Dựa vào gần nhau, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người đến như vậy!
Một lúc lâu sau, xung quanh mới vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, Vi Vi loáng thoáng nghe thấy tên mình và Tiêu Nại được lặp đi lặp lại, dần dần, cũng có những cặp mắt lóe sáng thỉnh thoảng bắn về phía họ.
Lại một hồi sau, âm thanh lớn hơn một chút, xì xào rì rầm, những ánh mắt tò mò nhìn họ cũng mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một trắng trợn táo tợn hơn.
Trong sự mất bình tĩnh của mọi người, Vi Vi bỗng bìn tĩn hẳn (chú ý: không phải là sai chữ, xin mọi người hiểu cho sự bình tĩnh kỳ lạ này).
Cô bắt đầu học theo Đại Thần, bình tĩnh theo dõi trận đấu, vừa mới nhìn lại đã kinh ngạc “a” lên một tiếng.
Tỷ số trận đấu sắp bị san bằng rồi!
Tiêu Nại như hiểu được cô đang ngạc nhiên điều gì, dửng dưng nói: “Không cần lo đâu, đợi đến lúc họ không quan tâm đến khán đài nữa thì tỷ số sẽ được dẫn trước lại ngay thôi.”
Vì nhà thi đấu rất ồn nên lúc anh nói, có phần dựa lại gần cô, hình thành nên một tư thế nghiêng người thân mật, hơi thở gần ngay tích tắc, Vi Vi chỉ cần hơi hơi ngước mắt lên là có thể nhìn rõ hàng mi đen rợp của anh…
Dựa gần, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người như vậy!