Vũ Thần Chương 274: Băng thiên tuyết địa.

Trong phạm vi đao mang bao phủ, nhiệt độ ngay lập tức hạ xuống rõ rệt, ngay cả đám Đồ đằng sứ giả cường hãn lúc này cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Ngay sau đó, cả nơi này đột nhiên xuất hiện những đám bụi thủy tinh như những đóa hoa Lạc anh rực rỡ.
Đám người sắc mặt nhất thời đại biến, đây chính là hoa tuyết, là đại biểu cho hàn khí cường liệt của thiên nhiên.
Chẳng qua khiến mọi người không tin được chính là những đóa hoa tuyết này không phải tới từ bầu trời, mà lúc này chỉ xuất hiện trong phạm vi bao phủ của đao mang.
Băng hệ chân khí của Hạ Nhất Minh không ngờ cường đại tới vậy, ngay cả lực lượng của tự nhiên cũng bị nó ảnh hưởng, khiến hơi nước trong không khí ngưng tụ thành băng tuyết.
Toàn bộ nơi này trở thành một mảng mờ mịt. Trong không trung, hoa tuyết như cánh bướm trắng, nhẹ nhàng tung bay khắp nơi. Nó rơi trên đầu, trên thân thể mỗi vị Đồ đằng sứ giả cũng là rơi vào trong lòng họ, khiến bọn họ cảm nhận được sự cường đại của đối phương, hơn nữa càng lạnh lẽo trong lòng.

Đám người Cáp Lâm cảm nhận được uy năng cường đại ẩn chứa trong đó. Chân khí bắt đầu ngưng trệ, thân thể dần tê dại, thậm chí cả tai mắt lúc này cũng bám đầy băng tuyết, ảnh hưởng thật lớn tới khả năng phán đoán của của bọn họ .
Đám người trong lòng đều biết rõ, nếu tiếp tục duy trì tình huống như vậy, chỉ sợ bọn họ không thể kiên trì tới lúc Tác Qua đại sứ giả tới.
Một tiếng kêu thê lương phát ra từ trong miệng Cáp Lâm. Ngay sau đó bẩy người còn lại cũng đồng loạt kêu lớn, âm thanh của bọn họ thê thảm mà bi thương, dường như tám người, tám đầu ác lang này đang phát ra âm thanh cuối cùng.
Tiếp đó, Cáp Lâm mãnh liệt xông lên, vuốt sói trong tay nàng trên không trung nhanh chóng vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp đánh thẳng về phía Hạ Nhất Minh.
Một vị sứ giả khác liên tục huy động lợi nhận, khiến trước mặt Hạ Nhất Minh như xuất hiện một bức tường do vuốt sói hình thành.
Sau bức tường đó đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, một thanh loan đao xen giữa khe hở của hai người kia liều mạng vọt tới.
Lướt sát mặt đất, một trường tiên như độc xà phóng tới. Khi tới trước mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên trở lên thẳng tắp phảng phất như một cái đuôi sói hung hăng quét tới.
Sau khi kêu lên một tiếng, đám người đồng loạt thay đổi đấu pháp. Bọn họ không thể cầm cự chờ cứu viện được nữa, đành phải xuất hết công phu tim đường phản kích.
Bốn người công kích đầu tiên đều không có một chút phòng thủ mà là xông tới liều mạng. Giờ phút này trong mắt, trong lòng bọn họ dường như chỉ có đánh chết Hạ Nhất Minh mới là mục tiêu duy nhất.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, đám Đồ đằng sứ giả cường hãn như thế mà không chỉ có một người.
Đồ đằng Lang tộc quả nhiên hung hãn. Bất quá cũng vì thế mà sát khí trong mắt Hạ Nhất Minh càng thêm nồng đậm.
Những người này ý chí kiên định, một khi có thù với ngươi, vĩnh viễn sẽ không buông tha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Cùng bọn chúng gây thù, không là ngươi tử thì là ta vong, tuyệt không đường lùi lại.
Hạ Nhất Minh trước đó xem thường bản chất của loài sói, bởi vậy mới tạo thành bi kịch khiến Thủy Huyễn Cận phải chết. Lúc này, hắn không bao giờ để bản thân mắc phải sai lầm như thế nữa.
Đại Khảm Đao trong tay đột nhiên thu lại, đoàn vân vụ trước mắt đám người nhất thời tiêu biến không chút dấu vết.
Đám Đồ đằng sứ giả mặc dù không rõ hắn định làm gì nhưng khí thế đánh tới dường như mạnh mẽ thêm ba phần.
Khi bọn họ bắt đầu liều mạng, bản tính loài sói trong cơ thể triệt để bạo phát.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười. Khi vuốt sói, loan đao cùng trường tiên sắp chạm vào, thân thể hắn dường như biến mất.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh đã ở một nơi khác. Mà lúc này đám binh khí kia cũng chỉ có thể đánh vào tàn ảnh.
Đám người Cáp Lâm sắc mặt nhất thời trở lên khó coi. Tâm trạng bọn họ không khỏi chùng xuống.
Loại thần kỹ này bọn họ đã từng chứng kiến trên người Thủy Huyễn Cận. Trong Đồ đằng nhất tộc, chỉ có Phong hệ Thánh giả mới có thể thi triển được tuyệt kỹ này. Hoặc là một đầu Phong hệ ngàn năm biến dị linh thú cũng có thể thi triển nhưng tuyệt đối không phải cấp bậc Đồ đằng đại sứ giả có thể nắm giữ.
Nhưng bên ngoài núi, đã có hai người có thể thi triển.
Trong đầu bọn họ chợt xuất hiện ý nghĩ, chẳng lẽ ngoại nhân thiên phú còn vượt xa bọn họ?
Một âm thanh thê lương thảm thiết xé tan bầu không khí tĩnh mịch. Khi tất cả đám Đồ đằng sứ giả kịp phản ứng lại, trước mắt bọn họ là một cảnh tượng vĩnh viễn không thể nào quên.
Thân ảnh Hạ Nhất Minh xuất hiện biến hóa thần kỳ, Phong hệ lực lượng cũng nhất thời biến đổi, không gian trước mắt hắn trở lên vô cùng quỷ dị.
Từng bước bước ra, Hạ Nhất Minh phảng phất như biến thành cơn gió có mặt khắp nơi.
Chỉ trong nháy mắt, từ nơi này biến mất hắn đã xuất hiện ở nơi khác.
Khi bước chân ngừng lại, phía trước đã thấy một bóng lưng.
Đây là một đại hán thân hình cao lớn, ngay cả trong Lang tộc người có vóc dáng như vậy cũng vô cùng ít thấy.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt, Hạ Nhất Minh khi chưa tấn giai Nhất đường thiên đã có thể đồng thời khiêu chiến bảy vị tiên thiên cường giả. Lúc này, hắn tấn giai Nhất đường thiên, trong tay cầm Đại Khảm Đao, lẽ nào còn đặt đám Đồ đằng sứ giả này trong mắt.
Cổ tay run lên, Đại Khảm Đao nặng ba trăm sau mươi cân trên tay hắn lúc này nhẹ nhàng huy vũ.
Trên không trung một đoàn vân vụ êm ái giống như dải băng bay phấp phới, cuối cùng chạm vào thân thể vị Đồ đằng sứ giả.
Lúc này, vị Đồ đằng sứ giả kia mắt đang nhìn phía trước, lợi nhận trong tay lóe sáng, thân thể hơi cúi thấp chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Hạ Nhất Minh bằng thân pháp quỷ dị lúc này đã xuất hiện sau lưng hắn.
Hắn dù sao cùng là một tiên thiên cao thủ, khi Đại Khảm Đao chém tới, hắn lập tức có phản ứng.
Trải qua nhiều kinh nghiệm sinh tử, thân thể hắn tự động có phản ứng, lợi nhận trong tay hung hăng bổ về sau, đồng thời thân uốn lượn xoay nửa vòng.
Cho tới khi hoàn thành một loạt động tác này, trong đầu hắn chợt xuất hiện ý nghĩ, rốt cuộc là ai đánh lén.
Hai tròng mắt hắn đột nhiên trợn tròn, lập tức nghĩ tới tàn ảnh Hạ Nhất Minh để lại lúc trước.
Vừa nghĩ tới hình ảnh ma quỷ đó, hắn đột nhiên cảm thấy ngón tay đau nhức, bên hông mát lạnh, một cảm giác thống khổ nháy mắt tràn ngập toàn thân, khiến hắn không thể kiềm chế rú lên dữ dội.
Hạ Nhất Minh chém ra một đao nhìn qua có vẻ yếu ớt nhưng khi lợi nhận của đối phương vừa chạm phải, tia sáng tung tóe khắp nơi. Bảo khí chuyên dụng của Đồ đằng Lang tộc không ngờ bị chẻ làm hai. Không chỉ có vậy, đao khí cường đại khi người này chưa kịp lùi về còn hớt đi vài ngón tay.
Đao thế chưa hết, tiếp tục lướt qua. Mặc dù vị Đồ đằng sứ giả kia đã chuyển thân né tránh, nhưng cũng không thể nào tránh thoát một đao này.
Ánh đao như tuyết, đao tới máu văng.
Thắt lưng người kia lúc đó đã bị Đại Khảm Đao nhẹ nhàng lướt qua, thân thể lập tức bị đoạn thành hai.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, vô số cơ quan nội tạng từ nửa thân trên văng ra, âm thanh gã sứ giả phát ra khiến kẻ khác không khỏi hồn siêu phách lạc, không thể bình tâm.
Bảy vị Đồ đằng sứ giả còn lại trong mắt đều tràn ngập hoảng sợ. Bọn họ chưa động tới một cọng tóc của đối phương mà nháy mắt đã mất đi một người, chuyện này thật sự là đả kích lớn đối với bọn họ.
Không hẹn từ miệng bảy người này đồng thời hét vang một tiếng, bất quá so với đạo âm thanh khi nãy thì khí thế lúc này đã kém hơn rất nhiều, cũng không còn dũng khí liều mạng nữa.
Lập tức sau đó bảy người bọn họ cuộn mình thành một vòng tròn, dường như muốn mượn Lang trận kỳ dị để ngăn cản địch nhân.
Đại Khảm Đao trên tay Hạ Nhất Minh nhất thời run lên, thân thể lập tức hóa thành một đoàn vân vụ tản mác ra xung quanh. Đồng thời hàn ý mãnh liệt thẩm thấu vào mỗi vị Đồ đằng sứ giả, trực tiếp tiến nhập nội tâm bọn họ, triệt để áp chế cả lòng phản kháng trong đó.
Băng khí cường đại như sóng cuộn đánh tới, thân thể bị hàn khí xâm nhập khiến đám người cử động càng khó khăn hơn.
Đám người Cáp Lâm trên miệng mơ hồ xuất hiện một vệt máu, bọn họ vừa đau khổ chống trọi băng khí, vừa cắn lưỡi để máu tươi chảy vào bụng, tận dụng nhiệt huyết giúp thân thế dễ dàng cử động.
Sở dĩ đám Đồ đằng sứ giả cùng chọn lựa phương pháp này bởi vì lang tính trong cơ thể đã toàn bộ được kích phát. Bất quá từ đầu tới cuối cũng không có người nào ngu ngốc cùng Đại Khảm Đao trên tay Hạ Nhất Minh ngạnh kháng. Mỗi một người trong vòng tron đều tận lực chạy nhảy phối hợp cùng nhau.
Cũng giống như bẩy đầu ác lang lâm vài tuyệt vọng, tận dụng mọi khả năng để duy trì mạng sống.
Xa xa một cỗ khí tức cường đại nhanh chóng bay tới nơi này. Hạ Nhất Minh rốt cục thở ra một hơi dài, Đại Khảm Đao trên không trung vẽ ra một vòng tròn, rồi đột nhiên như sét đánh mạnh mẽ chém tới một đao.
Một đao này ngưng tụ Kim hệ lực lượng cường đại, chính là Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, thức thứ mười chín. Mặc dù nó không có năng lực cấm chế không gian, nhưng đối phó với đám Đồ đằng sứ giả này thì dư lực.
Đám người Cáp Lâm ánh mắt ngưng lại, bọn họ không hen mà cùng lui về phía sau hai bước. Lang trận kỳ bí khó lường chỉ đơn giản một đao đã hoàn toàn phá vỡ.
Lấy lực phá xảo, đây là uy lực lớn nhất của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.
Bảy người vừa mới bay ngược ra sau, Hạ Nhất Minh đã như hình với bóng lập tức theo sát. Hắn hơi khum bàn tay trái, một đạo chân khí hình châm từ lòng bàn tay như chớp bắn thẳng đến cánh tay một vị sứ giả.
Tàng Châm Ấn, công pháp được thi triển bằng hai tay đã được Hạ Nhất Minh đơn giản hóa thi triển bằng một tay.
Mặc dù uy lực đã giảm đi rất nhiều nhưng hắn giờ phút này với thực lực Nhất đường thiên cường giả, cho dù quang minh chính đại phát ra chân khí công kích uy lực cũng không thể coi thường.
Gã Đồ đằng sứ giả kia đang ở giữa không trung, đối với châm khí bất ngờ bắn tới dĩ nhiên không thể tránh né được. Hắn tức giận hừ lên một tiếng, công lực vận lên tay trái muốn đón đỡ một chiêu này.
Nhưng khi châm khí đâm thẳng vào tay hắn, thân thể hắn nhất thời lâm vào trang thái cứng ngắc. Mặc dù chỉ bị một chút chân khí của Hạ Nhất Minh truyền vào nên cảm giác cứng ngắc này cũng chỉ trong một hô hấp mà thôi.
Nhưng trong một cái hô hấp này, chân khí trong cơ thể điên cuồng vận lên xua đuổi loại cảm giác hóa đá này. Trên cổ hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn, sau đó vĩnh viễn cũng không còn cảm giác nữa.
Đại Khảm Đao trên tay Hạ Nhất Minh xẹt qua, nháy mắt đã lại lấy đi tính mạng một người. Sau đó đôi mắt mở lớn, như một tia sét giữa trời không đánh mạnh vào hai người ở giữa.
Hai người kia trong lòng đại loạn, đại não đã hoàn toàn choáng váng. Mặc dù âm thanh Hạ Nhất Minh phát ra không phải là Âm ba công mê hoặc lòng người như La Mễ Á khi trước, nhưng âm thanh từ đan điền Nhất đường thiên cường giả phát ra chẳng lẽ chỉ là chuyện đùa.
Hai gã sứ giả vừa mới bừng tỉnh, trước mắt đã thấy được một đoàn ánh sáng kỳ dị, thân thể bọn chúng lập tức trở lên cứng ngắc.
Hạ Nhất Minh tau trái kết ấn, tay phải cầm đao, một đao chém ra như lưu tinh cản nguyệt, trên mầy trời vẽ ra ánh sáng chói mắt.
Một ánh đao vẽ lên trước mặt hai người, máu tươi theo đó bắn ra, hai âm thanh thảm thiết vang lên từ giữa không trung rơi xuống, quằn quại trên mặt tuyết.
Hạ Nhất Minh sau khi một đao phá Lang trận, hắn không chút do dự, lấy năng lực có được từ Thạch Vương phối hợp với lực lượng Đại Khảm Đao không gì không phá, trong nháy mắt đã chém chết ba người.
Ba vị Đồ đằng sứ giả tương đương ba vị tiên thiên cường giả, không ngờ trong nháy mắt bị hắn chém chết. Điều này giống như một ngọn núi lớn đè nặng trên đầu bốn vị Đồ đằng sứ giả còn lại. Bọn họ nhất thời năng lực thừa nhận hoàn toàn bị hỏng mất rồi, cũng không còn chút nào ý nghĩ lưu lại.
Không hẹn mà cả bốn người đồng thời tru lên một tiếng, sau đó đồng loạt bỏ chạy về bốn hướng khác nhau.
Chạy về hướng Tác Qua cùng Hồng Lang Vương đang tới chỉ có duy nhất Cáp Lâm, ba người con lại dĩ nhiên là chọn hướng khác.
Nháy mắt, trên mặt đất chỉ còn lưu lại những dấu chân bọn họ để lại.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, trong tiếng cười có chút thoải mái không nói thành lời. Đó chính là cảm giác tự tay giết chết kẻ thù, cảm giác phát tiết cừu hận trong lòng nhưng trong tiếng cười đó cũng mơ hồ ẩn chứa một chút đau thương.
Ánh măt hắn dừng trên thân thể mỗi người, trong nháy mắt thân thể đã biến mất.
Người nọ đang chạy rất nhanh, đột nhiên trên đỉnh đầu rơi xuống vài bông tuyết, sắc mặt hắn đột nhiên vô cùng thảm hại, nghĩ không ra người đầu tiên Hạ Nhất Minh tìm tới chính là hắn.
Hắn xoay nửa người, khóe mắt nhìn tới đạo nhân ảnh, loan đao trong tay không chút do dự chém ra.
Nhưng một cỗ lực lượng truyền tới loan đao, hổ khẩu của hắn rách toạc, loan đao vỡ thành những mảnh nhỏ văng tứ tán. Dưới áp lực cực đại, những mảnh đao như đạn bắn xuyên thủng thân thể của hắn. Thân thể hắn lập tức thủng lỗ chỗ giống như cái rây, máu tươi tuôn ra từ đó.
Hạ Nhất Minh xoay người rời đi, ngay cả bổ xuống một đao cũng không hứng thú.
Nếu người này đã bị thương như thế còn có thể sống sót vậy Hạ Nhất Minh cũng không ngại cho hắn một con đường.
Chỉ là thương thế trầm trọng như vậy có thể không mất mạng sao? Ngay khi Hạ Nhất Minh xoay người rời đi, người kia lung lay một lúc rồi rốt cuộc cũng ngã xuống...không bao giờ đứng lên nữa.
Thân thể như chớp, Hạ Nhất Minh lập tức đã tới phía sau một vị sứ giả đang chạy trốn rất nhanh. Có lẽ người này đã nhận ra phía sau có điểm khác thường, nhưng bởi thủ đoạn giết người của Hạ Nhất Minh như giết gà nên hắn không có gan nhìn lại.
Đồ đằng Lang tộc mặc dù đã sống lâu trong thâm sơn, ý chí tộc nhân vô cùng kiên định, nhưng cho dù là chủng tộc ưu tú cỡ nào đều có người gan kẻ nhát. Người này thực lực rất cao nhưng khi đối mặt với tử vong cũng chỉ có thể biến thành kẻ chạy trốn nhu nhược.
Trước một giây khi tính mạng bị uy hiếp, tiềm lực của hắn chợt bộc phát, tốc độ so với bình thường nhanh hơn ba phần.
Chỉ là tốc độ này trong mắt Hạ Nhất Minh cũng không đáng kể gì.
Hai tay Hạ Nhất Minh vung lên, Đại Khảm Đao dài bốn thước như tia chớp trên trời giáng xuống, tìm thẳng tới sống lưng người nọ.
Khi người này đau đớn kịch liệt mà điên cuồng gào thét, Hạ Nhất Minh đã rời khỏi nơi này truy đuổi người thứ ba.
Người này là trong mười vị Lang Đồ đằng sứ giả đứng hàng thứ ba, chỉ sau Y Thủy Bào cùng Cáp Lâm.
Giờ phút này hắn bên tai nghe được hai âm thanh thảm thiết từ phía sau truyền tới, da đầu hắn đã như tê dại vì sợ hãi.
Tren mặt hắn cũng lộ ra vẻ gượng cười.
Biết rõ người kia nắm giữ kỹ năng siêu cường mà chỉ có Phong hệ Thánh giả mới có, trong nháy mắt có thể đuổi kịp bọn họ.
Nhưng bọn họ dưới áp lực kinh khủng kia chỉ còn cách lựa chọn phân tán mà chạy.
Bất quá, trước mắt người này, bọn họ làm sao có thể thoát đây?
Bước chân ngừng lại, lợi nhận trên tay tản ra hàn khí mãnh liệt, mười vị sứ giả tới đây đã chết mất tám vị, bất luận thế nào Cáp Lâm cũng không thể chết được.
Xoay nửa người, trong mắt hắn có vẻ kiên định bất biến. Đây là khi một người biết rõ mình phải chết, không để ý tới tất cả, lựa chọn liều mạng.
Nếu đã không thể sống, chi bằng kéo đối phương đi cùng.
Nhưng khi hắn vừa mới huy vũ lợi nhân, đã thấy trước mặt một mảng đao quang.
Đại Khảm Đao trong tay Hạ Nhất Minh cứ như vậy không chút để ý chém tới. Không chỉ chém đứt lợi nhận mà thân thể của gã cũng bị một đao đoạn hai, để lại trên không trung một mảng mưa máu.
Hạ Nhất Minh ánh mắt không dừng lại trên thân thể người này một giây, lập tức đã nhìn về phía xa.
Ở nơi đó có một người một lang dán chặt trên mặt tuyết, tốc độ nhanh như chớp chạy tới. Trước mặt bọn họ là Đồ đằng sứ giả Cáp Lâm đang toàn lực chạy trốn. Trong mắt của nàng lúc này, Tác Qua chính là vị cứu tinh duy nhất.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-274/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận