Vũ Thần Chương 952: Đi tới Bắc Cương

Giải đất vùng phía bắc vô cùng rông lớn và khô cằn giống như một cái kho chứa đựng băng tuyết. Trải qua vô số những mùa đông giá lạnh đã tích tụ thành những tảng băng cứng rắn, cao vút lên tận trời.
Đây chính là cảnh tượng của các quốc gia vùng phía bắc, so với trong tưởng tượng thì còn hoang vu hơn rất nhiều.
Cưỡi trên lưng Bạch Mã, ôm Bảo Trư trong lòng, Hạ Nhất Minh chậm rãi đi theo phía sau hai vị Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả.
Phía sau hắn còn có hai vị cường giả mà hắn không biết tên sử dụng thần binh ánh sáng chậm rãi theo sau.
Đối với bọn họ mà nói vùng Bắc Cương rét lạnh này không hề gây ra bất cứ sự ảnh hưởng nào tới thân thể.
Sau khi rời khỏi Thiên Trì chủ phong, đám người Hạ Nhất Minh ngay lập tức lên đường tới Bắc Cương, đoạn đường tới phía Bắc càng lúc càng trở nên hoang vu.

Có thể nói trong vòng ngàn dặm xung quanh không có một ngọn khói của bếp lò nào bay lên để hình dung vùng Bắc Cương này là thích hợp nhất.
Trừ những nơi có người ở cố định ra, bọn họ không hề nhìn thấy một bóng người nào khác.
Tại nơi giao giới giữa Đại Thân quốc cùng với Tây Bắc có rất nhiều dải đất không có người quản, nhưng dù là nơi nào thì cũng có cường đạo hoặc thương đội lui tới. Hơn nữa dù cách xa cả trăm dặm cũng có thể chứng kiến những thôn xóm của loài người.
Vậy mà ở vùng Bắc Cương này thì không giống thế, những nơi loài người cư trú quy mỗ cũng không phải là nhỏ, nhưng ngoại trừ những nơi đó ra thì không có những nơi cư trú phạm vi nhỏ nào.
Dưới hoàn cảnh cực đoan của đất trời, loài người chỉ có thể tụ tập thành những khu vực đông dân cứ mới có thể yên ổn sinh sống. Đương nhiên, đối với các cao thủ tiên thiên cảnh giới mà nói, bọn họ sẽ không hề e ngại khí trời. Mà đám người Hạ Nhất Minh lại càng không có khả năng bị chúng ảnh hưởng tới.
Khi vừa vảo khu vực tràn ngập băng tuyết, Hạ Nhất Minh vẫn luôn có lòng hiếu kỳ với nơi này.
Nhưng chỉ sau mấy ngày di chuyển, Hạ Nhất Minh đã không tránh khỏi có chút cảm thấy nhàm chán.
Lần hành trình tới Bắc Cương này ngoài hắn ra cũng chỉ có hai người Đế Thích Thiên và Cát Ma Phàm Thù làm đồng hành, ba người bọn họ kể cả Bạch Mã Lôi Điện là thánh thú đỉnh phong, theo sau đó là đám người Bách Linh Bát và thần đạo Ngưng Huyết Nhân.
Dựa theo suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, bọn họ chỉ mất một thời gian ngắn là có thể tới Bắc Cương băng Cung, nhưng Đế Thích Thiên và Cát Ma Phàm Thù tựa hồ như có suy nghĩ khác, bọn họ dường như muốn trì hoãn thời gian nên tốc độ vô cùng chậm.
Đế Thích Thiên đi tới trước thì dừng lại, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay lấy một ít đất bên dưới rồi nhẹ nhàng vân vê.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi kinh ngạc, hắn đối với tốc độ của đám người này phi thường bất mãn, vậy mà lúc này không biết vì sao động tác của Đế Thích Thiên còn muốn trì hoãn thời gian hơn.
Quả nhiên, sau khi đứng lên gương mặt Đế Thích Thiên hiện lên vẻ ngưng trọng, nói:
- Linh thú của Bắc Cương đã đi qua nơi này, tốc độ của chúng quả thật rất nhanh.
Cát Ma Phàm Thù yên lặng cười nói:
- Tốc độ của chúng nó càng nhanh thì càng chứng minh rằng Băng Đảo đã sắp xuất hiện, hắc hắc.... Thật sự là làm cho người ta phải mong chờ a.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn trầm giọng nói:
- Đế huynh, ngươi phát hiện tung tích của Linh thú Bắc Cương sao?
Đế Thích Thiên hơi gật đầu nói:
- Số lượng linh thú Bắc Cương vô cùng đông đảo, hơn nữa tốc độ của chúng so với ta còn nhanh hơn rất nhiều, có lẽ Thiên Niên Băng Đảo sẽ xuất hiện sớm.
Hạ Nhất Minh xoay chuyển tròng mắt, nói:
- Đám quái thú có thể biết trước được thời gian xuất hiện của Băng Đảo sao?
Đế Thích Thiên vỗ tay xuổi đất đi, cười nói:
- Ngay cả thiên hạ đệ nhất Thần Toán Tử trưởng lão còn không thể tính toán được chính xác, thì bọn chúng làm sao có thể biết được? Bất quá, quái thú dựa theo bản năng của mình, khi thời gian Băng Đảo xuất hiện càng gần, tâm tình của chúng càng dễ xúc động, hơn nữa tỷ lệ dẫn tới bạo loạn cũng lớn hơn.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Cát Ma huynh, ngươi đối với linh thú hiểu biết nhiều hơn, xin mời huynh giải thích một chút.
Gương mặt Cát Ma Phàm Thù không hề thay đổi, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không thì vẫn từ tử mở miệng nói:
- Băng Cương có lãnh thổ rộng lớn, càng đi về phía Nam Cương thì quái thú càng không hề kém ngoại hải quái thú.
Hơn nữa hoàn cảnh nơi này không hề thích hợp cho loài người cư trú, ngược lại còn là địa điểm để những quái thú hàn hệ sinh sống.
Cho nên Bắc Cương là nơi duy nhất loài người không thể chiến thắng được linh thú.
Hạ Nhất Minh hít một hơi khí lạnh, hắn đối với Bắc Cương Băng Cung mặc dù không hiểu biết nhiều lắm nhưng lại biết nó có thể cùng với phương Đông Linh Tiêu Bảo Điện, Động Thiên Phúc Địa, Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch và phía Nam Lưu Ly đảo duy trì đến ngày nay thì tuyệt đối là siêu cấp đại môn phái. Nhưng mà, tại nơi môn phái cư trú, nhân loại lại không thể áp chế được linh thú thì đây là chuyện khó có thể tin nổi.
Tựa hồ đoán ra được suy nghĩ của Hạ Nhất Minh Cát Ma Phàm Thù lạnh lùng cười nói:
- Hạ huynh, lão phu nghe nói ngươi tại Nam Cương từng gặp ngoại hải thánh thú vương?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn gặp ngoại hải thánh thú vương kỳ thật cũng chỉ không phải là một đầu, mà có tới hai con. Bất quá, dưới một kích của thần đạo Ngưng Huyết Nhân đã lập tức có một đầu phải bỏ mạng, còn một con khác thì ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa nó còn nói ra tin tức thần chi đảo ở ngoại hải cho hắn biết, cho nên Hạ Nhất Minh mới rời đi.
Cát Ma Phàm Thù vừa chỉ tay lên cao vừa nói:
- Ngày xưa khi lão phu vừa tiến nhập vào cảnh giới Cửu Cửu Trọng Thiên từng trong lúc cao hứng nhất thời một mình đi ra ngoài ngoại hải muốn nhìn một chút xem ngoại hải trong truyền thuyết có bộ dáng như thế nào?
Hạ Nhất Minh hơi cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt không khỏi hiện một tia bội phục.
Hắn cũng từng tiến ra ngoại hải, hơn nữa cùng giao thủ với hai đầu thánh thú vương cho nên hiểu được độ nguy hiểm ngoài đó hơn xa nội hải.
Trong niên đại thần đạo từng có một câu nói, người có thể tung hoành bên ngoài ngoại hải thì chỉ có cường giả trong thần đạo. Đó là vì thần thú của thế giới này thì đến tám chín phần là đều ở trong ngoại hải, cho nên khi chưa có tu vi thần đạo mà tiến vào ngoại hải thì chỉ có đường chết.
Bây giờ mặc dù không còn thần đạo, nhưng ngoại hải lại có không ít thánh thú vương.
Ngoại hải thánh thú vương với thực lực cường đại hơn xa so với thánh thú vương của nội hải hay đất liền.
Có lẽ cũng chỉ có thánh thú đỉnh phong có huyết thống của thần thú mới có thể chống lại với chúng nó.
Ngay cả là cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong khi đi ra ngoại hải cũng không nhất định có thể đánh bại đượng ngoại hải thánh thú vương.
Vậy mà Cát Ma Phàm Thù ngay khi vừa tiến vào cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong đã tiến vào ngoại hải, nếu nói về lòng gan dạ thì ngay cả trong đám Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả cũng là đứng số một số hai.
- Ngoại hải vô cùng rộng lớn, loài người chúng ta khó có thể tưởng tượng nổi. - Thanh âm của Cát Ma Phàm Thù có vài phần than thở, tựa hồ nhớ tới cảm xúc ngày trước khi tiến vào ngoại hải:
- Bất quá cũng bởi vì phạm vi của nó rộng lớn cho nên mới xuất hiện nhiều thánh thú vương như vậy. Nơi thánh thú vương sinh tồn ở ngoại hải đều có áp lực vô cùng lớn, vượt xa so với nội hải cùng đại lục.
Mỗi một đầu ngoại hải thánh thú vương đều thống trị một vùng hải vực rộng lớn, chúng nó có thực lực rất cường đại, lão phu từng nhiều lần giao thủ với những ngoại hải thánh thú vương khác nhau nhưng cũng không thể giết được một con nào.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày, nói:
- Hoàng Tuyền lão tổ, trong ngoại hải đến tột cùng là có bao nhiêu thánh thú vương?
- Không biết. - Cát Ma Phàm Thù cười khổ nói:
- Ngoại hải rộng lớn không ai có thể biết được nơi đó có bao nhiêu đầu thánh thú vương, mặc dù mỗi đầu thánh thú vương thống lĩnh một vùng hải vực rộng lớn khác nhau nhưng thực lực của chúng lại sàn sàn như nhau.
Do dự một chút, hắn lại nói tiếp:
- Kỳ thật các đầu thánh thú vương này vô cùng thông minh, diện tích thống trị lớn hay nhỏ là liên quan tới tốc độ của mỗi con. Nếu như một đầu thánh thú vương có tốc độ chậm chạp, như vậy diện tích thống trị của nó khẳng định sẽ nhỏ hơn so với những hàng xóm xung quanh dù là thực lực của bọn chúng không hề kém nhau.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, hắn đã mơ hồ hiểu được phương thức sinh tồn của ngoại hải thánh thú.
Diện tích thống trị không hề liên quan tới thực lực, mà là do tốc độ quyết định, loại chuyện này quả thật là trước nay không ai nghĩ tới.
Ngữ khí của Cát Ma Phàm Thù hơi thay đổi nói:
- Ngoại hải có diện tích hơn cả đại lục, nếu tất cả ngoại hải thánh thú cùng quái thú có thể sống ở trên bờ, như vậy chủ nhân của đại lục sẽ không tới phiên nhân loại chúng ta đâu.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi đổi, lo lắng chốc lát cuối cùng thở dài một tiếng.
Các sinh vật ở trong biển tuyệt đối nhiều hơn trên đất liền rất nhiều, đây không chỉ là do liên quan tới diện tích của hai nơi khác nhau, mà chủ yếu là ở trên đại lúc ngoài trừ chim chóc có thể sống ở trên trời thì mặt đất chỉ có một lớp để cho người ta sinh sống. Mà trong biển thì lại không giống như vậy, cùng một chỗ chúng có thể dung nhập vô số các loại cá.
Đây chính là đặc tính của biển, cùng một khu vực diện tích như vậy nhưng biển cả có thể chứa đựng số lượng sinh vật vượt xa so với đại lục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đế Thích Thiên lắc đầu nói:
- Cát Ma huynh, hay là ngươi nói về linh thú phương bắc đi, về phần ngoại hải thánh thú vương thì để cho Lưu Ly lão đầu kia đi.
Cát Ma Phàm Thù mỉm cười nói:
- Cũng được. Kỳ thật Bắc Cương chính là thế giới của băng tuyết, nhân loại chúng ta chỉ có thể sinh sống ở vùng ven nơi đây. Càng vào sâu bên trong thì càng là thiên hạ của quái thú và linh thú Bắc Cương, số lượng của chúng cũng rất lớn, bất quá những linh thú này có trí tuệ cực cao, bọn nó biết loài người cũng đáng sợ cho nên dưới tình hình bình thường sẽ không chủ động công kích nơi ở của nhân loại.
Ánh mắt lão hơi nhìn thoáng qua mặt đất dưới chân, lãnh đạm nói:
- Bất quá do Thiên Niên Băng Đảo xuất hiện, đám linh thú này bắt đầu táo bạo hơn rất nhiều, trên người chúng tỏa ra khí tức giết chóc, chúng nó khao khát máu tươi của nhân loại cho nên giờ phút này đều hoành hành ở khắp nơi trong Băng Cương. Hơn nữa bọn chúng còn tụ tập thành bầy đàn hướng tới các cứ điểm của loài người tiến hành tấn công.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh không chút nào tốt nói:
- Đây là căn cứ vào đâu để biết?
Cát Ma Phàm Thù bình tĩnh chỉ vào dấu vết trên mặt đất nói:
- Đây là tín hiệu quái thú Bắc Cương tập kết lại một chỗ, hẳn là bọn ch muốn đối phó với một khu dân cư nào đó của nhân loại a.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi nói:
- Chúng ta đi hỗ trợ thôi.
Đế Thích Thiên cùng Cát Ma Phàm Thù hơi ngẩn người ra, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hạ Nhất Minh tương đối quái dị.
Sau một lát Đế Thích Thiên ho nhẹ một tiếng nói:
- Hạ huynh đệ, những người cư trú ở quanh đây đều là một ít người bình thường của Bắc Cương, còn những người có liên quan tới Băng Cùng thì đều tập trung sinh sống ở bốn phía Băng Cung.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi cảm thấy lạnh đi nói:
- Chẳng lẽ hai vị định khoanh tay đứng nhìn sao?
Đế Thích Thiên bất đắc dĩ nói:
- Chuyện như vậy nhiều lắm, mỗi một lần Băng Đảo xuất hiện đều là như thế, ngay cả chúng ta có ra tay cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà thôi.
Hạ Nhất Minh cười ngạo nghễ nói:
- Nếu hai vị không muốn ra tay, Hạ mỗ cũng không miễn cưỡng, phiền hai vị chờ một chút Hạ mỗ sẽ quay trở lại.
Hắn kẹp nhẹ chân vào bụng Bạch Mã, Bạch Mã Lôi Điện nhất thới hóa thành một vệt sáng trong nháy mắt đã đi theo dấu vết dưới mặt đất biến mất trong tầm mắt của hai người Đế Thích Thiên.
Ở phía sau hắn, Đế Thích Thiên cùng Cát Ma Phàm Thù đưa mắt nhìn nhau, một hồi lâu sau Cát Ma Phàm Thù mới nói:
- Tuổi trẻ.... Thật là hăng hái!
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-952/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận