Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường Chương 349: Em là tiểu quái thai.

- Em nói cũng đúng.
Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Được rồi, Đường Kim, nói thẳng đi, em muốn chị làm giúp em việc gì?

- Chị Vũ Tuyết, em đâu có muốn chị giúp em việc gì.
Đường Kim rất là vô tội.

- Phải không?
Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó xoay người:
- Vậy, em zai Đường Kim, hẹn gặp lại!

- Chị Vũ Tuyết, đừng nóng a. Em muốn giới thiệu một người cho chị.
Đường Kim vội vàng hô.

Vân Vũ Tuyết lại xoay người, nhìn Đường Kim:
- Vậy à? Em định giới thiệu ai vậy?

- Chị Vũ Tuyết, em quên nói cho chị biết. Ngoại trừ chị ra, em còn một người chị khác, nói cách khác, thật ra thì chị vẫn còn chị em.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Em muốn giới thiệu hai chị với nhau.

- Sau đó thì sao?


Vân Vũ Tuyết hỏi.

- Chị Vũ Tuyết, chờ khi hai chị biết nhau, hai chị sẽ là chị em thân thiết. Vậy chuyện của chị ấy cũng sẽ là chuyện của chị rồi.
Đường Kim cười hì hì một tiếng:
- Chân của bố chị ấy không ổn lắm, nếu chị Vũ Tuyết đã là thần y, trị liệu chân cho bố chị ấy, tất nhiên cũng nên nghĩa bất dung từ rồi.

Trên mặt Vân Vũ Tuyết lại lộ vẻ cổ quái một lần nữa:
- Nói đi nói lại, em chỉ muốn chị đi khám cho bố của chị gái kia thôi đúng không?

- Chị Vũ Tuyết, em thật lòng muốn làm em kết nghĩa của chị.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Còn về chữa bệnh thì cũng không phải quan trọng nhất.

- Em cũng tính toán không tệ nha.
Vân Vũ Tuyết lại cười thản nhiên:
- Nhưng mà, em trai Đường, chị đây xem bệnh cho người ta cũng có quy tắc đó.

- Chị Vũ Tuyết, chúng ta thân đến vậy rồi, còn cần tiền khám bệnh sao?
Đường Kim ra vẻ thất vọng.

Vân Vũ Tuyết dùng ánh mắt càng thêm kỳ quái nhìn Đường Kim:
- Chị nói nè, Đường Kim, trước kia em chưa từng nghe tên chị sao?

- Có nghe qua.
Đường Kim rất chân thành:
- Nửa giờ trước, chị đã nói cho em rồi.

- Xem ra em đúng là chẳng biết gì cả.
Vẻ mặt Vân Vũ Tuyết có chút bất đắc dĩ:
- Chị còn thấy lạ, em chẳng biết cái gì, sao lại luyện đến lợi hại như vậy?

- Chị Vũ Tuyết, em là thiên tài.
Đường Kim nghiêm trang trả lời, nhưng trong lòng lại thấy mê hoặc. Lúc trước tên họ Liễu cũng nói mình chẳng biết gì, bây giờ Vân Vũ Tuyết cũng nói y như thế. Những người này đang chỉ chuyện gì?

- Em không phải thiên tài, mà là tiểu quái thai.
Vân Vũ Tuyết đột nhiên thở dài:
- Quên đi, chị đây không đùa giỡn với em nữa. Em đó, đúng là kẻ đầu tiên dám quấn quýt muốn nhận chị gái. Xem lá gan em lớn như vậy, chị cũng đáp ứng em vậy. Còn bố của chị gái gì đó, chị sẽ tới xem bệnh cho ông ấy. Nhưng mà, gần đây chị hơi bận, hôm nay phải đi ngay rồi. Đưa số điện thoại đây, chờ khi nào rảnh, chị sẽ tìm em.

- Chị Vũ Tuyết, số điện thoại của chị là bao nhiêu?
Đường Kim hỏi.

- Số của chị, sau này...
Vân Vũ Tuyết vốn định nói sau này cho Đường Kim. Nhưng nói một nửa, nàng lại thay đổi chủ ý:
- Quên đi, cho em biết vậy. Nào, đưa điện thoại cho chị.

Đường Kim cũng không do dự gì, đưa điện thoại cho Vân Vũ Tuyết.

Nàng cầm điện thoại, bấm số thật nhanh. Đường Kim nghe được tiếng chuông truyền ra từ trong người Vân Vũ Tuyết.

- Điện thoại của chị, hầu như cả ngày không gọi được.
Vân Vũ Tuyết trả di động cho Đường Kim:
- Nếu thật sự có chuyện tìm chị thì có thể nhắn tin. Chị nhận được tin nhắn sẽ gọi lại cho em.

- Tốt.
Đường Kim cũng không dây dưa nữa. Có kết quả như thế, hắn đã rất hài lòng.

- Đường Kim nè, chị cũng có chuyện nói với em.
Vân Vũ Tuyết khẽ trầm ngâm một chút, sắc mặt hơi nghieemt úc:
- Chị có một quy củ khi khám bệnh. Trước khi trả tiền khám, bệnh nhân được chị bảo vệ. Mà chị cũng gia hạn trả tiền là ba ngày. Cho nên, bình thường mà nói, trong vòng ba ngày, nếu bệnh nhân của chị bị công kích, vậy chẳng khác nào đối địch với chị.

Dừng lại một chút, Vân Vũ Tuyết nói tiếp:
- Cho nên, trong vòng ba ngày, tốt nhất em không nên đối phó Liễu Thập Tam và Dương Minh Hào nữa. Dĩ nhiên, nếu bọn chúng động thủ trước thì em có thể phản kích.

- À, cái này thì không thành vấn đề. Em có thể nể mặt chị Vũ Tuyết.
Đường Kim đáp ứng, vất vả lắm mới lừa chị thần y này xem bệnh cho Đường Hạo Nhiên, bây giờ hắn không muốn đắc tội nàng.

- Vậy được, chị có việc đi trước.
Vân Vũ Tuyết vừa nói xong, Đường Kim đã cảm thấy bóng trắng lóe lên, nàng đột nhiên biến mất tăm. Nhưng lúc đó, một luồng thanh âm tiến vào trong tai Đường Kim:
- Em trai, sở dĩ Liễu Thập Tam gọi là Thập Tam, là vì hắn có mười hai anh em, em cẩn thận một chút.

Đối với lời nhắc nhở của Vân Vũ Tuyết, Đường Kim lại chẳng để ý lắm. Hiện tại hắn đang nghĩ, chờ Vân Vũ Tuyết trị lành cái chân của Đường Hạo Nhiên, liệu Đường Thanh Thanh có nhất thời cao hứng mà thay đổi hàm nghĩa của từ "chị nuôi" một chút không?

Đường Kim còn đang ảo tưởng về cặp chân dài của chị kết nghĩa xinh đẹp, phía sau đột nhiên lại truyền tới một thanh âm:
- Nè, thằng nhóc, lén lút ở đây làm gì/

Bị thanh âm này thức tỉnh, Đường Kim nhất thời mất hứng. Tên khốn nào cắt đứt mộng đẹp của hắn?

Đảo mắt nhìn lại, Đường Kim thấy một thanh niên tóc vàng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, bộ dạng cà lơ phất phơ đang đi tới.

Hung hăng rít một hơi thuốc, tóc vàng vẩy vẩy tàn, liếc mắt nhìn Đường Kim:
- Thằng nhóc, chắc mày cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Nói đi, mày ăn trộm cái gì rồi?

- Dù sao cũng không trộm vợ của chú.
Đường Kim vẻ mặt khó chịu.

- Á à?
Tóc vàng nhìn Đường Kim:
- Thằng nhóc, mồm miệng lợi hại thật. Được, tao cũng không nhiều lời với mày, lấy ví ra đây, coi như phí tổn hao tinh thần của tao, tao sẽ tha cho mày một mạng. Nếu không tao sẽ coi mày như móc túi lôi lên đồn đấy.

- Ngu ngốc!
Đường Kim nhìn chằm chằm tóc vàng:
- Chú muốn trấn lột, không thể nói thẳng sao?

- Đậu má, mày lại dám so sánh tao với hạng lưu manh hả?
Tóc vàng cũng không thoải mái, hắn không phải trấn lột, chỉ lừa đảo mà thôi. Hắn lăn lộn ở đây lâu rồi, rất là quen thuộc với mỗi người nơi này. Mà Đường Kim thì nhìn lạ hoắc, hiện tại hắn lại đang cần tiền, muốn làm thịt vài trăm, ngàn tệ gì đó. Nào biết Đường Kim hình như khá lỳ, điều này làm hắn rất khó chịu.

Đường Kim đang định nói chuyện, đột nhiên một thanh âm kinh hoảng truyền tới:
- Cứu mạng a, cứu mạng a...

Kèm theo thanh âm này, một cô gái tóc tai bù xù chạy tới, mà phía sau cô gái lại có một người đàn ông. Người này chỉ mặc một cái quần đùi trên tay cầm dao thái sáng loáng, hiển nhiên đang đuổi theo chém cô gái này.

- Đi đi, cho chú một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân!
Đường Kim đá một cước lên người tóc vàng. Tóc vàng nhất thời bay lên, sau đó rơi vào phía trước người đàn ông kia.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lao-ba-cua-ta-la-hoa-hau-giang-duong/chuong-349/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận