Lúc này trời đang là ban ngày nhưng đứng giữa khu rừng cây lá rậm rạp, nắng không thê' rọi tới mặt đẩt...Con đường khúc khuỷu, ngoằn nghèo, không biẽt phía trước có gi đang ấn minh chờ đợi. Từ vách núi có rất nhiêu tia nước bẳn ra, khiẽn đường rừng càng thêm trơn trượt, chi bãt cấn một chút là sẽ ngà rất đau. Phía trước chướng khí ngột ngạt như biển mù, không khí ảm đảm, âm u khiẽn người ta choáng váng, mỏi mệt!
"Gin đây đúng là xui tận mạng! Thật chẳng khác nào chó vẽ già bị hố ức hiẽp, nhớ năm xưa ở Trường An bản cô nương hiệu xưng..."
"Phải là Hố vi già bị chó hiẽp đáp." Rõt cuộc nàng có phải là con gái bảo bối cúa Ngọc Thừa tướng đương trièu hay không thẽ?" Diệu dương dương tự đẵc đưa lởi chinh sửa.
"Là do gin đây chịu quá nhiêu khó sớ, điu óc ta không còn phản ứng nhanh nhạy như trước nừaệ Thái y không phải đà nói, con người sau khi trải qua nhiêu sợ hằi đột ngột, thường sẽ rơi vào tinh trạng tinh thin hoảng hõt trong khoảng thời gian ngắn sao?"
"Thin trí cúa nàng thường xuyên that thường. Nói thật lòng, Nam Cung Diệp binh tĩnh mưu trí, công phu hơn người, nẽu không phải có nàng ớ bên gây phiên phức, người cúa ta chẳng d! dàng đắc thú được như vậy." Nam Dung Diệu liẽc sang ta, lẳc điu than thớ.
Hừm.-Ta nhất thời nghẹn lời! Hai tay siẽt chặt, tính mớ miệng mắng Diệu một hồi. Nhưng thôi bỏ đi, nê* tinh chàng đang bị thương, ta cũng không thèm so đo tính toán.
"Nghe ta hói này Nam Dung Diệu, chàng khẳng định cứ đi mài con đường chẽt tiệt này là có thẻ* vẽ tới Trường An sao?" Lúc này ta đang đô Diệu, ngườ
i chàng dựa cả vào ta, khiẽn ta mệt đẽn mức mồ hôi túa ra không ngừng, trong khi trông chàng dưỡng như đằ lấy lại vẽ thanh nhàn, thoải mái.
"Nói nàng ngốc lại còn không thừa nhận. Giờ sau chúng ta là cả một đội quân truy sát, dẫu có đi tới hay không tới Trường An thi cũng phải đi. Đây gọi là chạy trốn, có hiếu không?" Diệu ngáp dài một cá i, càng dựa vào người ta hơn.
"Cũng có nghĩa chúng ta chưa chắc đa quay vẽ Trường An? Đi cùng Diệp cũng phải chạy trốn, đi cùng chàng tinh thẽ chẳng cải thiện hơ n?" Trong lòng ta thật vô cùng bất mằn, giờ không biẽt rốt cuộc là ai muốn giẽt ai nừaễ Tóm lại chi có ta là người đáng thương nhat.
"Nàng đừng có nói bản thân xui xẽo như sao chối nừa. có điẽu nàng an tâm, bản vương không sợ bị liên lụy đâu."
"Chàng...chàng...ta...ta.-ta nhịn!" Ta đây mới là người vô tội, phải chịu liên lụy. Đáng thương nhất, và cũng đen đúi nhất! Ta, một ăn mày chính hiệu, chẳng qua chi bất cấn đau thai nhim, rồi dần đẽn thảm kịch ngày hôm nay.
"Đi chậm lại một chút!" Diệu dặn dò.
"Đi chậm lại thi đẽn khi nào chúng ta mới có thế thoát khỏi khu
lại là ta chứ đàu phải chàng?
"Mài mài không đi hẽt được khu rừng này thi thật tốt." Diệu lấm bấm một minh.
"Cái gì cơ?"
"Hiy, tướng công cúa nàng là ta đang bị trọng thương, không thê' đi nhanh được." Diệu rất đáng thương, ta nghe mà khóe miệng bất ác gi co giật liên hồi.
"Chàng bị thương hay không thi liên quan gi đẽn ta? chàng bi thươ ng nặng đẽn mức không chừa trị được là tốt nhất." Ta mệt mói quá độ, bụng điy uãt ức.
"Thật sao, thẽ hôm đó là ai đà khóc lóc, i ôi hệt như một quả phụ vậy? Là ai cấu khấn với ông trời rằng chi cin ta không sao, bản thân tinh nguyện giảm thọ mười năm? Lại là ai đà không quản đém ngày tận tâm chăm sóc cho ta? Ngày nào cũng gọi tên ta, nói rằng yêu ta, không cho phép ta được chẽt?" Diệu nheo mắt nói.
"Giờ ta mong ông trời trả lại mười năm tuối thọ cho ta lắm đây." Ta lấm bấm nguyên rúa một câu, khuôn mặt đà đó lừ từ lúc nào.
Hôm đó, sau khi đối đău với mười mấy tên cao thú đại nội, Diệu bị nội thương trim trọng. Ta kéo chàng trên đường, không ngừng thét gọi tên chàng, không cho phép chàng được ngú thiẽp đi. chàng I ạnh, ta ôm chặt lấy chàng truyin hơi ẩm. chàng đau đớm, ta cũng như đút từng khúc ruột. Thẽ nhưng chàng cứ mê man lúc tinh lúc mê,không ngừng thố huyẽt. chính vào lúc ta hoảng sợ tột cùng cho rằng chàng chẳng thế nào cim cự thêm được, thi vẽt thương cúa cng
hà dãn hồi phục. Lúc ãy chàng còn cứng miệng nói rẳng vi không nổ đê* ta lại một minh trên cõi đời này nên chàng phải sống.
Suốt dọc đường đi, ta không nhẫn nhịn được cứ liên tục lấm bấm trong miêng. Diệu thi vô cùng hăng say khi được đãu khấu với ta. Ta càng ngày càng xuống tinh thin, còn chàng thi càng ngày càng thêm hứng khởi.
"Nam Dung Diệu, ta nói cho chảng biẽt, nẽu ngày mai ta vần chưa bước ra khỏi khu rừng này, bản cô nương si..."
"Nàng đúng thật là lẵm chuyện! Sau này lấy nàng vê làm thê tử, ta không bị nàng làm phiên đẽn chẽt mới lạ."
"Ai cin chàng lấy vi làm thê tử chú?"
"Không muốn làm thê tử cúa ta, nàng định làm ni cô chắc?"
"Ta không làm thê tử cúa chàng, tại sao phải làm ni cô?"
"Ngoại trừ ta ra, còn ai chịu lẩy đồ ham ăn như nàng vẽ làm vợ chứ?" Chàng mim cười nhin ta âu yẽm. Nụ cười cúa chàng xán lạn, trong trẽo như ánh sáng mặt trời điu xuân, trong khoảnh khắc đà xua tan mọi âm u, ảm đạm. Nghe câu nói nửa đùa nửa thật cúa cng hà, ta vừa bực lại vừa buồn cười.
"Diệu, chàng nóL.chàng thực sự...không hi muốn giẽt chẽt ta sao?" Do dự rất lâu, cuối cùng ta vần muốn hỏi chàng nỗi nghi vấn mà bao lâu nay ta vần giấu trong lòng.
"Nàng muốn biẽt khoảng thời gian nàng ở cùng Diệp, Trường An rốt cuộc đi xảy ra chuyện gi đúng không?"
Ta lặng người, mím chặt môi rồi nhẹ nhàng gật điu.
***
Ánh mặt trời xuyên qua từng nhành cây kẽ lá, trong thứ ánh sáng m ờ ảo, diệu kỳ, ta nhin thấy sẳc mặt cúa Diệu lúc bừng sáng lúc sậm đen. Tiẽng chim chóc đua nhau hót ca khiên giọng nói vốn dĩ đằ kh ông lớn lắm của Diệu càng trở nên mơ hồ, vô cùng lạ lẫml
Ta và Diệu ngồi dựa vào một thân cây, ánh mặt trời in bóng chúng ta lên đám có dại. Nghe chàng kê* lại nhừng chuyện đà xảy ra trong khoảng thời gian đó, ta cảm giác minh xa cách thẽ giới này đẽn cả trăm năm rồi.
Hai tháng trước, sau khi ta và Diệp đột nhiên mãt tích tại hoàng cung, không ai biẽt chúng ta ớ nơi nào và xảy ra chuyện gi. Triẽu đinh liên sai người đi tim tung tích cúa chúng ta. Thời điểm ấy, trong cung có rất nhiẽu lời đồn thối. Mà lời đồn thối đáng sợ nhẩt trong số đãy chính là Diệu và phụ thân ta hợp mưu, đưa ta vào cung mưu hại Diệp. Thẽ nén phụ thân ta Ở trong triẽu càng lúc càng khó xử, nhưng vi đám đại thin kia kiêng nê’ địa vị cúa ông ngoại và mầu thân Diệu, cho nên ngoài lời đồn thối ra, họ cũng không dám lên tiẽng phát ngôn gi hẽt.
"Rồi ta tim được cây trâm cúa nàng bên miệng giẽng cố, ta đà nghĩ rằng...nàng không còn trên thẽ gian này nừa?"
"vậy sau đó thi sao?"
"Sau đó, mật thám cúa ta báo lại rằng thay hai người xuãt hiện ở vùng lân cận thành Hoa Am.."
"Cho nên...chàng đà tới thành Hoa Âm?"
"Hai người còn sống, chỉ có một khả năng, dưới giẽng cố có đường ra, thậm chí còn thông tới ngoại thành Trường An." Diệu binh thản phân tích, trái tim ta càng lúc càng đập mạnh, chàng... đà đoán trúng tẩt cả.
"Nếu ta suy đoán không nhim, hai người chắc đa nhin thấy thi thê* c úa mẫu thân Nam Dung Diệp dưới đáy giẽng đúng không? Nim xưa, bà ta không hi mất tích mà chính là bị mầu thân ta him hại. Nẽu s ự việc bị vạch trin, ta vả mầu thân cùng toàn gia tộc đẽu không còn chỗ đứng trong triiu nữa, còn nàng...âm mưu dàng mỳ nhân vào cung đê* nội ứng ngoại hợp, cùng âm mưu đoạt quyên cúa phụ thân nàng năm đó sề bị lộ. Thê nén ta chẳng còn lựa chọn nào khác..."
"Chàng lo ta và Diệp sau khi quay vi thành Trường An si đam chân tướng mọi chuyện vẽ mlu thân Diệp chẽt oan năm đó ra nói sao? Cho nên, chàng đi phái người truy sát chúng ta, hi vọng có thê’ che đậy được chuyện này?" Giọng ta bỗng cao vút lên điy kích động.
"Không, trong kẽ hoạch cúa ta chưa từng có nàng. Ta đà thử không đê' tâm đẽn sự sống chẽt cúa nàng, nhưng ngay đẽn bản thân ta c ũng không thê’ hiếu nối, tại sao trong lòng lúc nào cũng bẩt an, đau lòng. Phiẽn Nhi, ta thực sự không thê* ra tay với nàng được, vi thẽ, ta
đằ đích thân đẽn thành Hoa Âm, ngăn cản kẽ hoạch do chính minh s ẳp đặt. Thực ra khi ở trong phông thuốc cúa Phạm huyện úy, những cao thú đại nội đó không phải có ý muốn giẽt nàng, mà mục tiêu c úa họ chính là ta. BỚi li việc ta rời khỏi Trường An, đối với một vài người, chính là thời cơ hạ thú tốt nhất."
"Người mà chàng nói có âm mưu hại minh chính là phụ hoàng cúa c hàng sao?" Khi ta nhắc đẽn hai từ'phụ hoàng', Diệu thoáng mỉm ời cư điy khố sở.
"Tiểu nha đau, nàng có hiểu không? Phía sau ta không chi có mầu phi mà là cả một gia tộc, nhưng trái lại phía sau Nam Cung Diệp là phụ hoàng và cả đám văn vò bá quan nhẩt mực bảo vệ. Đối với hoà ng quyẽn và thân thích, trước nay không bao giờ tồn tại hai chữ'hòa binh'. Ta và ta, số trời đà định chẳng thê* làm huynh đệ. cho dù ta k hông muốn đoạt lẩy hoàng vị, ta cũng không thê* không bảo vệ một số thứ nhãt định phải bảo vệ." Nói đẽn đây, Diệu lại mĩm cưỡi dịu dà ng, vẽ mặt bất cin, nhưng ánh mắt chàng bừng bừng ngọn lửa đau đớn, giằng xé. Ngũ trảo siẽt mạnh đẽn độ hẳn dẩu sâu lén cả thân cây, nhưng lúc này chàng như thê* không hi hay biẽt. Khuôn mặt c hàng lộ nét lành đạm như thê* sự tuyệt tinh giữ huynh đệ, phụ tử rat binh thưởng, nhưng với ta nó sao tàn nhln và đáng sợ biẽt bao?
"Chàng có bao giờ thấy mệt mỏi?" Nghe ta hỏi vậy, Diệu đột nhiên chim trong im lặng.
Gió lạnh nhè nhẹ thối qua, lá cây âm thim rụng xuống.
"Nàng đà nghe đẽn một loài chim nhưthẽ này chưa? Sinh ra nó đà k hông có chân, chi biẽt không ngừng vỗ cánh bay vi phía trước, chi cin dừng lại là nó sề rơi xuống tan xương nát thịt. Ta...đằ chẳng thê' nào dừng lại nừa rồi. Ta đà từng cho rằng mẵi mai như vậy cũng chẳng có gi là không tốt, thẽ nhưng kẽ hoạch rốt cuộc lại có nhừng thay đối ngoài ý muốn..." chàng đột nhiên quay sang nhin ta, vẽ ặt m khi này vẫn còn nét binh thản như không, giờ đột nhiên hiện lén nỗi đau đớn vô hạn. Ánh mắt màu hố phách bẩt chợt ướt nhòa, rung động như thể một cơn gió bãt ngỡ thối qua tạo nên vô số những gợ n sóng lăn tăn vậy. Rồi khóe miệng chàng khi cong, nở nụ cười tự giễu. Trong tâm trí ta lại hiện lén cảnh tượng ở thành Trường An đém ấy, lạnh lẽo mà thê lương, suốt đêm hai chúng ta ở bên nhau, nhắc lại nhừng chuyện xưa cũ đau buồn cúa chàng. Mài đẽn tận lúc cim đèn đi lên tường thành, tiêng trống canh khua, nỗi siu muộn trong lòng chúng ta lại trào dâng dữ dội. Đém đó, ánh mắt chảng c ũng lạnh như lúc này vậy.
"Ta đà lén kẽ hoạch cho tất cả mọi thứ, trừ nàng."
Lúc này, ánh mặt trời chẳng khác nào lớp cát vàng óng, từ từ chảy X uống cành cây khe lá, in xuống mặt đãt thành những hinh thù đặc biệt. Mấy chiẽc lá rời cành bay lượn giữa không trung, ánh nắng xoay tròn, mang theo sắc xanh cúa lá cây, sắc vàng cúa nắng ẩm.
Trong khoảnh khắc tuyệt đẹp đó, thời gian dường như ngừng trôi. Di ệu nhẹ nhàng cúi điu, cặp lông mi dài khi rung dưới ánh nắng vàng rạng rõ, khuôn mặt tuấn tú như thiên thin, mang theo chút siu muộn, vấn vương, chàng và Diệp giống mà cũng thật khác nhau. Ở
Diệp toát lên vẽ cô độc hướng ngoại cúa loài sói, còn ở Diệu là sự ưu siu, muộn phiên cúa loài hồ li. Hai con người với khí chất cao quý vương tứ, chi là một con người rừng rực như hỏa, một lành đạm tựa sương.
Ta đột nhiên hiếu ta, tại sao mỗi khi nhin Diệu ta lại có căm giác vừa vui vẽ vừa đau lòng như thê. cảm giác đau đớn ẩy cuối cùng đà tim ra lối thoát, ta rốt cuộc cũng đi có thê* hiếu con người Diệp, và hiểu được con người Diệu. Thi ra ta với họ giống nhau, chúng ta điu là nhừng đứa trê bị bỏ rơi trên thẽ gian này, chúng ta lúc nào cũng cô độc và sợ hẵi, luôn coi chút ẩm áp bé nhó là ánh mặt trời trong cuộc đời minh, cho dù là hồ li hay lang sói, tãt cả điu chi là loài thú bi giam cim, thận trọng đi giừa loài người. Thẽ nên lúc Diệu đê* lộ chút đau đớn, ta đồng thời nhói buốt thấu tâm can.
"Ta..." Ta đột nhiên nghẹn ngào, một lời muốn nói không cách nào thốt lên được. Dầu chàng đà từng phái người làm tốn thương ta và Diệp, thẽ nhưng tẩt cả mọi lời chất vấn và oán hận, ta đà nuốt gọn vào trong. Ta không nồ dập tẳt ngọn lửa le lói trong trái tim cúa hai chúng ta.
Mài lâu sau, chàng vẫn chẳng có ý định hồi đáp, ánh mắt màu hố phách dan mất đi sẳc thái ban điu. Diệu đưa mắt nhin vi phía xa xăm, trong ánh mắt hiện lên nét bàng hoàng và bất lực, con người tuấn tú như bức tượng này thực sự quá lạc lõng, đơn độc!
"Diệu!"
"Diệu!"
"Nam Dung Diệu!"
"Gi vậy?"
"Ta đói rồi."
"ĐỒ ham ăn."
"Ẵn nói linh tinh, ta đa mấy ngày chưa được ăn cơm rồi đấy!"'
"Ha ha!" chàng tựa vào thân cây, nhìn ta mim cười, sau đó vầy tay nói: "Đi thôi, ta sẽ đưa nàng đi tim thứ gi đê’ ăn."
"Diệu!"
"Hả?"
"Nẽu như có lúc nào chàng cảm thấy mệt, chúng ta hiy dừng lại, ta có đôi cánh, có thê* giúp chàng bay đi." Nghe vậy Diệu nắm chặt lấy bàn tay ta, không chịu buông ra nừa.
Ta đỡ chàng, chàng nắm tay ta, giây phút đó giừa chúng ta không côn bất cứ nghi ngỡ, ngần ngại nào khác, cảm giác ngọt ngào càng lúc càng ngập tràn trái tim ta, chi có ta mới hiếu điiu bí mật nhó nơi đó. Ta yêu Diệu, và vẫn luôn không ngừng hi vọng được gặp lại cng hà, và chảng cũng đà nói yêu ta. Đối với ta nẽu cứ tiẽp tục ở lại trong khu rừng này cũng chẳng có gi không ốn, bởi lề đây là lin điu tiên, ta có được niẽm vui mừng, hạnh phúc như vậy. chàng thổ lộ nỗi cô đơn trong sâu thẳm trái tim minh với ta. còn ta chính là ngườ
i duy nhãt có thê* chia sè niẽm đau đó cùng z. Hai chúng ta cứ nắm tay nhau đi trên lớp lá khô xào xạc nghe trái tim minh rung lên từng hồi hạnh phúc.
Cuối cùng, chúng ta cũng ra khỏi được khu rừng. Ánh mặt trời hắt qua đám mây mỏng, rọi xuống mặt đãt, phú màu vàng óng ã lên hai chúng ta. Trong không khí ban mai ngập tràn mùi vị thanh mát c úa cây lá, cỏ hoa. Ta ngẩng đău nhin Diệu, ánh mắt chàng sáng như sao trời, mái tóc dài mẽm mại tựa tơ, làn da trắng ngin dưới á nh nắng lại càng thêm chói lóa. Mỗi lãn chàng cúi đău nét cao quý, thanh nhẵ, tuấn tú lộ ra tức thi khiẽn ta như ngừng thở.
"Nơi này là đâu?" Ta nuốt nước miẽng khề hỏi.
Chúng ta đằ đi khỏi thành Hoa Âm rồi."