Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-- o --
Chương 1232: Bức cung
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvandan
Ở chính giữa Hắc Ám Điện là một khu quảng trường rộng gần như không thấy điểm tận cùng. Trên quảng trường có vô số cột thạch trụ đen đứng sừng sững, trên thân cột khắc đầy tên những người có cống hiến to lớn cho Hắc Ám Điện, đồng thời cũng là những người nổi trội nhất.
Đây là Hắc Ám Quảng Trường, là trọng địa của Hắc Ám Điện, chỉ khi Tế Điển diễn ra mới được mở. Những người được vào đây cũng đều là người quyền thế ở Bắc Huyền Vực. Đương nhiên quyền thế của họ đương nhiên là được Hắc Ám Điện ban cho.
Trong Hắc Ám Quảng Trường lúc này là một biển người chật ních không nhìn thấy điểm tận cùng. Nhưng dù có số lượng người khủng bố như vậy tập trung ở đây nhưng không gian vẫn lặng như tờ. Chẳng ai dám phát ra bất cứ tiếng động nào. Mọi ánh mắt đều sợ sệt nhìn về vị trí trung tâm của quảng trường. Ở đó có một tế đàn màu đen với hàng vạn bậc thang. Trên cùng là một cái vương tọa màu đen, ngồi trên đó có thể nhìn thấy toàn bộ Hắc Ám Quảng Trường. Đó dường như là vị trí của người thống trị Bắc Huyền Vực này.
Lúc này, trên vương tọa là một thân ảnh mảnh mai, nàng mặc váy đen, viền váy phủ đầy hoa văn huyền ảo màu ám kim, thấp thoáng tỏa ra một thứ khí tức tôn quý.
Nàng có một gương mặt bình tĩnh mà mỹ lệ, nước da trắng như tuyết, đôi lông mày lá liễu, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt sâu mà lặng như mặt hồ, nhìn giống như bầu trời đêm sâu thẳm, đằng sau tĩnh lặng là sự thần bí khiến người ta không kìm được chìm đắm trong đó.
Dung nhan đó tuy lạnh lùng, trưởng thành hơn trước rất nhiều nhưng vẫn nhận ra sự đáng yêu nhí nhảnh năm đó, không phải Thanh Đàn thì còn là ai?
Thanh Đàn hiện nay không còn ngây thơ như năm đó, ánh mắt sắc lạnh như đao, còn tỏa ra khí tức tanh nồng khiến người khác lạnh gáy.
Nàng ngồi trên vương tọa nhìn xuống Hắc Ám Quảng Trường, những nơi nàng nhìn đến không ai dám nhìn thẳng vào nàng.
Thiếu nữ nhí nhảnh năm xưa đã trở thành bá chủ của Bắc Huyền Vực, nắm trong tay sinh tử của vạn vạn người.
Nàng nhìn xung quanh với ánh mắt uy nghiêm rồi khẽ gật đầu.
- Tế Điển bắt đầu!
Lập tức có âm thanh được nguyên lực bao bọc vang lên và truyền đi khắp không gian.
Vô số đạo hắc quang bắn thẳng lên trời.
Trong quảng trường, thủ lĩnh thế lực các phương bắt đầu cung kinh nói:
- Bắc Mang Tông tông chủ, cung chúc điện chủ thiên uy oai nghiêm, chư vực thần phục!
- Đại Tuyết Sơn sơn chủ cung chúc điện chủ uy nghi vĩnh tồn, thần công cái thế!
…
Tế Điển là sự kiện lớn của cả Bắc Huyền Vực, thủ lĩnh của tám phần mười những thế lực trên Bắc Huyền Vực đều đích thân đến đây. Vì thế những cường giả tụ tập ở đây có lẽ mang sức mạnh của sáu phần Bắc Huyền Vực, quy mô vô cùng kinh người.
Những tiếng hô cung kính vang khắp quảng trường, thân ảnh tôn quý trên Tế Đàn lại chẳng hề dao động. Nàng nhìn về phía trước quảng trường, trên ghế ngồi có không ít thân ảnh đang ngồi, phần lớn họ tóc đều đã bạc, bào phục cũng cho thấy thân phận không tầm thường của họ trong Hắc Ám Điện.
Nhưng lúc này họ lại nhắm mắt, chẳng hề nhìn nàng với ánh mắt cung kính, một số người còn nhêch mép vẻ coi thường.
Ngồi phía trước nhất là hai thân ảnh già nua, râu tóc bạc trắng ngồi như gỗ, gương mặt đầy nếp nhăn, đang nhắm mắt như đang ngủ.
Thanh Đàn ánh mắt ngưng tụ nhìn hai thân ảnh đó, bàn tay trong ống tay áo không kìm được siết chặt, sâu trong ánh mắt lóe sát ý lạnh lẽo.
Khắp quảng trường là những lời cung tụng, nhưng ai cũng nhận ra dường như Tế Điển lần này khác với trước đây.
Thủ lĩnh các phương lén quan sát Hắc Ám Quảng Trường rồi dừng lại ở vị trí các trưởng lão, sau đó nhìn quanh tế đàn. Ở đó có vô số thân ảnh mặc hắc y tỏa ra thứ mùi vị tanh nồng. Trên y phục họ là một gương mặt quỷ, trên trán cắm một thanh trường kiếm, sát khí kinh người.
Mọi người đều không lạ gì đội quân này. Họ nhìn với ánh mắt đầy sợ hãi, vì đó là quân của nơi đầy máu tanh, cũng là nơi cường hãn nhất Hắc Ám Điện, Hắc Ám Tài Phán.
Lúc này, cường giả của Hắc Ám Tài Phán tạo tầng tầng bảo vệ tế đàn, đối diện với họ chính là đoàn trưởng lão, dường như là đề phòng điều gì đó vậy.
Cả Hắc Ám Quảng Trường bị bao trùm bởi một không khí cổ quái.
Một vài người nhìn nhau, trước khi đến họ đã nghe được phong thanh rằng Tế Điển lần này có lẽ sẽ rất không yên tĩnh. Chỉ là có lẽ không liên quan nhiều tới họ, dù điện chủ hiện tại hay các trưởng lão nắm quyền thì họ cũng chẳng có tư cách phản kháng lại Hắc Ám Điện.
Vì thế lần này họ chỉ cần ngoan ngoãn ngồi xem trò vui rốt cuộc sẽ thế nào là được rồi.
Tiếng chúc tụng dần dừng lại, khi đó không khí trong trời đất như dần đặc quánh lại.
Trên tế đàn, hai bên vương tọa là hai lão giả mặc hắc bào, họ nhìn về Thanh Đàn, nàng khẽ đưa tay lên:.
- Cung nghênh tổ bi!
Thanh Đàn chậm rãi đứng dậy, bước chân khẽ di chuyển, bàn tay nắm lại, chân khẽ giậm xuống đất.
Uỳnh!
Những cái cột trụ trên quảng trường bỗng phát ra tiếng kêu lớn, hắc quang bắn ra đan xen nhau tạo thành một tấm thạch bi khổng lồ, trên đó là tên của điện chủ các đời Hắc Ám Điện.
Khi thạch bi xuất hiện, mọi người trên quảng trường đều quỳ xuống, thậm chí các trưởng lão kia cũng hơi khom người, chỉ hai trưởng giả phía trước kia là chỉ hơi cúi đầu.
Trên tế đàn, Thanh Đàn cũng cúi người trước thạch bi, thạch bi chấn động, bậc thang bằng ánh sáng hình thành, nối liền với tế đàn.
- Cung thỉnh điện chủ tế tự tiên tổ!
Hai lão giả đứng hai bên vương tọa đồng thanh hô, chỉ cần hoàn thành tế tự là điện chủ sẽ ngồi vững trên vị trí đó, không ai có thể phản đối được.
Hai trưởng lão phía trước đoàn trường lão mở mắt, khẽ đưa tay ra khỏi ống tay áo.
Phía sau, một lão giả ngồi gần nhất thấy vậy, ánh mắt lóe hàn quang, khẽ gật đầu rồi đứng dậy:
- Khoan đã!
Tiếng hô này khiến không khí trên quảng trường dừng lại, tim mọi người thót một cái, cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?
- Đại trưởng lão, sao ngại lại ngăn điện chủ tế tự?
Hai lão giả mặc hắc bào thấy vậy, ánh mắt tối lại, quát.
Lão giả được gọi là đại trưởng lão nhìn hai người với ánh mắt tối tăm rồi dừng lại ở Thanh Đàn, lạnh lùng nói:
- Theo điện quy, chỉ điện chủ được đoàn trưởng lão bỏ phiếu thông qua mới có tư cách tế tự tiên tổ. Nhưng bọn ta không nghĩ tân điện chủ thông qua được.
Hai lão giả kia biến sắc mặt, nhìn Thanh Đàn.
Đôi mắt lạnh lẽo của Thanh Đàn nhìn đại trưởng lão rồi nói:
- Đại trưởng lão, trước khi sư phụ tọa hóa đã đích thân truyền lại vị trí điện chủ cho ta, mệnh lệnh này theo quy tắc đã vương qua đoàn trưởng lão.
- Ngươi nói lão điện chủ đích thân truyền lại vị trí điện chủ nhưng chỉ là lời nói một phía, theo tin lão phu được biết thì ngươi nhân lúc lão điện chủ xung kích Luân Hồi Cảnh đã đánh lén hại lão điện chủ xung kích thất bại rồi ngươi đoạt lấy Hắc Ám Tổ Phù!
Đại trưởng lão cười khảy.
- Nha đầu ngươi còn trẻ người mà ra tay tàn độc, đến việc khi sư diệt tổ cũng làm được. Nếu vị trí điện chủ rơi vào tay ngươi thì e là liệt tổ liệt tông Hắc Ám Điện có chết cũng không nhắm mắt!
- Đại trưởng lão, không được bất kính với điện chủ. Nếu không phải lão điện chủ đích thân truyền thụ, ngài nghĩ Hắc Ám Tổ Phù dễ dàng truyền cho người khác vậy sao?
Trưởng giả hắc bào quát.
- Hừ, trong thiên hạ ai không biết muốn có truyền thừa thì người truyền phải cam tâm tình nguyện mới thành công. Ngươi đang vu oan, giá họa cho điện chủ, đúng là đại tội.
Lão giả kia trầm giọng nói.
- Lão điện chủ rất tin tưởng nha đầu này, ai biết được ả ta có dùng quỷ kế gì cưỡng đoạt Hắc Ám Tổ Phù và truyền thừa không.
Đại trưởng lão vung tay, đảo mắt rồi nói:
- Hơn nữa, muốn trở thành điện chủ, chắc ngươi cũng biết bắt buộc phải có hai món đại thánh vật của Hắc Ám Điện chúng ta?
Trên trán Thanh Đàn dần hiện lên phù văn cổ xưa, theo đó trời đất tối lại, một thứ năng lượng cổ xưa dần lan tỏa.
Đó là sức mạnh của Hắc Ám Tổ Phù.
Đại trưởng lão cảm nhận được nó, ánh mắt hiện lên sự thèm thuồng, rồi cười khảy:
- Hắc Ám Tổ Phù là một, còn nữa đâu?
Thanh Đàn giơ bàn tay ra, hắc quang dần ngưng tụ trên tay hóa thành cái lưỡi liềm khổng lồ màu đen đầy phù văn huyền ảo.
- Đây chính là thánh vật thứ hai của Hắc Ám Điện, Hắc Ám Thánh Liềm đứng thứ năm trong bảng Viễn Cổ Thần Vật. Đại trưởng lão còn muốn nói gì nữa không? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Thanh Đàn tay cầm hắc liềm, gương mặt lạnh băng, dưới sự chiếu rọi của hắc quang nhìn giống như tử thần vậy.
Đại trưởng lão nhìn cây liềm trong tay Thanh Đàn, gương mặt giật giật, nhìn về hai lão giả phía trước.
Hai người kia cũng dần mở mắt, lạnh lùng nhìn Thanh Đàn, giọng nói không chút cảm xúc vang lên:
- Tiểu nha đầu, ngươi chắc chắn Hắc Ám Thành Liềm trong tay ngươi hoàn chỉnh chứ?