tử kim đan, Giao Phục Hoàng Tuyền chi.
Mà thời gian ngắn này chính là dùng để cho mình tu luyện.
Câm ma hoa này tuy phiền toái nhưng không ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện, với sự trợ giúp của trung cấp nhiếp linh và một lọ cực phẩm Hoán huyết đan và một lọ cực phẩm Tẩy cốt đan.
Chỉ cần cố gắng thì một năm sau, tấn cấp trở thành huyền sư cao cấp thậm chí là huyền sư đỉnh cấp cũng không phải là không thể.
Đến lúc đó mình sẽ biết được thực lực chân chính của mình, không cần quá lo lắng.
- Cứ như vậy đi.
Diệp Bạch hướng về phía Kiếm lão cao từ rồi nói:
- Sau kỳ thí luyện nội tông con sẽ tìm một sơn cốc yên tĩnh bế quan trong thời gian ngắn, một năm sau sẽ trở ra.
Kiếm lão nghe vậy thì gật nhẹ đầu.
Một năm sau sau khi Cấm ma yên hết hiệu quả Diệp Bạch chỉ sợ ít nhất cũng đã tu luyện tới cảnh giới huyền sư cao cấp, lúc đó cũng đã có chút thực lực để bảo vệ mình.
Ai ngờ lúc này Kiếm lão bỗng nhớ ra một chuyện.
- A, ta cuối cùng đã nghĩ ra, chờ một chút.
Diệp Bạch ngẩn ngơ ngừng tại chỗ, hắn nhìn Kiếm lão nói:
- Sư phụ, còn chuyện gì vậy?
Kiếm lão lắc đầu nói:
- Ngươi chờ một chút, ta vừa nghĩ tới, có phải trong Tà vương mộ ngươi lấy được vài cọng Tử Sắc tiểu thảo phải không, đó rốt cuộc là cái gì?
Diệp Bạch cả kinh, sau đó mừng rỡ nói:
- Sư phụ, người thấy tử sắc tiểu thảo kỳ quái đó rốt cuộc là cái gì?
Hiển nhiên đối với vấn đề này Diệp Bạch cũng đã hoài nghi lâu rồi.
Trong thân thể của hắn, sau khi độc chất phát huy ra, tất cả cỏ dại đều chết héo chỉ có Tử Sắc tiểu thảo này là vẫn tốt tươi bình thường.
Điều này khiến cho Diệp Bạch cảm thấy kỳ quái.
Kiếm lão khoát khoát tay, ý bảo Diệp Bạch ở một bên sau đó lão nhăn lông mày mà suy tư.
Sau một lát Kiếm lão bỗng nhiên vỗ vai Diệp Bạch nói:
- Thứ này hóa ra chính là Dưỡng thần thảo, là Dưỡng Thần thảo, lại có tới mười hai cây, trời ạ, vật trân quý thế này bên ngoài tựa như tuyệt tích, khó trách lúc trước ta nghĩ nửa ngày mà vẫn không ra.
Diệp Bạch nghe thấy Kiếm lão nói tới Dưỡng thần thảo thì tiếp tục hỏi.
- Sư phụ, Dưỡng Thần thảo này rốt cuộc là thứ gì vậy?
Kiếm lão nhìn Diệp Bạch vừa bực mình vừa buồn cười nói.
- Ta cũng không biết tên tiểu tử nhà ngươi có khí vận thế nào mà cấm ma hoa này cũng có thể gặp được. Dưỡng thần thảo là một vật rất quý hiếm, Diệp Bạch may mắn của ngươi khiến cho sư phụ phải ghen ghét đó, ngươi có biết mỗi cây Dưỡng Thần thảo trân quý cỡ nào không?
Diệp Bạch nghe vậy thì chỉ cười cười lắc đầu.
Kiếm lão tiếp tục nói. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Dưỡng thần thảo chính là kỳ trân dị thảo thần kỳ nhất trong thế gian, vô cùng hiếm thấy, chỉ tồn tại ở một vạn năm trước, đời sau gần như tuyệt tích.
Ở trong Tà vương mộ còn có nó phỏng chừng là do ngăn cách quá lâu, linh khí của một vạn năm trước vẫn còn ở trong đó.
Dưỡng Thần thảo này kháng cự sinh vật tiếp cận có nó các sinh vật khác đều sẽ tự động lui ra.
Chỉ cần ngửi thấy mùi bọn chúng sẽ không tới gần, cho nên vùng đất đó mới không có âm mị.
Diệp Bạch nghe vậy thì gật đầu, đúng là như vậy, lúc đó khi hắn ngất đi, không có âm mị nào tiến tới gần.
Kiếm lão nghe vậy thì mỉm cười nói:
- Dưỡng Thần thảo này công dụng cũng không nhiều chỉ là đối với mỗi huyền sư thì vô cùng quan trọng và trân quý, nhất là đối với kiếm trận sư chúng ta mà nói, thứ này cùng thần vật không có gì khác nhau.
Diệp Bạch nghe tới đây thì thiếu chút nữa há hốc mồm.
Kiếm lão lại mỉm cười nói tiếp:
Công dụng của Dưỡng thần thảo không có gì khác chính là tăng tu vi của Tinh thần lực, tăng cường thần niệm, rất thích hợp với cơ thể, còn trợ giúp ngươi đột phá cảnh giới tinh thần lực.
Cái này ở thượng cổ, Dưỡng Thần thảo chỉ sợ cũng vô cùng hiếm thấy, vô số cường giả vì tranh đoạt nó mà đại chiến mấy năm không ngừng, vì một cây dưỡng thần thảo mà không biết bao nhiêu người phải chết.
- Nhất là đời sau Dưỡng Thần thảo như tuyệt tích, càng khó cơ hội tìm kiếm.
Diệp Bạch nghe vậy thì ngạc nhiên:
- Cái gì, đây chính là thần dược khiến người ta đột phá tinh thần lực? Kỳ vật như vậy khó tránh được Kiêm lão đánh giá cao như vậy.
Lúc này Diệp Bạch cũng hiểu ra tại sao Kiếm lão nói cây thảo dược đó lại trân quý như thế, bởi vì kiếm trận sư chú trọng nhất là tu luyện tinh thần lực. Phát huy chức nghiệp của bọn họ chính là…
Kiếm trận!