Về tới chính sảnh cũng không có ai cảm thấy hứng thú với sự vắng mặt của Hạ Nhất Minh, nên không có người nào hỏi đến.
Hạ Nhất Minh đảo ánh mắt nhìn qua một lượt, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, mấy huynh đệ cùng bàn tiệc với hắn bây giờ lại chỉ có Nhị ca Nhất Hải, còn Đại ca và Tam ca không biết đã chạy đến nơi nào rồi.
Hạ Nhất Hải thấy Hạ Nhất Minh không khỏi cười mắng:
- Lão Lục, đệ đi ra ngoài làm gì mà lâu như vậy? Nhanh lại đây nào.
Hạ Nhất Minh nhanh chóng ứng tiếng, ngồi xuống chỗ của mình, hỏi:
- Nhị ca, Đại ca và Tam ca đâu rồi?
- Cũng giống như đệ.
Hạ Nhất Hải tức giận nói:
- Trình phủ chuẩn bị các hoạt động vui chơi có tốt không?
Hạ Nhất Minh sững sờ, lúc hắn đi ra ngoài cũng nhìn thấy ở bên sườn thính của Trình phủ đều thắp đèn dầu sáng rực rỡ, bên trong vang ra tiếng ồn ào. Bất quá, thần xui quỷ khiến thế nào Hạ Nhất Minh lại không đi vào, mà trong lúc vô tình đã đi theo con đường nhỏ hơn nữa còn phát hiện gian tế của Từ gia.
Giờ phút này, nghe Nhị ca hỏi như thế, Hạ Nhất Minh mới biết được, nguyên lai Trình gia đã chuẩn bị các hoạt động vui chơi ở đấy.
Khẽ cười, Hạ Nhất Minh cũng không nói, chỉ gật đầu một cái. Hắn cũng không đi qua nơi đó, có trời mới biết ở đấy thế nào, nói nhiều sai nhiều, như vậy không bằng im lặng.
Hạ Nhất Hải đứng lên, nói:
- Lão Lục, đệ đã trở lại như vậy ở yên đây đi, huynh qua bên đó chơi một chút.
Nhìn Nhị ca vui vẻ rời đi, trong lòng Hạ Nhất Minh cười khổ không thôi. Bất quá, giờ phút này Hạ Nhất Minh cũng không có tâm chí nào để chơi đùa, mà chỉ muốn yên lặng ngồi một chỗ, nhìn các gánh hát biểu diễn trong chính sảnh.
Mặc dù hồn của Hạ Nhất Minh đã không ở chỗ này, hơn nữa còn hy vọng bữa tiệc này mau chóng kết thúc, nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng. Trên khuôn mặt Hạ Nhất Minh mang một nụ cười cứng nhắc, giống như Nê Bồ Tát ngồi chờ đợi ở nơi này.
Bỗng nhiên, hạ nhân Trình phủ từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt người này kinh hỷ đi tới ghế chủ tọa nhẹ giọng nói vài câu.
Ngồi trên ghế chủ tọa chính là lão trang chủ Trình Trữ Sinh, sau khi nghe được bẩm báo của hạ nhân liền đứng lên, hướng tới xung quanh nói một câu, nghe được lời Trình lão gia tử nói tất cả mọi người đều đứng dậy, đi theo Trình Trữ Sinh ra ngoài.
Bọn họ là tiêu điểm của cả bữa tiệc hôm nay, một khi đứng lên là lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, biểu diễn ở trên sân khấu dựng lên ở chính sảnh đã được hạ nhân trong Trình phủ bảo tàm dừng.
Ánh mắt kinh ngạc của Hạ Nhất Minh nhìn về phía Đại bá và phụ thân đang đi ra, hắn liền bắt gặp ánh mắt kinh nghi của bọn họ.
Một lát sau, ba người Hạ Nhất Thiên lần lượt quay trở về, trên mặt của bọn họ cũng mang theo vẻ ngưng trọng.
Hạ Nhất Minh thấp giọng nói:
- Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhớ tới hắc y nhân kia, có phải thi thể của hắn đã được tìm thấy không? Bất quá sau khi nghĩ lại liền cảm thấy thư thái, hắn giấu thi thể hắc y nhân kia ở trong căn phòng cách Trình phủ vài trăm thước, mà hôm nay là ngày vui của Trình gia, nên cho dù có phát hiện được cũng không có khả năng kinh động tới lão gia tử Trình gia trong lúc này.
Hạ Nhất Thiên nghiêng đầu qua, nói:
- Nhất Minh, Lâm gia trong Lâm Lang quận phái người tới đây chúc thọ.
- Lâm gia?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đổi, mặc dù hắn từ nhỏ vẫn ở trong huyện chưa bao giờ đi đến Lâm Lang quận, nhưng đại danh của Lâm gia đã như sấm ở bên tai.
Lâm gia là siêu cấp thế gia đã có truyền thừa cả ngàn năm, lịch sử lâu đời, căn cơ thâm hậu, toàn bộ tam đại thế gia ở Huyền thành cũng không ai có thể so sánh với Lâm gia.
Ba nhà Hạ, Từ, Trình trong cả Huyền thành có thể gọi là thổ hoàng đế, nhưng nếu đem so sánh với các thế gia ở Lâm Lang quận thì như tiểu nhân so với đại nhân. Căn bản không cùng cấp bậc, không có tư cách so sánh.
- Bọn họ phái người đến Trình gia chúc thọ? Không phải có gì nhầm lẫn chứ.
Hạ Nhất Minh theo bản năng hỏi.
Lấy thân phận của Lâm gia, theo lý mà nói không thể cùng với bất cứ gia tộc nào trong Huyền thành có quan hệ mới đúng.
Hạ Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trình Gia Huy có hai nữ nhi, trưởng nữ năm ngoái được gả vào Lâm gia ở Lâm Lang quận, nghe nói được một chút sủng ái.
- Lâm gia lại có thể kết hôn được với Trình gia?
Khuôn mặt Hạ Nhất Minh tràn ngập thần sắc khó tin hỏi.
Hạ Nhất Thiên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không phải là chính thế, mà là làm thiếp.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu ra, nếu không phải như thế, chỉ sợ lấy thân phận của Lâm gia thì nữ nhi của Trình gia chỉ sợ không vào được tới cửa.
Thế nhưng, Lâm gia từ Lâm Lang quận xa xôi cho người tới đây chúc thọ, điều ấy cho thấy nữ nhi của Trình gia rất được sủng ái. Hơn nữa ở trong Lâm gia có địa vị tương đối cao, nếu không thì việc hôm nay không có khả năng xảy ra.
Không lâu sau đó, đoàn người từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa cười nói.
Lúc này đây, đi ở giữa mọi người đã không phải là Trình lão gia tử Trình Trữ Sinh, mà là một hán tử nhìn qua hơn ba mươi tuổi.
Người này một thân mặc cẩm bảo, tựa hồ như cũng không có gì xa hoa, nhưng mặc trên người hắn lại có thể sinh ra một cũ khí thế cao quý. Trong lúc hán tử đó tiến vào, càng nhìn càng thấy sinh ra một chút quang huy, trong lòng hắn luôn luôn có cảm giác tự tin.
Đi theo sau hắn trừ những người vừa nãy đi ra đón còn có bốn gã hộ vệ.
Có thể tại địa phương như thế này mang theo hộ vệ tiến vào, cũng đã cho thấy thân phận của hắn không thể so sánh được với những người khác. Ngẫm lại, địa vị của Lâm gia so với những người ở đây chênh lệch nhau quá lớn, cho dù ở Lâm gia chỉ là một con chó thì Trình gia cũng không dám ngăn cản họ lại.
Tất nhiên, xem bước đi khí thế của người này như long hành hổ bộ, cũng không có khả năng chỉ là một con chó của Lâm gia.
Hạ Nhất Thiên nhẹ giọng, nói:
- Mấy hộ vệ này hẳn là vệ đội chính thức của Lâm gia, nghe nói muốn tiếp nhập vào trong vệ đội này tu vi ít nhất phải đạt tới thất tầng nội kình.
Mấy người Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn nhau, chỉ là hộ vệ của một gia tộc mà tu vi ít nhất đã là thất tầng nội kình, nghe qua thật rợn người. Ít nhất, trong các thế lực trong Huyền thành cũng đừng mong nghĩ tới làm được như vậy.
Tráng đinh Hạ gia trang nếu tu vi đạt tới tam tầng nội kình đã là một chuyện phi thường giỏi. Hộ vệ có tu vi thất tầng nội kình, đối với Hạ gia mà nói là một chuyện khó có thể đạt được như thế.
Rất nhanh sau đó, Trình lão gia tử dẫn người này vào vị trí thủ tịch, cơm canh nguội lạnh trên bàn đã sớm được thay đi.
Lúc này trong chính sảnh, ngoại trừ bàn thủ tịch là có người đàm luận, còn lại tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang yên lặng nhìn. Lâm gia của Lâm Lang quận danh tiếng quá lớn, đủ để làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Để cho hán tử này an tọa xong, Trình lão gia tử vẻ mặt tươi cười, cất cao giọng nói:
- Các vị, vị khách nhân này đến từ Lâm gia của Lâm Lang quận tên là Lâm Hạo Nhật công tử, Lâm công tử hôm nay nghe nói lão hủ tổ chức mừng thọ, nên cố ý đến đây chúc mừng, điều này khiến cho lão hủ không khỏi có chút sợ hãi.
Tất cả mọi người trong đại sảnh không khỏi thầm than thở một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lâm công tử tràn ngập sự hâm mộ.
Đối với đại đa số người ở đây mà nói, có thể đủ tư cách tham gia bữa tiệc cùng người của Lâm gia cũng là chuyện cực kỳ vinh dự rồi.
Nhưng đó cũng không phải là ý nghĩ của tất cả mọi người, vô luận là tiểu bối của Hạ gia, hay đám tiểu bối của Từ gia ở cách xa bọn họ trong ánh mắt đều lấp lánh ánh sáng, ở trong mắt bọn họ đều có những cái nhìn bất thường. Chỉ là ở nơi này, không có một ai trong bọn họ dám nhảy ra gây chuyện mà thôi.
Vẻ mặt Lâm Hạo Nhật bình tĩnh đứng lên, ánh mắt hắn như điện đảo qua tất cả mọi người trong chính sảnh, sau đó hướng về phía Trình Trữ Sinh ôm quyền nói:
- Lão gia tử, vãn bối phục mệnh đến đây chúc thọ ngài, chúc ngài hồng phúc tề thiên….
Nguồn truyện: TruyệnYY.comLâm Hạo Nhật còn chưa nói xong đã bị vô số âm thanh vỗ tay cắt đứt câu nói.
Đây là đặc điểm phong tục nơi này, càng có nhiều người ủng hộ, người nói càng được coi trọng, nhưng hiển nhiên Lâm Hạo Thiên không có thói quen này. Sau khi hắn có chút kinh ngạc, liền mất đi hứng thú nói tiếp.
Đám người Trình lão gia tử cũng phát hiện có điều không đúng, cũng chỉ đành âm thầm cười khổ không thôi,chứ không thể đứng ra trách cứ đám khách nhân bên dưới.
Lâm Hạo Nhật vung tay lên, một tên hộ vệ cung kính dâng lên một chiếc hộp gỗ màu đỏ thẫm.
- Lão gia tử, đây là vật gia chủ sai vãn bối mang đến chúc thọ, xin người nhận cho.
Lâm Hạo Nhật cười ngạo nghễ nói.
Lấy thân phận của hắn mà nói thì đủ tư cách làm ra những loại hành động như vậy, mà Trình lão gia tử ở bên cũng không cho như vậy là bất kính, ngược lại còn vui vẻ tiếp nhận. Vẻ mặt Trình Trữ Sinh tươi cười đưa tay tiếp nhận lấp hộp màu đỏ, nói:
- Đa tạ gia chủ đại nhân, lão hủ thật hổ thẹn mà không dám nhận.
Vừa nói, ánh mắt của Trình lão gia tử còn hướng về phía chính sảnh nhìn một vòng, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia đắc ý.
Kể từ hôm nay, Trình gia đã có cây đại thụ Lâm gia đứng ra che chở, thanh thế cường thịnh hơn trước, tự nhiên tâm tình Trình lão gia tử tốt lên rất nhiều, sau này sẽ không phải lo lắng chuyện thua kém gì so với hai nhà Từ gia và Hạ gia nữa.
Được Lâm Hạo Nhật đồng ý, Trình lão gia tử đem chiếc hộp đặt lên bàn, chậm rãi mở ra.
Bên trong chiếc hộp dài, đặt một củ nhân sâm hình người dài hơn mười phân, hỡn nữa làm cho người khác kinh hãi là củ nhân sâm này hoàn toàn màu đỏ. Nhìn qua củ nhân sâm vừa giống như một đứa trẻ, đồng thời râu tóc đầy đủ lại giống như một lão đầu trên mặt đầy nếp nhăn.
Mọi người tại vị trí thủ tịch đồng thời biến sắc, một người cả kinh, hô lên:
- Thiên Niên Huyết Sâm?
Ánh mắt Lâm Hạo Nhật mang theo một tia cao ngạo, hắn lạnh nhạt, nói:
- Không sai. Đây chính là Thiên Niên Huyết Sâm.
Ánh mắt Trình lão gia tử nửa mừng nửa lo, hắn lập tức đóng chiếc hộp lại rồi giao cho Trình Gia Huy. Trưởng tử của Trình gia lập tức hiểu ý, mang theo chiếc hộp đi xuống.
Mặc dù bọn họ làm vậy không hợp với quy củ, nhưng giờ phút này không một ai ở đây trách cứ bọn họ, cơ hồ tất cả mọi người đều có tâm tư giống nhau. Nếu là bọn họ chỉ sợ cũng phải giấu đi thật nhanh.
Thậm chí trong lòng Trình lão gia tử bây giờ còn cảm thấy hối hận vạn phần, nếu sớm biết bảo bối như vậy thì đã không mở ra ở trước mặt mọi người.
Còn Lâm Hạo Nhật lại không hiểu được ý tứ của Trình lão gia tử, hắn đối với cách làm của Trình lão gia tử không cho là đúng. Nhưng thân là khách nhân, hắn cũng không thể nói gì, trong lòng chỉ thầm than, địa phương nhỏ chính là địa phương nhỏ, mới chỉ một cây Thiên Niên Huyết Sâm đã làm cho bọn họ không biết làm như thế nào.
Ở trong lòng hắn đối với mọi người ở trong Huyền thành lại càng xem thấp hơn một bậc.