Trên bầu trời đêm xuất hiện vài ngôi sao, nhưng chúng vẫn không thể được ánh sáng tới cho mặt đất.
Tiếng gió gào thét khắp nơi như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ, toàn bộ một vùng băng nguyên lúc này lại càng trở nên ồn ào.
Trong màn đêm u tối, tất cả mọi người đứng trên tường thành đã sớm chuẩn bị tốt công cụ, chỉ đợi một người nào đó ra lệnh.
Thanh âm do vô số cự hùng di chuyển vang lên, khoảng cách giữa xong phương càng lúc càng gần làm cho người ta có cảm giác lông tốc dựng ngược hết lên.
Khác với giao chiến cùng nhân loại, những sinh vật này rất cường đại, bọn chúng hơn xa nhân loại cả về thể chất lẫn lực lượng. Dù là tu luyện giả bình thường cũng không thể là đối thủ của một đầu cự hùng trưởng thành.
Mọi người chỉ có thể dựa vào tường thành cao lớn để chống cự lại bọn chúng, chỉ là ai cũng biết muốn đánh lui đàn thú này khẳng định phải đổ không ít máu.
Ánh mắt Dịch Trung Thiên lấp lánh hữu thần, hắn nhìn về phía trước, cẩn thận tính toán khoảng cách giữa hai bên.
Trong đám tiên thiên cao thủ cũng chỉ có hắn là có kinh nghiệm ứng phó tràng diện này, kinh nghiệm năm mươi năm thủ vệ cho Bằng thành cũng không phải tu vi võ đạo cao thâm có thể bù đắp được.
Đương nhiên, nếu như tồn tại nghịch thiên như thần đạo Ngưng Huyết Nhân thì hiển nhiên có thể diệt sát đàn thú này không còn một con.
Nhưng Hạ Nhất Minh cũng không muốn phá vỡ quy luật sinh tồn của người trong Bắc Cương.
- Phóng.
Thanh âm rõ ràng không chút do dự từ trong miệng Dịch Trung Thiên phát ra.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comCơ hồ ngày lúc thanh âm của hắn vang lên trong nháy mắt, vô số thanh âm đồng dạng từ trên tường thành vang lên, giống như đã trải qua trăm ngàn lần diễn luyện làm cho tinh thần người ta phấn chấn.
Sau đó, hơn mười khối hỏa cầu bay lên không trung, chúng ở giữa không trung vẽ thành một đường vòng cung thật đẹp rồi rơi xuống ngay giữa đàn cự hùng đang xông lên.
Hơn mười con cự hùng bất thình lình bị cỗ lực lượng này bất thình lình đánh trúng, lửa nhanh chóng bén vào lông rồi bùng cháy.
Những cự hùng này mặc dù rất giảo hoạt, nhưng chúng nó trời sinh sợ lửa, trong lúc nhất thời đội ngũ trở nên tán loạn, đặc biệt là những chỗ gần mười con dã thú đang bốc cháy lại càng giương nanh múa vuốt chạy loạn đi.
Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua, đã thấy chiếc máy bắn ở trên tường thành, trong lòng hắn âm thầm tán thưởng.
Thứ này đối với linh thú tuy không có tác dụng, nhưng đối với dã thú tiến công đại quy mô lại có uy hiếp rất lớn.
Hơn nữa mệnh lệnh do Dịch Trung Thiên đưa ra rất kịp thời, hắn phán đoán tầm bắn một cách chuẩn xác làm cho ngay cả một khối cũng không hề lãng phí.
Đương nhiên, uy hiếp lớn nhất đối đám dã thú này không phải là tảng đá đó, mà là dầu hỏa đi kèm theo. Chúng có lực sát thương rất lớn đối với dã thú.
Bằng thành chuẩn bị những thứ này phỏng chừng đã khiến cho không ít dã thú phải chịu đau khổ.
Bỗng nhiên, mười tiếng rống giận dữ ở trong đàn cự hùng vang lên, vài con cự hùng nhảy vọt lên phía trước, động tác của chúng cực nhanh.
Bọn chúng nhanh chóng rời xa khỏi đàn thú lao về phía những con cự hùng đang bị bốc cháy.
Một cái tát nặng như trời giáng được chúng đánh về phía những con cự hùng bị bốc cháy làm cho bọn chúng đang rên rỉ lăn qua lăn lại lập tức im lặng nằm yên không còn nhúc nhích.
Mà trong đó còn có một con cự hùng tốc độ nhanh như thiểm điện thoát ly khỏi đội ngũ chạy thẳng về phía tường thành.
Một cỗ khí thế cường đại được phóng ra, phảng phất như nó đối mặt không phải là tường thành to lớn mà chỉ là một cái lan can bằng gỗ mà thôi.
Những thủ vệ trên tường thành mặc dù còn chưa xuất hiện hỗn loạn, nhưng ánh mắt bọn họ đã hiện lên vẻ kinh hoàng thất sắc.
Dịch Trung Thiên hét to một tiếng, nói:
- Từ huynh, chúng ta cùng lên.
Từ Quân không chút do dự đáp ứng, hai vị tiên thiên cao thủ đến từ Băng Cung không hẹn mà cùng lao ra khỏi tường thành đón đầu con cự hùng lao tới.
Trên tay bọn họ đã sớm xuất hiện binh khí phòng thân của mình, tay Dịch Trung Thiên là một cây đ đao. Còn trong tay Từ Quân là đôi song kiếm cực kỳ bắt mắt, thi thoảng chúng lại lóe lên quang mang kỳ dị, giống như những tinh linh xinh đẹp đang nhảy múa trong màn đêm lao về phía cự hùng.
Sắc mặt Trương Bách Lâm dần trở nên khó coi, hắn thì thào nói:
- Không có khả năng. Tình báo không phải nói chỉ có năm con linh thú năm trăm năm sao? Tình báo của Băng cung làm ăn kiểu gì vậy?
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hắn một cái, âm thầm lắc đầu, lão nhân nà vừa rồi còn tán dương tình báo của Băng Cung, vậy mà chớp mắt cái bây giờ đã trở thành oán giận.
Bất quá điều này cũng không thể trách hắn, bởi vì số lượng linh thú nhảy ra đạt tới hơn mười con. Mặc dù đại bộ phận là linh thú bình thường, nhưng linh thú năm trăm năm lại đạt tới sáu con, càng không nói tới có cả ngàn năm linh thú.
Tu vi võ đạo của ba người Trương Bách Lâm có thể chống đỡ lại bốn con linh thú đã là cực hạn, nếu gặp phải sáu con bọn họ dù muốn bỏ chạy cũng rất khó.
Sắc mặt Trần Lâm Tây cũng hơi xấu đi, hắn trầm giọng nói:
- Trương huynh, làm sao bây giờ?
Trong ba người bọn họ, tựa hồ lão nhân Trương Bách Lâm là người cầm đầu. Dù sao lão đã sinh sống ở Bắc Cương một thời gian dài, kinh nghiệm hơn xa đôi phu phụ kia, cho nên gặp tình huống này muốn hỏi ý kiến của hắn.
Trương Bách Lâm xoay chuyển ánh mắt, đè thấp âm thanh xuống nói:
- Ba vị, lần này tình báo của Băng cung không chính xác, đây cũng không phải là chúng ta không chịu xuất lực, đợi một lát nữa khi mọi người ra tay không ngại thì cùng giữ lại chút thực lực, nếu thật sự không thể chống đỡ được thì phải nhanh chóng thoát thân.
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Dưới tình huống biết rõ không địch lại được, thì bọn họ cũng không có khả năng trách cứ chúng ta. Đây là quy củ mấy ngàn năm qua của Băng Cương.
Phu phụ Trần Lâm Tây thầm thở dài một hơi, Vu Tuyết Doan xoay chuyển ánh mắt nói:
- Hạ tiểu ca, ngươi cảm thấy như thế ào?
Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:
- Lượng sức mình là được.
Hắn đối với lựa chọn của Trương Bách Lâm không hề cảm thấy phản cảm, bởi vì nếu rơi vào hắn thì cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Những người này từ Đại Thân quốc xa xôi tiến vào Bắc Cương chỉ vì tiên thiên nội đan chứ không phải muốn đi chịu chết. Trong thành mặc dù có không ít đồng bào nhân loại, nhưng những người này không hề liên quan tới bọn họ.
Ba người Trương Bách Lâm đồng thời thở dài một hơi, không biết vì sao khi Hạ Nhất Minh đi tới trên tường thành bọn họ đều cảm thấy một cỗ áp lực không thể hiểu nổi.
Khí tức trên người Hạ Nhất Minh cũng không cường đại, chỉ như một người vừa tiến giai tiên thiên cảnh giới, nhưng bọn họ từ đầu tới giờ vẫn không dám xem thường hắn.
Không chỉ có bởi vì thái độ của Dịch Trung Thiên, còn cả vì khả năng trầm tĩnh của người này cũng không nhỏ, khi nhìn thấy linh thú cự hùng có thực lực vượt xa bọn họ vậy mà cũng không biến đổi sắc mặt.
Cho nên khi bọn họ nghe thấy Hạ Nhất Minh cũng đồng ý quan điểm này, chút lo lắng trong lòng cũng được buông xuống.
Tiếng va chạm thật lớn từ nơi hai người Dịch Trung Thiên và cự hùng vang lên, đầu cự hùng này chính là một con linh thú ngàn năm, lực lượng của nó có thể so sánh với cường giả Nhất Đường Thiên của nhân loại.
Dịch Trung Thiên sau khi cùng với con cự hùng va chạm nhất thời bay ngược về phía sau, nhưng đầu cự hùng này cũng không thể tiến lên tiếp được.
Bởi vì lúc này Từ Quân với kiếm pháp quỷ dị đã bao phủ toàn thân của cự hùng không cho nó tiến lên. Đây là chỗ cường đại của chiến kỹ nhân loại, mặc dù lực lượng không bằng đối thủ nhưng muốn ngăn cản trong chốc lát cũng không phải không thể.
Thực lực song phương chênh lệch quá lớn, Từ Quân sau khi dây dưa một lúc cũng chỉ đành thu kiếm lại cùng với Dịch Trung Thiên chạy về phía tường thành.
Đầu cự hùng hưng phấn kêu lên một tiếng, bắt đầu đuổi theo, bất quá lúc này khoảng cách giữa nó và tường thành không dài, cho nên tốc độ và khí thế của nó không thể phát huy được tình trạng như trước.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình nhưng lập tức hiểu được dụng ý của hai người Dịch Trung Thiên. Bọn họ từ đầu tới giờ căn bản không có ý định giết chết đầu ngàn năm linh thú này, mà chỉ muốn ngăn cản nó để nó không thẻ toát ra khí thế khổng lồ đánh sâu vào tường thành.
Khi nó tới gần tường thành lập tức giơ cao lên song chưởng thô to nặng nề vỗ mạnh lên bức tường.
Một trận tiếng nổ vang lên, ngay cả người trên tường thành cũng cảm thấy một trận rung chuyển, nhưng tường thành lại sừng sững không đổ.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, hắn cuối cùng đã rõ vì sao hai người Dịch Trung Thiên phải mạo hiểm lao ra ngăn cản đầu ngàn năm linh thú này.
Xem ra bức tường thành này tuyệt đối không đơn giản, có lẽ không thể thừa nhận được ngàn năm linh thú trùng kích cự ly xa, nhưng ở gần thì không có vấn đề gì.
Đầu cự hùng rống lên một tiếng phẫn nộ nhưng cũng chỉ đành vô kế khả thi, chỉ sau đó chống lát đội ngũ cự hùng cũng vọt tới.
Bọn chúng liên tục oanh kích lên mặt tường thành, mặc dù khiến cho tường thành rung chuyển liên tục, thậm chí có người ở bên trên tường thành còn đứng không vững nổi, nhưng tường thành vẫn có thể thừa nhận nổi, ngay cả một vết nứt cũng không xuất hiện.
- Dầu hỏa. Thả xuống.
Mệnh lệnh tỉnh táo vang vọng khắp tường thành do Dịch Trung Thiên phát ra.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn một cái, mới vừa rồi cùng cự hùng chiến đấu, bản thân hắn đã bị một vết thương nhẹ, nhưng do che dấu rất tốt nên vẫn chưa ai phát hiện ra.
Ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra cũng chỉ có Từ Quân ở bên cạnh hắn mới có thể đoán ra được một chút.
Các thủ vệ trên tường thành mau chóng lấy dầu hỏa đã chuẩn bị ra hất từ trên tường thành xuống, rồi chỉ lát sau một cây đuốc như lưỡi hái từ thần từ trên không rơi xuống tạo thành một bức tường lửa ngay ngoài bên ngoài tường thành.
Vô số con cự hùng ở bên dưới tường thành kêu lên những tiếng thảm thiết, tuy nhiên chỉ cần tường thành không đổ chúng còn chưa thể rút lui, dù bản thân có lực lượng cường đại cũng không có chỗ để dùng.
Đúng lúc này từ phía sau đội ngũ cự hùng vang lên một tiếng rống trầm thấp, đám cự hùng như được ra lệnh nhanh chóng lui lại phía sau để lại toàn bộ thi thể của đồng bọn. Trong không trung lúc này đã tràn ngập mùi hôi bốc lên do lông cự hùng bị cháy.
Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt hồ nghi nhìn theo đàn cự hùng rút lui, trong lòng hắn xuất hiện một nghi vấn, chẳng lẽ bọn chúng cứ vậy mà lui sao?