Vĩnh Dạ Hậu ký

Hậu ký
Tình cờ khi viết truyện, tôi gia nhập hàng ngũ các tác giả trên mạng, cuộc sống cũng thêm nhiều niềm vui.

 sự thực là trước khi xuất bản "Duyên kỳ ngộ", tôi đã từng viết ba tiếu thuyết hiện đại là "Mùa tuyết rơi", "Gặp em dưới mưa xuân" và "Sắc thu". Tới giờ, tôi vẫn cảm thấy "Duyên kỳ ngộ" là cuốn tiếu thuyết rất "đơn thuần", hoàn toàn không nghiên cứu về các kiến thức lịch sử, cũng không phải vắt óc ra suy nghĩ âm mưu, bẫy rập, tình cảm là chủ yếu, mọi người đọc chơi để thả lỏng tâm trạng. ĐƯỢc rất nhiều độc giả yêu thích, tôi cũng thấy vui.

Nói ra, sự nghiệp viết lách của Trang Trang khá là thuận lới, mọi người cũng rất ủng hộ. Sau "Duyên kỳ ngộ", liên tục xuất bản "Mưa nhỏ hồng trần", "Gặp em dưới mưa xuân - Mùa tuyết rơi" và "Hoàng hậu xuất tường ký", thêm vào đó là bộ "Vĩnh Dạ" này, tổng cộng tới nay đã xuất bản năm cuốn tiểu thuyết.

vẫn luôn hỉ vọng mỗi câu truyện lại mang một phong cách khác nhau.

"Mùa tuyết rơi" khá nặng về tình cảm; "Gặp em dưới mưa xuân" là một tác phẩm hơi hướng hài hước; "Sắc thu" là kiểu gương vổ lại lành; "Duyên kỳ ngộ" và "Hoàng hậu xuất tường ký", một là xuyên không, một là đề tài lịch sử.

Còn khỉ viết "Vĩnh Dạ", tôi muốn viết một câu truyện khác biệt và một nữ chính đặc biệt, thế là tôi bèn dồn tâm trí hư cấu về tính cách nhân vật.

Trong truyền thuyết, trên đường đi xuống hoàng tuyền có một loại hoa gọi là Bỉ Ngạn, ngàn năm mới trổ hoa, ngàn năm mới rụng lá. Hoa đỏ rực như máu chảy, ngửi thấy hương thơm có thể đánh thức ký ức của con người về kiếp trước. Kiếp trước của nữ chính Vĩnh Dạ là một nam nhân, bị bạn bè bán đứng nên chết trong tù, trên đường xuống hoàng tuyền đã vô tình hái một bông Bỉ Ngạn, mang theo ký ức của kiếp trước để đầu thai chuyển thế.

Kiếp trước Vĩnh Dạ là một nam nhân, một sát thủ.Tình cờ, sau khỉ chuyển thế nàng không đánh mất ký ức về kiếp trước. Vậy thì ở kiếp này nàng sẽ như thế nào?

Nàng sẽ rất mâu thuẫn, sẽ vì sự khác biệt giới tính mà trở thành một tổng thể mâu thuẫn. Ví dụ tâm lý nam tính sẽ khiến nàng yêu thích mỹ nữ, làm việc quyết đoán, lý trí. Thân phận sát thủ kiếp trước sẽ giúp nàng có khả năng phán đoán chuẩn xác và một bộ óc bình tĩnh, thậm chí còn rất giỏi ngụy trang bản thân. Mà kiếp này, nàng lại là một mỹ nhân (đó là trò đùa ác của Trang Trang, thích mỹ nhân, mỹ nam, mọi người có thế bỏ qua), vậy thì nàng sẽ có tình yêu như thế nào? Như trong tác phẩm, tâm tư của nam nhân nàng nhìn thấu như một trò chơi, người muốn theo đuổi nàng chẳng dễ dàng gì Tôi cũng rất tò mò, rất muốn biết nam nhân như thế nào sẽ theo đuổi được nàng. Nàng làm thế nào để khắc phục trở ngại tâm lý của mình, thích một nam nhân?

Trong chương 18 của tác phẩm, "Phụng chỉ nghị hòa" có một chi tiết nhỏ, Nguyệt Phách dùng tay nâng cằm nàng lên, Vĩnh Dạ thấy ngạc nhiên, nam nhân nâng cằm nàng? Kiếp trước chỉ có nàng quen nâng cằm người khác. Vậy thì sau này nam chính phải làm thế nào mới khiến nàng bối rối?

Có độc giả cảm thấy vì sao tự nhiên Vĩnh Dạ lại biến thành nữ? Đó không phải là một sự thay đổi đột ngột, nó đã bắt đầu ngay từ chương đầu tiên. Trong chương này, Cửu Cửu gầm lên với Lý Lâm rằng: "Hồng nhan họa thủy!"

ở chương thứ hai có một đoạn: "Tỉnh Hồn lặng lẽ nằm trong bóng tối, cuối cùng cũng có thể thoải mái ngủ một giấc.

Suốt một năm sống trong cốc, nó gần như không được ngủ một giấc yên ổn. Sự tò mò về thân thể và thế giới này cùng với lời nhắc nhở của Ành Tử rằng không bao giờ được lơi lỏng cảnh giác"

Đó là câu hai tầng nghĩa, cũng chỉ ở sau này, khỉ thân phận nữ của Vĩnh Dạ ngày càng bộc lộ, đọc lại chúng ta mới hiểu, sự tò mò đối với thân thể, không được ngủ một giấc yên ổn, đó đều là nguyên nhân khiến Vĩnh Dạ sau khỉ biến thành nữ không dám bộc lộ giới tính của mình.

Sáu năm, Ành Tử ở trong cốc với Tinh Hồn một năm, Tỉnh Hồn có thể đảm bảo rằng trong suốt một năm này, Ành Tử không hề biết bí mật dưới gan bàn chân mình, không tắm một lần nào u? Người trong cốc biết hàng ngàn đứa trẻ này, số sống sót được không nhiều, thế nên cũng chẳng buồn xây nhà tắm. Nhưng năm năm trước thì sao? Tinh Hồn sống ở nơi nào, không ai từng nhìn qua thân thể này sao? Tinh Hồn không tin.

Câu này chính là cách giải thích vì sao Du Li Cốc không biết Vĩnh Dạ là nữ.

Ảnh Tử đứa nàng vào sơn cốc là vì biết kế hoạch của Du Li Cốc, nhân tiện đưa Vĩnh Dạ về bên vổ chồng Đoan vương, Ánh Tử luôn bảo vệ nàng. Sau đó có giải thích câu nói ban đầu Ành Tử với nàng. Hơn năm tuổi Vĩnh Dạ đã vào sơn cốc, sau đó gần một năm, trong một năm này nàng không hề tắm, tất cả đều trôi qua rất thận trọng. Một đứa trẻ bẩn thỉu, thêm vào đó là sự bảo vệ đặc biệt của Ảnh Tử, nàng đã thành công che giấu thân phận mình.

Thế nên trong gian thạch thất tối tăm tôi đã viết: "Tố chất sát thủ từ kiếp trước mà bình thản sống trong bóng tối. Tinh Hồn cứ đi theo đường thẳng, từ đầu này sang đầu kia, không ngừng suy nghĩ về tương lai, không ngừng tự nhủ với bản thân, mình không còn là Lý Lâm nữa."

Thanh y sư phụ đã nhận ra, và biết nhiệm vụ lần này là đánh tráo Thế tử. Vĩnh Dạ là nữ, bởi vậy ông không muốn.

Khỉ rời sơn cốc, khi cáo biệt Thanh y sư phụ.

"Thanh y nhân đưa ánh mắt phức tạp nhìn đôi mắt trong sáng của Tinh Hồn, giơ tay ra cài lại cổ áo cho nó:

-    Chỉ những kẻ không đàng hoàng mới để hở cổ áo vào mùa đông, ngực áo vào mùa hè, mới bé tí đừng có học theo thói hư bên ngoài."

Đó là câu nói nhắc nhở Tỉnh Hồn chú ý thân phận của mình, đồng thời nhắc nhở, nếu bị phát hiện thì hãy trốn đi. Đất trời rộng lớn, không phải chỉ có mỗi An quốc. Với vố công của vĩnh Dạ thì đủ để nàng bảo vệ bản thân.

Sau khỉ tới Đoan vương phủ, khi Vĩnh Dạ nghe nói Lãm Thúy sắp gả cho Lý Ngôn Niên, nàng rất buồn, tôi đã viết:

"Vĩnh Dạ sực tỉnh, sao giờ nó lại dễ mềm lòng thế nhỉ, đến một thỊ nữ mà cũng muốn bảo vệ? Dưới sự thay đổi mà bản thân không ngờ tới này nhất thời khiến nó thấy buồn bã."

Sự mềm lòng này là tâm lý bấm sinh của nữ nhân. Vĩnh Dạ vẫn đang trong quá trình thích nghỉ.

Ôi, thêm vài năm nữa thiếu gia thành người lớn rồi, không biết nữ nhân như thế nào mới xứng với người nhỉ! - Nhân Nhi nhanh nhạy để ý thấy sắc mặt Vĩnh Dạ trở nên khó coi, bèn vội vàng lảng sang chuyện khác."

Còn biểu hiện của Vĩnh Dạ là:

Đứng bật dậy, rảo bước ra ngoài.

Ra tới ngoài sân, Vĩnh Dạ nhìn hoa mai mà ngâm hai câu thơ:

"xương cốt đã tan lâu. Tâm còn chỉ muốn nói". Đây là câu thổ trong bài "Liên vũ độc ẩm" của Đào Uyên Minh, ý của nó là, chỉ cần tinh thần vẫn còn thì dung mạo thế chất thay đổi thì cũng có sao đâu?

Sau đó, nàng cố gắng nghĩ tới những chuyện vui vẻ:

"Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, nay vương Phủ này chứa đựng vô số bí mật, coi như là mình tìm kiếm báu vật sẽ thấy vui hơn. Huống hồ làm Thế tử quyền thế nhất của An quốc, làm công tử phong lưu nhất đất Kỉnh đô chắc chắn cũng có rất nhiều lạc thú."

Thế nên, sở dĩ để nàng có ký ức sát thủ ở kiếp trước chính là vì muốn tâm trí nàng cứng rắn hơn người bình thường, dễ thích nghỉ với thế giới này hơn.

Nếu không, tôi đã chẳng cần viết đoạn dẫn.

Sau đó là tình tiết nhận cha mẹ vô cùng rõ ràng. Đánh chết nàng cũng không chịu cởi quần ra để chịu đòn. Mà khi đánh xong, biết rằng sẽ bị ngự y trong cung nhận ra, thế nên Vĩnh Dạ sẵn sàng đánh cược. Lớn tuổi hơn một chút, nàng nghĩ có lẽ không giấu được nữa, chi bằng đánh CƯỢC nàng là con gái ruột của Đoan vương, nếu thế, nàng sẽ đi làm nội ứng cho Đoan vương.

Phụ vương, về nhà thôi! - Vĩnh Dạ nói khẽ, ánh mắt tràn đầy vẻ dựa dẫm, nhưng lại không cất nổi một bước chân."

Ánh mắt ấy hình như mang cảm giác cha con đồng lòng, thế nên Đoan vương lập tức bối rối.

Sau đó càng viết rõ ràng hơn.

"Nó liếc nhìn tấm vải mỏng đắp trên người, bất giác mặt đỏ bừng, cảm thấy không tự nhiên."

"Vĩnh Dạ nhớ lại gian thạch thất tối tăm, nhớ lời Thanh y SƯ phụ nói khi chia tay, nhớ tới mấy năm trước khỉ Ành Tử đưa mình vào cốc, buồn bã nói:

-     Người biết thì không nói, người... người đưa con tới thì không biết, cũng không nghĩ thế bao giờ.

Đoan vương bật cười sảng khoái, CƯỜỈ cho tới khỉ Vĩnh Dạ thẹn quá hóa giận, lườm ông:

-     Có gì mà cười? Khỉ đó con còn nhỏ. Không phát hiện ra thì có gì lạ? Con vốn ở trong thạch thất ba năm trời, tối tăm quanh năm không thấy mặt trời, ai mà biết cơ thế con trông như thế nào, ai mà biết ở chân con còn có đóa hoa!"

Con thấy cha đánh mạnh lắm, nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện con cho cha nhìn thấy... nhìn thấy bông hoa đó? - Mặt Vĩnh Dạ lại đỏ bừng."

"Nhìn thấy" và nội dung nên điền vào có lẽ là "nhìn thấy thân thế con", Vĩnh Dạ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng chuyển thành "đóa hoa ở chân".

"Vương phi quay đầu lại, quát lớn:

-     Nghĩ gì thế hả? Bé tí mà ranh ma, sau này chẳng biết ai mới trị đước con! Vĩnh Dạ thấy vương phỉ cười thì hừ giọng:

-     Nếu chỊU cho con tát một cái rồi đem đi khắp nơi khoe khoang thì con sẽ phục."

Nói rồi đỏ mặt nằm xuống giường - đó là thái độ xấu hổ rất rõ ràng của con gái.

Nàng vẫn ngượng ngùng khỉ đối diện với thân phận nữ nhí này, điều đó chứng tỏ, ngoại trừÀnh Tử và Thanh y sư phụ, người của Du Li Cốc đều không biết chuyện.

Còn về việc có bạn hỏi "ngày đèn đỏ" của nàng thì làm thế nào? Nếu Vĩnh Dạ bình thường thì cũng phải sau mười hai tuổi Lúc này nàng đã nhận mẹ, việc này không cần viết kỹ nữa - tôi cũng đẵ viết Ảnh Tử bắt nàng đi đại tiểu tiện cùng một lúc, uống ít nước rồi mà! Nếu bắt tôi viết kỹ nàng đỉ vệ sinh thế nào thì Trang Trang thực sự cũng bó tay.

Để người của Du Li Cốc không biết nàng là nữ, ngay từ đầu Trang Trang đã sắp xếp cho nàng sống ba năm trời trong thạch thất ở Du Lỉ Cốc, mà Thanh y sư phụ phát giác việc này vẫn không nói ra ngoài. Thế nên Vĩnh Dạ vô cùng may mắn. Nói nhiều như thế, chẳng qua chỉ muốn chứng minh một điều, không phải đột nhiên Vĩnh Dạ biến thành nữ!

Hy vọng mọi người thông cảm, Trang Trang viết trên một góc độ khác, cũng hi vọng câu chuyện thêm phần hấp dẫn, chỉ thế mà thôi.

Có thế khỉ bạn cầm cuốn sách này trên tay sẽ hoài nghỉ, đây phải chăng là tiểu thuyết đam mỹ? Trang Trang đảm bảo, chắc chắn là không phải.

Lời quảng cáo cuối cùng: Tác phẩm của Trang Trang đều là tuyệt phẩm! "Vĩnh Dạ" sẽ mang tới cho các bạn một câu chuyện vô cùng đặc sắc.

Nguồn: truyen8.mobi/t128000-vinh-da-hau-ky.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận