Vũ Động Càn Khôn Chương 7 04: Bái sơn

Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu

Chương 704: Bái sơn

Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Share by MTQ --- 4vn.eu




Đại Hoang Vu Bi một lần nữa chìm xuống lòng đất đã được năm ngày. Trong năm ngày này, sự xáo động trong Đạo Tông do Đại Hoang Vu Kinh tái xuất cũng dần giảm bớt, điều này cũng giúp Lâm Động được thở phào nhẹ nhõm.

Sau thời gian tu luyện có thể coi là khắc nghiệt vừa qua, những ngày tiếp theo Lâm Động khá nhàn nhã, thỉnh thoảng đến Đan Hà tu luyện hoặc tự mình tu luyện Đại Hoang Vu Kinh ở trên Hoang Thạch trong Vũ Kỹ Điện, ngày tháng trôi qua thư thái hơn trước nhiều.

So với sự thoải mái của Lâm Động, không khí tu luyện trong Tứ Điện lại bắt đầu căng thẳng, vì chỉ còn hơn một tháng nữa là Điện Thí sẽ diễn ra…



Điện Thí là cuộc thi để kiểm tra thực lực đệ tử, qua đây cũng quyết định thứ tự xếp hạng của Tứ Điện. Điện Thí năm nào các đệ tử cũng dốc sức tu luyện, nếu không, thảm bại sẽ rất khó coi.

Vì thế, khi ngày Điện Thí càng đến gần, không khí tu luyện ở Tứ Điện càng trở nên sôi sục.

Đương nhiên Lâm Động cũng cảm nhận được không khí ấy, nhưng hắn không bị ảnh hưởng. Thời gian này thực lực hắn đã tăng tiến khá nhanh, cộng với Đại Hoang Vu Kinh, chỉ cần tĩnh tâm tham ngộ thêm cho tốt thì cũng không cần thiết phải tu luyện quá nhiều. Vì thế khi cả Đạo Tông đang điên cuồng tu luyện thì hắn lại là người nhàn nhã nhất.

Hắn an nhàn như vậy qua mấy ngày.

Mấy ngày này Lâm Động thỉnh thoảng gặp Ứng Hoan Hoan, đi đâu cô nàng này cũng có người đi cùng, nam nữ đều có, sức sống tựa như mùa xuân và tiếng cười lanh lảnh cũng khiến người ta phải bước chậm lại.

Chỉ có điều, mỗi lần Lâm Động xuất hiện là y như rằng cô nàng thiếu nữ này lại lẩn mất nhanh như thỏ. Rõ ràng là cố tình tránh hắn, điều này khiến Lâm Động khá ngạc nhiên, nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra khi mới vào Đạo Tông đã cá cược với nàng ta. Hắn bật cười, nàng ta sợ hắn gây khó dễ sao?

Lâm Động cũng chỉ cười cho qua, lần đánh cược đó cũng chỉ là nói bừa, nếu không cố nghĩ thì hắn cũng quên rồi. Vì thế hắn cũng không định tìm nàng thiếu nữ tinh quái kia gây rắc rối.

Ngoài việc đó ra, thời gian này của Lâm Động khá nhàn nhã, ngày tháng cứ trôi qua như thế cho đến một ngày…

o0o

Trong Vũ Kỹ Điện, Lâm Động ngồi khoanh chân trước một bàn cờ, đối diện với hắn là lão nhân mù. Tiếp xúc một thời gian, quan hệ giữa Lâm Động và lão nhân cũng không tệ, lão nhân cô đơn này nhìn Lâm Động cũng khá thuận mắt.

Ngón tay thon dài của Lâm Động kẹp quân cờ khẽ đặt xuống bàn cờ, ánh mắt quét quanh Vũ Kỹ Điện, hắn không có hứng thú với đánh cờ nhưng lão nhân mù lại thích nên hắn cũng chơi cùng. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

- Sao hôm nay ít người đến Vũ Kỹ Điện vậy?

Đặt quân cờ xuống Lâm Động bỗng hỏi.

Vì ngày một gần Điện Thí nên gần đây Vũ Kỹ Điện rất đông người, nhưng hôm nay lại vắng vẻ hơn rất nhiều khiến Lâm Động không hiểu.

- Chắc vì có người bái sơn, nhiều đệ tử đều đi xem náo nhiệt rồi!

Lão nhân mù Cổ Mặc tùy ý đáp.

- Bái sơn?

Lâm Động khựng người lại.

- Ở Đông Huyền Vực có khá nhiều thế lực, Tông phái, tuy Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp là mạnh nhất nhưng đằng sau vẫn có một số thế lực có thể coi là Tông phái siêu cấp, thực lực của bọn họ cũng không thể coi thường được.

- Lần này đến Đạo Tông chúng ta hình như là Hồng Nhai Động. Đó là Tông phái siêu cấp mạnh nhất trong phạm vi gần Đạo Tông chúng ta. Chỉ có điều Tông phái này vốn hiếu chiến, tuy không dám gây với Đạo Tông chúng ta nhưng thỉnh thoảng cũng có trưởng bối đem đệ tử ưu tú đến Đạo Tông bái sơn.

Nói đến đây, gương mặt lão nhân mù lộ vẻ châm chọc:

- Nếu thắng thì chúng sẽ nói cái gì mà đệ tử của mình thắng cả Đạo Tông… Ba năm nay Hồng Nhai Động đều đến, nhưng năm nào cũng thua, không phải rắc rối gì lắm, không cần lo lắng.

Nghe vậy Lâm Động cũng gật đầu, không để tâm nữa, quân cờ trong tay lại đặt xuống.

Hai người cứ như vậy, thời gian trôi qua nửa ngày, trận cờ cũng đến lúc kết thuc, nhưng khi Lâm Động chuẩn bị kết thúc thì lông mày khẽ động, quay đầu lại về một nơi không xa. Một âm thanh xé gió truyền tới, rồi một thân ảnh xuất hiện, là Mạc Lăng, nhưng dường như sắc mặt hắn không tốt lắm.


- Sao vậy?

Thấy sắc mặt của Mạc Lăng, Lâm Động hơi khựng người, rồi cười hỏi.

- Huynh có biết chuyện ở tiền điện không?

Mạc Lăng thấy Lâm Động ở đây cũng thở phào, rồi hỏi.

- Những người từ Hồng Nhai Động đến bái sơn à?

Lâm Động nghĩ một chút, nói.

- Ừm!

- Chỉ là đệ tử giao lưu với nhau. Tiếu Tiếu sư tỷ, Thanh Diệp, Mục Lực sư huynh cũng có mặt cả, lẽ nào không dọn dẹp được đệ tử Hồng Nhai Động?

- Tiếu Tiếu sư tỷ bọn họ đã bế quan nửa tháng trước rồi!

Mạc Lăng trợn mắt, rõ ràng hắn có phần bất lực với kiểu mù tịt tin tức của Lâm Động.

- Chỉ sợ chúng cố ý vào lúc này, hơn nữa Hồng Nhai Động đúng là có một số tên khó nhằn, thực lực rất mạnh. Đại đệ tử thân truyền của Tứ Điện chúng ta đa số đều đã bế quan tu luyện cả. Vừa rồi đã đấu ba trận, Đạo Tông chúng ta đã thua hai rồi. Đám đệ tử Hồng Nhai Động đó khẩu khí rất ngông cuồng, khiến không ít đệ tử chúng ta phẫn nộ. Một số người đã không kìm được lén đi tìm các sư huynh đang bế quan.

Nói đến đây sắc mặt Mạc Lăng có phần khó coi. Dù sau trước đây Hồng Nhai Động toàn thất bại, sao lần này có thể thắng Đạo Tông bọn họ. Hơn nữa khi thắng chúng còn rất ngạo mạn.

- Hiện giờ là trận thứ tư, Hoan Hoan tiểu sư tỷ đang ra tay, cục diện hiện tại tạm thời ổn nhưng… Hồng Nhai Động vẫn còn một tên rất cường hãn vẫn chưa ra tay. Hôm nay mà không tìm được huynh thì e Hoan Hoan tiểu sư tỷ phải ra tay hai lần. Vì dù sao trong số các đệ tử Thiên Điện không bế quan, chỉ có tỷ ấy là mạnh nhất.

Nghe thế Lâm Động nhíu mày, hắn cũng khá hiểu Ứng Hoan Hoan, cô gái này bình thường thì có vẻ tinh quái, nghịch ngợm, nhưng khi gặp chuyện luên quan đến thanh danh Tông phái thì như biến thành người khác. Lần trước vì Tiên Nguyên Cổ Chủng mà nàng ta dám ở lại một mình ngăn bọn Diêu Linh, huống hồ là chiến đấu hai trận liền một lúc…

Để một nữ tử ra mặt hai trận thì hơi quá đáng một chút, chuyện này mà truyền ra thì đệ tử Đạo Tông không biết giấu mặt vào đâu.

- Phó Điện chủ Ngộ Đạo bảo ta gọi huynh tới, nếu thua Hồng Nhai Động thì không phải chuyện hay.

Lâm Động cau mày, rồi lắc đầu bất lực, đặt quân cờ xuống bàn, nhìn lão nhân mù rồi nói:

- Xem ra ta phải đi một chuyến!

- Một đám thiếu giáo dưỡng, phải dạy bảo chúng một chút, không cần nương tay, có chuyện gì Tông phái sẽ gánh cho ngươi!

Lão nhân mù lẳng lặng dọn từng quân cờ, thản nhiên nói.

Lâm Động gật đầu cười, rồi đứng dậy khoát tay với Mạc Lăng, hai ngươi bay về phía tiền điện.

o0o

Phạm vi Đạo Tông rất rộng, tiền điện chính là nơi để đón tiếp thế lực các phương. Thường thì đệ tử Đạo Tông rất ít khi đến đây, nhưng mỗi khi gặp khách bái sơn là sẽ có không ít người đến xem náo nhiệt.

Trong tiền điện có không ít những cái đài rộng dùng để giao đấu. Lúc này, trên một cái đài đông nghịt người, dường như còn có tiếng tranh cãi đầy nộ khí.

Vút!

Hai người Lâm Động nhanh chóng bay tới cuối cùng đáp xuống, khi bọn họ xuất hiện đệ tử Đạo Tông lập tức quay sang nhìn, gương mặt hiện lên sự vui mừng rồi thở phào.

- Lâm Động sư huynh đến rồi!

Thấy những ánh mắt mừng rỡ như gặp cứu tinh, Lâm Động có phần bất lực, sau khi đáp xuống hắn nhìn vào trong.

Từ góc này hắn có thể thấy bóng dáng quen thuộc, phía trước mặt là cây đàn tranh cổ màu bích lục đã được gọi ra, xem ra đối thủ của Ứng Hoan Hoan không hề yếu ớt…

Nghĩ vậy, Lâm Động nheo mắt lại, rồi nhìn về phía đối diện của Ứng Hoan Hoan.

Nguồn: tunghoanh.com/vu-dong-can-khon/chuong-704-t1Gaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận