Sáng sớm trước cửa trường tiểu học Thanh Sơn, đang là thời gian đến trường náo nhiệt, từng tốp trẻ con mặc đồng phục của trường bước vào cổng.
Trường học không lớn, cộng thêm bản tính trẻ con vốn thích ríu rít với nhau, gần như toàn bộ giáo viên trong trường bọn chúng đều biết, cho dù giáo viên đó có dạy chúng hay không, thấy giáo viên là chúng liền lễ phép chào hỏi.
Với những đứa trẻ lứa tuổi này mà nói, sẽ không quả để ý giáo viên như thể nào, chỉ cảm thấy chào hỏi giáo viên, tôn kính và sợ hãi giáo viên, đó là lẽ đương nhiên.
Nguyên nhân... là vì trong sách vở viết như vậy, thầy cô và cha mẹ dạy như vậy, thế là đủ rồi.
Thiên Diện đã làm giáo viên ở trường tiểu học một thời gian ngắn, gương mặt không thay đôi bước vào công trường.
Các học sinh đều mang ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ nhìn giáo viên đẹp nhất trường, thậm chí có vài người lớn khác cũng phải ngoảnh mặt lại nhìn vài lần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện,YY
Biểu cảm của Thiên Diện đã có chút thay đổi, nhưng trong mắt người ngoài, vẫn là biểu tượng của mỹ nhân băng giá.
- Chào cô Liễu ạ!
- Chào buổi sáng cô Liễu!
Các học sinh đều chào hỏi cô. Nhưng Thiên Diện chẳng thèm liếc mắt nhìn chúng.
Tuy nhiên đám học sinh cũng không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn cảm thấy cô Liễu cool quá!
Huống hồ, Thiên Diện cũng không khiến người ta ghét bỏ, đơn giản chỉ không thích giao thiệp, quá hướng nội, nếu không nhìn vào điểm này, mọi người vẫn thích trong trường có một mỹ nữ xinh đẹp như vậy.
Thiên Diện câm túi xách, bước chân nhẹ nhàng đi vào cổng trường, nhưng hôm nay, bước chân cô khẽ dừng lại, nhìn về phía bên trái...
Đó là một dãy nhà đê xe đạp dài, dù lớp lớn hay lớp nhỏ, đêu sẽ để xe ở đây.
Vì một sổ học sinh tiểu học nhà khá xa, trường tiểu học Thanh Sơn lại không có xe đưa đón, cho nên có một vài đứa trẻ đi xe đạp đến trường.
Đối với một vài đứa trẻ chỉ đi bộ đến trường mà nói, chuyện này rất đáng ngưỡng mộ, vì hầu hết phụ huynh cảm thấy đi đường rất không an toàn.
Ánh mắt của Thiên Diện dừng lại ở nhà giữ xe, chỗ một đám con trai.
Mấy đứa bé trai đó không biết học lớp mấy, đang vây quanh một nam sinh nhỏ tóc húi cua, chỉ trỏ, cười toe toét, thỉnh thoảng còn đây nam sinh nhỏ đó một cái.
Nam sinh nhỏ đỏ khúm núm, không dám lên tiếng, đó chính là học sinh yếu đuối trong lớp của Thiên Diện, Du Tiểu Phong—cũng chỉnh là tên nhóc đáng thương Thiên Diện định giết chết sau kỳ thi cuối kỳ.
- Này! Thằng đần! Mày muốn ăn đòn đúng không!? Bảo mày đem 20 tệ đến, mày đem 5 tệ, mày nghĩ bọn tao không biết đếm tiền à!?
Từng nam sinh mặt đen dáng vẻ cao lớn thay nhau đẩy vào ngực Du Tiểu Phong.
Du Tiểu Phong đụng vào một cột trụ kim loại, đau đến cắn răng, không dám phản khảng.
- Em... em chỉ còn chút đó tiền... mẹ cho em mua đồ ăn sáng...
- Kẻ ngu đúng là ngu thật! Bảo mày đi trộm tìm! Moi tiền từ túi ba mẹ mày có biết không hả!?
Một đứa trẻ khác mũi hếch lên trời vẻ mặt kênh kiệu nói.
Du Tiểu Phong lắc đầu:
- Không được... cô nói, không được ăn trộm...
- Đồ ngu! Mày vẫn biết ăn trộm là gì à? Mày có biết mày là thằng ngu không? Lời cô giáo nói mày nghe hiếu không? Mày nghe hiểu nên thi mới được ba mươi điểm đúng không?
Nam sinh mặt đen đá vào đuôi xe đạp của Du Tiểu Phong,
- Xe của mày đúng không? Có tin là bọn tao sẽ đâm thủng lốp xe mày không!
- Đừng! Đừng!
Du Tiểu Phong vội vàng chặn lại, không để cho bọn chúng đụng vào xe.
- Em còn phải đi xe về nhà nữa.
- Đúng là thằng ngu, lốp xe đã bị đâm thủng rồi, còn coi là bảo bối.
Mấy nam sinh cười nhạo.
Lốp xe của Du Tĩểu Phong, vì dùng quá lâu, nhiều chỗ đã bị vá, đã biến dạng, có vài chỗ phình ra, có vài nơi căng phình lên vì quá mỏng.
So với chiếc xe đạp tương đối mới mà một vài cha mẹ khá giả mua cho con mình, xe của nó giống như nhặt từ đống rác.
- Có tiền không! Tao hỏi mày lần cuối! Không có tiền bọn tao sẽ đánh mày! Nam sinh mặt đen trừng mắt nói.
Du Tiểu Phong hình như rất có kinh nghiệm "bị đánh”, hai tay ôm lấy đầu, ngồi xuống đất, cam chịu bị đánh.
Thông thường mà nói, nó biết rõ chỉ cần bị đánh một hai phút, sẽ có người phát hiện, sau đó giáo viên trong trường sẽ đến xua những người này đi.
Thế nhưng, điều khiến nó bất ngờ là, quyền cước của đám người này sao lại chậm chạp đến thế?
Nó cẩn thận quay đầu lại, muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nó giật mình há to miệng.
Chỉ thấy, chẳng biết "cô Liễu” xuất hiện từ bao giờ, cô dùng cánh tay thon dài trắng nõn của mình, một tay nắm cổ áo đồng phục của nam sinh mặt đen kia, nhấc gã lên!
- Cô Liễu!?
Sắc mặt Du Tiểu Phong vui mừng, vừa có chút khấn trương.
Những nam sinh a dua khác đều sợ hãi đứng yên một chỗ không dám lên tiếng.
Khí tức trên người Thiên Diện lạnh lẽo, khiến đám trẻ con không lo học này, căn bản không dám lên tiếng.
- Các em muốn đánh em ấy? Thiên Diên bình thản hỏi.
Đứa trẻ mặt đen kia gật đầu theo bản năng, nhưng lại cảm thấy không đúng, vội lắc đầu.
- Cô! Em sai rồi! Em không đánh cậu áy!
- Chat!
Thiên Diện không nói gì, tay phải tát cho nam sinh mặt đen một cái.
Đứa trẻ này trợn tròn mắt, nữ giáo viên này sao đánh thẳng tay vậy!? Giảo viên không phải là phải dạy bảo trước một chút, nói vài câu đạo lý chứ!?
Cảnh này, cũng khiển Du Tiểu Phong hoa mắt, cô Liễu cũng biết đánh người sao!?
Là vì nó sao!?
Đương nhiên, hành vi của Thiên Diện đã thu hút sự chú ỷ của nhiều người ở gần cổng trường, cô vốn là tiêu điểm trong đám đông, một hành động khác người như vậy, dĩ nhiên sẽ tạo ra không ít làn sóng.
Vài giáo viên trong trường nhìn thấy chuyện này, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bẳt đầu chạy đến khuyên can.
- Cô Liễu! Cô đừng kích động! Buông đứa trẻ này ra trước đã! Đánh học trò sẽ xảy ra chuyện đó!
Một nam giáo viên tuấn tủ, đeo kính, nhã nhặn, tóc rẽ 3:7, giọng ấm áp khuyên nhủ:
- Dạy bảo một chút là được rồi, trẻ nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện.
Thiên Diện quay đầu liếc nhìn anh ta,
- Anh làm gì đó?
- Ôh, cô không nhớ tôi sao? Trước kia tôi đã từng giới thiệu rồi, tôi là Thẩm Á Đông, giáo viên tổ toán nè.
Thẩm Á Đông tao nhã lễ phép cười, trong ánh mắt nhìn Thiên Diện, có toát lên tia ngưỡng mộ.
Trên thực tế, cũng như không ít giáo viên nam trong trường, anh ta cũng coi nữ thần băng giả mới tới này là mục tiêu theo đuổi trong tương lai, anh ta cảm thấy mình khá đẹp trai, hoàn cảnh gia đình không tệ, rất có cơ hội ôm người đẹp về nhà. Có cơ hội để tiếp xúc với Thiên Diện như thế này, dĩ nhiên anh ta phải ân cần chạy tới rồi.
- Tôi hỏi anh đang làm gì, không hỏi anh là ai, không phải cảnh sát, cút!
Thiên Diện hời hợt nói.
Thẩm Ả Đông sắc mặt cứng ngắc, nhất thời không thể phản bác, cái gì thế này?
Cô nàng này tính tình nóng nảy quá vậy?! Động một chút là bảo anh ta “cút”!?
Lẽ nào nữ thần băng tuyết cuồng bạo lực!?
Thiên Diện không thèm để ý đến anh ta nữa, tiếp tục dùng tay phải, tát năm sáu tát vào mặt của đứa trẻ mặt đen!
…
Mặt đứa bé trai đó sưng phồng lên, bắt đầu khóc "huhu ”!
Các giáo viên đứng xem đều phát điên lên, đây đúng là ngược đãi trẻ em, người phụ nữ này thật sự bị tâm thần sao!?
-Ui da! Cô Liễu! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!!
Thấm Á Đông kêu to, đưa tay ra khuyên can.
Nhưng không đợi anh ta đụng vào cánh tay Thiên Diện, khóe mắt Thiên Diện đã quảng ra một cái liếc mắt lạnh lung, bước chân nhanh chóng né sang, để hai tay Thấm Á Đông rơi giữa không trung!
Thẩm Á Đông lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống!
- Cút! Không cho phép anh đụng vào tôi!
Thiên Diện nói xong, vứt đứa trẻ đang khóc trên tay xuống đất.
- Cô Liễu, cô làm gì thế! Để phụ huynh biết thì làm sao? Trường chủng ta sẽ khó xử lẳm!
Lúc này, một chủ nhiệm phòng giáo dục của nhà trường chạy đến, dù biết Thiên Diện có quan hệ với Bao Tuấn Luân, nhưng gã thực sự muốn chửi mẹ nó rồi!
Thiên Diện thờ ơ nói:
- Chỉ cần học sinh của tôi không sao, những thứ khác tôi không để ý.
Ý của Thiên Diện, nếu chưa đến cuộc thi cuối kỳ, Du Tiểu Phong này mà xảy ra việc gì, nhiệm vụ kia của cô không thể hoàn thành được, không thể đích thân giết đứa nhỏ này.
Nhưng người bên cạnh nghe thấy, lại nghĩ Thiên Diện muốn bảo vệ học sinh của mình, không tiếc ẩu đả với học sinh khác, quả là cảm động quá!